Alpha Thụ, Omega Công - Chương 34

Chương 34: Gọi là chồng
 
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí lúng túng đến mức Du Cảnh Minh đỏ mặt tới tận mang tai. Nhiếp Tử Hành vội vã chào tạm biệt ba mình rồi đưa Du Cảnh Minh về nhà.
 
Xe chạy trên con đường lớn vào ban đêm, đèn đường lúc sáng lúc tắt, hắt bóng sáng nhạt lên người Du Cảnh Minh.
 
Alpha cúi đầu im lặng suốt quãng đường.
 
Nhiếp Tử Hành tập trung lái xe, đưa cậu đi thẳng về hướng tây.
 
Đi được nửa đường, Alpha cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó sai sai.
 
“Hả? Mình không phải đang về nhà à?”
 
Du Cảnh Minh quay sang hỏi anh.
 
Nhiếp Tử Hành mỉm cười, nói: “Tới Hồ Hải Quang. Ở đó vừa mới dựng một vòng đu quay mới, nghe nói đứng trên đỉnh có thể nhìn bao quát cả thành phố H. Hôm nay là Tết Trung Thu, ở đó có nhiều đèn lồng lắm. Anh muốn dẫn em đi xem.”
 
Du Cảnh Minh hơi nhíu mày: “Ờm… được.”
 
Hai người lái xe khoảng nửa tiếng là tới Hồ Hải Quang. Thời điểm này đang vào mùa chim di cư về phương Nam, dọc con đường lát ván có nhiều chim đang dừng chân trú đông.
 
Hai bên lối đi có gắn đèn nhỏ màu vàng ấm.
 
Để không làm chim sợ, ánh đèn đã được điều chỉnh sang tông màu tối dịu nhẹ, chỉ mở lên vào dịp Trung Thu.
 
Vì vị trí Hồ Hải Quang hơi xa trung tâm, mà phần đông người dân đều đổ về các khu du lịch nổi tiếng khác trong thành phố nên ở đây gần như vắng bóng người.
 
Nhiếp Tử Hành đỗ xe xong thì nắm tay Du Cảnh Minh cùng bước lên lối đi lát ván.
 
Thời tiết mấy hôm nay bắt đầu chuyển lạnh, gió đêm từ mặt hồ thổi tới mang theo hơi nước lành lạnh.
 
Nhiếp Tử Hành cởi áo khoác khoác lên người Du Cảnh Minh, hỏi nhỏ: “Lạnh không?”
 
Du Cảnh Minh đẩy lại cho anh, rồi lại ép anh mặc vào: “Em là Alpha, thân nhiệt vốn cao hơn Omega mà.”
 
Nhiếp Tử Hành nắm lấy tay cậu, xác nhận thấy tay cậu ấm rồi mới yên tâm.
 
Cả hai bước đi trên con đường lát ván, một bên là bãi cỏ phủ đầy hoa dại Gesang, bên còn lại là mặt hồ mênh mông kéo dài đến vô tận.
 
Chim di cư lúc này đã an ổn nghỉ ngơi, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ theo nhịp gió đêm.
 
Không xa còn có tiếng côn trùng rì rào thấp thoáng.
 
Như bao cặp đôi đang yêu khác, họ nắm tay nhau đi dạo trong yên tĩnh.
 
Từ lúc quen nhau đến giờ mới chỉ vỏn vẹn hai tháng, mà cả chuyện bên nhau cũng do pheromone buộc phải gắn kết, vậy mà Nhiếp Tử Hành lại cảm thấy như đã trải qua rất lâu. Lâu đến mức như thể đã thân quen từ nhiều năm, thậm chí cả vài thập kỷ.
 
Họ đã thân thuộc đến mức như hoà tan trong máu thịt nhau.
 
Con đường lát ván rất dài, họ đi bộ gần hai mươi phút mới tới được chân vòng đu quay khổng lồ.
 
Người xếp hàng chơi không nhiều, phần lớn là các cặp đôi tay trong tay.
 
Có hai cậu trai nhỏ phía trước, một Alpha, một Beta, đang bám lấy nhau tình tứ. Alpha kia không cao lắm, dính người vào bạn trai như con mèo con, nũng nịu nói: “Gần đây mệt muốn xỉu, đề cương các môn thì quá trời, còn phải làm đề thi đấu nữa… chắc chết sớm luôn…”
 
Beta cười, siết tay cậu, còn bóp nhẹ cho đỡ mỏi: “Không phải em đã bỏ mấy câu không quan trọng ra rồi sao? Bận gì mà bận, hôm qua còn chơi game tới khuya.”
 
“Ấy! Em học – nghỉ – học – nghỉ điều độ nha! Học mãi không ngừng thì não em cháy đó!”
 
“Ừ, học nghỉ điều độ, Du Dunhà mình giỏi nhất.”
 
“Chứ sao! Em còn đạt hạng nhì kỳ thi vừa rồi đó!”
 
“Biết rồi, sắp qua mặt anh luôn.”
 
Rõ ràng là Alpha – Beta, mà vai vế lại đảo ngược hoàn toàn.
 
Alpha nhỏ nũng nịu, còn Beta thì cưng chiều hết mực.
 
Nhiếp Tử Hành im lặng siết tay Du Cảnh Minh, cúi đầu nói khẽ bên tai: “Không biết bao giờ Alpha nhà anh mới chịu làm nũng với chồng đây ta?”
 
Du Cảnh Minh lườm anh một cái, lửa bén tới tận tai.
 
Biết cậu ngại, Nhiếp Tử Hành cũng không trêu nữa.
 
Tới lượt hai người vào cabin, nhân viên hướng dẫn ngồi vào chỗ, sau đó cửa đóng lại.
 
Chỉ còn lại hai người trong không gian kín.
 
Giọng nữ máy móc nhẹ nhàng vang lên từ phía trên đầu: 【Kính chào quý du khách, chào mừng quý vị đến với vòng quay khổng lồ Hồ Haigeng – công trình lớn nhất tại thành phố H. Từ đây, quý vị có thể ngắm nhìn mặt hồ mênh mông về phía tây cùng tiếng chim ríu rít thanh bình, hay ngắm toàn cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn về phía đông. Cabin được trang bị bộ lọc pheromone, có thể khởi động khi cần thiết. Xin hãy giữ vệ sinh cabin, cảm ơn sự hợp tác của quý vị. Thời gian quay khoảng 30 phút. Chúc quý khách có chuyến tham quan vui vẻ.】
 
Sau đó, không gian trở nên im lặng hoàn toàn.
 
Bên trong cabin khá rộng, có thể chứa tối đa sáu người. Dù cabin đã bắt đầu di chuyển, nhưng phần sàn vẫn vững chắc, hầu như không rung lắc gì.
 
Du Cảnh Minh liếc thấy anh đang tới gần, vội quay đầu, giả vờ ngắm cảnh.
 
Nhiếp Tử Hành chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, ngón cái khẽ đặt lên mạch đập.
 
Alpha bên ngoài bình thản, nhưng tim lại đập thình thịch không ngừng.
 
“Cá nhỏ.”
Anh gọi khẽ, rồi đưa tay nâng cằm cậu lên.
Cậu khẽ hừ một tiếng, "Ừm..."
 
Giọng lầm bầm, ngoan ngoãn mà mềm mại.
 
Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến người ta muốn hôn đến phát nghiện.
 
Nhiếp Tử Hành vuốt nhẹ môi cậu, thì thầm:
“Em có từng nghĩ… giữa một đống Alpha, Omega như vậy, em không quyến rũ bằng Omega không?”
 
Du Cảnh Minh khựng lại. Lông mi hơi run.
 
Ánh sáng trong cabin mờ mờ, không rõ ràng, nhưng anh lại thấy cá nhỏ của mình mong manh đến kỳ lạ – giống như con bướm mới chui khỏi kén, cánh còn mềm chưa kịp bung.
 
“Thật đấy.”
Nhiếp Tử Hành dịu giọng, giọng trầm như gió đêm ngoài kia:
“Yêu mà cứ im lặng hoài thì mệt lắm. Có chuyện gì cứ nói. Đừng giữ mãi trong lòng.”
 
Du Cảnh Minh siết chặt vạt áo anh.
 
Lớp vải phẳng lì xuất hiện vài nếp nhăn nhòe.
 
Nhiếp Tử Hành cúi đầu, vuốt ve những ngón tay có vết chai mỏng – vết tích của bao ngày cố gắng.
 
Cậu rụt tay, lí nhí:
“Đừng…”
 
“Hửm?” Anh nghiêng đầu.
 
“Thô... chạm vào không dễ chịu.”
 
Nhiếp Tử Hành nhướng mày, khẽ mắng yêu:
“Nói linh tinh gì thế.”
 
Tay anh vẫn kiên nhẫn xoa nhẹ lên những vết chai nhỏ ấy, sau đó hôn khẽ lên lòng bàn tay cậu.
 
“Đẹp mà. Tay cá nhỏ của anh – vừa mềm vừa ngoan.”
 
Anh đan tay cậu vào tay mình, kéo nhẹ lên khóe môi:
“Em đã dịu dàng quá chừng rồi. Đừng tự ti. So với Omega, pheromone của em còn hấp dẫn anh hơn nhiều.”
 
“Em nói Omega thơm là đúng. Nhưng em là Alpha – Alpha ngửi thấy Omega là chuyện bình thường. Anh thì khác. Anh không phải Alpha, pheromone của Omega đối với anh chẳng là gì hết.”
Anh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng:
“Anh chỉ thấy cá nhỏ của anh là thơm nhất. Thơm đến mức mỗi ngày anh bắt nạt em phát khóc, vẫn thấy chưa đủ… Thấy yên tâm lắm. Vậy em có thấy yên tâm không?”
 
Du Cảnh Minh ngẩng lên, bật cười khẽ.
 
Cậu rướn người ôm lấy anh, tay kéo vạt áo bên hông.
 
Nhiếp Tử Hành hiểu ý, dứt khoát bế cậu ngồi lên đùi mình.
 
Cabin lúc này vừa lên tới đỉnh. Ngoài ô cửa kính – một bên là mặt hồ mênh mang, một bên là thành phố sáng đèn rực rỡ.
 
“Anh Nhiếp…”
Du Cảnh Minh chớp mắt, “Hồ Haigeng rộng ghê... chỉ hơi tối thôi. Nếu mà ngắm lúc hoàng hôn chắc đẹp hơn.”
 
“Vậy lần sau hoàng hôn, anh dẫn em tới ngắm mặt trời lặn.”
 
“Ừm... Em muốn đi lúc mùa đông, sau khi tuyết rơi.”
 
“Được.”
 
“Rồi mùa xuân, lúc hoa nở cũng đi…”
 
“Ừ.” Anh mỉm cười, “Bao nhiêu lần cũng được.”
 
Du Cảnh Minh thu ánh nhìn về từ khung cảnh bên ngoài, dừng lại trên khuôn mặt người đối diện.
 
Hai ánh mắt giao nhau.
 
Cả hai cùng bật cười.
 
Alpha cúi đầu, hôn nhẹ lên chóp mũi anh, sau đó chậm rãi hôn xuống môi.
 
Nụ hôn như lượn sóng, quấn quýt – không còn là xấu hổ hay dè dặt, mà là dịu dàng và tha thiết.
 
Mùi pheromone lan nhẹ từ sau gáy, ngọt như hương mật.
 
Pheromone của Nhiếp Tử Hành bao bọc lấy cậu, vỗ về như biển đêm.
 
 
“Anh Nhiếp…”
 
“Ừ?”
 
“Anh…”
 
“...Du Cảnh Minh.”
Anh cau mày, “Đừng gọi vậy nữa, gọi chồng đi.”
 
“Anh giết em mất.”
 
“Hở???”
Nhiếp Tử Hành trố mắt: “Anh dữ vậy hả?”
 
“Không dữ à?”
 
“...Vợ ơi, anh sai rồi, về nhà anh quỳ bàn phím nha…”
 
Alpha tựa cằm lên vai anh, tay siết chặt lấy tay.
 
Một lúc sau, cậu lại thì thầm bên tai anh:
“…Em không muốn.”
 
Nhiếp Tử Hành bật cười, hôn lên thái dương cậu:
“Chậc… Cứng đầu ghê luôn đó.”
 
 
---
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Cá nhỏ: Omega thơm thật… Nhưng mà anh Nhiếp còn thơm hơn em…
 
Anh Nhiếp: Tỉnh lại đi cưng, tại em yêu anh đó.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo