Ác Nhân Truyện - Chương 69

Chương 69

Cuộc đối đầu khiến người ngoài cuộc cũng phải kinh hãi này vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Đêm hôm trước, giám đốc Go còn đặc biệt dặn dò phải theo dõi sát sao đứa trẻ trong không gian riêng này, phòng khi cậu ấy lại làm chuyện gì liều lĩnh. Trưởng phòng Choi cung kính đồng ý. Vốn tưởng chuyện sẽ kết thúc ở đây.

“Không, tôi không đi.”

Nhưng ngày hôm sau, phòng ngủ của Cheongwoo lại bắt đầu náo động.

Trưởng phòng Choi – người đang chờ trước phòng kính – vô thức sờ vào túi trong áo vest chứa thuốc giảm đau.

Giám đốc Go ngủ ngon giấc sau một thời gian dài, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều. Vừa ngủ dậy đã đi tắm, anh định sẽ dùng bữa cùng Cheongwoo nên chỉ thị đưa bữa brunch* đến phòng kính phía sau dãy phòng, và cử trưởng nhóm Jung đi gọi Cheongwoo.

*brunch: bữa ăn kết hợp giữa bữa sáng và bữa trưa, thường diễn ra vào khoảng thời gian từ cuối buổi sáng đến đầu giờ chiều. Nó phù hợp khi bạn đã bỏ lỡ bữa sáng hoặc chưa đến giờ ăn trưa.

“Xin hãy nói với cậu ấy bữa sáng rất ngon. Chỉ có mình giám đốc thôi..”

Nhận lại là sự từ chối thẳng thừng.

Trưởng phòng Choi tập trung nghe lén những âm thanh vọng lại từ xa, lập tức cảm thấy nghẹt thở. Đứa trẻ này đúng là một con sóc điên.

Thực ra sáng sớm hôm nay Cheongwoo còn định bỏ trốn. Trốn trong phòng thay đồ, lén tháo rèm cửa buộc thành dây thừng, nếu không phải trưởng nhóm Park phát hiện và ngăn cản thì sao? Chỉ nghĩ thôi đã thấy rợn người. Với tính cách của giám đốc Go nếu tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ đánh gãy đầu gối khiến cậu ấy không bao giờ đứng dậy được.

“Vậy… Cheongwoo hiện hoàn toàn không có khẩu vị, thực sự không ăn nổi…”

Trưởng nhóm Jung – người vội vã quay về – viện một lý do. Nhìn anh ta đổ mồ hôi lạnh giữa tháng 12, thật đáng thương.

Dù thế nào, giám đốc Go vẫn không rời mắt khỏi tờ báo, thản nhiên tự nói:

“Nói với em ấy, tình huống này chỉ khiến tình cảnh bà nội em ấy tồi tệ hơn.”

Vấn đề nằm ở chỗ không biết vấn đề ở đâu.

Trưởng phòng Choi trước mắt tối sầm, không thể tưởng tượng được cảm giác của người trong cuộc khi bị thông báo dùng sức khỏe người thân duy nhất để đe dọa. Suýt nữa đã định khuyên vị tông tôn nhà họ Go. Cứ dùng cách này mãi, vết rạn chỉ ngày càng sâu, cuối cùng có lẽ vĩnh viễn không hàn gắn được.

“Sao anh có thể hèn hạ như vậy?”

Vậy nên sự phản kháng của chú sóc là kết quả đã được dự đoán trước.

Cheongwoo mặc đồ ngủ, chân trần chạy lộp bộp, mái tóc rối bù như tổ chim. Nhân viên khách sạn và vệ sĩ đứng ở lối vào phòng kính bối rối đảo mắt nhìn chỗ khác.

‘Hèn hạ?’

Trưởng phòng Choi có cảm giác như nghe thấy tiếng trái đất nứt vỡ, nhưng Wonjae lại không có bất kỳ phản ứng rõ ràng nào.

Cheongwoo thở gấp, dùng đôi mắt đỏ hoe trừng trừng người đàn ông.

“Tại sao lúc nào cũng nhắc đến bà nội tôi?”

“Để em chạy nhanh hơn.”

“…”

Go Wonjae trả lời ngắn gọn rồi gập tờ báo lại. Trong khi Cheongwoo còn đang chớp mắt ngơ ngác, trưởng nhóm Jung đã kéo chiếc ghế đối diện lại.

Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu xuống chiếc áo choàng lụa đen phủ tùy ý trên người anh. Người đàn ông ngồi trên ghế thả lỏng người, bắt chéo chân, dùng cằm ra hiệu phía đối diện.

“Gì nữa? Chạy mệt thì nên ngồi xuống.”

Dù vô cùng không muốn, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Cheongwoo dùng tay áo lau mắt, cắn chặt môi. Rồi đi vòng qua bàn, ngoan ngoãn ngồi đối diện.

Nhân viên khách sạn run rẩy dùng tay mở nắp mâm bạc. Mùi thơm của bánh mì nóng hổi và súp đậm đà tỏa ra, nhưng hoàn toàn không kích thích được vị giác của cậu.

Wonjae bình tĩnh ra lệnh:

“Ăn đi.”

Cheongwoo mím môi, khẽ lắc đầu.

“Xin lỗi, thật sự không có hứng. Tôi ngồi đây là được.”

“Lần này nên nhắc đến ai? Choi Gyujin?”

“…”

Sự bình yên vừa mới duy trì được đã sụp đổ, Cheongwoo nhíu chặt lông mày.

“Được rồi, ăn đi.”

Dù sao cũng phải ăn chút gì đó mới có sức đối đầu với kẻ xấu này. Dù tâm trạng đau buồn vẫn còn, nhưng không muốn vì nhất thời nóng giận mà từ chối ăn uống để rồi tổn hại sức khỏe.

Nghĩ đến đây, Yeon Cheongwoo ngoan ngoãn bắt đầu dùng bữa.

Ánh nắng sáng rực rỡ xuyên qua cửa kính rộng khiến món ăn trông càng hấp dẫn. Cheongwoo cắt trứng ốp la thành từng miếng nhỏ, dùng nĩa đưa vào miệng một cách cẩn thận, canh đuôi bò trong vắt trực tiếp bưng bát lên uống ừng ực. Bánh mì mềm mại cũng xé thành từng miếng nhỏ ăn kèm sữa.

Go Wonjae trong suốt quá trình dùng bữa luôn giữ im lặng.

Cheongwoo vô thức dùng nĩa chọc vào xúc xích lớn, liếc nhìn trộm phía đối diện. Đúng lúc ánh mắt cậu chạm phải Wonjae – người vừa dùng xong bữa sáng chủ yếu là trái cây và đặt dao nĩa xuống.

Cậu giật mình co rúm vai, trong đôi mắt tròn xoe dần dâng lên ánh sáng ương ngạnh.

Cheongwoo quay đầu phắt đi, công khai tránh ánh nhìn của người đàn ông. Rồi cắn một miếng lớn vào xúc xích.

Má phải phồng lên, nhai hùng hục trông chẳng khác nào một chú sóc. Một chú sóc tức giận. Wonjae dùng ly nước che đi nụ cười khẽ nở trên khóe môi.

Thật là chuyện kỳ lạ.

Sự kết hợp kỳ dị giữa khuôn mặt sưng húp vì khóc quá nhiều và mái tóc rối bù. Những thứ này lại khiến anh nảy sinh sự khoan dung nhất định.

Những lời nói hành động vô lễ ngang ngược kia cũng có thể xem như chưa từng xảy ra. Trong khoảng thời gian không ngắn mất Yeon Cheongwoo, lần đầu tiên trải qua những cảm xúc mãnh liệt ấy, cuối cùng đều như chưa từng xảy ra vậy.

Go Wonjae rất hài lòng.

Đôi mắt đỏ hoe vì khóc trừng trừng nhìn anh, nhưng hễ chạm ánh nhìn lại vội vàng né tránh. Dùng nĩa gặm từng miếng xúc xích nhỏ, vô ý để dầu mỡ dính lên môi rồi dùng mu bàn tay lau đi – những thói quen ăn uống thiếu tế nhị ấy.

Vẫn là Cheongwoo đáng yêu ngày nào, nên mọi thứ đều hoàn hảo.

Nên nói gì bây giờ?

Chìm đắm trong suy nghĩ này, Go Wonjae từ từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính rộng.

Hy vọng có thể nói chuyện phiếm một chút…

Anh chớp mắt chậm rãi, khi nhìn lại về phía trước, những tia sáng tinh tế đang len lỏi vào qua những đường vân màu xanh lục. Theo làn ánh sáng ấy, luồng sinh khí màu xanh nhạt mềm mại như sóng. Lúc này Cheongwoo đang cắt miếng thịt xông khói. Hàng lông mi dày nhưng thanh tú đọng ánh nắng lấp lánh.

‘Thật đẹp’

Go Wonjae thầm nghĩ.

Làm sao khuôn mặt nhỏ xíu ấy có thể chứa đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi một cách hoàn hảo đến thế, thật kỳ diệu. Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn không chút che giấu, đôi mắt tròn từ từ ngẩng lên đột nhiên nhìn về phía Wonjae.

Chạm vào đôi mắt đáng yêu ấy, Wonjae không kìm được bật cười. Cheongwoo như bị giật mình nhún vai, lúng túng nắm lấy một trái nho bỏ vào miệng. Khuôn mặt thành thật và nhạy cảm ửng hồng. Wonjae nhìn chằm chằm, ánh mắt càng thêm lười biếng thâm sâu.

“Tại sao lúc nào cũng…”

Cuối cùng Cheongwoo không nhịn được mở miệng. Mới chỉ bắt đầu dùng bữa được mười phút.

Tại sao người này lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào người khác ăn cơ chứ? Thật sự rất khó chịu. Cảm giác như đang bị tra hỏi xem có nuốt nổi bữa ăn không, khiến người ta cực kỳ bức bối.

Cheongwoo hít một hơi sâu rồi ngẩng đôi mắt trong veo lên.

“Cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi rất khó chịu.”

Wonjae vẫn giữ nguyên ánh nhìn, chỉ hơi nghiêng đầu.

“Vậy à, cứ khó chịu đi.”‘

Giọng điệu lạnh lùng giả vờ lịch sự khiến Cheongwoo càng thêm bối rối. Đồng thời cũng chọc tức sự ương ngạnh của cậu.

“Là vì sinh khí phải không?”

Wonjae hơi bất ngờ, hạ mắt nhìn Cheongwoo.

Cheongwoo hít thở vài lần trước khi tiếp tục chất vấn. Nỗ lực kiểm soát tâm trạng run rẩy lộ rõ.

‘Vậy thì chỉ cần lấy sinh khí thôi. Tại sao phải ngồi đối diện ăn cơm? Không cần giả vờ tốt với tôi cũng được.’

‘…Giả vờ tốt với tôi.’

Go Wonjae khẽ tặc lưỡi, nheo đôi mắt lạnh lùng. Sau đó không trả lời, mà lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính rộng.

Toàn cảnh khách sạn nhỏ nhắn tinh xảo như đồ chơi đặt ở phía xa đẹp đến chóng mặt. Cho đến lúc này anh mới nhận ra, đúng hơn là lại một lần nữa nhận ra. Trong những ngày không có Cheongwoo, anh thậm chí không biết dãy phòng này có phòng kính tuyệt vời như vậy.

Tất cả đều vô ích. Nếu không có đứa trẻ đó, mọi thứ trong cuộc sống đều trở nên vô nghĩa.

Đột nhiên, xuyên qua hương hoa và mùi thơm của món tráng miệng, hương bạc hà tỏa ra từ người Cheongwoo trở nên đậm đà hơn.

Wonjae rời ánh nhìn khỏi bức tường kính, quay sang nhìn Cheongwoo bằng đôi mắt vô cùng bình thản.

“Ăn đi, Yeon Cheongwoo.”

Giọng ra lệnh trầm thấp bất ngờ dịu dàng. Nhưng chính vì vậy càng khiến người ta sợ hãi.

Quan sát sắc mặt đối phương, Cheongwoo dùng bàn tay run rẩy nhặt lấy một quả dâu tây. Bỏ lá đi rồi lặng lẽ cho vào miệng. Nhai một lúc lâu mới nuốt xuống, hai tay vừa đặt xuống dưới bàn, một mệnh lệnh nặng nề hơn vang lên.

“Làm lại lần nữa.”

“…”

Cheongwoo ngậm nước mắt cắn chặt môi, lại nhặt lấy một quả dâu tây. Vì tâm lý không muốn thua cuộc, lần này cậu nhét một lúc hai quả vào miệng. Lo lắng nước dâu sẽ chảy ra, cậu mím chặt môi, chỉ để đôi má nhồi nhét nhúc nhích.

Go Wonjae suốt từ đầu đến cuối không rời ánh mắt quan sát. Ngược lại như cảm thấy thú vị, càng thả lỏng dựa vào lưng ghế, hai cánh tay tùy ý đặt lên tay vịn.

Người đàn ông hoàn mỹ không tì vết như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ, cùng nụ cười lạnh lùng như mọi khi.

Chẳng có gì thay đổi.

Yeon Cheongwoo lại một lần nữa cảm thấy hoang mang. Dù làm gì cũng không thể thay đổi tình thế. Khóc cũng vô ích, giận dữ cũng vô ích. Dù có nói những lời khó nghe chưa từng có, cư xử vô lễ đến đâu, người đàn ông này vẫn nguyên vẹn. Sao có thể có người kiên cường đến thế, khiến người ta vừa kinh hãi vừa kính nể.

Cuối cùng nuốt xong dâu tây, chuông điện thoại vang lên.

Go Wonjae cúi đầu xem màn hình.

“Alo.”

– Con trai, hôm nay thật sự không về sao? Bố đang đợi con đấy.

“Bận lắm.”

Nói xong cúp máy thẳng, Go Wonjae đặt điện thoại lên bàn.

‘Rõ ràng không bận.’

Yeon Cheongwoo thầm càu nhàu trong lòng, vô tình liếc thấy màn hình điện thoại đối phương sắp tắt. Khoảnh khắc cuối cùng nhìn thấy danh bạ để tên ‘Mẹ’. Khi nhìn rõ, ánh mắt cậu đột nhiên tối sầm lại.

Go Wonjae có gia đình.

Đây là sự thật hiểu được một cách tự nhiên khi sống cùng ở Do-Won-Hyang. Mỗi ngày đều có người mang đến những thực phẩm chức năng đắt đỏ Cheongwoo chưa từng nghe tên, thường xuyên gọi điện hỏi khi nào về của cha mẹ ân cần.

Cheongwoo thì chỉ có bà nội nên vì vậy cậu rất nhớ bà. Go Wonjae dường như không thích sự thật đơn giản này. Từ trước đến nay luôn như vậy.

Vì vậy trong thời gian bỏ trốn, Cheongwoo cũng không dám gặp bà nội.

Bản thân anh ta có tất cả nhưng lại chẳng muốn cho Cheongwoo thứ gì.

‘Yeon Cheongwoo tại sao phải sống tốt? Cậu ấy sống tốt có ý nghĩa gì với tôi.’

Giọng nói trầm thấp như lướt qua tai.

Nỗi đau không ai thấu hiểu như mũi kim nhọn đâm vào đáy lòng. Có lẽ tất cả chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Go Wonjae. Trước người đàn ông hoàn hảo ấy, Cheongwoo luôn cảm thấy tự ti, sao có thể đổ lỗi hết cho đối phương được?… Ngay khi ý nghĩ ấy thoáng hiện, trong ánh nắng trôi êm như phim câm, không biết lần thứ bao nhiêu ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt sâu thẳm kiên định không rời khỏi Yeon Cheongwoo.

Cheongwoo cảm thấy đau lòng.

Ở bên Go Wonjae, Cheongwoo luôn thấy trái tim mình đau đớn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo