Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 127: Ngoại truyện đặc biệt 9 – Cựu sinh viên (6)
“……”
“……”
Bản nhạc du dương vang lên trong nhà hàng. Dù không gian không quá ồn ào, nhưng ở một bàn ăn nọ, bầu không khí lại bao trùm bởi sự im lặng kỳ lạ. Hai người đàn ông trong bộ vest lịch lãm, không phải người yêu cũng chẳng phải bạn bè, nhưng lại toát lên một bầu không khí khó mà có thể diễn tả được.
“Vậy là….”
Người đàn ông với vẻ ngoài nổi bật chậm rãi lên tiếng. Anh ta khẽ cười nhạt, nhìn người đàn em trước mặt mình, vẻ mặt vừa bối rối vừa buồn cười. Đôi môi cong lên đầy ý trêu chọc, và giọng nói theo sau cũng đậm chất giễu cợt.
“Cậu nói là liên lạc với tôi sao?”
Trước câu hỏi của Tae Gyeom, Do Hyun đang ngồi đối diện, đột nhiên trở nên lúng túng nâng ly rượu lên. Dù trong đó chỉ có nước, anh vẫn làm động tác như thưởng thức rượu vang, nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của người kia.
‘Tôi không còn cách nào khác.’
‘Vậy thì sao không hỏi trực tiếp nam thần khoa kinh doanh luôn?’
Lúc nghe câu đó, Do Hyun đã nghĩ rằng Ga Ram lại nói mấy lời vô nghĩa. Nhưng càng suy ngẫm, anh càng thấy đây không phải một ý tưởng tệ. Thực sự mà nói Tae Gyeom hội tụ đủ mọi điều kiện hoàn hảo. Anh ta từng phải đối mặt với sự ghen tuông vì người yêu quá nổi tiếng, và luôn phải cố gắng để không bộc lộ nó ra. Hơn nữa, sau khi tình cảm giữa họ chín muồi, mối quan hệ của họ luôn thuận buồm xuôi gió, một ‘tiền bối’ thực thụ trong chuyện tình cảm.
Nếu là trước đây, Do Hyun sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với Tae Gyeom. Mối quan hệ giữa họ chỉ ở mức bình thường, đủ thân để trao đổi vài câu xã giao, nhưng chưa bao giờ đủ gần để trò chuyện riêng tư. Nhưng lần này sự lo lắng trong lòng khiến Do Hyun phải dẹp bỏ sự ngại ngùng, đánh liều gửi tin nhắn cho Tae Gyeom, nhờ anh ta dành chút thời gian tư vấn. Và thật bất ngờ Tae Gyeom không chỉ nhận lời mà còn đồng ý gặp gỡ ngay, dẫn đến cuộc trò chuyện tại nơi này.
“Cậu thay đổi nhiều đấy, em út.”
“Tôi không còn là em út nữa rồi.”
Giờ Do Hyun chẳng còn là đàn em nhỏ tuổi nhất nữa, thậm chí trong hội cũng chẳng còn ai là tiền bối khóa của anh. Nhưng biệt danh từng nghe từ 6 năm trước ấy vẫn được Tae Gyeom sử dụng như thể thời gian chưa từng trôi qua.
“Em út một lần thì mãi mãi là em út.”
“Cái đó anh Sung Jae nói chứ gì?”
“Không, Min Jeong nói.”
Tae Gyeom đáp lại không chút cảm xúc, rồi khẽ đưa mắt quan sát không gian xung quanh. Ở giữa sảnh có một cây đàn piano lớn, phía bên ngoài cửa kính là khung cảnh thành phố lung linh về đêm. Một khung cảnh lãng mạn, phù hợp với những buổi hẹn hò hơn là một cuộc trò chuyện như thế này. Biểu cảm khó chịu trên gương mặt Tae Gyeom đã phần nào thể hiện suy nghĩ của mình: ‘Sao lại phải đến đây với cậu chứ?’
Do Hyun khẽ cười thầm, một phần đồng tình với ý kiến ấy. Đúng là họ có thể chọn một quán cà phê hay quán rượu, có lẽ sẽ phù hợp hơn. Nhưng việc chọn nhà hàng này hoàn toàn là dụng ý của Do Hyun.
“Một người ở công ty tôi đã gợi ý chỗ này. Nếu ổn, tôi định dẫn Woo Yeon tới. Khẩu vị em ấy khó chiều lắm nên tôi muốn thử trước.”
“À, ra vậy.”
Tóm lại Do Hyun đã ‘tận dụng’ Tae Gyeom để kiểm tra trước. Anh nghĩ Tae Gyeom sẽ ít nhiều cảm thấy không thoải mái, nhưng trái ngược với dự đoán, Tae Gyeom không hề phàn nàn mà còn gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
“Cũng đúng, không nên để cậu ấy ăn món dở.”
Nói rồi, Tae Gyeom cầm lấy thực đơn, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng. Với vẻ nghiêm túc bất ngờ ấy, Do Hyun cũng cầm lấy thực đơn trước mặt mình.
“Lần này để tôi trả. Anh có uống rượu không? Ở đây rượu vang khá ngon đấy.”
“Không, chọn món nào cậu gợi ý đi. Nhưng đừng chọn đồ sống.”
“Sao vậy, anh lái xe tới à?”
Do Hyun ngạc nhiên. Anh nghĩ rằng nếu cuộc trò chuyện kéo dài, việc uống một ly rượu vang sẽ là lựa chọn hợp lý, nhất là khi Tae Gyeom nổi tiếng là người tửu lượng cao. Nhưng lý do Tae Gyeom từ chối khiến anh hoàn toàn bất ngờ.
“Không, vì Yoon Woo đang mang thai.”
Tae Gyeom đáp nhẹ nhàng, lật một trang thực đơn khác. Khi nhắc đến người bạn đời của mình, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi anh.
“Yoon Woo không uống được thì tôi cũng không nên uống.”
“Nghĩ lại có phải giờ đã là tháng thứ tám rồi không nhỉ?”
Họ kết hôn vào mùa thu nhưng ngày dự sinh lại là cuối mùa xuân. Chính vì vậy, tất cả mọi người đều chọc ghẹo gọi Tae Gyeom là ‘kẻ trộm.’ Tất nhiên đó chỉ là những lời đùa, bởi xét đến mối quan hệ của họ, việc kết hôn thậm chí còn hơi muộn.
“Với cả giờ tôi già rồi hay sao ấy, chẳng còn hứng thú với rượu nữa.”
Nghe một người từng uống rượu như nước nói vậy quả thật có hơi khó tin. Nhưng mà nghĩ lại, anh từng nghe nói rằng Tae Gyeom thậm chí còn nghén thay cả Yoon Woo trong giai đoạn đầu thai kỳ. Nếu đã ‘tận tâm’ như thế thì việc từ bỏ rượu cũng chẳng có gì lạ.
“Nếu cậu muốn uống thì cứ uống đi. Tôi sẽ gọi đồ uống không cồn.”
“Cũng muốn thử một chút, nhưng mà…”
Woo Yeon khá thích đồ uống ngọt nên Do Hyun nghĩ nếm thử trước cũng không phải ý tồi. Tuy nhiên gọi nguyên cả chai rượu để uống một mình thì lại hơi kỳ. Hơn nữa, sau bữa gặp này, anh vẫn còn lịch trình khác.
“Thôi, tôi cũng không uống đâu. Lát nữa còn phải đón Woo Yeon nữa.”
Hai người đàn ông gặp nhau ở nhà hàng, chỉ để ăn món chính, không rượu, không ồn ào. Một buổi gặp gỡ lành mạnh đến mức chính Do Hyun cũng phải bật cười. Trong lúc ấy, anh chỉ tay vào một món steak trong thực đơn.
“Vậy gọi một món chính… Mà anh có ăn được đồ sống không?”
“Không phải tôi, mà là Yoon Woo không ăn được.”
“…?”
Do Hyun nhìn Tae Gyeom, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Chẳng lẽ đến cả khẩu vị cũng phải theo vợ? Thấy vậy, Tae Gyeom bật cười, đôi môi nhếch lên đầy vẻ tự hào, thậm chí là trơ trẽn.
“Chỗ này cũng ổn, lần tới tôi cũng sẽ dẫn Yoon Woo đến.”
Tae Gyeom cười đùa, cho rằng mình vừa tìm được một nhà hàng ngon. Có lẽ vì sắp trở thành một ông bố nên anh ta trông điềm tĩnh và dịu dàng hơn hẳn so với những ngày còn trẻ. Trước đây ngoài Yoon Woo ra, Tae Gyeom hầu như chẳng mềm mỏng với ai. Thấy anh ta thay đổi như vậy, Do Hyun không khỏi nghĩ: ‘Người này cuối cùng cũng trưởng thành rồi.’
Do Hyun chọn một phần steak ngon, thêm món pasta được đồng nghiệp khen ngợi và một đĩa salad nhẹ để ăn kèm. Anh không gọi đồ uống ngay nhưng vẫn chú ý đến loại nước ép dâu tươi có trong thực đơn, phòng khi cần.
Khi Do Hyun đang lướt qua danh mục món tráng miệng, Tae Gyeom chợt lên tiếng.
“Cậu bé đáng yêu đó thích đồ ngọt à?”
“…”
Do Hyun thoáng khựng lại, cau mày. Không phải vì bị phát hiện lý do đang nhìn thực đơn tráng miệng, mà là vì cách Tae Gyeom gọi Woo Yeon.
Ai cho anh gọi Woo Yeon của tôi là ‘cậu bé đáng yêu’ chứ.
Dù nghĩ vậy nhưng Do Hyun vẫn kiềm chế cảm xúc, trả lời bình thản:
“Không hẳn là chỉ tráng miệng… em ấy thích đồ ngọt nói chung. Tôi định thử món xem có hợp không.”
Bản thân Do Hyun vốn không thích bánh ngọt nên nếu Tae Gyeom chịu thử cùng, cũng không tồi. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh ta, Do Hyun thầm nghĩ chắc Tae Gyeom thậm chí còn chọn thêm món mà Yoon Woo yêu thích.
“Cậu bé ấy đúng là có khẩu vị của trẻ con nhỉ.”
Tae Gyeom cười nhẹ, tay chỉ vào một món bánh hạt dẻ trong thực đơn, bảo Do Hyun nên gọi thử. ‘Chắc Yoon Woo thích hạt dẻ.’ Do Hyun thầm nghĩ. Nhưng trước khi anh kịp nói gì, Tae Gyeom như đọc được ý nghĩ của anh nên giải thích:
“Tôi không nghĩ cậu ấy đáng yêu đâu. Là Yoon Woo thấy vậy nên tôi mới nói thế.”
Thì ra đó là lời giải thích cho cách gọi ‘cậu bé đáng yêu’ vừa rồi. Theo Tae Gyeom, Yoon Woo đã luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho Woo Yeon từ khi còn là trợ giảng. Người vốn hiếm khi nhớ tên sinh viên lại lập tức nhớ đến Woo Yeon, điều đó cũng đủ để chứng minh tình cảm đặc biệt ấy.
Và sau hai năm, cuối cùng Do Hyun cũng biết lý do.
“Yoon Woo nói Woo Yeon giống tôi. Cậu thấy vậy không?”
“…Làm ơn đi. Đừng nói những điều nhảm nhí như thế.”
Do Hyun suýt nữa buột miệng đáp: ‘Nghe phiền thật đấy.’ Nhưng cuối cùng anh cố giữ lễ độ. Người này tốt bụng đến đây để tư vấn, anh không thể buông lời bất lịch sự được. Nhưng chỉ nghĩ đến việc Yoon Woo nói những điều kỳ quặc như vậy là đủ khiến Do Hyun cảm thấy bực bội. Làm thế nào mà Woo Yeon với dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu lại có điểm giống với người đàn ông to lớn này?
Hai người cứ nói những chuyện không đầu không cuối, thời gian trôi qua nhanh chóng. Không lâu sau đồ ăn được mang lên. Cả hai bắt đầu thưởng thức món ăn trong im lặng, và chất lượng món ăn vượt xa mong đợi. Có lẽ món tráng miệng cũng sẽ không làm thất vọng.
“Kể tôi nghe đi.”
Khi bữa ăn gần xong, Tae Gyeom là người lên tiếng trước. Anh ta đặt nĩa xuống, khẽ gật đầu.
“Cậu bảo có chuyện cần tư vấn mà.”
“…E hèm.”
Do Hyun hắng giọng, cũng đặt nĩa xuống. Anh vốn định đợi thêm một chút nữa, nhưng có lẽ giờ là thời điểm thích hợp. Thực ra Tae Gyeom cũng đã đợi khá lâu rồi.
“Không phải vấn đề gì nghiêm trọng lắm đâu.”
Trước khi bắt đầu, Do Hyun hạ thấp vấn đề như muốn nhấn mạnh rằng chuyện này không đủ nặng nề để khiến mối quan hệ tan vỡ. Rồi anh thở dài, cuối cùng mở lời:
“Em ấy… được quá nhiều người yêu thích.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.