Chương 77: Đám cưới (Kết thúc)
“Bố sắp cưới, tụi con sắp được nghỉ mát, yeah yeah~” – Nhạc Nhạc vừa nhảy múa vừa reo hò phấn khích.
Bình An nhẹ nhàng đặt viên ngọc trong lòng xuống, ngoảnh đầu hỏi:
“Bố ơi, bố có thể cưới vợ mỗi ngày được không ạ?”
Tống Đào và Tần Tranh nhìn nhau, bật cười. Suy nghĩ của bọn trẻ đúng là khiến người ta vừa buồn cười vừa thấy… thông minh theo một cách rất riêng.
“Cái đó thì không được rồi. Kết hôn là chuyện rất quan trọng, không thể ngày nào cũng làm được đâu.”
Bình An nghiêm túc suy ngẫm lời cậu nói, trong khi Nhạc Nhạc nhào tới, dựa vào ngực cậu, trèo lên chân rồi ngồi xuống, thủ thỉ:
“Vậy hôm nay ba cưới ba, ngày mai ba cưới chú Tô Hà, rồi ngày mốt cưới chú Quản Tư…”
Cô bé đếm đếm đầu ngón tay, thật sự là kiểu logic hồn nhiên của trẻ nhỏ.
“Vậy thì ngày nào tụi mình cũng có đám cưới để chơi rồi!” – Nhạc Nhạc sung sướng nói.
Cô bé nhìn sang Bình An, cậu cũng phối hợp:
“Như vậy ngày nào mình cũng được nghỉ!”
Hai đứa nhóc này thật sự nghĩ đủ mọi cách để kiếm kỳ nghỉ.
Tống Đào bật cười, quay sang nói với Tần Tranh:
“Lúc nào tôi cũng không biết là con mình thông minh hay ngốc nữa.”
Tần Tranh cười đầy cưng chiều:
“Tất nhiên là thông minh rồi.”
Tống Đào đưa tay nhéo nhẹ đôi má phúng phính của Nhạc Nhạc, trêu chọc:
“Vậy nếu ba lớn của con và ba nhỏ tách ra, con có đồng ý không?”
Nhạc Nhạc lập tức lắc đầu. Bình An cũng chạy lại gần, hai đứa nhỏ đồng thanh kêu lên, gương mặt lo lắng:
“Không! Như vậy sẽ không có ngày lễ nào hết! Ba chỉ được cưới ba lớn, không được cưới người khác!”
Chúng đã bốn tuổi. Tống Đào và Tần Tranh cũng đã lên kế hoạch tổ chức đám cưới trong ba năm nay. Tần Tranh tham gia từng khâu, đích thân chỉ đạo, bởi anh muốn dành cho omega của mình một đám cưới thật trọn vẹn – lời hứa anh đã ôm ấp từ rất lâu rồi.
Những năm gần đây, ai ai cũng biết người omega đã khiến vị độc thân vàng kia “rụng rơi” là ai. Câu chuyện tình yêu của họ từng làm dân mạng bàn tán sôi nổi – nhất là khi cha của hai đứa trẻ từng kết hôn trước đó.
Lý do danh tính của Tống Đào lan truyền khắp nơi, thật ra cũng vì Tần Tranh chẳng hề giấu diếm. Anh để mặc truyền thông đưa tin, chỉ vì muốn cả thế giới biết rằng người đi cạnh anh trên phố – chính là omega của anh.
Đám cưới thế kỷ này vì thế mà được mong đợi hơn bao giờ hết.
Trong mắt thế giới, Tống Đào là omega, kết hôn với anh từ khi chưa tốt nghiệp đại học và sinh cho anh một đứa con. Thế nhưng, hai người chưa từng làm đám cưới. Gần đây thậm chí còn rộ tin đồn họ sẽ chia tay.
Không ngờ, chỉ một thời gian ngắn sau đó, truyền thông lại nổ tung với tin “đám cưới thế kỷ”. Lúc này mọi người mới nhận ra: hóa ra Tổng thống Ba đang âm thầm chuẩn bị cho một hôn lễ hoành tráng nhất, hoàn hảo nhất.
Từng có thời điểm, họ được xem là hình mẫu lý tưởng trong tình yêu. Cổ phiếu công ty nhà họ Tần cũng theo đó tăng vọt.
Còn Tần Tranh thì trở thành biểu tượng của một người chồng lý tưởng.
Không ai biết, người “vợ đảm” trong lời đồn… lại chính là anh.
---
“Em sắp cưới mà vẫn cắm đầu trong phòng thí nghiệm à?” – Thầy Trương nhìn cậu học trò trẻ, ánh mắt vừa trách yêu vừa hài lòng.
Tống Đào tỉ mỉ lắp ráp những bộ phận trên tay:
“Còn 4 năm nữa thôi là hoàn tất. Em phấn khích quá nên chỉ muốn ở lì trong phòng lab.”
Dĩ nhiên, cậu chỉ nói đùa vậy. Bỏ vợ con ở nhà thì cậu chẳng chịu nổi đâu.
Thầy Trương ngắm cỗ máy cơ khí khổng lồ trước mặt, chậm rãi nói:
“Cuối cùng cũng thành công rồi…”
“Em sắp rời khỏi trường để nhận công tác tại Chính phủ Đế quốc rồi.”
“Em thật sự nợ ơn thầy.”
“Tất cả là nhờ thầy dạy dỗ tử tế.”
Tống Đào chưa từng từ bỏ kế hoạch nghiên cứu chỉ vì có thêm con. Cậu vẫn chăm chỉ và hết lòng vì sự nghiệp, đồng thời cố gắng vun vén cho gia đình. Dù công việc trong phòng thí nghiệm bận rộn tới mức kiệt sức, nhưng thời gian của cậu cũng linh hoạt, nhờ vậy suốt bao năm qua, cậu chưa từng vắng mặt khỏi tuổi thơ của con cái.
Cậu đã nộp hồ sơ lên Chính phủ. Chờ robot được bàn giao xong, đơn phê duyệt sẽ tới.
Cậu sẽ trở thành thành viên chính thức của Học viện Hoàng gia – biểu tượng của danh dự và năng lực. Cậu nghĩ con cái mình và em anh sẽ tự hào về điều đó.
---
Sau giờ làm, tối đến, mỗi người dỗ một đứa con ngủ. Khi hai đứa nhỏ ngủ say, họ mới gặp lại nhau trong phòng, nhẹ nhàng vỗ vai nhau.
Chẳng cần nói cũng hiểu hết.
Họ thay phiên nhau làm "người thắng cuộc", hôm nay là người này, mai là người kia.
Tống Đào thì giỏi kể chuyện, dí dỏm sinh động, còn Tần Tranh lại có những “chiêu dụ” đặc biệt – như mang sừng và cánh ra cho mấy đứa nhỏ chơi.
Chỉ có cái đuôi là… không được cho mượn.
Rửa mặt xong, hai người rúc vào chăn. Sau một ngày dài làm việc, về nhà trông con, dỗ ngủ, thật sự đã rút cạn sức lực rồi.
Tần suất “chuyện kia” cũng giảm đi rõ rệt.
Tống Đào rúc vào ngực Tần Tranh, làm nũng:
“Anh, em muốn em được dỗ ngủ~”
Tần Tranh bật cười, vỗ vai cậu:
“Bảo bối của anh, để anh hát ru cho em ngủ ngon nhé~”
Nghe xong vài câu ru ru ngủ của anh, Tống Đào cười tít mắt, ôm chặt anh, thiếp đi trong giấc ngủ.
“Ta là tiểu quỷ, tiểu quỷ, ta sẽ trêu đôi mắt của ngươi~ khiến ngươi yêu thế giới này~
Ôi trời ơi, em yêu, khi anh mệt mỏi, em vẫn luôn bên anh~
Ôi em yêu của anh, em là người đẹp nhất…”
Tần Tranh khẽ cúi đầu hôn lên đỉnh đầu người trong lòng – một cái hôn dịu dàng, tha thiết.
---
Ngày cưới
Tống Đào mặc bộ vest trắng tinh khôi. Tống Trì Cảnh vừa cười vừa khóc, nước mắt rơi lăn dài.
“Bố ơi, đừng khóc nữa, mắt đỏ lên thì lên hình không đẹp đâu.” – Tống Đào dỗ dành, lấy khăn tay nhẹ nhàng chấm nước mắt cho anh.
Tống Trì Cảnh bật cười:
“Không được đâu. Bố vui quá nên mới vậy. Không tổ chức đám cưới lúc nào cũng thấy thiếu thiếu. Cuối cùng cũng đợi được ngày này. Tiểu Đào của bố nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Mắt Tống Đào cũng đỏ hoe. Cậu ôm chặt lấy bố:
“Bố à, đừng lo. Bây giờ con rất hạnh phúc, sau này sẽ còn hạnh phúc hơn.”
Dỗ bố xong, quay lại đã thấy Tô Hà đang rưng rưng nước mắt.
Tống Đào:
“Trời ơi, hôm nay mấy người muốn tôi khóc chết đúng không? Tô Hà bé nhỏ mà khóc nữa là tôi chịu không nổi đâu.”
Cậu ôm chặt Tô Hà, dịu dàng vỗ lưng an ủi.
Tô Hà vừa lau nước mắt vừa nói:
“Tôi chỉ vui quá thôi. Cuối cùng cậu cũng có một đám cưới thật sự.”
Tống Đào không ngờ mọi người lại mong đợi lễ cưới này còn hơn cả cậu. Có lẽ trong lòng họ, việc này là minh chứng cho việc Tần Tranh thật sự coi trọng cậu.
Cậu luôn tin vào tình cảm của em anh, nên không hề lo lắng gì.
Ngụy Tư Kỳ cũng bước tới, ôm chặt cậu:
“Anh ơi, em chuẩn bị bao lì xì to lắm nha. Chúc anh, Bảo Bối và anh Tranh sống viên mãn!”
Tống Đào:
“Cưng quá, chu đáo ghê luôn.”
Ngụy Tư Kỳ:
“Hôm nay là ngày vui, đừng để em phải vả ai nha.”
Mọi người cùng bật cười.
---
Khác với không khí náo nhiệt bên nhà Tống Đào, bên phía Tần Tranh yên tĩnh hơn nhiều. Anh không thân với Tần Ngọc Sơn nên Tống Đào đã sắp xếp cho hai đứa nhỏ đi theo để anh không cảm thấy cô đơn.
Lúc này, anh đang nhìn hai bé luyện tập.
Nhạc Nhạc và Bình An nắm tay nhau, mỗi đứa cầm một giỏ hoa nhỏ, tung cánh hoa như đang biểu diễn.
“Bố ơi, tụi con diễn ổn chưa?”
Tần Tranh vỗ tay khen ngợi:
“Tốt lắm!”
Hai đứa nhỏ đặt giỏ hoa xuống, chạy ùa đến ôm anh.
“Bố ơi, sau này Nhạc Nhạc có lấy chồng không?” – Nhạc Nhạc hỏi.
Tần Tranh thật sự không muốn nghĩ tới chuyện này. Con gái cưng của anh, không ai xứng đáng cả.
“Cho dù Nhạc Nhạc không lấy chồng cũng chẳng sao. Ba nhỏ và ba lớn luôn thương yêu con.”
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô bé.
“Còn Bình An thì sao?”
Anh cũng cúi đầu, hôn lên tóc Bình An:
“Bình An cũng sẽ được tự chọn cuộc sống mình muốn. Ba lớn và ba sẽ luôn bên con, là chỗ dựa vững chắc của con.”
Lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Tần Chấn bước vào:
“Anh Trịnh, chúc mừng nhé.”
Tần Tranh gật đầu, mỉm cười:
“Cảm ơn.”
---
Tống Đào và Tần Tranh nắm tay nhau bước về phía trước. Trời hôm đó nắng đẹp. Họ không mời quá nhiều người, chỉ bạn bè thân thiết và người nhà. Bên phía Tống Đào, số lượng người tham dự đông hơn.
Các anh chị em trong phòng lab ngồi chung một dãy. Tống Trì Cảnh, chú Ngô và gia đình, cùng thầy Trương ngồi ở hàng ghế đầu.
Tô Hà, Ngụy Tư Kỳ và bạn gái ngồi giữa.
Ai ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt chúc phúc và rạng rỡ.
Hai bé tung hoa cực kỳ nghiêm túc, đáng yêu đến mức khách mời thi nhau chụp ảnh.
Tống Đào và Tần Tranh từ tốn bước lên.
“Em anh.”
“Ừm?”
“Giờ tôi thấy mình hạnh phúc thật sự.”
Họ nói nhỏ với nhau, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Không chỉ Tống Đào tươi cười rạng rỡ, ngay cả vẻ nghiêm túc thường thấy của Tần Tranh cũng đã nhường chỗ cho một nụ cười hiền hòa.
Khi nghe Tống Đào nói vậy, Tần Tranh thấy mọi điều mình làm… đều xứng đáng.
“Tôi cũng vậy.”
---
Đám cưới thật sự rất mệt, nhưng là cái mệt ngọt ngào.
Sau khi cưới xong, họ gửi hai đứa nhỏ cho Tống Trì Cảnh giữ một ngày, tranh thủ đi nghỉ tuần trăng mật.
“Bố tôi từng nói, một khi đã sinh con thì phải có trách nhiệm. Câu này đúng ghê. Nếu hai đứa nhóc chịu ra đời trễ hơn tí, chắc tôi với em anh đã có nhiều thời gian riêng tư hơn rồi.”
Tống Đào chỉ lẩm bẩm vậy thôi, chẳng phải than vãn gì cả.
Tần Tranh bật cười:
“Thật ra đúng là hơi sớm… nhưng…”
Anh cầm lấy tay Tống Đào:
“Đó là những món quà quý giá nhất.”
Tống Đào gật đầu:
“Đúng vậy, quý giá nhất.”
---
Biệt thự riêng bên bờ biển. Hồ bơi nối thẳng ra biển lớn. Họ cùng ngâm mình trong làn nước xanh trong rồi thả người ra đại dương.
Tống Đào chẳng cần bơi, cứ để sóng cuốn trôi, ôm lấy Tần Tranh không buông.
Tần Tranh tựa đầu vào vai cậu. Hai người trôi lặng trong bóng tối dịu dàng của đêm.
Chiếc máy tính đeo tay của Tống Đào kích hoạt chế độ hiệu ứng đặc biệt – bao phủ hai người bằng một lớp chân dung ảo. Dù là biển riêng, đảo riêng, họ vẫn không muốn có bất kỳ rò rỉ nào.
Tấm ảnh giả sẽ hiện lên cảnh hai người xây lâu đài cát bên bờ biển.
Tần Tranh ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao. Giữa những ánh sao ấy, đôi mắt người kia còn sáng hơn cả bầu trời.
“Anh ơi, đám cưới vui vẻ nhé~”
Tống Đào khẽ hôn lên môi anh.
“Chúc mừng đám cưới.”
“Cún nhỏ của tôi.”
—— Hết chương ngoại truyện ——
Tỏi nè, để Tỏi nói nghen:
Vậy là hết rồi, hành trình không dài không ngắn, đáng yêu vô cùng.
Tuy tui hơi tiếc vì không ai biết Tần Tranh là người mang thai nhưng mà thôi kệ, hai đứa vẫn yêu nhau là vui òi.
Và truyện hết rồi, hẹn mọi người ở một bộ truyện khác nhé. Yêu yêu