Alpha Thụ, Omega Công - Chương 31

Chương 31: Gọi anh một tiếng đi.
 
Thấy Du Cảnh Minh hoảng đến mức cuống cả lên, Nhiếp Tử Hành bật cười thành tiếng.
 
Tiếng bước chân đang dần tiến lại gần. Alpha trừng mắt nhìn anh đầy tức tối:
“Anh Nhiếp, tới nước này mà anh còn cười nổi hả?!”
 
Nhiếp Tử Hành vòng tay kéo cậu sát vào lòng, cởi hai nút áo cổ, thấp giọng:
“Hôn anh đi.”
 
Alpha lúc ấy mới phản ứng kịp, cúi đầu ngậm lấy môi anh.
 
Thật ra hai người họ quen nhau chưa lâu, cũng chẳng thân mật bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên Du Cảnh Minh chủ động hôn anh.
 
Alpha nhỏ này đúng thật là minh họa sống cho từ “cún con ngoan ngoãn”.
 
Đầu lưỡi khẽ liếm môi anh, từng động tác vừa mềm mại vừa lóng ngóng, dè dặt.
 
Nhiếp Tử Hành nắm lấy tay cậu, đặt vào trong áo mình.
 
Lòng bàn tay còn vết chai khẽ chạm vào da thịt, cậu rụt lại theo bản năng.
 
“Cưng à, dữ dằn lên chút nào.”
 
Anh nhịn cười, còn vỗ nhẹ mông cậu một cái.
 
Alpha khựng lại một nhịp, rồi “dữ dằn” thật. Chiếc lưỡi mềm vụng lướt qua khoang miệng, tìm kiếm lung tung, va phải “gã khổng lồ” không chịu phối hợp bên trong.
 
Nhiếp Tử Hành nhắm mắt, tựa người vào sofa, hưởng thụ màn phục vụ đầu tiên từ Cá nhỏ.
 
Bóng hai người in xuống nền ban công run rẩy chập chờn.
 
Rồi có tiếng hít vào khe khẽ.
 
Bước chân ba Nhiếp dừng lại, rõ ràng nhẹ hơn lúc nãy, sau đó lặng lẽ rời đi.
 
Cánh cửa phát ra tiếng “két—” kéo dài, rồi khép lại.
 
Alpha khẽ rên như mèo con, rút khỏi anh.
 
Nhiếp Tử Hành ngẩng đầu, thấy Alpha nhà mình sau một nụ hôn mà mắt hoe đỏ.
 
Hàng mi cụp xuống, khóe môi cong cong, trông như sắp khóc đến nơi.
 
Nhiếp Tử Hành dứt khoát bế Cá nhỏ lên giường.
 
Anh quỳ giữa hai chân cậu, giữ chặt lấy, hôn sâu.
 
Tới lúc xong thì cũng đã gần mười hai giờ.
 
Quần áo của Nhiếp Tử Hành vẫn chỉnh tề. À không, hai nút cổ áo đã bung ra từ khi ngồi ghế rồi.
 
Còn Alpha thì… eo bị chia tách, phần trên phần dưới chẳng cái nào ra dáng.
 
Những vùng da bị trêu đùa, vẫn còn lấm tấm vết đỏ.
 
Nhìn mà… muốn ăn thật.
 
Nhiếp Tử Hành nghĩ bụng.
 
Nếu không phải đang ở nhà ba mẹ, chắc anh đã ăn luôn rồi.
 
Anh ôm Cá nhỏ trong lòng, vừa chỉnh lại áo quần, vừa thủ thỉ như con mèo lớn nằm ổ rơm:
“Chiều gặp ba với ba nuôi một chút, rồi mình về nhà.”
 
Anh giúp cậu mặc lại đồ, hôn nhẹ lên chóp mũi.
 
Du Cảnh Minh ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng.”
 
Giọng cậu vẫn khàn, hơi nghẹt mũi.
 
Ba Nhiếp và ba nuôi thật ra là người hiền. Ba Nhiếp tuy trông nghiêm, nhưng không khó tính. Trong nhà còn có hai Omega, ông đã quen với việc dịu dàng.
 
Chỉ là… đối với Du Cảnh Minh thì hơi khác.
 
Giọng ông vẫn ấm, nhưng nội dung thì… như đang phỏng vấn con rể vậy.
 
Du Cảnh Minh nghe mà lòng run như cầy sấy.
 
Cậu từng nghĩ gặp phụ huynh sẽ là:
“Không thể để cậu rời xa con trai tôi!”
Hoặc: “Hai người không hợp nhau, không có con được đâu.”
Cùng lắm là một tiếng: “Cút!”
 
Nhưng không—cậu lại phải ngồi vào bàn ăn, bị “ba vợ” chất vấn từng câu như lấy khẩu cung.
 
Mỗi câu hỏi lại đi kèm một ly rượu.
 
Ví dụ như…
 
“Tiểu Du à.”
Chỉ nghe ba Nhiếp lên tiếng, Du Cảnh Minh biết ngay: xong phim.
 
Cậu vội đặt đũa, nâng ly:
“Dạ… bác cứ nói ạ.”
 
Ba Nhiếp:
“Con nói con làm cảnh sát, công việc ổn định. Bác với ba nó thấy yên tâm. Bác mời con một ly.”
 
Du Cảnh Minh ngửa đầu uống cạn, đáp nghiêm túc:
“Con xuất thân từ học viện quân sự, về đạo đức thì bác và bác trai cứ yên tâm ạ.”
 
Chưa được bao lâu…
“Tiểu Du.”
 
“Dạ… bác ơi…”
 
“Ừm… Con với Tử Hành tính tới chuyện sau này chưa? Ví dụ kết hôn chẳng hạn. Bác thấy Tử Hành chưa bị đánh dấu, chứng tỏ con đáng tin. Bác mời con thêm một ly nữa.”
 
Cậu lại uống cạn, quay sang nhìn Nhiếp Tử Hành, lắp bắp:
“Cái này… tùy anh Tử Hành ạ. Anh sao thì con theo vậy…”
 
Nhiếp Tử Hành nhìn cha mình rót từng ly vào miệng Cá nhỏ. Loại rượu ủ mười năm cạn gần nửa chai.
 
Ban đầu anh còn nghĩ không sao—Cá nhỏ từng uống rượu rồi, biết tửu lượng tạm ổn.
 
Nhưng về sau mới thấy… không kịp cản nữa rồi.
 
Sau ba vòng rượu, đồ ăn gần hết, ba Nhiếp lại nâng ly:
“Tiểu Du.”
 
Cá nhỏ phản xạ có điều kiện:
“Dạ… bác cứ ợ— cứ nói…”
 
Ba Nhiếp bắt đầu chế độ tâm sự người già:
“Bác mừng lắm khi hai đứa bên nhau. Sau này kết hôn, có bảo đảm nhiều mặt. Có thể có con nữa. Tử Hành phí mất mấy năm tuổi xuân rồi. Nếu hợp nhau thì làm giấy đi. Bác muốn bồng cháu.”
 
Alpha sau khi uống say thì… chậm cả người.
 
Chớp mắt vài cái mới xử lý xong thông tin, rồi gật gật:
“Dạ… tụi con kết hôn. Nhất định mời bác!”
 
Ừm. Logic đã bay màu.
 
Ba Nhiếp vui vẻ uống hết ly:
“Tốt! Nhất định bác sẽ đi!”
 
Vẫn chưa hiểu cưới con trai mà lại mời chính mình đi là sao.
 
Cuối bữa, ba Nhiếp say mèm, nắm tay Du Cảnh Minh cảm động:
“May mà nhà bác có cháu… Cháu là ân nhân kéo thằng Tử Hành trở về chính đạo. Cháu có duyên với nhà bác. Còn nó là mạng sống của bác…”
 
Nhiếp Tử Hành và ba nuôi:
……
 
Du Cảnh Minh cũng đâu khá hơn.
 
Tay chống cằm, mắt díp lại, miệng vẫn lầm bầm:
“Kết hôn… tụi con kết hôn… phải, lấy nhau…”
 
Ba Nhiếp tiếp lời:
“Phải đó! Kết hôn rồi sinh đứa mập mạp nha!”
 
Du Cảnh Minh phụ họa:
“Dạ… sinh đứa thiệt bự! Có giấy rồi sinh luôn! Con sẽ sinh cho anh Nhiếp… một đứa bự mập…”
 
Nói rồi mới sững lại.
 
Xoa bụng, quay sang nhìn Nhiếp Tử Hành, chớp mắt ngơ ngác:
“Không… em không sinh được thì phải… anh Nhiếp…”
 
Ba Nhiếp cười đến rơi nước mắt:
“Tử Hành, sao Alpha con mềm vậy? Mắt tròn mắt ướt, hơn cả Omega nhỏ. Bảo sao con thích. Năm xưa ba sai rồi, lẽ ra phải tìm người mềm như ba nuôi con.”
 
Nhiếp Tử Hành ôm lấy Cá nhỏ, vỗ nhẹ tai cậu:
“Uống tới vậy rồi còn gì… Ai bảo đòi sinh con hả, ngốc nghếch. Không cần đâu, nghe chưa?”
 
Du Cảnh Minh dụi vào người anh, ngửi ngửi, lầm bầm:
“Vâng… được rồi…”
 
Một lúc sau, cậu vòng tay ôm eo anh, dụi vào cổ:
“Vậy… cưới nhau nha…? Em muốn cưới.”
 
“Ồ, muốn cưới hả?”
 
“Ừm.”
 
Nhiếp Tử Hành móc cằm cậu, cào nhẹ một cái:
“Vậy là để anh cưới luôn? Em không tính cưới anh à? Anh thiệt thòi rồi.”
 
Alpha lập tức bật dậy:
“Em… em sẽ cưới anh!”
 
Phía bên kia liền có tiếng cười phụt ra.
 
Ba Nhiếp ôm bụng cười nghiêng ngả:
“Con trai, Alpha của con biết giành phần vậy? Ai cho nó cưới con?”
 
Du Cảnh Minh mím môi tủi thân:
“Vậy… phải sao mới đúng…”
 
Nhiếp Tử Hành trêu tiếp:
“Hay là… gọi anh một tiếng thử xem?”
 
Ba Nhiếp chống cằm, nhìn đôi trẻ nũng nịu, tán tỉnh nhau mà cười thích thú:
“Con trai à, Du Du nhỏ hơn con à? Trời ơi, đúng là cún con.”
 
Nhiếp Tử Hành đưa ngón tay lên môi:
“Suỵt.”
 
Du Cảnh Minh loạng choạng đứng dậy, ôm lấy eo anh.
 
Cả ba người trong phòng đồng loạt nghe thấy tiếng gọi khẽ:
 
“Anh…”
 
Âm thanh rơi xuống.
 
Trong ánh mắt khiếp sợ của ba mình, Nhiếp Tử Hành chắc chắn thấy một tia… ghen tị.
 
Alpha của anh vẫn ôm anh, dụi đầu rúc vào ngực:
“Anh Nhiếp… em muốn cưới…”
 
“Vậy thì cưới thôi.”
 
---
 
Tác giả có lời muốn nói:
Cưới cưới cưới!!!
Lấy lẹ đi!!! (Túm anh Nhiếp lắc lắc lắc)
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo