“Ngài Brown! Ngài Brown! Không phải lại treo cổ hay uống thuốc độc đấy chứ?” Tiếng đập cửa dồn dập cùng giọng quát trầm của một người phụ nữ xé toạc giấc ngủ yên bình của buổi sáng.
Ai vậy? Ai lại làm ầm ĩ từ sáng sớm thế này
Lim Seong Sik cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu vì sưng húp của mình.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ nứt nẻ, chói đến nhức mắt. Trên tấm rèm cũ kỹ, những họa tiết trông như những con bọ cánh cứng khổng lồ xếp theo một trật tự kỳ lạ. Trong cơn mơ hồ, anh vô thức đếm chúng một hai ba… Cho đến khi bừng tỉnh và bật dậy khỏi giường.
“Ơ cái gì Bà Kelly tôi dậy rồi Tôi chưa chết đâu”
Người đàn ông gầy gò, xanh xao vội vã kéo quần lên rồi hấp tấp mở cửa.
Trước mặt anh là một phụ nữ trung niên khoanh tay đứng đó, ánh mắt sắc lạnh.
“Cuối cùng”
Bà Kelly hừ mũi, giọng đầy mỉa mai.
“Mới có một tuần trôi qua từ lần trước ngài định tự tử, nên tôi đoán chắc là ngài vẫn sống thôi. Nhưng cho đến khi ngài trả tiền thuê nhà, tôi sẽ vẫn tiếp tục kiểm tra đấy”
“Vâng vâng cho đến lúc đó, tôi sẽ không chết đâu ạ”
“Nghe nói cả tuần nay ngài không nhận việc nào cả Nếu thực sự muốn chết, thì ít nhất cũng phải trả tiền nhà trước đã chứ”
Dứt lời, bà Kelly vươn cổ vào phòng như một con chó săn đánh hơi, đưa mắt rà soát từng góc một, rõ ràng đang cố tìm kiếm dấu hiệu khả nghi.
Elliot lặng lẽ tránh sang một bên, nhường đường để bà ta kiểm tra cho thỏa mãn.
“Nếu không có ý định chết nữa, thì mau nhận việc đi. Tiền không tự rơi từ đầu bút xuống đâu. Nó rơi từ ví của người khác đấy”
“Haha vâng vâng phu nhân Tôi thật có lỗi vì đã làm bà lo lắng”
Elliot kéo dài giọng, cố ý đáp lại bằng một thái độ tươi cười. Bà Kelly nhìn anh như thể vừa trông thấy ma rồi quay lưng bỏ đi.
“Tự sát hụt một lần mà trở nên kỳ lạ hẳn”
Sau khi bà Kelly rời đi, Elliot lại nằm dài xuống giường.
Anh vươn tay, lần mò cặp kính đặt trên bàn cạnh giường và đeo vào. Những họa tiết trên rèm cửa hiện lên rõ ràng hơn.
“Mình phải làm việc Nhưng mà rốt cuộc phải làm gì đây”
Elliot lẩm bẩm một cách mệt mỏi, trong khi một con mèo đen nhảy phốc lên giường bên cạnh anh.
Nó vung đuôi quất nhẹ vào mặt anh, như thể đang thúc giục anh nhớ lại chuyện xảy ra một tuần trước.
Elliot là một thanh niên Hàn Quốc 24 tuổi, không bằng cấp, không gia thế, chỉ có thể dựa vào sức lao động để tồn tại.
Anh đã làm qua đủ nghề nhân viên công viên giải trí, rạp chiếu phim, cửa hàng quần áo, quán cà phê, tổng đài viên, nhân viên hỗ trợ tại trung tâm vui chơi trẻ em hay hướng dẫn viên tiệc cưới.
Bất kể làm ở đâu, anh luôn được vinh danh là Nhân viên xuất sắc của tháng, trở thành nhân viên được các ông chủ yêu thích nhất.
Hiện tại, anh làm phục vụ trong một nhà hàng gia đình. Khi ca làm kết thúc, anh lại chạy sang ca đêm tại cửa hàng tiện lợi. Nếu cần thêm tiền, anh còn nhận việc tại kho hàng hoặc nhà máy vào sáng sớm.
Thực ra, chuyện một tuần trước cũng chẳng có gì đặc biệt. Khoảnh khắc cuối cùng anh còn nhớ là vào rạng sáng thứ Năm, khi đặt lưng xuống giường và tự nhủ
“Nếu ngủ ngay bây giờ, mình vẫn còn bốn tiếng để nghỉ”.
Tiếng kêu như quát tháo của con mèo cắt ngang dòng suy nghĩ của Elliot.
Chú mèo đen với bộ lông bóng mượt chớp đôi mắt vàng rực, vẫy đuôi tỏ vẻ bất mãn.
“Ôi trời, Camembert của chúng ta đói rồi sao? Xin lỗi ngài Camembert, tôi sẽ phục vụ bữa ăn ngay đây. Xin hãy chờ một chút.”
Elliot đùa cợt dỗ dành Camembert như thể đang làm thêm ở một quán ăn.
Cậu nhanh chóng rời khỏi giường, lấy nửa miếng cá còn sót lại từ hôm qua và đặt vào chiếc bát dành riêng cho mèo. Đây cũng là phần thức ăn cuối cùng còn lại trong nhà.
“Ở đây không có thức ăn cho mèo, có lẽ mình phải mua riêng đồ ăn cho nó nữa…”
Khi còn là Lim Seong Sik, cậu luôn sống một mình, lo cho bản thân còn chật vật huống hồ gì đến chuyện chăm sóc ai khác. Giờ đây, ngoài việc phải thích nghi với một cơ thể xa lạ, cậu còn phải nuôi thêm một “đứa con” bất đắc dĩ, khiến gánh nặng trong lòng càng lớn hơn.
Camembert là sinh vật duy nhất trong thế giới này nhận ra rằng linh hồn bên trong cơ thể Elliot đã bị thay đổi. Vì vậy, thái độ của nó đối với cậu cực kỳ thù địch.
Nhưng dù sao đi nữa, trước mắt vẫn phải nuôi nó cái đã.
Elliot ngồi xuống chiếc bàn làm việc, nay đã trở nên gọn gàng hơn hẳn so với một tuần trước. Cậu nghiêm túc lấy ra xấp giấy đã sắp xếp sẵn.
Công việc hiện tại của cậu bao gồm viết hồi ký cho một thương nhân giàu có và viết thư tình giúp một tên công tử ăn chơi đang bắt cá năm tay.
“Được rồi, cứ thử xem sao.”
Không biết có phải do khi xuyên không đã được “cài đặt ngôn ngữ” sẵn hay không, nhưng Elliot có thể đọc và viết một cách hoàn toàn trôi chảy.
Cậu cầm bút máy lên, nhúng nhẹ vào lọ mực.
Bắt đầu từ việc đơn giản trước – viết thư tình đi.
Khoan đã.
“Mình… chưa từng yêu đương bao giờ.”
Thế thì thôi, bắt đầu từ hồi ký vậy. Ngay khi Elliot chuẩn bị đổi ý…
Cộc, cộc, cộc.
Những tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên trong căn nhà nhỏ của cậu.