Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 124: Ngoại truyện đặc biệt 13 – Sinh viên đang theo học (1)
Thứ hai sau ngày cuối tuần. Trong giảng đường rộng lớn chỉ vọng lại tiếng của giáo sư. Có lẽ do dư âm của ngày nghỉ, phần lớn sinh viên đều gật gù buồn ngủ, ngay cả những người còn tỉnh táo đôi mắt cũng trở nên lờ đờ.
Woo Yeon chống cằm, ngơ ngác nhìn giáo sư đang đứng trên bục giảng. Thế kỷ 18 thế này, thế kỷ 19 thế kia. Những lời giảng dài dòng chẳng lọt vào tai cậu chút nào. Cậu cố gắng ghi chép nhưng người bạn bên cạnh cứ liếc nhìn vào vở cậu rồi hỏi:
“…Woo Yeon, cậu đang viết gì vậy?”
“À.”
Lúc này Woo Yeon mới giật mình nhìn xuống quyển vở của mình. Những con chữ ngoằn ngoèo như giun bò đến chính chủ nhân của chúng cũng không thể nhận ra. Giờ đây ngay cả Do Hyun, người luôn chia sẻ tài liệu với cậu cũng không có ở trường, cả ngày cậu cứ như người mất hồn.
“Lát nữa cho tôi xem với nhé.”
“Ừ? Được thôi.”
Woo Yeon khẽ nói, người bạn gật đầu đồng ý. Cậu ta nhìn Woo Yeon với ánh mắt nghi hoặc, có vẻ lạ khi thấy một người luôn chăm chú như Woo Yeon hôm nay lại thất thần như vậy.
Mặc kệ điều đó, Woo Yeon buông bút xuống thở dài. Hai tay chống cằm, cậu cúi đầu, những suy nghĩ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu lại ùa về. Tất cả những diễn biến kể từ khoảnh khắc cuối tuần đó, cậu đã lặp đi lặp lại nó không biết bao nhiêu lần.
‘Tiền bối cuối tuần này có kế hoạch gì không ạ?’
Khởi đầu của những lo lắng này bắt nguồn từ vài tuần trước. Khi một sinh viên mới vào câu lạc bộ tỏ ra quá mức thân thiện và tán tỉnh cậu một cách lộ liễu.
‘Vậy tiền bối, hay là đi công viên giải trí với em nhé?’
Cậu đã sớm nhận ra tình cảm của người đó dành cho mình, chỉ là không biết làm thế nào để từ chối khéo léo mà thôi. Cậu tự tin mình có thể lạnh lùng cự tuyệt nhưng nếu làm vậy thì bầu không khí trong câu lạc bộ sẽ không tốt.
Vì vậy cậu đã cố gắng giữ khoảng cách tối đa theo cách riêng của mình, nhưng điều đó không có tác dụng với một sinh viên vừa tròn hai mươi. Mỗi khi cậu nới rộng khoảng cách, cậu ta chỉ khựng lại một chút rồi lại cười tươi tiến lại gần hơn. Thật sự là phiền phức và khó chịu, đến cuối cùng thì cậu cảm thấy hơi bực mình.
May mắn thay, cậu sinh viên đó đã rời khỏi câu lạc bộ cách đây không lâu. Chính xác là sau khi nhìn thấy Do Hyun ngoài đời. Không biết là do bị Do Hyun áp đảo, hay cuối cùng cũng đã từ bỏ. Dù là lý do nào thì đó cũng là một kết quả tốt.
Vậy nên vấn đề chỉ còn lại một. Vào cái ngày cậu trút hết những bất mãn bấy lâu nay về việc bị cậu sinh viên đó đeo bám, Do Hyun đã im lặng lắng nghe rồi vuốt má cậu và hỏi:
‘Nhưng sao em không nói với anh?’
Cậu chợt nhận ra. Dù không cố ý giấu diếm nhưng chuyện đó có thể bị hiểu lầm là cậu đang tạo bí mật. Không, đúng là cậu đã cố tình không nói, nhưng nếu vì chuyện đó mà Do Hyun không vui, cậu thật sự không có lời nào để biện minh.
‘Nhưng lần sau phải nói với thầy nhé.’
May mắn thay, Do Hyun đã hiểu và thông cảm cho cậu. Thầy có hơi buồn một chút nhưng không hề tức giận hay thất vọng. Thầy thật sự rất dịu dàng, cậu lại một lần nữa cảm động vì điều đó.
Sau đó, Woo Yeon đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu tự hỏi mình nên kể đến mức nào. Gần đây không biết có phải do gió xuân ấm áp mà có rất nhiều người đến bắt chuyện với cậu, điều đó càng khiến cậu thêm băn khoăn.
Cuối cùng cậu quyết định sẽ kể tất cả. Cậu sẽ kể cho Do Hyun nghe những điều mà cậu muốn Do Hyun kể cho mình nếu đổi lại là anh ở trong tình huống đó.
‘…Bị xin số điện thoại sao?’
Nhưng liệu đó có phải là một sai lầm? Càng nói thật thì vẻ mặt của Do Hyun càng trở nên khó coi. Đôi mắt sắc sảo của anh hơi nheo lại rồi khóe miệng trở nên lạnh lùng.
Và cuối cùng là câu nói đó.
‘Những chuyện như vậy em không cần phải kể hết ra đâu.’
Thật lòng mà nói, nếu cậu không ngạc nhiên thì đó là nói dối. Cậu cũng không phủ nhận mình đã hơi buồn một chút.
Nhưng điều cậu nhận ra ngay sau đó là một đánh giá khách quan: ‘Mình đã kể hơi nhiều rồi thì phải.’ Ngay cả cậu khi nói còn cảm thấy ngại ngùng, vậy Do Hyun khi nghe sẽ như thế nào? Chỉ cần anh không nghĩ cậu đang phóng đại hay bịa đặt là tốt rồi.
Vì vậy những cảm xúc tiêu cực cũng không kéo dài lâu. Dù sao cậu và Do Hyun cũng đã quen nhau được vài năm, nhưng thật nực cười nếu chỉ vì chuyện này mà hiểu lầm nhau. Kim Do Hyun, người yêu của cậu, người từng là tiền bối của cậu, người từng là thầy giáo của cậu ở trường cấp hai, không phải là người sẽ tức giận vì những chuyện như vậy.
‘Yeon à, ý thầy không phải….’
Anh đang ghen, cậu nghĩ vậy. Cậu hoàn toàn hiểu được cảm giác khó chịu đó. Mỗi khi có ai đó quan tâm đến Do Hyun, mỗi khi có ai đó hỏi về anh, cậu cũng luôn cảm thấy bất an. Thậm chí khi cậu sinh viên theo đuổi cậu nhìn thấy Do Hyun, cậu còn lo lắng người đó sẽ chuyển sang theo đuổi anh.
‘Em biết.’
Vì vậy cậu đã dùng một câu nói để bao hàm tất cả những điều đó. Ý là cậu hoàn toàn hiểu cảm giác của anh và hiểu rằng anh không hề tức giận với cậu.
‘Em không hiểu lầm đâu.’
Đó là sự thật lòng không chút giả dối nên giữa họ không hề có khúc mắc nào. Chỉ là vì hơi ngại ngùng nên cậu đã cố tình tập trung vào việc học, cậu không hề trách Do Hyun.
Chỉ là một nỗi lo lắng mới lại nảy sinh.
Vậy,
Rốt cuộc,
Nên kể đến mức nào thì vừa đủ?
Woo Yeon không giỏi với từ ‘vừa đủ’. Cậu không biết yêu vừa đủ, không biết nhìn vừa đủ, không biết che giấu vừa đủ, nên cậu mới cứ lẽo đẽo theo sau Do Hyun. Vậy mà bây giờ cậu lại phải tự kiểm điểm bản thân và học cách nói vừa đủ, nhưng cậu thật sự không biết ‘vừa đủ’ là như thế nào.
Cậu thử đặt mình vào vị trí của Do Hyun. Nếu ở công ty của anh có người tán tỉnh anh. Nếu có người từ bộ phận khác sang xin số điện thoại của anh, nếu ở những buổi tiệc công ty có người cố tình rót rượu cho anh.
“…Woo Yeon?”
“A….”
Bất chợt, quyển vở trong tay Woo Yeon bị nhàu nát. Cậu nhận thấy ánh mắt lo lắng của người bạn, liền lúng túng vuốt phẳng tờ giấy lại. Dù sao thì những gì đã ghi cũng không dùng được nữa, nhưng cậu cũng không định xé bỏ nó, cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Woo Yeon khẽ đáp lại, tay mân mê vành tai trái. Cảm giác khó chịu chỉ từ việc tưởng tượng ấy chợt tan biến khi cậu nhớ lại nụ cười Do Hyun dành cho mình. Thầy là người gặp nhiều chuyện như vậy, chắc chắn cũng sẽ biết cách từ chối thôi.
“….”
…Liệu có thật là nhiều chuyện như vậy không?
“Chúng ta nghỉ giải lao một lát.”
Đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, giáo sư kết thúc bài giảng và rời khỏi phòng. Giáo sư cũng nói sẽ cho cả lớp nghỉ mười phút để tỉnh táo và đi vệ sinh.
“Tôi ra ngoài hút thuốc đây… Cậu thật sự không sao chứ?”
“Tôi thật sự không sao. Chỉ là hơi buồn ngủ thôi.”
“À, vậy à. Vậy thì ngủ một lát đi. Lát nữa tôi quay lại gọi cậu.”
Sau khi tạm biệt người bạn, Woo Yeon thở dài khe khẽ và đưa tay lên xoa mặt. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà cậu đã cảm thấy khó chịu như vậy, nếu vậy thì thà không biết gì còn hơn. Không biết thì không lo, người ta vẫn thường nói vậy mà.
“…Làm sao mà giấu được chứ.”
Đáng tiếc thay, Woo Yeon lại không hề có tài giấu giếm. Cậu cũng không nghĩ mình có thể tạo ra bất kỳ bí mật nào trước mặt Do Hyun vì anh quá tinh ý. Chỉ cần cậu lỡ lời một chút hoặc nếu có người bạn nào đó kể lại cho Do Hyun nghe. Vậy thì việc anh biết chuyện chỉ là vấn đề thời gian.
Vậy những lúc như thế này thì phải làm sao?
Mọi thứ đều là lần đầu tiên đối với Woo Yeon, cậu không biết cách đối phó với những mâu thuẫn mới. Cậu muốn trút hết nỗi lòng với ai đó, nhưng cũng không thể nói chuyện này với bất kỳ ai.
“Kwon Seon Gyu bao giờ thì xuất ngũ nhỉ….”
Woo Yeon lấy điện thoại ra và lướt qua danh bạ. Thật không may, người bạn thân nhất của cậu, Seon Gyu đã nhập ngũ. Nghe nói quân đội bây giờ cho phép sử dụng điện thoại nhưng cũng chỉ sau giờ làm nhiệm vụ. Seon Gyu dự kiến sẽ xuất ngũ trong vòng nửa năm nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể thoải mái nhắn tin cho Seon Gyu.
Người tiếp theo cậu nghĩ đến là Ga Ram. Dù lúc nào trông cũng có vẻ qua loa đại khái, nhưng Ga Ram luôn nghiêm túc với những chuyện như thế này. Nhưng Woo Yeon cũng biết điều, cậu không muốn lôi một nghiên cứu sinh bận rộn như vậy vào chuyện tình cảm của mình.
Danny đang ở nước ngoài, điều đó là bất khả thi về mặt địa lý và hơn hết cậu không muốn kể lể những lo lắng nảy sinh từ mối tình với ‘thầy giáo’ của mình. Cậu cũng thoáng nghĩ đến Jin Ah, nhưng cô cũng là sinh viên đại học và chắc hẳn đang bận rộn với việc ôn thi. Cậu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh cô vui mừng khi cuối cùng cũng được nhận vào khoa mà mình mong muốn ở ngôi trường mơ ước, sau một năm dài chỉ toàn đi du lịch.
“….”
Sau một hồi suy nghĩ, Woo Yeon cuối cùng cũng tìm thấy một số điện thoại trong danh bạ và mím chặt môi. Làm vậy có ổn không, cậu thoáng do dự, nhưng lúc này cậu cảm thấy như đang chới với giữa dòng nước, chỉ muốn bám víu vào bất cứ thứ gì.
Số điện thoại mà cậu đã chọn được lưu với cái tên ‘Chị Min Jeong’.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.