Ánh Trăng - Chương 81

Chỉ cần ai đó sống sót thôi. Xin hãy cứu lấy Ail…

Ruth tuyệt vọng cầu nguyện.

Dẫn đầu là Homan, Kamiel và Jesse thúc ngựa leo lên núi. Khi nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy phía xa, cả ba vội vàng phi nhanh hơn. Ánh lửa soi sáng khu rừng tối tăm khiến các đội kỵ sĩ trên núi cũng bắt đầu chuyển hướng đến đó. Năm đội kỵ sĩ nhỏ từ vùng Rengetti cùng năm trăm lính đánh thuê do Homan dẫn dắt đang tập trung quanh đám cháy.

Do mưa đã rơi trước đó, không lo ngọn lửa lan ra khắp núi. Không ai sợ lửa cả—ngọn lửa lớn ấy, trong mùa mưa, chắc chắn là do con người cố tình phóng hỏa. Chỉ có hai khả năng: hoặc là Hồng Yết đã giết Ruth và Ail rồi đốt xác, hoặc chính Ruth và Ail đã đốt lửa để cầu cứu. Nếu rơi vào trường hợp thứ hai, điều đó đồng nghĩa họ đang bị truy đuổi.

“Không thể bỏ qua chuyện này được…” Kamiel nghiến răng, hiếm hoi để lộ cơn giận. Họ đã quá chủ quan, ngay cả khi rời Karileum. Họ đã đánh giá thấp kẻ thù chính trị của mình.

Nén cơn phẫn nộ, Kamiel thúc ngựa lao thẳng về phía đám cháy đang lan rộng.

 


 

Ruth đang chạy dọc con đường núi cheo leo, toàn thân run rẩy vì sợ hãi trước sự truy sát không ngừng. Hắn cố tình băng qua rừng rậm quanh co, khiến kẻ đuổi theo gặp khó khăn trong việc định hướng. Vài ám khí và mũi tên bắn tới, nhưng tất cả đều cắm vào thân cây, không trúng đích.

Đúng lúc ấy, Ruth nghe thấy tiếng đất rung rầm rập. Ngẩng đầu theo bản năng, anh thấy vô số đuốc sáng rực leo dọc sườn núi. Một toán người đông đảo đang tiến đến. Từ đỉnh núi lại vang lên tiếng vó ngựa. Cách di chuyển có tổ chức—không thể nào là sát thủ.

Hẳn Kamiel và Kasha đã an toàn xuống núi. Xác nhận điều đó, Ruth khẽ thở phào.

“Là quân lính!” – Ruth hét lên khi vẫn chạy, Ail chỉ gật đầu đáp lại. Hắn đưa tay kéo cánh tay Ruth đang run rẩy, suýt ngã vì kiệt sức.

“Cố lên. Chỉ còn chút nữa thôi.”

Ail cũng thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì mệt. Hắn rõ ràng cũng kiệt quệ.

Khi cả hai vòng qua một gốc cây lớn để núp sau lùm nhỏ, bất ngờ một móc sắt gắn xích lao tới từ phía sau, phát ra tiếng rít ghê rợn. Họ kịp cúi xuống tránh, nhưng chiếc móc sượt qua, móc trúng cổ chân Ail.

“Điện hạ!”

Ruth hoảng hốt quỳ xuống kéo chiếc móc ra, nhưng ngay lúc ấy một mũi tên lao vút đến. Ail, nhận ra nó nhắm vào Ruth, liền ôm lấy anh, quay lưng về phía kẻ địch.

Chiếc móc bật khỏi chân Ail, nhưng mũi tên đã cắm sâu vào lưng hắn.

Khi cả hai khựng lại, những kẻ truy sát từ trong rừng lộ diện, liên tiếp phóng ám khí và tên. Một mũi tên mảnh khác lại ghim vào lưng Ail.

Ruth, vẫn trong vòng tay hắn, ngơ ngác ngẩng đầu khi cảm thấy giọt chất lỏng nóng hổi rơi trên má. Lau bằng mu bàn tay, anh thấy máu đỏ tươi.

Trí óc anh đông cứng. Ngước nhìn, Ruth thấy máu rỉ ra từ khóe môi Ail—máu đỏ sẫm, máu từ nội tạng.

“Điện hạ…?”

Trong khi Ruth còn bàng hoàng, Ail khẽ ho sặc ra máu. Dòng máu đỏ khiến Ruth choáng váng. Tại sao…? Tại sao hắn lại chảy máu thế này? Tại sao cơ thể dần lạnh cứng?

Không hiểu. Không chấp nhận nổi.

Ail nhìn anh, nở nụ cười trong máu. Tóc đỏ rực, mắt vàng óng ánh dưới ánh trăng nhợt nhạt. Máu đỏ hơn cả mái tóc. Và nụ cười dịu dàng—nụ cười thật sự ấm áp lần đầu tiên.

Nhìn gương mặt ấy, ngực Ruth đau thắt, như muốn nổ tung.

Kẻ địch đang áp sát, Ail vẫn ôm chặt lấy Ruth, lấy thân mình che chắn.

“…Hai người tốt hơn một… vì một người có thể bảo vệ lưng cho người kia…” – Ail thều thào, máu tiếp tục trào ra.

Hắn nhớ lại bốn năm trước, trong cuộc đi săn. Khi ngựa hắn lồng lên, hắn rơi xuống và nghĩ Ruth có dính líu. Nhưng anh lại đuổi theo, cứu lấy hắn, ở bên đến phút cuối.

Khi đó hắn coi Ruth vô giá trị, một kỵ sĩ yếu ớt, dòng dõi thấp hèn. Nhưng từ khi thấy anh quay lại cứu mình, hắn bắt đầu bận tâm, rồi lo lắng đến mất ngủ. Hắn đã trèo lên núi mưa để tìm anh… Và đó là khởi đầu.

Người hắn từng khinh miệt, người hắn cố gạt bỏ, lại lay động trái tim hắn bằng sự chân thành.

Từ nhỏ, Ail tin mình sinh ra là để trị vì, rằng mạng sống của người khác hy sinh vì hắn là điều đương nhiên. Nhưng giờ đây, lần đầu tiên, hắn muốn hi sinh chính mình. Không chỉ sẵn sàng chết cho Ruth—mà là khao khát được cứu anh.

Tiếng vó ngựa, tiếng kiếm va chạm, tiếng kêu thất thanh vọng khắp rừng đêm. Ánh sáng chan hòa như ban ngày.

Nhưng Ruth chẳng cảm nhận gì. Anh chỉ thấy cơ thể Ail dần lạnh đi trong vòng tay mình.

“Điện hạ…?” – Ruth khẽ gọi. Không hồi đáp.

“Ail?” – Lần đầu tiên anh gọi thẳng tên hắn, mong được mắng mỏ vì thất lễ. Nhưng không. Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi bất động. Khi anh gỡ tay ra, thân thể Ail rơi nặng nề xuống đất.

“…Đây chỉ là ác mộng…” Ruth lẩm bẩm. 

“Chỉ cần nhắm mắt lại, mở ra… chúng ta sẽ ở bên bếp lửa, như trước…”

Anh thử ba lần. Nhưng mở mắt ra, chỉ có bầu trời đầy sao và ánh trăng yếu ớt.

“Điện hạ!!”

Tiếng gọi vang lên từ xa. Nhiều người đang chạy đến.

Kamiel lao tới bên Ail và Ruth. Anh lập tức kiểm tra hơi thở và mạch cổ của Ail—vẫn còn, dù yếu ớt.

“Gọi thầy thuốc mau!”

Homan kéo bốn thầy thuốc đến. Họ lập tức cấp cứu cho Ail.

Còn Ruth—Kamiel nắm tay anh, cố đỡ dậy. Đôi mắt anh mở trừng trừng, nhưng vô hồn, trống rỗng như xác chết.

“Ruth! Tỉnh lại đi, Ruth Kaiael!”

Anh lay mạnh, nhưng cậu không phản ứng. Kamiel tát mạnh một cái. Ruth mới chớp mắt, lấy lại tiêu điểm, nhưng ngay sau đó, ánh sáng lại lụi tàn, chỉ còn hốc hác trống rỗng.

“Ruth, thái tử vẫn sống. Nghe tôi, ngài ấy vẫn sống.”

Ail hấp hối, nhưng còn cơ hội. Chỉ cần cứu kịp thời, hắn sẽ sống. Nhưng điều trước mắt, Kamiel cần giữ Ruth tỉnh táo.

Jesse vừa đến liền ra lệnh:

“Lùng sục toàn bộ núi, bắt hết Hồng Yết. Không chừa một ai.”

Năm trăm lính đánh thuê tản ra trong đêm, truy bắt kẻ thù.

Tất cả hiểu: bọn sát thủ không nhằm vào Kasha, mà từ đầu đã nhắm vào Ruth. Chính Lyman Kaisel đã mua chuộc toàn bộ Hồng Yết để ám sát con trai ruột mình—dùng chính anh làm mồi nhử, hòng giết cả Ail.

Đó là phản nghịch. Một tội ác không thể xóa nhòa, ngay cả bằng cái chết.

“Kamiel, đưa Ruth xuống núi trước. Chúng ta sẽ bàn sau khi cứu được Thái tử.” – Jesse nói, giọng trĩu nặng uy quyền.

Kamiel cắn chặt môi, gật đầu.

Khắp nơi chỉ còn lại tiếng thở dài, hối hận và những tiếng rên đau đớn.

Đêm khủng khiếp ấy cuối cùng cũng trôi qua. Khi vầng trăng lặn dần về phía tây, Ruth xuống núi và đến điền trang Leshin. Một lúc lâu, anh ngồi thẫn thờ, như kẻ mất hồn. Dù được khuyên nên chữa trị vết thương và nghỉ ngơi, Ruth vẫn bất động, lặng im. Cuối cùng, Kamiel phải mang thuốc từ ngự y đến, ép Ruth uống rồi buộc anh ngủ.

Nhờ thuốc, Ruth mới khép mắt lại. Mãi đến tận chiều hôm sau, anh mới tỉnh dậy, song tinh thần vẫn rối loạn. Khi Kamiel – người đã thức trọn đêm trông Ail – đến xem tình hình, ánh mắt Ruth vẫn dại đi, vô hồn. Dù gia nhân đã xử lý vết thương, thay cho anh bộ y phục sạch sẽ, trông có phần tươm tất hơn so với buổi sớm, nhưng Ruth vẫn như kẻ hoảng loạn. Trong mắt Kamiel, trông Ruth thật đáng sợ, như thể tâm hồn anh cũng bị thương tổn sâu sắc cùng với Ail.

Kamiel thận trọng bước đến gần Ruth, cất giọng dịu dàng:

“Ruth, cậu có ổn không?”

Nghe tiếng gọi, Ruth chớp mắt, dần có phản ứng.

“Kamiel… À, tôi không sao. Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu không nhớ sao? Chuyện đêm qua ấy.”

Kamiel hỏi thẳng. Tàn nhẫn, nhưng không thể trì hoãn thêm. Ail vẫn còn bất tỉnh, nếu Ruth cứ tiếp tục lạc lối, tình hình sẽ càng thêm tồi tệ.

“Ruth, cố nhớ lại đi. Nghĩ kỹ xem, đêm qua đã xảy ra chuyện gì.”

Bị Kamiel ép gợi nhớ, gương mặt Ruth khẽ biến đổi. Đôi mắt vô hồn dần hội tụ lại, hướng thẳng về phía Kamiel. Một nỗi bi thương sâu thẳm hiện lên trong ánh nhìn ấy, giọt lệ lấp lánh, chan chứa tuyệt vọng.

“Tôi biết cậu vẫn chưa hoàn hồn, Ruth. Nhưng xin hãy gượng dậy. Điện hạ vẫn đang hôn mê.” Kamiel khẽ nhưng cứng rắn nói.

Nghe vậy, đôi mắt đỏ hoe của Ruth như sắp vỡ òa. Kamiel liền tiến lên, nắm chặt lấy vai cậu bạn.

“Ruth, tôi hiểu cảm xúc cậu, nhưng hiện tại còn chuyện cấp bách hơn. Tôi rất tiếc, nhưng cậu phải gắng vững vàng thêm chút nữa. Có người muốn gặp cậu.”

Với giọng nói nghiêm nghị mà dịu nhẹ, Kamiel khiến Ruth cúi mắt một thoáng, rồi ngẩng lên hỏi:

“Ai?”

“Một đứa bé. Một thương nhận tên Homan đã đưa đến đây.”

“Bác Homan sao?”

“Nó nói là sứ giả của Hồng Yết.”

Nghe vậy, sắc mặt Ruth lập tức cứng lại, lạnh lẽo như băng.

“Hồng Yết ư?”

Thấy sự thay đổi đột ngột ấy – cơn giận và sát ý ngùn ngụt – Kamiel lại thấy nhẹ nhõm. Có phản ứng, dù là phẫn nộ, vẫn tốt hơn là đắm chìm trong mơ hồ. Dù biết những gì Ruth sắp nghe sẽ khiến anh càng tuyệt vọng hơn…

“Cứ gặp nó đi.”

Ruth gật đầu, đứng dậy, theo Kamiel bước ra khỏi phòng. Trên hành lang, anh không hề hay biết những điều kinh hoàng nào đang chờ mình phía trước.

Tại phòng khách tầng một của điền trang Leshin, Ruth lắng nghe lời kể của một thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi – sứ giả của Hồng Yết. Ban đầu, Ruth chết lặng, khó tin nổi vào tai. Nhưng khi thằng bé kể tiếp, gương mặt Ruth biến dạng trong cơn phẫn nộ. Dù sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt anh bùng cháy dữ dội.

“… Tất cả đều thật sao?” Ruth nghiến răng hỏi.

“Vâng, là thật.” cậu bé đáp bình thản.

Ruth nhắm nghiền mắt, rồi mở ra. Những biến cố vừa trải qua vốn đã bi thương, vậy mà nay, một sự thật còn khủng khiếp hơn phơi bày trước mặt. Anh tưởng mình chẳng thể sốc hơn nữa, nhưng cơn thịnh nộ trong lồng ngực đã bùng nổ, cuộn xoáy dữ dội.

Cha anh… chính ông ta đã muốn giết anh, biến anh thành quân cờ để ám hại Ail. Chính cha anh đã thuê toàn bộ Hồng Yết để lấy mạng mình. Ruth vốn sớm biết ông ta chưa từng xem mình là con, nên chuyện đó không còn lạ. Nhưng việc Ail bị kéo vào, bị thương tổn vì anh – đó là điều Ruth không thể dung thứ. Mối hận ngút trời khiến đầu óc anh quay cuồng.

“Các ngươi nhận lệnh khi nào?” Ruth hỏi, giọng run trong giận dữ.

“Ngay sau khi Điện hạ Ail Linus rời Karileum.” cậu bé trả lời.

Đôi mắt Ruth sáng quắc, đóng đinh vào thiếu niên. Nhưng thằng bé vẫn bình thản, không có chút dối trá.

“… Thế tại sao ngươi lại nói với ta tất cả?”

“Các sát thủ có quy tắc: không bao giờ can dự vào việc nội bộ của hoàng thất. Nhưng lần này, bọn ta đã vô tình gây thương tổn đến Điện hạ Ail Linus. Vì vậy, bọn ta buộc phải dọn sạch hậu quả.”

“‘Dọn sạch’?”

“Bọn ta không có ý định gây chiến với Karileum.”

“… Vậy thì sao?”

“Bọn ta nghe rằng thương thế của Điện hạ không chí mạng. Xin hãy hợp tác. Bọn ta sẽ công khai tất cả, và ra làm chứng rằng Lyman Kaisel chính là kẻ đã thuê sát thủ giết Ruth Kaisel.”

“Đó là chuyện của Điện hạ quyết định.”

“Chính vì thế ta mới tìm đến ngài trước.”

Ruth im lặng, cúi đầu trầm ngâm. Trong lòng, anh chỉ muốn lập tức tìm cha, lấy máu ông ta trả nợ. Nhưng Ruth hiểu, mọi chuyện đều có trật tự. Nếu hành động bộc phát, mọi thứ sẽ rối tung. Anh phải nhẫn nhịn, chờ thời cơ.

“Khi Điện hạ tỉnh lại, ta sẽ báo. Nhưng không dám chắc ngài sẽ quyết định thế nào.”

“Vì vậy, ta mới mong ngài giúp.Bọn ta cũng tổn thất nặng nề. Không thể mở cuộc chiến với Karileum.”

“Đáng lẽ các ngươi không nên nhận lệnh ấy ngay từ đầu.”

Ruth rít qua kẽ răng, đôi mắt như lưỡi dao lạnh lẽo. Tâm trạng anh vốn đã kiệt quệ sau tất cả biến cố: suýt chết dưới tay sát thủ, rồi được gặp lại Ail, thổ lộ tình cảm, lại chứng kiến người mình yêu bị thương nặng, và nay, biết rằng chính cha mình đã đứng sau tất cả. Mọi thứ như một bi kịch vặn xoắn, khó tin đến mức phi lý.

Sau một lúc, Ruth hít sâu, cất giọng lạnh lẽo:

“Báo với cha ta rằng ta đã chết sáng nay.”

“Nếu vậy, ông ta sẽ đòi mang xác về.”

“Hãy viện cớ. Nói rằng lúc này không thể vận chuyển thi thể qua biên giới vì mùi thối rữa. Bảo ông ta tự đến mà xem.”

“Đến đây?”

“Đúng vậy.”

Lời Ruth thốt ra băng giá như lưỡi gươm. Anh hiểu rõ cha mình sẽ không dễ bỏ cuộc. Vì với ông ta, đây không chỉ là việc lập Nathan lên ngôi, mà còn là sự sống còn của chính bản thân.

“Kamiel, lập tức liên lạc Karileum, xin viện quân từ kỵ sĩ đoàn địch quốc. Nói rằng Jesse bị thương nặng, cần được bảo hộ. Đồng thời, gửi thư cho mẹ và Leia, bảo họ rời Karileum sang Vera ngay.”

Nghe vậy, Kamiel cau mày, chưa hiểu:

“Tại sao?”

“Lyman Kaisel đã phạm trọng tội mưu hại Thái tử. Tôi sẽ dụ ông ta đến Clozium để câu giờ. Trong khi đó, Jesse hãy tâu lại toàn bộ sự thật cho Hoàng hậu, để Người xử lý tội ác của ông ta.”

Nghe lời thì thầm, mặt Kamiel thoáng biến sắc.

“Ruth, nếu làm thế, cậu sẽ không thể quay về Karileum nữa.”

“Tôi đã chấp nhận rồi.”

“Cậu định xa Điện hạ sao?”

“Không.”

“Vậy thì… kẻ giết vua sẽ bị tru di tam tộc. Cậu cũng không thoát.”

“Tôi không quan tâm. Vì vậy, cậu phải hành động trước khi Điện hạ tỉnh lại. Lyman phải trả giá.”

“Ruth, đây không phải chuyện cậu có thể tự quyết. Hãy đợi Điện hạ tỉnh đã—”

“Cứ làm đi. Xin hãy nhờ Jesse giúp nữa.”

Cắt ngang lời Kamiel bằng giọng bình tĩnh mà cứng rắn, Ruth đứng dậy, hơi cúi đầu với Jesse:

“Tôi đi thăm Điện hạ.”

Ánh sáng yếu ớt trong phòng soi lên gương mặt nhợt nhạt nhưng cứng cỏi của Ruth. Jesse chỉ còn biết gật đầu, để mặc anh lặng lẽ rời đi. Dáng bước nhẹ, gần như vô thanh, như bóng ma không còn sinh khí.

Kamiel lập tức đuổi theo.

“Tôi đi cùng cậu.”

Nghe giọng trầm ấm ấy, Ruth khẽ gật, không nói thêm. Hai người đi sát bên nhau, thì cánh cửa trước mặt bật mở. Một gia nhân hớt hải chạy vào.

“Điện hạ đã tỉnh! Xin mau đến ngay!”

Cả ba giật mình. Không kịp nghĩ ngợi, họ vội lao sang phòng bên.

Trong gian phòng, Ail đang nằm ngửa, đôi mắt khẽ chớp, thân thể mệt mỏi được y quan chăm sóc.

“Điện hạ!” Jesse bật kêu, lao ngay đến.

Nghe tiếng, Ail nhíu mày, vẻ khó chịu. Một ngự y lên tiếng:

“Mũi tên cắm khá sâu, nhưng không tổn thương nội tạng. Nhờ cấp cứu kịp thời nên đã rút được đầu tên ra. Điện hạ không nguy hiểm tính mạng.”

Jesse thở phào:

“Thật sự ổn chứ?”

“Vâng. Nhưng cơ bắp và xương bị tổn thương, cần nghỉ ngơi dài ngày.”

“Tạ ơn trời.”

Kamiel cũng thở ra nhẹ nhõm, bước tới gần.

“Điện hạ, ngài nghe thấy thần không?”

Nhưng ánh mắt Ail lại không nhìn họ. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhìn Ruth – người đang đứng ngẩn ngơ ở góc phòng. Với chút sức lực ít ỏi, Ail giơ tay trái lên. Jesse vội nắm lấy, nhưng Ail bất ngờ hất ra, khiến Jesse sững sờ.

Ail khẽ thì thào gì đó, giọng yếu ớt, không rõ ràng. Jesse ghé sát, lắng nghe, rồi bàng hoàng nhận ra: Ail đang gọi Ruth.

“… Ruth vẫn ổn. Anh thấy cậu ấy kia mà?” Jesse cố kìm cảm xúc, đưa mắt nhìn Ruth.

Nhưng vừa thấy dáng Ruth, Jesse nghẹn lại. Ruth đứng chôn chân, gương mặt run rẩy, đôi mắt long lanh nước. Vừa đau đớn, vừa nhẹ nhõm, vừa như sắp khóc òa.

Jesse siết tay Kamiel, thì thầm:

“Đi thôi. Ruth, cậu chăm sóc Điện hạ.”

Ra hiệu cho y quan lui ra, Jesse và Kamiel lặng lẽ rời phòng, khép cửa lại.

Chỉ còn lại hai người. Ruth vẫn đứng bất động, tim đập loạn nhịp. Trước mắt, Ail – còn sống, còn thở – khiến đầu óc anh trống rỗng. Anh chẳng biết phải nói gì cho nỗi sợ vừa trải qua, cũng chẳng thể diễn tả niềm hạnh phúc được thấy Ail an toàn.

Ail lại giơ tay yếu ớt, ra hiệu. Như bị hút về phía ấy, Ruth tiến lại gần, quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy bàn tay kia.

“Ngài… có đau lắm không?” Ruth khàn giọng hỏi.

Ail khẽ rút tay khỏi, rồi đặt lên má Ruth. Ruth hai tay ôm lấy bàn tay ấy, áp mặt vào, nhắm nghiền mắt.

Giá như nỗi đau kia thuộc về mình, Ruth đã cam chịu, không một lời than. Nhưng thấy Ail chịu đựng, lòng anh tan nát.

Tại sao lại thành ra thế này?

Vì sao Ail phải chịu bao khổ sở, máu đổ và thương tích mới đến được với anh?

Ánh mắt Ruth nhòa lệ. Ail khẽ vuốt má anh, như muốn hỏi: “Anh ổn chứ?” Ruth gật đầu. Ail nở nụ cười rất nhạt, như muốn nói: “Tốt rồi.” Nhưng nụ cười ấy cũng chẳng còn sinh khí. Việc mở mắt thôi cũng khiến Ail kiệt sức.

“Ngài nghỉ thêm đi.” Ruth thì thầm.


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo