0 Và 1 - Chap 10

10.

“Thần chỉnh tóc giả cho Ngài được không ạ?” Dot cầm sẵn lược trên tay, hỏi tôi.

Cậu ấy lấy cái đó đâu ra vậy?

“Ừm, làm đi.”

Tôi đồng ý vì trông Dot có vẻ rất muốn giúp. Sau khi được chấp thuận, cậu ấy vui vẻ bắt đầu chải bộ tóc giả cho tôi.

Thông thường tóc giả nào có gắn chặt vào đầu, nhưng bộ tóc này của tôi lại khác, nó dính chặt vào đầu tôi như tóc thật, làm tôi có cảm giác như tóc mình được chải thật vậy. Đúng là game, ảo ghê.

Thỉnh thoảng Edward lại gãi đầu vì ngứa, mấy lọn tóc trên đầu cậu khẽ run run. Tôi cứ nghĩ Edward đẹp là vì mái tóc vàng óng của cậu, nhưng không phải vậy, dù tóc rối tung, còn đeo cả kính nhưng Edward vẫn nhìn rất đẹp trai.

Chừng nào lớn lên cậu ấy chắc sẽ làm nhiều người phải khóc lắm đây. Nữ chính cũng khóc vì cậu, nhưng khác lý do thôi.

“Ngứa à?”

“Ừ.”

“Anh có muốn chải lại chút không?”

Thấy Edward gật đầu, tôi nói với Dot đang dùng kéo chỉnh sửa phần tóc mái của tôi.

“Dot, khi nào xong thì qua giúp Edward nhé.”

“Vâng.”

Dot cẩn thận chỉnh sửa phần ngọn tóc, sau đó lùi ra sau quan sát, rồi gật đầu hài lòng.

Cậu ấy thuần thục nhét kéo vào rồi lấy một chiếc lược từ túi áo khoác nhỏ xíu. Cứ như ảo thuật vậy!

Trông Edward có vẻ bối rối.

“Chờ chút, để thần…”

“Ngài có thấy không thoải mái ở đâu không, thưa điện hạ?” Dot cung kính hỏi.

Edward bị giữ ngồi yên chải tóc đến khi nào nó trở nên mượt mà mới thôi. Lúc tôi chợt nhận ra tóc rối dễ che khuất mặt hơn thì mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi.

Gray cũng không ngăn cản nên chắc không sao đâu.

Nhưng thật ra, không phải vậy.

Gray nhìn tôi bằng ánh mắt không rõ ràng. Có vẻ cậu ta đang trách móc hoặc chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.

Đến nữa rồi, dù cảm thấy khó chịu nhưng tôi chỉ có thể mỉm cười như thể xin cậu ta tha lỗi.

“Cậu thấy thoải mái hơn không?”

“Không.” Gray đáp: “Thần nào có ý nghĩ gì với điện hạ chứ, thần chẳng có ý gì cả.

Là sao nữa vậy?

Trong bầu không khí ấy, xe ngựa chầm chậm rời khỏi lâu đài. Bên ngoài xe rất ồn ào, có thể cảm nhận được âm thanh nhộn nhịp, sôi động của người dân xung quanh.

Đây là một phố đông đúc.

Tôi chỉnh lại kính rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy những quầy hàng bày bán bên đường cùng những người đàn ông mời chào khách, thấy cả trẻ con chạy quanh khắp nơi.

Xe ngựa dừng lại và cửa mở ra. Merryn nói với chúng tôi:

“Thần sẽ đi mượn xe ngựa khác, xin hãy chờ ở đây một chút.”

Gray chỉ gật đầu.

“Đi cẩn thận nhé.”

Tôi nói lời tạm biệt, và Merryn đáp lại với vẻ cảm kích: “Cảm ơn ạ! Thần sẽ cẩn thận!” rồi đóng cửa lại.

Edward đang áp trán vào cửa sổ, chỉ lộ ra phần đầu.

“Có thấy gì không, Edward?”

Chúng tôi dừng xe ở một nơi vắng vẻ, không thể nhìn rõ cảnh chợ. Edward lắc đầu, rồi chợt có tiếng bụng kêu lên ọt ọt.

“Edward?”

“…..”

Tôi đến bên Edward và áp trán vào cửa sổ, từ đây có thể thấy được một quầy xiên nướng. Mùi thịt nướng lẫn trong nhiều mùi khác cuối cùng đã được ngửi ra.

“Anh chưa ăn trưa à?”

“…..”

“Edward?”

Tai Edward đỏ lên.

“Không.”

“Không cái gì?”

“Thì không gì cả.”

Tôi nắm lấy cổ tay của Edward, chỉ toàn xương thôi, tôi cảm thấy như chỉ cần bóp nhẹ một cái là gãy luôn mất.

Dù có là thế giới trong trò chơi đi nữa thì việc Hoàng tử bị đói cũng phi lý quá rồi đó.

Dù đã nghĩ thế, nhưng ngẫm lại thế giới này vốn cái gì càng ảo càng dễ xảy ra mà.

Nghĩ bằng ngón chân cũng việc ai gây ra chuyện này, không ai khác ngoaiyVương hậu.

Bầu không khí ngột ngạt trong bữa ăn khi ấy, lời cấm đoán không được chơi với Edward và cả việc Gray nói không được cho bà biết về cuộc xuất hành này nữa.

Liệu Edward có tha thứ cho Joffrey thật không nhỉ?

“Ngươi có tiền không?” Tôi hỏi Gray.

“Tiền?”

“Ừ, tiền mặt.”

“Để làm gì?”

“Để mua xiên nướng.”

“Hoàng tử Ngài?”

“Cả ta và Edward đều cần ăn, nếu cũng muốn ăn thì mua chung luôn.”

“Joffrey điện hạ đã ăn trưa rồi mà.”

Gray vờ như không hiểu.

“Khi nào về lại cung thần sẽ đưa cho Ngài.”

“Không phải vì tiền đâu… Nhưng hiện giờ ta không có tiền mặt.”

Sao cứ nhằn qua lại mãi vậy!

“Thần có tiền, thưa Hoàng tử! Đừng lo! Để thần đi mua được không ạ?” Dot nói.

“Ừ, mua luôn cho cả ngươi nữa.”

“Dù sao thì…” Edward lầm bầm.

“Đừng nói là không cần đâu, anh muốn ăn mà.”

Hai mũi chân chạm vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, Edward ngơ ngác ngồi yên nhìn tôi.

Khi Dot rời đi, xe ngựa lại im lặng trở lại.

Tôi nghĩ nếu Edward không ghét tôi thì đáng ngạc nhiên thật đấy, còn thái độ của Gray thì luôn khiến tôi không hiểu nỗi.

Trong trò chơi, Gray và Joffrey gần như không có mối liên hệ nào. Là người hầu trung thành của Edward, việc chống đối Joffrey là điều hiển nhiên, nhưng tôi không nhớ có sự xung đột cá nhân nào.

Có lẽ vì Joffrey là con của Vương hậu nên Gray ghét, nhưng nhìn sao cũng thấy phản ứng của cậu ta rất kỳ lạ.

Tôi thật sự muốn hỏi thẳng cậu và Joffrey có chuyện gì với nhau à?

Gray là người duy nhất đến thăm bệnh Joffrey. Khi đó tôi còn nghĩ rằng họ là bạn.

Lúc tôi đang thở dài và nghĩ kỳ lạ thật đấy, thì chợt thấy một cậu bé đang tiếp cận Dot từ phía sau quầy hàng. Nó va vào Dot như thể vô tình rồi bỏ đi.

Có gì đó không ổn…

Dot đưa tay vào túi và bắt đầu lục lọi khắp người. Có vẻ thằng bé kia là kẻ móc túi. Thấy tôi đứng dậy, Edward cũng đứng dậy theo.

“Ở đây nhé, ta ra ngoài xem sao.”

“Hoàng tử!”

Giọng của Gray ngày càng nhỏ. Tôi lao về phía Dot, cặp kính không vừa vặn đang kêu lạch cạch trên mũi tôi, tôi đưa một tay lên giữ lấy gọng kính.

“Dot? Cậu mất ví à?”

“Hoàng tử!”

Dot hoảng loạn kêu lên. Tôi nhìn về phía hướng kẻ trộm đã biến mất, đó là một con hẻm dẫn vào chợ, đông đúc người qua lại.

“Không sao đâu, đi nào, chỉ cần lấy thêm tiền là được.”

“Không phải chuyện cái ví, mà là….” Dot cắn môi.

“Không có gì đâu, thần không mất ví. Hoàng tử, sao Ngài lại ở đây! Thần sắp về rồi! Ngài thích đồ ăn lề đường đến thế sao?”

Dot nói với giọng vui vẻ, nhưng không ai bị lừa gạt bởi khuôn mặt vài giây trước còn mếu máo đâu.

“Có chuyện gì vậy? Tên trộm đó đã lấy cái gì?”

“Không có gì đâu ạ.”

“Dot, đây là mệnh lệnh. Trả lời đi.”

“Thật sự không có gì quan trọng…” Dot hơi do dự.

“Làm ơn đấy, hãy nói ta biết.”

Dot hít một hơi sâu rồi nói.

“Thần đã mất nhẫn gia tộc. Vì thần là con một, nên trước khi qua đời cha đã để lại cho thần.”

“Đó là việc quan trọng đấy!”

Thật bất ngờ. Dot là chỉ một nhân vật phụ không hề xuất hiện trong trò chơi chính. Tôi không ngờ cậu ấy lại có một quá khứ như vậy.

“Không sao đâu, dù sao thì cũng không cần dùng làm gì. Thần cũng đâu có khả năng tái lập gia tộc…”

Không ổn tí nào, nụ cười khổ của Dot khiến tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.

Nếu không phải vì tôi, Dot đã không ra ngoài để bị móc túi, cũng không phải khổ sở đứng đây như lúc này.

Tức thật, sao trò chơi này lắm tình tiết vô bổ thế?

“Thưa…”

Một giọng nói lạ cắt ngang. Chủ quầy xiên nướng đang đứng sau quầy, quan sát chúng tôi.

“Thưa các vị, các vị không lấy xiên nướng sao?”

Dot đã thanh toán tiền, chúng tôi chia nhau mỗi người hai xiên nướng. Khi trở lại chỗ xe ngựa, xe của Gray đã được đổi thành một chiếc xe nhỏ và có vẻ bớt nổi bật hơn.

“Các Ngài kính mến.”

Gray đứng trước xe ngựa cho thuê, khoanh tay đợi chúng tôi.

Trông có vẻ có rất nhiều muốn nói. Trước khi Gray kịp mở miệng, tôi đưa cho cậu ta một xiên nướng.

“Ăn đi.”

“Ôi, cái gì vậy? Mùi thơm tuyệt quá.”

Merryn thò đầu ra từ ghế đánh xe. Thì ra tôi đã quên phần của anh ta.

“Một, hai, ba, bốn. Có bốn xiên nướng nhỉ? Có lẽ một cái là…”

“À, xin lỗi. Tôi đã quên phần của anh. Đây, lấy cái này.”

“Sao ạ?”

Khi tôi đưa xiên nướng của mình cho Merryn, tay tôi trống không. Tôi mở cửa xe ngựa và ra hiệu cho Dot.

“Gọi lính canh đi. Chúng ta không thể tìm được tên móc túi trong chợ được đâu. Dot, cậu có nhớ mặt hắn không?”

“Dạ? Không cần đâu! Không cần lính canh, việc này của thần…”

“Ai bảo việc của cậu? Bởi vì người hầu của ta bị trộm, nên đây là việc của ta.”

Dot có vẻ xúc động, đôi mắt mở to như sắp khóc.

Dù có cố tỏ ra mình là một vị chủ nhân lý tưởng, nhưng thực tế thì đúng là lỗi của tôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo