Không phải vì lý do gì quá phức tạp hay sâu xa.
“Vì mấy chủ nợ cứ tìm tới chỗ làm tôi suốt ấy mà.”
Chính xác hơn là chủ nợ của bố anh ta.
Một lý do tầm thường và rối rắm y như bao chuyện đời thường khác, vậy mà người làm vườn lại trông có vẻ nghiêm trọng lắm.
Có vẻ ở thế giới này cũng chẳng thiếu người sống trong cảnh bị chủ nợ dí.
“Nhưng giờ tôi đã trả hết rồi.”
Vì... anh đã sang thế giới khác. Khoản nợ đó coi như bốc hơi theo chiều không gian luôn. Điều an ủi lớn nhất sau khi nhập vai vào thế giới này, chính là sự “mất tích” của đống nợ đó.
Elliot mỉm cười vừa thân thiện vừa áy náy, như thể xin lỗi vì mình đã khiến người làm vườn phải nghe chuyện đời tư không hay ho gì.
“Thực ra tôi cũng khá hợp với việc tiếp khách ấy. Nhất là kiểu khách hay than phiền, tôi xử lý mấy người đó giỏi lắm.”
Người làm vườn im lặng. Chỉ liếc Elliot từ đầu đến chân bằng ánh mắt khó đoán.
“Có lẽ... tôi khác xa hình mẫu nhân viên mà bên ngài đang tìm đúng không? Tôi cũng bất ngờ khi bà Kelly lại giới thiệu tôi cho công việc làm vườn này nữa. Thành thật xin lỗi, thật ra tôi chẳng biết gì về mấy việc kiểu này cả…”
“Đậu rồi.”
“Vâng, thế tôi xin phép. Gì cơ ạ?”
“Tôi nói là, cậu đậu rồi."
Người làm vườn nói thêm:
“Từ mai bắt đầu đi làm.”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài sau gáy Elliot.
Không, không được mà.
“À, ý tôi là tôi chưa từng làm vườn bao giờ, với lại sức khỏe cũng không tốt lắm...”
“Không thành vấn đề.”
Nói đoạn, người làm vườn nở một nụ cười nửa miệng – trông như kiểu gian xảo.
“Cậu giỏi tiếp mấy khách hay phàn nàn mà đúng không? Có vẻ hữu dụng lắm đấy.”
Biết thế im luôn cho rồi.
Elliot cố nén tiếng thở dài, từ từ vò nát bản sơ yếu lý lịch sau lưng.
Ngay trong ngày đi làm đầu tiên, Elliot đã hiểu tại sao người làm vườn tên Benny lại chú ý đến chuyện anh từng “tiếp khách giỏi”.
Tưởng làm vườn là chỉ lo tưới cây nhổ cỏ, ai ngờ suốt ngày người ta kéo nhau đến tìm Benny.
“Anh Benny ơi, cho tôi ít rau thơm nấu ăn được không? Cái basil hôm trước nặng mùi quá. Có loại nào nhẹ hơn không?”
“Benny, có vẻ đám cây ngoài vườn hút ruồi muỗi vào biệt thự đấy, làm ơn để ý giùm.”
“Benny! Bụi hồng ngoài cổng lại bị gãy kìa! Chắc do ngựa với xe chạm vào đấy. Dọn dẹp lại phần đó nhé!”
“Chú Benny ơi! Quản gia bảo kiếm ít hoa để cắm bình trong phòng khách ạ!”
Benny, Benny, Benny... Mỗi lần có người gọi tên, khuôn mặt vốn đã dữ dằn của Benny lại nhăn nhó hơn nữa.
“Chắc cậu cũng đoán được việc của cậu là gì rồi nhỉ?”
Benny dúi vào tay Elliot một bó hoa ly to đẹp, vừa mới bó xong, vừa nói:
“Cầm bó này đến đưa cho ông Henderson, bảo từ giờ mấy việc kiểu vậy cứ nói với cậu. Tôi chịu hết nổi rồi, không rảnh tiếp mấy người đó nữa.”
Nghe ông ta lầm bầm phía sau, Elliot cũng hiểu sơ sơ – Benny làm vườn vì yêu hoa, chứ không phải vì yêu cái nghề tiếp dân.
Ôm lấy bó hoa rực rỡ, Elliot nói:
“Vâng vâng, em sẽ chuyển lời với bó hoa tới nơi ạ.”
“Cái kiểu nói chuyện ngứa ngáy đó bỏ đi. Gọi tôi là Benny là được.”
“Vâng… vâng, Be - Benny.”
Lắp bắp đôi chút, nhưng Elliot cũng trả lời được rồi nhanh chóng xoay người đi.
Ông Henderson là quản gia của nhà Theron. Người ta nói chỉ cần vào biệt thự, hỏi đại ai đó là sẽ biết ông ấy ở đâu.
Thế là Elliot đành túm lấy một cô hầu gái đang đi ngang qua. Cô bé mặc đồng phục hầu gái với chiếc tạp dề trắng, gương mặt lấm tấm tàn nhang. Nhưng vừa nhìn thấy Elliot, cô bé đỏ bừng mặt đến mức gần như không còn thấy được mấy vết tàn nhang nữa, lắp ba lắp bắp trả lời:
“Q-qu-quản gia hiện đang ở, ở trong phòng khách ạ.”
Mới chỉ nghe đến tên mà đã run cầm cập thế này, Elliot đoán chắc quản gia Henderson là một người rất “khó ở”.
Với tư cách là một đồng nghiệp lao động cấp thấp, anh nở một nụ cười dịu dàng, đầy cảm thông với cô bé.
Elliot tất nhiên không thể ngờ, chỉ vài giờ sau thôi, trong đám hầu gái trong biệt thự sẽ râm ran một lời đồn:
“Trợ lý mới của bác Benny – người làm vườn – đúng kiểu đẹp trai trí thức ấy! Gương mặt hiền, nụ cười nhẹ, người thì phảng phất mùi hoa ly trời ơi, như nhân vật bước ra từ tiểu thuyết!”
Còn Elliot thì không hề hay biết gì về mấy tin đồn đó, chỉ lặng lẽ đi về phía phòng khách – nơi được chỉ dẫn.
Vì là ngày đầu tiên đi làm, lại thêm biệt thự quá rộng, nên để tìm được đường đến phòng khách, anh cũng phải hỏi han không ít lần.
Cuối cùng, khi đến nơi, thể lực yếu ớt của Elliot gần như chạm đáy. Anh gõ cửa với lực vừa phải.
“Chào ngài Henderson. Tôi là Elliot Brown, trợ lý của ông Benny – người làm vườn. Tôi mang hoa đến thay bình.”
Không có tiếng trả lời.
“Ngài Henderson? Ngài có trong đó không ạ? Tôi mang hoa đến để thay lọ trong phòng khách~”
“…Vào đi.”
Một giọng nói trầm khàn vang lên – nhỏ đến mức anh phải căng tai mới nghe được.
Elliot mở cửa bước vào cẩn thận.
Trong căn phòng thoang thoảng hương hoa ngọt dịu, chỉ có một người – ngài quản gia Henderson. Ông đang ngồi thả lỏng trong chiếc ghế bành đơn, mặc bộ vest đen, và úp một quyển sách lên mặt như để che nắng. À không, che người.
“À... ngài Henderson? Tôi mang theo bó hoa lily.”
“Cứ để đó.”
Một giọng thì thầm lại vang lên từ dưới cuốn sách.
“Dạ? Tôi để ở đâu thì được ạ”
“Ta đang ngủ. Đừng làm phiền.”
Ủa, đang ngủ thì nói chuyện kiểu gì vậy?
Bị cắt lời hai lần, Elliot muốn phản bác, nhưng rồi nhanh chóng huy động kỹ năng “chăm sóc khách hàng” từng trải của mình để kéo khóe miệng lên tạo thành một nụ cười.
Ra là thế. Quản gia Henderson thuộc kiểu “cấp trên khó ưa, cực quyền” đây mà. Elliot đã gặp kha khá kiểu người này hồi còn làm ở siêu thị.
“Dạ vâng ạ, xin lỗi đã làm phiền. Ngài cứ nghỉ ngơi, tôi sẽ im lặng và làm việc thật nhẹ nhàng.”
Dù sao, trong từ điển của người làm dịch vụ như Elliot, không bao giờ tồn tại từ “cãi khách”.
Anh cúi đầu chào kính cẩn, rồi bước đến bình hoa lớn đặt gần cửa sổ trong phòng khách. Chiếc bình đang cắm đầy hoa lily tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Trời ơi ngột ngạt chết mất. Người ta ngủ kiểu gì trong cái chỗ nồng nặc mùi này vậy trời?”
Elliot thầm than thở trong bụng, vừa loay hoay thay hoa trong lọ, vừa tiện mồm “bóc phốt” Henderson vài câu trong đầu.
Anh nhẹ nhàng rút bó hoa ly cũ ra khỏi bình, rồi cắm bó hoa mới vào, còn cẩn thận chỉnh lại hướng hoa sao cho trông vừa mắt nhất có thể. Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói trầm trầm của Henderson lại vang lên:
“Ồn quá, ra ngoài đi.”
“Ồ… làm phiền giấc nghỉ của ngài rồi sao? ”
“Bảo là đừng có nói chuyện rồi mà.”
Elliot cười khẩy trong đầu.
“Má ơi, gặp ngay thể loại khách kiểu ‘ch*ng gió, thái độ xéo xắt, nói câu nào chọc tức người ta câu nấy’ đây mà.”
Anh nghiến răng, rướn người kéo bình hoa sát vào góc sâu bên trong cửa sổ, xong lại gom bó hoa ly thừa vào lòng. Sau đó, nhẹ nhàng kiễng chân bước ra cửa.
Hình ảnh anh rón rén ôm hoa bước đi – quả là một người làm công mẫu mực. Chỉ có điều, dưới bó hoa kia, hai ngón giữa của Elliot đang... tặng cho Henderson "cử chỉ ngón tay quốc tế" – một kỹ năng lão luyện thời còn làm ở tổng đài chăm sóc khách hàng. Vừa nói chuyện ngọt xớt, vừa lén giơ “ngón giữa âm thầm”.
“Ê này.”
“Dạ vâng~ ngài gọi tôi ạ?”
(ngón giữa biến mất ngay lập tức)
“Đàn ông gì mà giọng điệu nghe buồn nôn. Với lại, cứ để bó ly đó lại luôn đi, mang đi làm gì.”
Elliot định hỏi lý do, nhưng lại thôi. Hỏi ra chắc lại bị mắng là “ồn”.
Anh đặt bó ly lên cái bàn nhỏ cạnh ghế, gật đầu cúi chào:
“Vậy tôi xin phép đi trước. Chúc ngài nghỉ ngơi thư thả. Người phục vụ tận tụ. À không, Elliot Brown, xin cáo lui.”
Elliot cắn nhẹ đầu lưỡi. Vì quá quen với “phản xạ phục vụ khách hàng” nên suýt chút nữa anh buột miệng nói thêm “Rất hân hạnh được phục vụ quý khách ạ” luôn rồi.
“Trời ơi, xấu hổ chết mất. Như thể đang cosplay lại ngày xưa ngồi phòng chăm sóc khách hàng vậy.”
Anh vừa rên rỉ trong đầu, vừa nhẹ nhàng đóng cửa – y như sợ cánh cửa cũng phát ra tiếng thở.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Henderson – hay đúng hơn là Arzen Teron, người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú mà khi nãy bị che khuất dưới cuốn sách. Anh chậm rãi lấy sách ra, để lộ khuôn mặt khiến người ta nghẹt thở.
Nếu Elliot chịu để ý một chút, hẳn anh sẽ nhận ra mái tóc bạch kim rối nhẹ dưới ánh sáng ban ngày đang lấp lánh như bạc. Cổ anh ta cao, thon mà mạnh mẽ – vừa thanh thoát vừa toát ra khí chất nam tính hoang dã. Và đôi bàn tay lật sách – to lớn, rám nắng và đầy gân guốc.
Arzen Teron, người mang vẻ đẹp quý tộc như tượng tạc, khẽ chớp mắt. Đôi mắt xám nhạt mang chút sắc xanh băng giá lướt chậm khắp căn phòng khách. Khi ánh nhìn ấy dừng lại nơi tấm rèm mà Elliot đã kéo, một chút thay đổi nhỏ hiện rõ trên gương mặt điềm tĩnh của anh.
Chỉ riêng ô cửa nơi anh ngồi là được che rèm lại, tạo thành một góc tối dịu dàng trong căn phòng ngập nắng. Một góc tách biệt, yên bình, như thể thế giới tạm thời ngừng lại.
“Elliot Brown – trợ lý mới của người làm vườn…”
Arzen lặp lại cái tên, thì thầm như ghi nhớ.
Anh đặt quyển sách sang bên, dựa lưng vào ghế, lần này không cần che mắt nữa – vì không còn ánh sáng gay gắt nào rọi thẳng vào.
Anh bắt đầu đếm số – một thói quen mỗi khi muốn ngủ. Đếm đến khoảng con số 300, anh dần dần chìm vào một giấc ngủ ngắn nhờ chút quan tâm âm thầm của người trợ lý mới.