Chương 25: Cá Nhỏ bỏ đi theo trai
Trong phòng khách, ánh đèn vàng vẫn dịu nhẹ, đồng hồ tích tắc đều đặn.
Từ phòng ngủ bên cạnh, vang lên tiếng quần áo sột soạt, lẫn vào đó là những đoạn trò chuyện nho nhỏ. Nhưng càng lúc âm thanh càng ngắt quãng, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nghẹn khẽ khàng.
Chín giờ tối, bụng người trên giường khẽ réo lên.
Nhiếp Tử Hành ngồi dậy, nghiêng người chạm tai vào, tay nhẹ vuốt mái tóc còn ẩm của cậu.
"Đói rồi à?"
Du Cảnh Minh gật đầu, vùi mặt vào ngực anh: "Ừm."
Anh dịu dàng xoa lưng cậu, pheromone như thủy triều dịu dàng bao phủ lấy người trong lòng.
Alpha kia khẽ hít một hơi, lại càng dán sát hơn.
Nhiếp Tử Hành cúi đầu, mơn trớn vùng gáy, đầu ngón tay vòng quanh tuyến thể, xoa bóp thật nhẹ.
Mỗi lần chạm gần đến nơi phồng lên kia, cơ thể trong lòng lại run nhẹ.
Tuyến thể phát ra hàng loạt cảnh báo:
【Không được chạm! Tuyến thể là chỗ nhạy cảm của Alpha!】
【Tránh ra!】
【Tôi sẽ đấm người đó!】
Nhưng người bị ôm chỉ nằm yên, ngoài chút run rẩy thì không phản kháng gì thêm.
Cứ như một con thú nhỏ hung dữ, nhe răng gầm gừ suốt, nhưng thực chất... cắn không nát nổi viên kẹo sữa.
Nhiếp Tử Hành siết nhẹ lấy cánh tay cậu ta.
Khốn thật...
Dễ thương đến mức muốn phát điên.
Muốn trêu thêm nữa.
Mà cũng thật lạ... rõ ràng Du Cảnh Minh từng có bạn trai, vậy mà phản ứng này... như lần đầu tiên vậy.
Mới đụng vào đã run lẩy bẩy.
Nếu không từng nghe lén được cậu ta lầm bầm gì đó kiểu như không thích làm trên, thì Nhiếp Tử Hành đã tưởng Cá nhỏ của anh hoàn toàn chưa sẵn sàng cho mấy chuyện này.
Nghĩ đến đó, anh rút tay về, nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn vào hõm cổ ấm áp.
Đợi cậu ấm lên vừa đủ, anh bế cả người dậy.
"Đi thôi. Tắm cái đã. Alpha không thể để dơ bên trong đâu."
Du Cảnh Minh mặt đỏ bừng, giãy nhẹ: "Anh Nhiếp, tôi tự đi được..."
Anh véo nhẹ eo cậu: "Không đau à?"
Cậu lập tức thu mình lại, rúc vào lòng anh như đà điểu rúc đầu vô cát, không dám hé môi nữa.
Nhiếp Tử Hành bật cười thành tiếng. Biết Alpha sĩ diện, anh vẫn cố tình chọc thêm:
"Đau hả? Mới nãy tôi để ý lắm đó, chắc không nghiêm trọng đâu. Để lát tôi kiểm tra lại lần nữa nhé?"
Câu nói lập tức bị bịt miệng.
Cổ tay trắng nõn với vết đỏ mờ mờ lộ ra.
"Đừng nói nữa..."
"Rồi rồi, không nói nữa." – anh cười híp cả mắt.
Alpha thì có thể làm đủ thứ với cậu ấy, nhưng mà tuyệt đối, tuyệt đối không được nhắc đến. Vừa nhắc là Cá nhỏ lập tức hóa lò xông hơi, vành tai đỏ rực như muốn bốc cháy.
Anh bế cậu vào phòng tắm, vừa kiểm tra vừa trêu chọc, danh chính ngôn thuận.
Lúc bước ra, đến cả chóp mũi của Alpha cũng đỏ rực.
Nhiếp Tử Hành hớn hở đi vào bếp chuẩn bị bữa khuya cho Cá nhỏ.
"Tiểu Du cảnh sát muốn ăn gì nè? Quán ăn đêm nhà họ Nhiếp hôm nay có: mì gói, sủi cảo đông lạnh, hoành thánh, mì trứng cà chua, với mì dầu hành."
"Hoành thánh đi ạ. Cảm ơn anh Nhiếp."
Hai tô hoành thánh mini được dọn ra, mỗi tô đều có một quả trứng lòng đào trắng nõn.
Du Cảnh Minh ngồi trên đệm, xúc một miếng, chầm chậm đưa vào miệng.
Nhiếp Tử Hành lặng lẽ nhìn cậu: "Mai cậu đi làm không?"
"Vâng, bảy rưỡi xuất phát."
"Mai tôi chở."
Du Cảnh Minh ngừng một chút, sau đó gật đầu thật nhẹ: "Ừm."
Mùi hương hoa trong không khí đã nhạt đi nhiều, nhưng vẫn còn phảng phất. Ít nhất, Alpha của cậu đã vui hơn trước.
Nhiếp Tử Hành nghĩ vậy, liền nhẹ nhàng tiết ra pheromone ngọt ngào.
Hương thơm len lỏi sang phía bên kia bàn.
Alpha vẫn cúi đầu ăn, nhưng khóe môi thì âm thầm cong lên.
---
Sáng hôm sau, Nhiếp Tử Hành dậy sớm đưa Du Cảnh Minh đi làm, rồi quay lại văn phòng luật.
Anh pha cà phê, bắt đầu giải quyết đống hồ sơ còn tồn đọng, cập nhật nhóm khách như thường lệ.
【Vụ ly hôn cô Vương đã sang bước “phân chia tài sản”. @TranTan phụ trách theo sát thông tin nhà đất, xe, tài khoản tiết kiệm v.v... Mong @Vuong giám sát.】
Trần Tân: 【Đã rõ, sếp. Tiếp tục thực thi vụ việc.】
【Vụ bồi thường tai nạn của anh Chu đã ấn định ra toà thứ Hai, dự kiến bồi thường 200.000 tệ. @TanKhac ôn lại tài liệu cuối tuần. Mong @Chu giám sát.】
Tân Khắc: 【Rõ sếp! Bảo đảm bồi thường từ hai lên ba luôn!】
Với nhóm khách của Du Cảnh Minh:
【Vụ đòi quà của anh Du đã nộp chứng cứ. Bản giấy sẽ phát hành trong tuần này. @TranTan lưu ý thời điểm. Mong @Cá nhỏ giám sát.】
Trần Tân: 【Đã rõ đại ca! Chiều gửi liền. @Du Cảnh Minh, dạo này sao rồi? Gửi lời chào từ dân chúng nha~】
Cá nhỏ: 【Đã nhận. Cảm ơn anh Nhiếp đã vất vả.】
Tin nhắn phản hồi khiến Nhiếp Tử Hành hơi khựng.
...có gì đó lạ lạ.
Nhưng anh chưa kịp nghĩ nhiều thì tin nhắn nhóm khác lại nhảy lên, anh đành thả một bông hồng rồi chuyển tab.
---
Ở đơn vị, Du Cảnh Minh cầm bút ngẩn người.
Cậu không thể tập trung.
Hôm qua, cậu ngủ với anh Nhiếp.
Lợi dụng kỳ phát tình của anh ấy, cậu dụ dỗ để được ở gần, rồi...
Hôm nay kỳ phát tình kết thúc.
Câu chuyện giữa hai người... cũng kết thúc theo?
Tối qua ăn khuya xong là mệt lả, ngủ luôn. Sáng nay lại bận rộn đi làm. Không ai nhắc gì đến chuyện đêm qua.
Điện thoại reo.
Tin nhắn từ Nhiếp Tử Hành.
Alpha lập tức sáng mắt – nhưng mở ra thì...
Chỉ là tin công việc.
Du Cảnh Minh nhìn avatar của anh hồi lâu, mím môi.
Ý thầy là gì chứ? Đêm qua là tai nạn, hôm nay lại xem như chưa từng xảy ra gì?
Cậu gửi một tin nhắn gọn lỏn:
【Đã nhận.】
Nhiếp Tử Hành chỉ thả lại một bông hồng.
Hết.
Du Cảnh Minh thẫn thờ.
Cậu cảm giác như bị bỏ rơi giữa biển. Vẫy vùng trong im lặng, không ai hồi đáp.
Nếu đây là điều anh mong muốn — mối quan hệ chỉ tạm bợ, không cần chịu trách nhiệm — vậy chắc cậu cũng nên học cách chấp nhận.
Cậu siết chặt điện thoại trong tay.
Điện thoại lại rung.
Lần này là tin nhắn từ người quen:
【Tiểu Du nè, người đó về rồi. Được nghỉ một tuần. Cậu ấy tên Nhâm Vĩ, Alpha, cao 1m83, lính chuyên nghiệp, dáng chuẩn, đã come out, không áp lực. Độc thân ba năm rồi, nhà đang giục lắm. Cậu muốn gặp không?】
Du Cảnh Minh nhìn tin nhắn rất lâu.
Ánh mắt chuyển về cửa sổ khung trò chuyện – nơi có bông hồng của Nhiếp Tử Hành...
Cuối cùng chậm rãi gõ từng chữ:
【Vậy... gặp thử xem.】
【Okay, tối nay đi ăn lẩu nhé? Xem như gặp bạn mới thôi.】
【Vâng.】
---
Tác giả có lời muốn nói:
Anh ấy đang bấm chuột làm việc mà không biết bạn gái sắp theo trai rồi!!!
Nhiếp Tử Hành: “Hả?! Tôi làm theo trợ lý dặn mà???”
—
Trong tháng này là up full luôn nhen cả nhà ơi (ㆁωㆁ)