3.
“Hoàng tử? Ngài ổn chứ? Có chuyện gì vậy?”
“Họ của ta là gì? Không, họ của Tể tướng nước này là gì?”
“Ngài là Hoàng tử Joffrey Biscotti… Tể tướng là Công tước Cracker?”
“Thương đoàn Montblanc thì sao?”
“Thương đoàn Montblanc là một trong ba thương đoàn lớn nhất của đế quốc? Sao vậy ạ?”
Bối cảnh của giấc mơ đã hiện lên. Hoàng tử Edward hay Hoàng tử Joffrey đều là những gợi ý.
Tôi đã mơ thấy mình trở thành một trong hai Hoàng tử trong trò chơi mà tôi từng muốn kết đôi họ với nữ chính của mình.
Họ của tất cả các nhân vật trong trò chơi này đều là các loại tráng miệng, trong đây có cả những nhân vật mang họ Montblanc(*) hoặc Baumkuchen(*). Dĩ nhiên, người đã nói cho tôi biết đó là tên các món tráng miệng là Yoo Yeon-ho.
Montblanc
Đây chính là giấc mơ tỉnh thức sao? Đây là lần đầu tiên tôi mơ thấy nó. Một giấc mơ sống động như thật. Wow, tôi thật sự có hơi sợ rồi đó, không thể tin một giấc mơ lại có thể sống động đến thế.
Phải làm gì để tỉnh dậy nhỉ? Tôi từng nghe ở đâu rồi nhưng lại không thể nhớ ra cách thực hiện.
Dù sao thì đây cũng chỉ là một giấc mơ thôi, giấc mơ nào rồi cũng sẽ phải tan. Khi mở mắt ra, chắc chắc tôi sẽ thấy mình đang ở nằm trong bệnh viện.
Hy vọng mẹ không khóc quá nhiều, tôi sẽ vô cùng thành tâm xin lỗi mẹ, hứa không bao giờ vừa đi vừa nhìn điện thoại nữa. Nếu mẹ còn lo lắng, mẹ buộc tôi ngừng sử dụng điện thoại cũng được luôn.
Nhưng vào ngày hôm sau, khi tôi mở mắt, tiếc thay tôi vẫn thấy mình trong thế giới của trò chơi.
**
Gray Cracker là con trai duy nhất của tể tướng. Từ một năm trước, cậu ta đã trở thành bạn chơi của hai vị Hoàng tử theo yêu cầu của Vương hậu.
“Con trai ta cần có bạn bè, ta nghe nói con trai của Tể tướng bằng tuổi Hoàng tử nhỉ.”
Mặc dù yêu cầu của Vương hậu là “Hãy làm bạn với Hoàng tử Joffrey”, nhưng mọi chuyện không diễn ra như vậy. Hai Hoàng tử đều tham gia cùng một lớp học, ít nhất là về mặt hình thức. Nên nếu Gray trở thành bạn của ai đó, cậu ta cũng phải làm thân với Hoàng tử còn lại.
Ngay ngày đầu tiên của lớp học, Gray đã nhận ra mình không hợp với Hoàng tử Joffrey.
Ở tuổi mười một, Gray đã nhiều lần trở thành đối tượng của sự ghen tị từ xung quanh. Và những người đối đầu với Gray hầu hết đều là họ hàng thân thích của cậu ta, Gray thì không để tâm đến bọn họ, vấn đề là những người có địa vị cao hơn không để cho yên Gray.
Trong số đó, Joffrey là người tồi tệ nhất. Người này có đủ cả tự ti và hèn nhát, điều này y như các họ hàng của Gray, nhưng khác ở chỗ có thể phá rối Gray nhờ vào địa vị và quyền lực của mình.
Tin tốt là Joffrey ghen tị với Edward hơn cả với Gray. Gray không phải là mục tiêu trực tiếp của sự quấy rối. Cậu ta chỉ chứng kiến Joffrey quấy rối Edward từ bên ngoài mà thôi.
Sau khi nghe tin Joffrey bị ngã ngựa trong lúc dùng bữa, nghe người hầu mang tin nói rằng chính do Edward đã ép Joffrey lên ngựa thế nên xảy ra sự cố này.
“Đúng là nực cười.”
Gray đã cười nhạo trong lòng.
Ai lại ép người khác cưỡi ngựa chứ? Gray cá là thực tế hoàn toàn ngược lại. Sự thật là Edward có thể đã bị Joffrey cướp ngựa.
Tuy nhiên, Gray không thể không đến thăm bệnh vì cậu ta là bạn chơi của Hoàng tử.
Đi qua nhiều binh sĩ và người hầu, Gray vào phòng ngủ của Joffrey. Cung điện của Joffrey được chăm sóc rất tốt, có nhiều hầu nữ phục vụ.
Người hầu của Joffrey thông báo sự có mặt của Gray.
“Vào đi.”
Người hầu mở cửa cho Gray, Gray bước vào trong.
Joffrey thậm chí còn không thèm đứng dậy đón tiếp khách. Gray không kỳ vọng nhiều vào vị Hoàng tử này, nhưng sự thiếu tôn trọng như thế luôn khiến cậu ta cảm thấy khó chịu.
Khi không thấy được khả năng thắng Gray trong học tập, Joffrey bắt đầu tỏ vẻ coi thường Gray: “Dù sao đi nữa thì ta vẫn là Hoàng tử, còn ngươi mãi chỉ là thần dân.” Joffrey luôn tỏ vẻ trịnh thượng như vậy.
Gray không quá bận tâm về chuyện đó, dù có cảm thấy việc phải phục vụ một Hoàng tử như Joffrey là cực hình đi nữa thì cậu ta cũng không làm được gì. Tuy nhiên, mỗi khi Joffrey cố tình coi thường Gray, cậu ta không thể không cảm thấy tên Hoàng tử này thật tầm thường làm sao.
Dù vậy, Joffrey vẫn giữ phép tắc cơ bản, không có lợi gì khi cư xử thô lỗ với con trai của tể tướng cả. Có thể đó là ý Vương hậu, nên dù rất muốn cư xử thô lỗ, nhưng vì phép tắc cậu ta luôn phải tự kiềm chế bản thân.
Nhưng hôm nay, thấy Joffrey không chịu dậy khỏi giường, Gray nghĩ tâm trạng cậu ta có lẽ đang rất tồi tệ và Gray không có một chút bận tâm gì về lý do khiến Joffrey không vui cả.
Nói đại vài câu chào hỏi rồi đi thôi.
“Nghe nói Ngài đã bị ngã ngựa, Thật may là không bị thương nặng.” Gray nói. Sau khi nói xong, cậu ta mới cảm thấy cách nói của mình có vẻ hơi khiêu khích.
Có phải hoàng tử Joffrey đang tức giận vì bị mình chế giễu không? Mặc dù sự thật không phải vậy, nhưng Joffrey vẫn thường xuyên tự cảm thấy khó chịu vì những chuyện tương tự.
Tuy nhiên, phản ứng của Joffrey lại khá kỳ lạ. Cậu ta mở to mắt như thể mới nghe được tin tức từ người khác:
“Ta đã bị ngã ngựa sao?”
“Vâng, thần nghe vậy?”
“Đúng rồi. À… đúng vậy. Cảm ơn vì đã đến.”
Gray không thể tin vào tai mình, Hoàng tử vừa đã cảm ơn cậu ta. Có phải do cú sốc ngã ngựa mà đầu óc Hoàng tử bị ảnh hưởng gì không?
Joffrey thậm chí còn nói như thể cậu ta đang lo lắng cho Edward. Gray cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Joffrey đang làm như thể nạn nhân trong chuyện này chính là người cậu ta đang lo lắng.
Joffrey chỉ giả vờ đáng thương trước mặt Vương hậu vì thừa biết chỉ cần làm thế bà sẽ tin răm rắp vào những gì mình nói mà không nghi ngờ gì.
Gray đã chứng kiến hàng trăm lần cảnh Joffrey đẩy Edward vào tình thế khó khăn, thế nên lần này cũng không có gì mới lạ.
Nhưng giờ Joffrey lại tỏ ra lo lắng cho Edward?
“Bệ hạ rất coi trọng việc luyện tập võ thuật. Từ xưa, cưỡi ngựa, đi săn và bắn cung đã là phẩm hạnh của giới quý tộc. Ngài Edward có cơ thể khỏe mạnh và đam mê kiếm thuật giống Bệ hạ. Chắc chắn Bệ hạ sẽ rất tự hào về Ngài ấy.”
Bởi vì Joffrey đã luôn tỏ ra ghen tị với Edward nên Gray muốn làm cho Joffrey cảm thấy khó chịu.
Đã đến lúc Hoàng tử nên la hét lật tung mọi thứ lên rồi đấy.
Nhưng lần này Joffrey không làm vậy.
“Nhưng không một vị vua nào cai trị quốc gia từ trên lưng ngựa cả. Trở thành một kẻ cuồng chiến không phải là đức hạnh của một vị vua.”
Joffrey bình tĩnh đáp lại rồi kéo chăn lên che khuất cằm.
Lời nói rõ ràng nhưng khuôn mặt thì ủ rũ, Joffrey ngay lập tức trông như một đứa trẻ đau ốm thật sự.
Tinh thần xốc nổi trước đây dường như đã bị bốc hơi. Có lẽ tình trạng của cậu ta tệ hơn mình nghĩ, vậy nên cậu ta mới nằm ì trên giường như thế.
Sau khi chào Joffrey, Gray rời khỏi cung điện. Khi đã lên xe, cậu ta mới nhớ ra việc Joffrey bị đau là tự làm tự chịu.
Dù có nói những điều kỳ lạ hay không, Joffrey vẫn mãi là Joffrey mà thôi.
Hoàng tử Edward sẽ bị giam lỏng trong một tháng. Dưới danh nghĩa rèn dũa tật xấu, cậu ấy sẽ bị cấm túc và bị bỏ mặc trong cung.
Và tất cả đều là do Joffrey.
***
Hoàng tử Joffrey Biscotti.
Joffrey, nhân vật Nhị Hoàng tử trong trò chơi <Bẫy tình yêu hôn nhân> luôn bị Edward đánh bại trong cả học vấn lẫn kiếm thuật, không có cách nào để vượt qua, mãi mãi chỉ dừng lại ở hạng hai mà thôi. Trong các lớp học kiếm thuật, anh ta luôn thua trận mỗi khi đối mặt với Edward.
Chính sự nỗ lực trong vô vọng đó của Joffrey đã khiến nữ chính vô thức so sánh với hoàn cảnh của chính mình.
Dù có cảm giác tự ti, Joffrey vẫn là một người tốt bụng. Anh ta không quan tâm đến địa vị và kết bạn với rất nhiều người trong và ngoài học viện.
Nữ chính nhìn thấy điều đó và nghĩ Joffrey đúng là một người tốt, nhưng anh ta không chấp nhận lời khen đó.
“Ta không phải là người tốt. Cảm ơn vì đã nghĩ như vậy.”
Lý do Joffrey tiếp cận nữ chính là vì cô là người mà Edward quan tâm.
Khi Joffrey thừa nhận sự thật đó, anh ta đã nói với nữ chính rằng: “Hãy tát ta và đừng bao giờ gặp lại nữa.”
Tôi đã chọn “ôm lấy” vì muốn xem kết thúc có hậu.
Dù sao thì sự tự ti của Joffrey đối với Edward có nguồn gốc rất sâu xa.
Vương quốc có hai Hoàng tử: Hoàng tử Edward và Hoàng tử Joffrey. Edward sinh trước Joffrey bốn tháng và được công nhận là Trưởng tử.
Tất nhiên, hai Hoàng tử có mẹ khác nhau.
Mẹ của Đại Hoàng tử Edward chỉ là thường dân với địa vị thấp hèn. Trong khi đó mẹ của Hoàng tử Joffrey lại là Vương hậu của vương quốc. Mặc dù vậy, Hoàng tử kế vị xuất sắc nhất rõ ràng chính là Edward.
Thế nên từ bé đến lớn Joffrey luôn bị đem ra so sánh với Edward.