Cơn giận dữ cũng dần nguôi ngoai. Go Wonjae từ từ hạ chân xuống, lùi lại một bước.
“Vậy thì cởi ra.”
Ánh mắt người đàn ông đáp xuống chiếc áo phao rẻ tiền khiến anh ta thấy vướng mắt từ nãy.
“Luộm thuộm quá.”
Yeon Cheongwoo không phản kháng nữa. Cũng không do dự mà chỉ nuốt nước mắt, vội vàng đứng dậy. Cậu dùng đôi tay run rẩy không ngừng vội vàng cởi áo khoác. Rồi như đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo, cậu ngước nhìn anh trong tiếng nức nở. Lúc này Wonjae cũng cởi áo khoác của mình ra.
Cơ thể mảnh mai mặc áo hoodie run rẩy như lau sậy trong gió. Go Wonjae dùng động tác gọn gàng nhanh nhẹn khoác chiếc áo khoác chất lượng tốt lên vai Cheongwoo. Ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, Cheongwoo khép chặt mắt lại.
“Cánh tay.”
Giọng thúc giục lạnh lùng vang lên. Cheongwoo vụng về đưa tay vào ống tay áo khoác, ống tay phủ kín đến đầu ngón tay.
Go Wonjae lặng lẽ để đứa trẻ đang nức nở đứng trước mặt, cài cúc áo cho cậu. Động tác dịu dàng ân cần ấy, hoàn toàn không giống người vừa mới sử dụng bạo lực lên người khác.
Mỗi chiếc cúc được cài lên, tâm trạng anh lại tốt hơn. Nhìn thấy toàn thân Cheongwoo lại được bao bọc bởi quần áo của mình, Go Wonjae cảm thấy rất hài lòng.
Chiếc áo khoác quá khổ buông dài đến mắt cá chân Cheongwoo như đứa trẻ mặc đồ người lớn. Dù vẻ ngoài có ra sao thì bây giờ không phải lúc bận tâm những chuyện đó. Cheongwoo nâng khuôn mặt đẫm nước mắt lên.
“Seong, Seongyeon… Anh sẽ cứu Seongyeon chứ?”
“Tùy vào biểu hiện của em.”
Vừa dứt lời, người đàn ông liền đặt hai cánh tay Cheongwoo lên cổ mình, sau đó đỡ mông, bế cậu lên. Cheongwoo hoảng loạn, chỉ biết vòng tay ôm lấy cái gáy rắn chắc của người đàn ông. Cậu vùi trán vào cổ áo sơ mi, cảm thấy nhất định phải làm như vậy.
“Ngoan rồi nhỉ.”
Go Wonjae dùng nụ cười ngọt ngào đã lâu chưa xuất hiện áp sát sau tai Yeon Cheongwoo thì thầm. Cheongwoo run rẩy quay đầu tránh đôi môi anh.
“Ngày mai mua quần áo mới cho em.”
“Ừ.”
“Đến khách sạn nhé.”
“Ừ…”
Khi câu trả lời nghẹn ngào của Cheongwoo kết thúc, Go Wonjae khẽ cười, ngậm điếu thuốc châm lửa.
Hwang Seongyeon cuối cùng cũng khó khăn gượng ngẩng khuôn mặt đầy máu lên. Dưới ánh trăng sáng lạ thường, làn khói thuốc mỏng manh, mái tóc hơi rối bù cùng bộ vest đen, và bóng lưng gầy guộc đang run rẩy trong vòng tay người đàn ông khiến cổ họng anh khô đắng nghẹn ứ.
Người đàn ông tốn rất nhiều công sức mới tìm lại được Cheongwoo, giờ bước ra khỏi cổng mà chẳng thèm ngoái lại. Tiếng còi cảnh sát văng vẳng đâu đó xa xa.
______
Dinh thự nhà họ Go tại Yangpyeon.
Sáng cuối tuần đẹp trời, nữ chủ nhân nhà Go, Lee Seokyo sai người mang trà điểm tâm đến phòng kính ngập nắng đông. Ở đó, bà bắt đầu viết bản thảo tiểu luận nghệ thuật, còn chủ tịch Go Moonseok thì thong thả nằm trên đống gối tựa hút xì gà hoặc đọc văn học cổ điển.
Suốt quá trình đánh máy, ánh mắt Lee Seokyo luôn dán chặt vào chiếc điện thoại trên bàn.
Một lát sau, không thể tập trung, bà thanh nhã nhấc ngón tay thon thả đang đeo nhẫn ngọc trai lên, quay số điện thoại.
– Alo.
“Con thật sự hôm nay không về sao? Bố đang đợi con đấy?”
– Bận lắm.
*Tút.*
Lee Seokyo không thể tin nổi nhìn chiếc điện thoại đột ngột bị cúp, sau đó nhìn chủ tịch Go. Ánh mắt như muốn nói: ‘Anh nghe thấy chưa? Chắc nghe thấy rồi chứ?’
Ngoài mái tóc bạc trắng, người chồng giống con trai đến kinh ngạc chỉ gật đầu.
“Xé sổ hộ khẩu đi thôi.”
“Giờ nói cái này để làm gì.”
Lee Seokyo đứng dậy. Dù đã năm mươi sáu tuổi, đường cong thân hình vẫn được giữ gìn tốt, ẩn hiện sau tầng váy.
“Con trai anh hoàn toàn điên rồi, anh biết không?”
“Hả? Có lẽ vậy.”
“Cái gì Cheongwoo, một đứa nhóc không rõ lai lịch nhưng để bắt nó mà mấy tuần Wonjae không về nhà, làm Do-Won-Hyang đảo lộn, biến các công tử nhà người ta thành thảm hại, công việc công ty cũng không quản… Trời ơi. Còn nhớ bữa sáng hôm trước không? Mắt điếc tai ngơ trước cha mẹ đang cần ăn uống, xoay lưng bỏ đi ngay?”
Nhận ra tình hình nghiêm trọng, Chủ tịch Go đặt sách xuống, ngồi thẳng người. Đôi mắt Lee Seokyo thậm chí đã ướt át.
“Theo trưởng phòng Choi nói, dạo này nó không ăn không ngủ, duy trì bằng truyền dịch. Rốt cuộc tại sao đàn ông nhà họ Go lại ám ảnh với ‘mưa’ đến vậy?”
“Chẳng phải bà cả đời cũng đi tìm ‘mưa’ của Wonjae sao?”
“Đó là bởi vì, Wonjae của chúng ta ngày càng trở nên vô hồn…”
Giọng Lee Seokyo trầm xuống. Bà bồn chồn xoa xoa cánh tay mình.
“Sau ba mươi tuổi cứ như không còn chút lưu luyến gì với cuộc sống. Nhìn nó như vậy tôi đau lòng biết bao. Đúng vậy, sợ nó sẽ trở nên giống ông nội nó. Ban đầu nghe tin nó tìm thấy ‘mưa’, tôi đã mừng lắm, nhưng ai ngờ ‘mưa’ ấy lại là một thằng bé…”
“Ôi.”
Chủ tịch Go thở dài, nhấp ngụm trà.
“Đã đến lúc để Wonjae hiểu rằng đời không như ý muốn.”
“Cậu bé tên Cheongwoo kia cũng vậy. Rốt cuộc tại sao nó lại ghét con trai chúng ta? Có điều gì đáng ghét đến mức còn phải bỏ trốn?”
“Có lẽ vì con trai chúng ta chuyên làm những chuyện khiến người ta ghét chăng.”
Lee Seokyo trừng mắt nhìn chồng.
“Nói như thể đó là bản tính trời sinh thì biết làm sao được. Xem ra tính cách này của đàn ông nhà họ Go cũng là di truyền.”
“Lee Seokyo, bà cũng vậy mà?”
“Tôi sao?”
“Chẳng phải trước khi Wonjae ra đời, bà cũng hay bỏ nhà đi, gửi giấy ly hôn, chỉ để muốn nhìn chồng mình sốt ruột sao?”
“…”
“Đây cũng là di truyền từ ‘mưa’?”
“Keng.” Tiếng tách trà được đặt xuống, ông lật lại trang sách.
Nhìn người chồng vẫn điềm nhiên, Lee Seokyo bất lực lắc đầu. Hình ảnh người chồng thuở trẻ chỉ cần bất đồng chút là nổi trận lôi đình, chửi rủa ác nghiệt vẫn như in trong tâm trí. Chó đen giữ mực*, cái tính xấu ấy hắn đã truyền lại nguyên vẹn cho con trai.
*Chó đen giữ/một mực: Ngoan cố, không chịu sửa chữa tật xấu, không chịu hối cải.
“Đừng xen vào chuyện của bọn trẻ. Phiền phức quá. Wonjae bảo nó sẽ tự giải quyết.”
“Làm sao có thể không quan tâm. Đó là đứa con duy nhất của chúng ta.”
“Vậy bây giờ đẻ thêm một đứa em trai thì sao? Hy vọng đứa thứ hai sẽ là đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu.”
Chủ tịch Go vuốt ve gò má vẫn xinh đẹp của vợ, khẽ nói. Lee Seokyo mỉm cười.
“Tôi đã mãn kinh rồi.”
Nuốt tiếng thở dài, vị tông tôn đời trước của gia tộc Go lại đổ vật xuống ghế sofa.
______
Trên đường đến Seoul, rèm cửa sau ghế lái luôn kéo xuống, hàng ghế sau duy trì sự im lặng.
Trong khoảng lặng ấy, Go Wonjae say sưa hôn Cheongwoo trên tay mình. Như thưởng thức món ngon, anh từ từ ngậm lấy đôi môi, nhẹ nhàng hé miệng, mút nhẹ như đang thưởng thức kem ngọt. Sau một hồi, chiếc lưỡi thăm dò sâu hơn khiến Cheongwoo run lên. Dù tay cậu nắm chặt sau gáy anh, động tác vẫn dịu dàng.
Chụt. Chụt.
Chiếc lưỡi ướt át cuộn lấy nhau như sóng. Thỉnh thoảng, đôi mắt họ chạm nhau. Ánh nhìn chăm chú cùng biểu cảm như đang tính toán gì đó của Wonjae khiến Cheongwoo dần thở gấp. Cậu run rẩy quay mặt đi. Go Wonjae ngoan cố đuổi theo, lại lần nữa va vào đôi môi.
“Ưm… ngừng lại…”
Cheongwoo bị bịt miệng khóc nức nở, cuối cùng không phân biệt được vị trí, tay đập loạn xạ vào vai và xương bả vai đối phương để thoát ra. Wonjae bật cười khẽ, hoàn toàn không bận tâm. Sau đó nhẹ nhàng cắn lấy cổ mảnh mai của Cheongwoo.
Tiếp đó, bàn tay lớn luồn vào trong chiếc áo thun mỏng.
“Ah…”
Ngón tay như đang gãi ngứa men theo xương sống lên trên, đôi mắt Cheongwoo dao động dữ dội. Cảm giác quen thuộc và nóng bỏng khiến toàn thân cậu nóng rực, mắt hoa lên. Cheongwoo cảm thấy như bị ai đó đánh vào đầu.
“Ừm…! Đừng…”
“Rõ ràng là thích mà.”
Go Wonjae lười biếng thì thầm, cắn lấy cằm Cheongwoo đang ngửa lên.
“Anh biết mà. Ướt hết rồi.”
‘Tên điên này.’
Cheongwoo nghĩ mình phải ghét người đàn ông này, lý trí bắt đầu mờ đi. Khi cố gắng tránh né bàn tay đang thăm dò bên dưới, vô tình tát Go Wonjae một cái.
“Bốp.” Dù không mạnh nhưng vẫn tạo ra âm thanh ma sát rõ rệt. Khuôn mặt Go Wonjae hơi quay sang một bên, anh hít một hơi sâu, chậm rãi chớp mắt.
‘Thật sự điên rồi.’
Sự việc phát triển đến mức này, ngay cả Go Wonjae cũng đi đến kết luận như vậy. Anh khẽ cử động gò má vừa bị đánh, rồi lại ném ánh nhìn lạnh lùng.
“…”
‘Chết tiệt.’
Cheongwoo hét lên trong lòng, liếc nhìn bàn tay lần đầu tiên đánh người và vết đỏ hình lá phong đang dần hiện lên trên gương mặt góc cạnh của người đàn ông. Toàn thân cậu run rẩy.
‘Lần này mình chết chắc.’
Dù đã dự đoán như vậy, nhưng khi thấy Cheongwoo sợ hãi, Wonjae lại dịu mắt xuống.
Anh thở dài khẽ khàng, hơi hé cửa kính. Hướng về phía ghế lái kéo rèm nói:
“Giảm tốc độ.”
“Vâng, giám đốc.”
Khi tốc độ chậm lại, gió đêm thổi vào từ cửa kính hé mở. Go Wonjae lặng lẽ lấy thuốc lá châm lửa.
Nhân cơ hội, Cheongwoo nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh. Di chuyển đến sát góc xe, co chân ngồi xổm, tim vẫn đập thình thịch. Lòng bàn tay vừa tát Go Wonjae vẫn còn đau nhức.
‘Kỳ lạ thật.’
Nhìn làn khói cay xè bị hút ra ngoài cửa kính rồi biến mất, Cheongwoo cắn chặt môi.
‘…Thà rằng, cứ đánh tôi đi.’
Cậu hít một hơi sâu, dùng đôi mắt sưng húp nhìn người đàn ông.
“Vừa nãy sao không trực tiếp đánh tôi? Người làm anh tức giận là tôi mà. Tại sao lại làm tổn thương Seongyeon vô tội…”
“Vô tội?”
Go Wonjae lạnh lùng hỏi lại, ánh mắt đột nhiên lạnh đi.
Ánh nhìn ấy như đã thấu suốt mọi chuyện giữa hai người. Cheongwoo nhất thời căng thẳng đến mức lưỡi cứng đờ.
“Seong, Seongyeon chỉ là giấu tôi thôi… vì là bạn.”
“Bạn.”
Go Wonjae lặp lại từ này, khóe miệng lướt qua nụ cười lạnh lùng méo mó.
“Thằng nhóc đó thật sự coi em là bạn sao? Em thật sự nghĩ vậy?”
“Thế thì…”
“Từ vụ bộ đàm, nó chưa bao giờ coi em là bạn. Em biết rõ mà vẫn đi theo. Hay là em ngốc đến mức không phân biệt được tư tâm và tình bạn?”
“…”
“Sau này đừng nhắc tên đó trước mặt tôi. Nếu em còn muốn người bạn đáng thương của mình bình an vô sự.”
Mất tiếng nói, Cheongwoo lặng lẽ cúi đầu, nén nước mắt.
Tất nhiên, lời chỉ trích của anh không sai. Như mọi khi. Nhưng anh không biết lúc đó cậu đã tuyệt vọng thế nào, nên mới dễ dàng nói ra những lời này.
Và anh cho rằng không cần biết.
Oán hận, tức giận, nghi ngờ và hỗn loạn nối tiếp nhau. Cuối cùng Cheongwoo im lặng trước, quay mặt nhìn ra cửa kính. Go Wonjae lười biếng dựa vào ghế cũng lặng lẽ hút thuốc. Bầu không khí ngột ngạt kéo dài trong xe.