Alpha Trauma - Chương 102 - Ngoại truyện 4

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 102: Ngoại truyện 4 – Người bảo hộ (4)

Dù Do Hyun chưa từng quan tâm đến những ngày lễ kỷ niệm, nhưng nếu là cùng Woo Yeon, anh lại muốn thử một lần. Có lẽ cắm nến lên chiếc bánh kem, tặng một món quà nhỏ, cậu sẽ thích thú mà đôi mắt bừng sáng lên. Nhưng nghĩ kỹ thì, với Woo Yeon, vật chất chẳng quan trọng bằng những trải nghiệm mới mẻ, như một chuyến du lịch chẳng hạn.

[Dù sao đi nữa…]

Woo Yeon khẽ lảng tránh ánh mắt của Do Hyun và nhanh chóng đổi chủ đề. Dù đã cố gắng tỏ ra mạnh dạn khi nói ra ý định của mình, nhưng giờ đây, cậu lại thấy xấu hổ. Có lẽ do cậu nhỏ hơn bốn tuổi, hoặc chỉ là do đôi mắt của anh đang bị che mờ bởi tình yêu, mà anh luôn thấy cậu thật đáng yêu.

[Tôi sẽ đặt phòng khách sạn cho cậu. Cứ ở đó đi. Cậu định ở lại Hàn Quốc bao lâu?]

Không thể mời về nhà, nhưng ít nhất Woo Yeon cũng muốn lo cho một chỗ ở. Đó là điều tối thiểu mà cậu có thể làm, và với một người bạn bình thường, lời đề nghị ấy đáng lẽ nên được biết ơn.

[…Woo Yeon à.]

Nhưng Daniel không nói lời cảm ơn. Thay vào đó, cậu ta cau mày, vẻ mặt trầm ngâm, lắc đầu chậm rãi.

[Tôi muốn được trải nghiệm một cuộc sống gia đình bình thường ở Hàn Quốc cơ. Khách sạn thì bên Mỹ cũng có đầy ra đấy chứ.]

Câu nói vừa vô lý vừa có chút quá đáng. Nếu thật sự muốn trải nghiệm một cuộc sống gia đình bình thường, thì Woo Yeon không phải là lựa chọn hợp lý nhất. Nhà cậu, dù là căn biệt thự ở quê hay penthouse tạm trú, đều chẳng thể nào được gọi là bình thường.

[Với lại, đến đây mà phải ở một mình, tôi không muốn đâu. Cô đơnvới chán lắm.]

[Daniel… thế sao cậu còn đi du lịch một mình làm gì?]

[Cậu nói gì vậy? Tôi đến đây là để chơi với cậu mà.]

Daniel cười rạng rỡ, trả lời một cách vô cùng tự nhiên.

[Tôi đã bảo là sẽ đến gặp cậu nên phải chừa thời gian ra đấy. Cậu quên rồi à?]

Do Hyun cũng lờ mờ nhớ lại. Hôm ấy, khi Woo Yeon say rượu và được anh đưa về nhà, vào sáng hôm sau, cậu đã nói chuyện qua điện thoại. Dù không nghe được giọng của Daniel, nhưng những câu Woo Yeon nói cũng đủ để hình dung ra nội dung cuộc trò chuyện.

[Ừ thì… nhưng mà…]

Woo Yeon kéo dài giọng, mắt lơ đễnh nhìn nơi khác. Dường như cậu cũng thấy băn khoăn, vì Daniel là một người bạn từ xa đến, chẳng thể đối xử lạnh nhạt được. Nhưng thực sự, chỉ cần lo được chỗ ở là đủ rồi mà. Trong lúc Woo Yeon vẫn đang do dự, Do Hyun khẽ liếc nhìn ra cửa sổ.

[Woo Yeon, sao cậu lại suy nghĩ phức tạp thế chứ?]

Ngoài cửa kính, bầu không khí mùa hè tràn ngập sắc xanh tươi sáng. Những tán lá cây xào xạc, dòng người mặc đồ mát mẻ, ánh nắng hơi gắt, và cả những chiếc xe đỗ ven đường.

Bỗng nhiên, một cảm giác khác thường thoáng qua, khiến Do Hyun khẽ nhíu mày. Phong cảnh bình dị ấy sao lại đột nhiên xa lạ đến thế?

Đặc biệt là chiếc xe van với kính chắn được phủ màu sẫm.

[Hay là… cứ ở khách sạn với tôi vài ngày đi…]

Do Hyun bất giác đưa tay ra che khuất tầm nhìn của Woo Yeon. Ngón tay anh mở rộng, vừa khéo che kín nửa khuôn mặt của cậu. Trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài, anh hạ giọng thì thầm:

“Có phóng viên.”

Không gian như chìm vào tĩnh lặng. Woo Yeon và cả Daniel đều bất giác ngậm miệng, ngoái nhìn ra cửa sổ. Do Hyun khẽ lầm bầm, trách mình sao lại để họ ngồi gần cửa kính.

“Đừng nhìn. Em bị chụp hình bây giờ.”

“Ơ… em cũng chẳng để tâm đâu.”

“Nhưng anh thì có đấy.”

Woo Yeon có vẻ đã quen, nhưng Do Hyun thì không. Mỗi lần cảm nhận được ánh mắt của người khác, tim anh lại nhói lên vì lo âu. Dẫu biết vài bức ảnh chẳng thể biến thành tin tức, nhưng chữ “nếu” cứ không ngừng ám ảnh.

Nếu người đó là kẻ xấu, nếu họ nói những điều không hay, nếu Woo Yeon vì thế mà buồn…

“Trước tiên, chuyển chỗ đã…”

Nỗi sợ hãi dồn dập thôi thúc Do Hyun muốn giấu Woo Yeon đi khỏi ánh mắt tò mò của thiên hạ. Vì cậu quý giá, vì cậu ấy quan trọng. Nếu có thể, anh muốn cậu chỉ thuộc về riêng anh, ở một nơi mà không ai tìm thấy.

Thật nực cười, điều này chẳng khác gì cách mẹ anh đã làm với anh khi xưa. Nếu Woo Yeon biết, chắc chắn cậu sẽ hoảng hốt mà xem xét lại mối quan hệ của hai người.

[Có chuyện gì thế?]

Daniel khẽ hỏi. Do Hyun nhìn cậu ta, rồi lại quay ra ngoài cửa kính. Giữa những suy nghĩ hỗn độn, anh chỉ nói ra được một câu duy nhất:

“Về nhà thôi.”

***

Trên đường về nhà, Daniel nói không ngớt. Do Hyun im lặng tập trung lái xe, trong khi Woo Yeon ngồi ghế phụ, thỉnh thoảng quay lại đáp lời. Cứ mỗi lần như vậy, ánh mắt Woo Yeon lướt qua Do Hyun, như để dò xét tâm trạng của anh. Dường như cậu cảm nhận được bầu không khí của Do Hyun đang không bình thường chút nào.

[Ôi, cao thế này cơ à!]

Ngay từ khi bước vào khu chung cư, Daniel đã không ngớt lời tấm tắc khen ngợi. Cậu ta phấn khích đến mức nói liên tục, khiến Do Hyun chỉ bắt kịp được một nửa ý. Ở LA cũng không thiếu chung cư, nhưng ánh mắt lấp lánh và sự háo hức của Daniel dường như phản ánh sự mê đắm trong hình ảnh lãng mạn về Hàn Quốc mà cậu ta hằng tưởng tượng.

“Đồ đạc của cậu ta chỉ có nhiêu đây thôi à?”

Một chiếc vali nhỏ, ví tiền, và điện thoại. Bay hơn 10 tiếng đồng hồ chỉ để mang chừng này đồ. Woo Yeon đứng cạnh Do Hyun, tròn mắt nhìn khi thấy anh xách chiếc vali ra.

“Anh thật sự định cho cậu ta ngủ ở đây sao?”

“Ừ. Cậu ta bảo không còn chỗ nào để đi mà.”

“Nhưng mà… em vẫn thấy hơi kỳ.”

Woo Yeon tỏ vẻ không mấy hài lòng, nhưng với Do Hyun, đây là cách tốt nhất. Daniel đã nói không thích ở một mình, nhưng nếu để cậu ta ở chung khách sạn với Woo Yeon thì càng không thể chấp nhận. Nhất là Daniel còn là cái tên đã được Woo Yeon nhắc đến khi ở trên giường.

[A, là Daniel sao…]

Hôm đó, khi cái tên Daniel được nhắc đến, Do Hyun lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là ghen tuông đến mù quáng. Trái tim anh nóng bừng, một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt cả lồng ngực. Cảm giác ấy, so với những gì anh từng cảm thấy với Tae Gyeom ngày xưa, thật không thể nào so sánh nổi.

“Anh không thấy là có hơi bất tiện sao?”

“Anh thấy thoải mái hơn khi cậu ta ở đây.”

Do Hyun trả lời qua loa, tự thuyết phục mình rằng mọi chuyện không quá nghiêm trọng. Khả năng lớn nhất là Woo Yeon chỉ vô tình nhìn thấy Daniel trong lúc thay đồ. Lý do cậu lảng tránh trả lời thẳng thắn có lẽ chỉ vì chút bực bội khi nhận ra Do Hyun từng thích Yoon Woo. Nếu là để trả đũa thì Woo Yeon đã thành công, nhưng vấn đề là… tại sao đến giờ, chuyện đó vẫn mãi ám ảnh tâm trí anh?

[Cậu là Daniel, đúng không?]

[…Hả?]

Daniel ngạc nhiên khi Do Hyun đột ngột lên tiếng. Có lẽ cậu ta không ngờ rằng người im lặng suốt chuyến đi lại có thể nói chuyện được bằng tiếng Anh. Do Hyun mỉm cười, đưa vali cho cậu ta.

[Nhà tôi có phòng trống, cậu cứ ở đây một thời gian đi.]

Nụ cười mà Woo Yeon từng gọi là giả tạo lại xuất hiện. Với Woo Yeon thì có thể là vậy, nhưng với những người khác, nó đủ sức làm tan biến mọi cảnh giác. May mắn thay, Daniel thuộc nhóm sau, và Do Hyun quyết định tận dụng cơ hội để kết thúc vấn đề.

[Khách sạn chán lắm. Không phải sao?]

Ba người cùng bước vào thang máy, hướng lên căn hộ. Trong không gian chật hẹp ấy, ánh mắt Daniel lướt qua Do Hyun, như thể cậu ta đang cố đoán suy nghĩ của anh. Đó có thể là sự tò mò, nhưng cũng có thể là sự đối đầu.

Do Hyun nhận ra ánh nhìn đó, nhưng anh không để lộ phản ứng. Dù Woo Yeon đang khẽ thì thầm nhắc anh cân nhắc lại, Do Hyun vẫn làm ngơ. Để giữ một khuôn mặt bình thản cũng chẳng phải chuyện khó đối với anh.

[Vào đi. Nhớ tháo giày nhé.]

Ngôi nhà vốn rộng rãi và được bố trí khá cầu kỳ. Ngoài phòng ngủ chính, còn có phòng làm việc, phòng thay đồ, và cả một phòng dành cho khách. Do Hyun dẫn Daniel đến phòng khách, nơi vốn dĩ chỉ được sử dụng khi em gái Jin A của anh ghé thăm.

[Cậu có thể để đồ ở đây. Nhà tắm và vệ sinh ở ngoài phòng khách, chúng tôi có phòng riêng nên cậu cứ thoải mái sử dụng.]

Căn phòng với chiếc giường lớn và tủ quần áo ngăn nắp khiến Daniel tròn mắt thích thú. Woo Yeon vẫn đứng bên ngoài, vẻ mặt lơ đãng, như thể mọi chuyện không quan trọng.

[Nếu tôi ở đây, thế Woo Yeon ở đâu?]

Daniel xoay người lại, ánh mắt rạng rỡ khi nhìn quanh căn phòng. Cậu ta mở thử tủ quần áo và kéo ngăn kéo ra xem. Woo Yeon nhún vai, trả lời hờ hững.

[Tôi ở phòng bên cạnh.]

[Hừm… ra thế.]

Do Hyun dựa vào khung cửa, im lặng quan sát. Daniel nhún người lên giường, kiểm tra độ êm của nệm rồi bất ngờ nở nụ cười.

[Vậy thì ngủ cùng tôi đi.]

Gương mặt Do Hyun cứng đờ. Anh vừa đưa Daniel về nhà, vậy mà giờ cậu ta lại nói những lời chọc tức anh. Daniel dường như không nhận ra điều đó, hoặc nhận ra nhưng cố tình tiếp tục.

[Mấy ngày này, Woo Yeon có thể ngủ ở phòng khác mà. Giường này rộng rãi, đủ chỗ cho cả hai chúng ta.]

Nụ cười rạng rỡ của Daniel chỉ khiến Do Hyun thêm bực bội. Bạn bè thì có thể ngủ chung phòng, nhưng nếu người yêu mình đang ở đó thì lại là chuyện khác. Bây giờ anh đã hiểu, từ đầu Daniel đã có ý dò hỏi khi nhắc đến chuyện Woo Yeon ngủ ở đâu.

[Không được.]

Do Hyun thẳng thừng từ chối. Woo Yeon lúc này đang định nói gì đó, nên khẽ liếc về phía anh. Do Hyun vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Woo Yeon.

[Tôi không thể ngủ một mình được.]

Do Hyun kéo tay Woo Yeon xuống, đan ngón tay mình vào tay cậu. Những ngón tay đan xen nhau khẽ run lên. Daniel nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy nhau, rồi ngơ ngác hỏi.

[Tại sao không thể ngủ một mình?]

[Vì tôi sợ.]

Câu trả lời đầy táo bạo. Woo Yeon chỉ khẽ cười, buông một tiếng “sợ…” nửa vời như đang trêu đùa. Nhưng Do Hyun không hề có ý định buông tay, thậm chí còn kéo cậu sát lại gần hơn, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.

[Cứ từ từ sắp xếp đồ đi. Rồi ra đây ăn chút gì đó.]

Nói rồi, Do Hyun dẫn Woo Yeon ra khỏi phòng. Daniel không đi theo, nhưng từ phía sau vang lên tiếng cười nhẹ như gió thoảng, đầy vẻ thích thú. Woo Yeon lặng lẽ bước theo sau Do Hyun, rồi bất ngờ lên tiếng, giọng điệu pha chút tinh nghịch.

“Anh thật sự sợ ngủ một mình à?”

“Ừ. Em không biết sao?”

Vừa trả lời, Do Hyun vừa cười khẽ. Chính bản thân anh cũng thấy buồn cười. Sợ ngủ một mình? Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời anh. Woo Yeon cũng bật cười, giọng nói mang theo vẻ không tin nổi.

“Vậy những lúc em không có ở đây, anh ngủ kiểu gì?”

“Sợ quá nên khóc. Ôm gối mà ngủ thôi.”

“Trời ạ… Nói dối không chớp mắt luôn.”

Do Hyun đột ngột dừng bước, quay người lại đối mặt với Woo Yeon. Cả hai đang đứng trước cửa phòng ngủ. Trước khi Woo Yeon kịp phản ứng, Do Hyun bất ngờ cúi xuống.

“……”

Chụt.

Tiếng hôn nhẹ vang lên, đầy vẻ tự nhiên nhưng lại khiến không khí giữa hai người đột ngột thay đổi. Woo Yeon khẽ chớp mắt, vẻ ngơ ngác thoáng qua khuôn mặt. Do Hyun mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng, rồi nhẹ nhàng chạm mũi mình vào mũi Woo Yeon.

“Đấy, anh bôi nước miếng lên rồi nhé.”

Một trò đùa trẻ con, nhưng Woo Yeon không cười nhạo. Chỉ có gương mặt cậu đỏ ửng, đôi tay đan chặt vào nhau khẽ cử động không yên.

“Nhưng để anh nói dối kiểu đó… thì thế này chưa đủ đâu.”

Bàn tay còn lại của Woo Yeon từ từ vươn lên, nắm lấy vạt áo Do Hyun. Động tác ấy quá rõ ràng để hiểu cậu đang muốn gì. Do Hyun chỉ khẽ nheo mắt, ngón tay vuốt nhẹ nơi khóe mắt cậu.

Và rồi, đôi môi họ lần nữa chạm vào nhau. Nhưng lần này, không ai muốn tách ra sớm cả.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo