(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 63

Chương 63
 
Quản Tứ nhận được tin nhắn của Tần Tranh:
【Còn bao lâu nữa?】
 
Anh đứng ở cửa, nhìn bóng người cô đơn trên sofa trong màn hình, sau đó gửi đoạn video ấy qua.
 
Bởi vì thật sự... anh cũng không thể trả lời được “còn bao lâu”, đành để ông chủ tự mình đưa ra quyết định.
 
Tần Tranh xem xong.
 
Rồi lại liếc nhìn mấy bé mèo con đang nằm ngủ hình chữ X, nhớ lại, đám mèo này chắc cũng được sinh ra trong căn phòng đó.
 
【Liên hệ chủ nhà, mua luôn căn hộ này.】
 
【Vâng.】
 
——
 
Tống Đào sửa sang lại cảm xúc rồi trở về:
“Đám mèo có ngoan không?”
 
Tần Tranh:
“Còn ngoan hơn cả cậu.”
 
Tống Đào bật cười. Cậu định đem đồ đạc dọn sang phòng khách ngủ, nhưng Tần Tranh ngăn lại:
 
“Dọn vào phòng cậu.”
 
Tống Đào sững lại:
“Không phải đã chuyển thành phòng chứa đồ rồi sao?”
 
Tần Tranh không nói gì, chỉ tiếp tục ném bóng cho mấy bé mèo chơi.
 
Tống Đào lên lầu, mở cửa căn phòng đối diện phòng của Tần Tranh – nơi cậu từng ở suốt năm năm trời.
 
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt xám xanh khẽ trợn to.
 
Không gian y hệt như trong trí nhớ, không hề có chút thay đổi nào. Thậm chí đến vị trí từng món đồ cũng không xê dịch. Giường hình ô tô vẫn nằm nguyên vị trí cũ, kệ sách còn nguyên mấy tập tranh dang dở, thẻ bài rơi trên bàn học vẫn nằm đó. Căn phòng không có chút bụi nào, không phải vì vừa được dọn dẹp, mà là cảm giác mỗi ngày đều có người chăm sóc.
 
Một vài vết mài mòn nhỏ chứng minh điều đó.
 
Tống Đào nhẹ nhàng đặt chiếc vali xuống, rồi quay trở lại dưới lầu lấy vali tiếp theo.
 
Đi ngang qua Tần Tranh, cậu khẽ cúi đầu lại gần, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đúng là đồ nói xạo.”
 
Giọng nói mềm đến mức như thì thầm vào tai người ta, thân mật tới nỗi như thể muốn ngậm lấy vành tai của Alpha. Nhưng chính cậu lại không nhận ra điều đó. Nói xong liền hí hửng quay lại tiếp tục dọn đồ.
 
Tần Tranh ngồi yên một chỗ, vành tai đỏ rực, cả người bỗng dưng nóng ran.
 
Đám mèo đã tha bóng trở về, nhưng anh vẫn chưa thoát khỏi cơn ngẩn ngơ. Chỉ một làn hơi ấm mơ hồ phất qua cũng khiến anh thấy dễ chịu đến vậy.
 
Dù không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng, mấy ngày qua, cơ thể anh đã bị một Omega “nuôi chiều” tới nghiện rồi.
 
——
 
Sau bữa tối, Tống Đào kiểm tra lại tình trạng mấy bé mèo. Đám mèo lớn vốn là mèo hoang nên gan rất lớn, chẳng đứa nào sợ người lạ. Mấy bé mèo con thì ngoan ngoãn bò về bên cạnh ba mẹ, ngoan ngoãn ngủ khì.
 
Cậu thở phào rồi trở về phòng.
 
Tắm rửa xong, vừa nằm lên giường, một chân liền dài quá mức rớt khỏi thành giường. Tống Đào ngồi dậy nhìn chiếc giường nhỏ bé, không khỏi phì cười.
 
Cậu vẫn còn nhớ, chính tại đây, suýt chút nữa đã “cắn gãy” Tiểu Tần Tranh.
 
Khi đó hình như là vì... Tần Tranh mua mấy bộ đồ công chúa bắt cậu mặc? Cậu không chịu, thế là hai người gây nhau, đánh nhau.
 
“Thật là con nít...” — Tống Đào tự bật cười.
 
Càng nghĩ lại chuyện gặp lại, càng nghĩ tới mấy ngày hỗn loạn vừa qua, cơ thể cậu càng có phản ứng rõ rệt.
 
Phản ứng mãnh liệt đến mức không chịu nổi.
 
Cậu nhìn về phía cánh cửa.
 
Chỉ cần mở ra, là có thể bước vào căn phòng ấm áp đối diện kia.
 
Nhưng lý trí vẫn còn kịp lên tiếng:
Mơ đi. Vô đó bị ăn sống nuốt tươi mất.
 
Tống Đào chỉ có thể tự mình “giải quyết”.
 
Cậu kéo vạt áo lên, vừa làm vừa tưởng tượng lại cảnh tượng mấy hôm trước, hình dung đôi tay đang chạm vào mình là của Tần Tranh.
 
Cảm giác bị bao vây, bị giữ chặt, bị yêu chiều đến nghẹt thở — mãi mãi không quên được.
 
Cả người đỏ bừng.
 
——
 
Đối diện, Tần Tranh trở mình không ngủ được. Cảm giác cả người khô nóng, khó chịu đến phát bực.
 
Khi anh ngồi dậy, mới phát hiện... bên dưới đã sớm ẩm ướt.
 
Anh ngây ra một lúc, không hiểu tại sao lại như vậy?
 
Nhưng cái cảm giác bất mãn, ham muốn, khao khát ấy càng lúc càng rõ rệt.
 
Thân thể anh như đang nhớ lại mấy hôm trước, nhớ sự chiếm hữu mãnh liệt, nhớ cả cái cảm giác ngọt ngào lan tràn trong từng tế bào.
 
Nhớ mùi hương của Omega.
 
Ánh mắt Tần Tranh dừng lại ở cửa phòng ngủ bên kia. Lúc này chắc Tống Đào đã ngủ. Anh cười khổ, tự giễu:
Mình thật là… có thể mơ những thứ như vậy?
 
Anh đứng dậy, cố ý đi uống nước, tắm nước lạnh, mong mình bình tĩnh hơn.
 
Nhưng khi đứng dưới vòi sen, nhìn vòng bạc bên hông, nơi Tống Đào từng nói muốn xăm tên mình lên, sát bên một đoá hoa nhỏ...
 
Anh lại sững người.
 
Là... nụ hoa?
Anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được trạng thái cơ thể hiện tại, không hề nhận ra đó chính là dấu hiệu sắp phát tình.
 
Trong đầu anh chỉ có một việc:
Phải bình tĩnh lại.
 
——
 
“Ha ——”
 
Tống Đào thở dốc, xoa tay, vẫn thấy chưa đủ thỏa mãn. Cậu bỗng nhớ ra... phòng để đồ!
 
Rón rén rời khỏi phòng, đi ngang qua phòng giặt, ánh mắt lập tức sáng lên khi thấy trong giỏ đồ bẩn là chiếc sơ mi Tần Tranh mặc hôm nay.
 
Cậu cẩn thận lấy ra, cố tình ném chiếc quần lót bẩn của mình vào đó.
 
Cầm áo trở về phòng, tiếp tục “bận việc” với nó.
 
——
 
Tần Tranh nghe tiếng động ngoài hành lang, thầm nghi hoặc:
Tống Đào vẫn chưa ngủ à?
 
Không hiểu bản thân nghĩ gì, anh nhẹ nhàng mở cửa phòng. Nhưng khi nhìn thấy cửa phòng Tống Đào đóng kín, trong lòng lại dâng lên chút hụt hẫng lạ lùng.
 
Anh quay đầu, chợt thấy ánh đèn trong phòng giặt vẫn còn sáng.
 
Khi bước tới gần, trong giỏ đồ bẩn rõ ràng xuất hiện thêm một món đồ lạ. Mùi hương kia vừa xộc lên, cảm giác như toàn bộ thần kinh đều bị kéo căng, tai ù lên, đuôi xù ra, cơ thể nóng rực như bị thiêu.
 
Anh biết mình nên quay đầu đi.
 
Nhưng chân không chịu nghe lời.
Mấy ngày ăn no bỗng dưng lại đói.
 
Đến cả… cái đó… cũng bắt đầu muốn ăn.
 
Anh thật sự thèm.
 
Cực kỳ đói.
 
Đèn phòng giặt tắt.
 
——
 
Tần Tranh trở lại phòng ngủ, trong tay lại mang theo một vật.
 
Anh không chắc mình mang theo để làm gì. Nhưng khoảnh khắc cầm lấy, trong lòng lại thấy kỳ lạ… thỏa mãn.
 
——
 
Còn Tống Đào, lúc này đang mặc chiếc áo sơ mi ấy, vùi mặt vào mùi hương thuốc nhè nhẹ còn sót lại trên cổ áo.
 
Một tay kéo vạt áo, một tay giữ lấy thứ đang cần được giải tỏa.
 
Từng chuyển động đều đầy ám ảnh.
 
Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng hiện lên trong đầu Tống Đào chính là hình ảnh Tần Tranh ghé sát mặt vào mình, gần đến mức có thể nghe được tiếng thở nhẹ.
 
 
Mà ngay lúc này, bản thân Tần Tranh lại đang ngồi ngây ra trong phòng, ánh mắt thất thần dừng trên vật thể trong tay.
 
Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn, anh thật sự có ý nghĩ… muốn cắn.
 
Muốn ngậm lấy.
 
Nhưng thế vẫn chưa đủ. Như vậy chỉ thoả mãn được cái miệng này thôi.
 
Không đúng! Không đúng mà!
 
Tần Tranh lập tức lắc đầu, cố gắng xua tan mớ suy nghĩ kỳ quái.
 
Chính mình làm sao có thể đi ăn thứ đồ như vậy chứ!!
 
 
Tống Đào sau khi “xử lý xong việc”, vui vẻ ôm áo sơ mi trở lại phòng giặt. Vừa định thả lại vào sọt thì mới sực nhớ—
 
Khoan đã.
 
Cái quần lót mình cố tình ném vào đây... biến mất rồi?
 
Căn nhà này ngoài sáu bé mèo ra thì chỉ có hai con người đang sống. Chẳng lẽ… là tụi mèo tha đi? Không thể nào.
 
Nghĩ đến đây, Tống Đào thiếu chút nữa phóng thẳng qua gõ cửa đối diện tra khảo hiện trường. Nhưng cậu kịp dừng lại. Dựa vào tính cách Tần Tranh, kiểu gì cũng sẽ trở mặt, rồi đuổi cậu ra ngoài mất.
 
Nghĩ tiếp, nếu Tần Tranh thật sự lén lấy đi… vậy có nghĩa là gì?
 
Rằng chuyện xảy ra mấy ngày qua không hề khiến anh sợ hãi hay bài xích.
 
Mà ngược lại, anh muốn.
Muốn đến mức lấy đi cả đồ đã mặc.
 
Dù hiện tại không còn trong thời kỳ phát tình, dù rõ ràng trước đó đã ăn no nê đến nỗi không dậy nổi…
 
Tống Đào mím môi cười khẽ. Đúng là một con mị ma tham ăn.
 
Cậu nhét áo sơ mi xuống đáy sọt đồ bẩn rồi hí hửng về phòng. Trước khi đi ngang qua phòng Tần Tranh, cậu hơi ngừng lại.
 
Không biết anh có đang giống mình, ôm thứ đó vào lòng, tự bao vây lấy mình bằng mùi hương...
 
Hay là… còn làm chuyện gì phía sau đó?
 
Không thể nghĩ nữa.
 
Nếu tiếp tục tưởng tượng, đêm nay khỏi cần ngủ. Mai còn phải đi học sớm.
 
 
Sáng hôm sau.
 
Hai người ngồi đối diện trong nhà ăn, dùng bữa sáng. Tống Đào liên tục liếc trộm sang Tần Tranh. Trời mới biết, cậu phải cố gắng nhẫn nhịn và tự kiểm soát đến mức nào để không nhắc đến chuyện đêm qua.
 
Cậu đã bắt được người trộm đồ rồi nhé.
 
Còn bắt được luôn cả tấm lòng đối phương — thứ mà anh ra vẻ lạnh nhạt nhưng thực chất lại ngập tràn yêu thích.
 
Tần Tranh muốn cậu.
 
Không phải kiểu “anh trai”, mà là… vợ yêu.
 
Tống Đào khẽ cụp mi, tự hỏi:
Cậu có thích cái “vợ” này không?
 
Nếu bảo là thích, thì khi ở bên nhau, cũng từng có những khoảnh khắc tim đập nhanh hơn bình thường. Và hiện tại, cậu chỉ muốn ngủ chung với anh.
 
Vậy... chắc là thích rồi.
 
Dù không rành mấy khái niệm tình yêu, nhưng có cảm giác rung động, có ham muốn, vậy chắc chẳng thiếu điều gì để gọi là “thích” cả.
 
Về phần Tần Tranh có thích mình không?
 
Làm ơn. Tống Đào cực kỳ tự tin ở phương diện này.
 
Tần Tranh thích cậu chết luôn ấy chứ! Đã làm đến mức đó rồi, còn không thừa nhận thì quá tàn nhẫn với anh.
 
 
Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí hoà hợp. Tống Đào chẳng nhắc gì tới chuyện tối qua, còn Tần Tranh thì cả buổi cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
 
Dù tối qua anh chỉ lấy đồ về… mà chưa kịp làm gì.
 
“Ăn xong rồi.”
 
“Ngon lắm. Ngủ cũng ngon.” Tống Đào chép miệng, rồi đột nhiên ra vẻ trăn trở. “Chỉ là có một vấn đề.”
 
Tần Tranh ngay lập tức căng người, ngón tay siết chặt chiếc đũa đến trắng bệch. Nhưng ngoài mặt thì vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên:
 
“Vấn đề gì?”
 
Tống Đào im lặng một nhịp, trong lòng thì cười không ngớt. Sau đó, cậu nhún vai nói:
 
“Cũng không có gì to tát. Chỉ là cái giường đó bây giờ ngủ hơi chật rồi.”
 
Cậu ngẩng mặt, ngọt ngào gọi một tiếng:
“Anh à, em lớn rồi.”
 
Chữ “lớn” ấy, Tống Đào cố tình nhấn mạnh một chút. Không biết có phải cố ý hay không.
 
Tần Tranh lập tức bắt sóng. Anh rõ ràng là người biết rõ cái gọi là “lớn” của Tống Đào… rõ ràng đến từng centimet.
 
Đáng chết thật. Đúng là lớn.
 
“Một chút uất ức cũng không chịu nổi.” Anh lầu bầu.
 
Tống Đào cười híp mắt:
“Sao anh nỡ để em uất ức chứ? Em đi học đây~”
 
“Gặp lại tối nay.”
 
Trước khi đi, Tống Đào còn hôn từng bé mèo một lượt rồi mới vui vẻ ra khỏi nhà.
 
Vừa đi, Tần Tranh đã sụp mất vẻ mặt vô cảm ban nãy.
 
Suýt nữa thì chết!
 
Anh thật sự cứ nghĩ Tống Đào phát hiện chuyện tối qua rồi…
 
Anh bước vào phòng ngủ của Tống Đào. Ờ ha… đúng thật, vẫn là chiếc giường nhỏ từ hồi bé.
 
Mà giờ Tống Đào đã cao hơn cả anh.
 
Ngay lập tức, Tần Tranh gọi người tới thay giường. Trong lúc chờ, không hiểu ma xui quỷ khiến gì, anh nằm lên chiếc giường cũ, vùi mặt vào chăn.
 
Mùi sữa ngọt nhè nhẹ phả vào mũi.
 
Là mùi của Tống Đào.
 
Toàn thân lập tức dâng lên cơn khô nóng. Tần Tranh kéo chăn đè xuống thân dưới.
 
 
Alpha rất có lòng tự trọng.
 
Nhưng khi đã đánh dấu Omega, thì Alpha cũng sẽ không tránh được những thay đổi thể chất rõ rệt.
 
Lưng dưới anh, nơi có dâm văn mờ mờ, dường như cũng đang dần... trổ hoa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo