Autobahn Romance Novel - Chương 10

Ánh mắt Saebyeok bắt đầu run rẩy bất an. Cậu lắp bắp nói:
"À, k-không có chuyện gì, à-à... tự nhiên con nhớ ra chuyện buồn cười thôi mà..."
Cậu đã nói dối bố mẹ lần đầu tiên.
Nhưng bố mẹ cậu không phải là kẻ ngốc, vốn dĩ họ đã lo lắng rất nhiều, vì con trai là Omega. Họ liên tục gặng hỏi cậu.
Cuối cùng cậu cũng kể một chút về Gong Pyeonghwa, nói rằng anh không phải là người xấu và cậu muốn làm bạn với anh. Nhưng bố mẹ cậu kiên quyết lắc đầu.
Cậu trở nên chán nản, không nói chuyện với Gong Pyeonghwa trong một tuần. Gong Pyeonghwa tức giận, túm cổ áo cậu kéo lên sân thượng.
Và tin đồn Gong Pyeonghwa và Shin Saebyeok đánh nhau lan truyền khắp trường.
Tất nhiên, thực tế không có đổ máu.
"Này. Sao cậu bơ tớ?"
"...Bố mẹ tớ bảo không được chơi với cậu."
"Vớ vẩn..."
Gong Pyeonghwa nhất thời cạn lời, ngơ ngác há hốc miệng, vẻ ấm ức:
"Không, thật là hết nói nổi. Này. 17 tuổi rồi, bạn bè là do mình tự chọn chứ. Quá đáng vừa thôi. Không phải tớ với cậu yêu đương gì, chỉ là hai thằng con trai nói chuyện phiếm thôi mà."
Có lẽ, là vì Gong Pyeonghwa là Alpha.
Saebyeok là Omega, còn Gong Pyeonghwa là Alpha.
"Thật lòng mà nói, dù cậu với tớ sống như kẻ thù, tớ cũng không quan tâm?"
Hức. Tim Saebyeok nhói lên như bị đâm bằng tăm.
"Nhưng người lớn mà cứ như vậy ....có cảm giác như bị kích động? Càng cấm thì tớ càng muốn làm, biết không? Như kiểu đốt lửa vào tính ương bướng của tớ."
Cái... cái gì vậy? Trái tim vừa đau nhói bỗng lại trở nên căng tràn.
"Phải giấu giếm kín đáo hơn, sau này đến khi chúng ta nhận chuyển nhượng cổ phần, thì túm lấy cổ áo bố mẹ cậu, bảo thật ra chúng ta thân nhau lắm."
"Cậu nói gì vậy..."
Nhờ Gong Pyeonghwa, Saebyeok lần đầu tiên biết rằng, khi quá sốc, cậu sẽ nói mà không cần suy nghĩ.
"Vậy cậu định cứ lơ tớ vì bố mẹ cậu bảo không được chơi với tớ á? Làm thế có đúng không?"
Vừa nãy còn bảo sống như kẻ thù cũng được mà...
Thật kỳ lạ . Gong Pyeonghwa tỏ ra oan ức, như thể họ đã hứa hẹn một tình bạn nghìn năm vậy.
"Tình bạn của chúng ta hời hợt đến thế ư?"
Thật lòng mà nói, đúng là một tình bạn hời hợt.
"Này, cậu. Sunwoo Jeong và tớ cùng ngã xuống nước. Cậu cứu ai?"
Dù câu hỏi không liên quan, cậu vẫn vắt óc suy nghĩ. Được rèn luyện bởi hệ thống thi cử khắc nghiệt của Hàn Quốc, Saebyeok có một nỗi ám ảnh, là phải giải quyết vấn đề khi nó được đưa ra.
"Tất nhiên là Sunwoo Jeong rồi."
"Hả? Bỏ bạn à. Cấm cậu đến gần chỗ có nước."
3 tuổi đầu óc đã không bình thường như Gong Pyeonghwa, thì không thể để đến gần chỗ có nước. Nhưng anh lại tự ý hiểu sai ý, ôm chầm lấy cậu với vẻ cảm động.
"Có biết là 'bỏ bạn' rút gọn lại là 'bạn thân' không?"
Thái độ linh hoạt, tùy ý chuyển đổi giữa "bỏ bạn" và "bạn thân" thật lươn lẹo. Saebyeok không ghét anh như vậy.
"...Việc kiểm soát mối quan hệ bạn bè của đứa con 17 tuổi, tớ cũng không nghĩ là nên làm."
"Đúng nhỉ? Mà sao cậu nói gì nghe cũng uyên bác thế."
Saebyeok định nói, có lẽ anh cũng sẽ như vậy nếu không dùng từ lóng, nhưng thôi.
Gong Pyeonghwa nên nói chuyện theo cách của riêng anh thì hơn.
"Thật ra dạo này bố mẹ tớ cũng có vẻ nghi ngờ nên hay hỏi thăm Woojeong đấy."
'Sao lại gọi Sunwoo Jeong là Woojeong nhỉ?'
Có lẽ do dạo gần đây Gong Pyeonghwa quá hiền hòa, nên Saebyeok bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.
Có lẽ vì tên anh trai của Gong Pyeonghwa là Gong Jeong, nên anh không muốn gọi là Jeong chăng?
"Phải lợi dụng chuyện này."
Gong Pyeonghwa nói, ánh mắt sáng rực.
"Nếu ở trường lan truyền tin cậu với tôi là kẻ thù không đội trời chung, thì bố mẹ cũng sẽ không nghi ngờ nữa."
"Chuyện đó có lý sao..."
"Có gì mà không? Có đấy. Cậu không tin à? Bố mẹ ai mà chẳng cài gián điệp ở trường. Cứ làm thử đi đã, rồi tính tiếp?"
Saebyeok nghĩ mãi vẫn thấy chuyện đó không ổn. Hiệu quả quá kém, bố mẹ cũng sẽ không để ý đến mức đó đâu.
Nhưng Gong Pyeonghwa không phải là người có thể thuyết phục bằng lời nói. Anh đã vẽ ra một bức tranh lớn trong đầu rồi, và đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Cậu nên tỉnh táo lại và tìm cách khác thôi.
Hơi mệt mỏi, Saebyeok trở về lớp. Vừa ngồi xuống thì bạn cùng bàn đã lo lắng hỏi:
"Gong Pyeonghwa đánh cậu à? Cậu không sao chứ?"
"Không phải vậy đâu."
Saebyeok mệt mỏi đáp, rồi nở một nụ cười gượng.
Một lát sau, cửa lớp mở ra, rồi cả lớp xôn xao.
"Cậu bị ai đánh thế?"
Sunwoo Jeong, người không biết gì vì vừa đi vệ sinh về, nhìn thấy Gong Pyeonghwa bị thương trên mặt, liền hỏi.
Saebyeok cũng ngạc nhiên nhìn mặt anh.
"Tất cả là tại Shin Saebyeok."
'Sao lại tại mình?'
Anh đã tóm tắt câu chuyện "Đang nghĩ xem làm thế nào để giấu diếm mối quan hệ với Shin Saebyeok thật hoàn hảo, nên đã ngã cầu thang" thành một câu "Tất cả là tại Shin Saebyeok.". Điều này đã gây ra một làn sóng ngầm trong lớp.
Những học sinh bị mắc kẹt ở trường, không có gì khác để làm ngoài việc học, luôn khao khát dopamine.
Mọi người đều đói khát sự thú vị và kích thích, vì vậy câu nói "Gong Pyeonghwa bị thương vì Shin Saebyeok" đã được lan truyền lặng lẽ, nhưng rất xa, thậm chí, qua từng kẽ tay của học sinh.
Gong Pyeonghwa với Shin Saebyeok đánh nhau rồi
Gong Pyeonghwa bị đánh cho tơi tả
Alpha mà thua Beta trong trận đánh nhau?

Nghe đồn Gong Pyeonghwa thật ra là Omega, thảo nào Alpha mà lại có mùi thơm ngát;
Shin Saebyeok là con trai trùm xã hội đen, hóa ra là cao thủ ẩn mình
Bá vương sắc
ㄷㄷ
Và tin đồn này đã lan đến tai các bậc phụ huynh, chưa đầy một ngày.
Nhưng Saebyeok không hề hay biết chuyện này, chỉ lo lắng không biết anh đã bị thương như thế nào.
Nhưng trong tình huống bị tịch thu điện thoại, cậu không nghĩ ra cách nào để liên lạc với anh.
Thật sự phải gửi thư đến nhà anh như thời xưa à? Nghĩ về việc tem thư bao nhiêu tiền, cậu lững thững bước vào nhà.
"Con có bị thương ở đâu không?"
Vừa về đến nhà đã được chào đón nồng nhiệt như vậy?
Mẹ túm lấy cậu, xem xét khắp người.
"Sao, sao vậy ạ..."
"Cái thằng Alpha đó!"
Mẹ cố gắng kìm nén giọng nói kích động.
"...Mẹ, mẹ là Beta, nên không cảm nhận được pheromone, con trai mẹ không gặp phải chuyện gì tồi tệ chứ? Hả?"
Saebyeok chưa từng thấy mẹ mình run rẩy như vậy.
Cậu trấn an mẹ, vì thực sự không có chuyện gì xảy ra cả.
"Con không sao mà. Thật sự không có chuyện gì đâu ạ."
Saebyeok nắm lấy tay mẹ, giọng nhẹ nhàng.
"Không ai biết con là Omega cả. Gong Pyeonghwa cũng không biết con là Omega đâu ạ."
Thấy trên người con trai không có một vết thương nào, ngược lại khuôn mặt còn bình yên hơn bình thường, mẹ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Soojin bảo hôm nay ở trường cái thằng Alpha đó đã kéo con lên sân thượng rất thô bạo!"
Thì, đúng là như vậy, nhưng...
"Dạo này con trai mẹ vốn dĩ đã không khỏe rồi, có chuyện gì xảy ra hay không, sao lại dính dáng đến nhà đó nữa, mà mẹ lại không liên lạc được với con..."
Thì tại con bị tịch thu điện thoại mà.
"Hay là chuyển trường ngay bây giờ nhé? Hả?"
Mẹ của Saebyeok nói, giọng run rẩy. Bà đang thực sự lo lắng.
"Chuyện của bố cứ để mẹ thuyết phục. Hả? Saebyeok có mệt mỏi không?"
Nói không mệt mỏi thì là nói dối. Nhưng cậu cũng không muốn chuyển trường.
Chuyển trường rồi có khá hơn ở đây không?

Cậu không nghĩ vậy. Chuyển trường đâu có nghĩa là một omega như cậu, sẽ trở thành alpha hay beta được.
Cậu mới học hết một học kỳ, đã quen và quý mến bạn bè trong lớp rồi, tự dưng lại chuyển trường.
"Không có gì vất vả đâu ạ. Thật ra, đôi khi học có hơi mệt một chút... Nhưng mà chuyện đó không sao cả, dù sao thì con cũng phải học mà. Con ổn ạ. Con thích ở đây."
Nghe câu trả lời, mẹ xúc động, ôm lấy cậu.
"Con thật sự ổn chứ?"
"Dạ. Con thật sự không có chuyện gì hết ạ."
"Vậy tại sao lại có tin đồn đó nhỉ? Mẹ suýt rớt tim ra ngoài luôn đấy."
Tin đồn đó không hoàn toàn là bịa đặt. Saebyeok đảo mắt, nghĩ xem phải giải thích thế nào.
"Thì là... hiểu lầm một chút, tam sao thất bản, bóp méo, một tí thôi ạ."
"Con nói cái gì vậy. Nói cho mẹ rõ ràng. Con nói dối mẹ hả?"
Saebyeok giật mình, thề rằng cậu không hề nói dối.
"Cái gì là thật, cái gì là tin đồn? Chuyện con bị con trai nhà đó lôi đi là thật hả?"
"Dạ..."
"Thật á? Hả?! Dù có phải túm tóc con mẹ nhà đó, mẹ cũng...!"
"Á, không, con không bị đánh! Thật mà!"
Saebyeok vội vàng cởi cả áo ra, khoe cơ thể không có vết bầm nào.
"Vậy tại sao con trai nhà đó lại lôi con đi? Nó là côn đồ hả?"
"Cậu ta lôi con đi là thật, nhưng mà, không hề đánh con..."
Có lẽ vì đã nói dối một lần, nên lần thứ hai dễ dàng hơn.
"...Con, con thắng rồi."


Cậu nhớ là tối hôm đó, nhà cậu đã ăn bánh kem 3 tầng.
Ngay cả khi đạt hạng nhất toàn quốc, cậu cũng chưa từng thấy bố cười.
Nhưng không biết tin đồn cậu đánh gục Gong Pyeonghwa lan truyền bằng cách nào, mà bố về nhà rất sớm. Không chỉ vậy, hôm đó cậu còn được tặng hoa chúc mừng, điện thoại mới, và thêm một cái thẻ để tiêu vặt. Đến giờ cậu vẫn không thể quên ngày đó.
‘ghét anh đến vậy mà vẫn kết hôn với anh...'
Cậu không hề hối hận vì đã kết hôn với Gong Pyeonghwa, và có cả Seul nữa. Nhưng hối hận và lo lắng là hai chuyện khác nhau.
"Vậy là hai người hẹn hò từ hồi đó hả? Đã hôn nhau trên sân thượng chưa?"
"Cậu nói cái gì vậy..."
"Thì tại hồi đó môi của Gong Pyeonghwa bị rách... Tôi không biết là hai người đánh nhau hay là hôn nhau nữa."
Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy trời? Saebyeok thật sự tò mò.
"Hồi đó chẳng có hẹn hò gì hết. Chỉ là bạn thôi. Lúc đó tụi tôi mới bắt đầu tìm hiểu nhau, và Pyeonghwa còn không biết tôi là omega nữa."
Không biết có ma lực gì trong từ "omega" không, mà mấy người bạn say xỉn nhào đến, mặt đỏ bừng.
"Con trai cũng có omega hả? Nghe ghê quá à."
"Thế là con gái hả?"
"Có 'cái đó' không?"
Những lời lẽ khó nghe đó, cho thấy cuộc sống xã hội của bọn họ tệ đến mức nào.
Dù những người khác đã can ngăn, nhưng mấy tên tự cao tự đại vì nghĩ mình không còn là học sinh cấp ba, mà là một người làm chuyên nghiệp, dường như không thể kiềm chế được.
Dù đã tăng cân nhiều, nhưng bây giờ nhìn kỹ, thì thấy cậu ta có khuôn mặt nhạy cảm đặc trưng hồi còn đi học.
"Tôi to hơn Soocchan nhiều. Cậu 'chim' bé tí mà."
Khoảnh khắc đó, mọi người im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hạ bộ của Soocchan.
Việc Lee Soocchan có "chim" bé tí không phải là một chuyện gây chấn động gì lớn lao.
Nhưng việc Shin Saebyeok thốt ra từ "chim bé tí" là một cú sốc.
Sức công phá của từ chửi bậy được thốt ra, với giọng điệu rõ ràng như phát thanh viên khá lớn.
"Chim bé tí, à không, chim nhỏ, ơi, dù sao thì" Lee Soocchan cũng thở hổn hển, mặt đỏ bừng, như sắp chửi một tràng dài.
Nhưng trước khi Lee Soocchan kịp nói gì, một tiếng hét lớn hơn vang lên.
"Áaaaa! Chạy mau!"
Giọng nói gấp gáp như thể báo hiệu một thảm họa, hay sự xuất hiện của zombie.
"Công chúa đến kìa!"
Một phép màu Biển Đỏ đã xảy ra ở giữa đám bạn học.
Yi Seul, kết tinh của tình yêu giữa một người lãng mạn ở thế giới bên kia và một người lãng mạn ở thế giới này, đang chập chững bước đến.
Theo sau Yi Seul là Gong Pyeonghwa - người lãng mạn ở thế giới bên kia, và Sunwoo Jeong - người có bạn bè không ra gì hồi còn đi học.
Cậu biết đây là một tình huống đáng yêu, nhưng tại sao lại phải hét lên bảo chạy trốn?
"Seul nhà mình xin tiền lì xì của các cô chú đi con."
"Con bé phân biệt được tờ 50.000 won với tờ 10.000 won rồi đó!"
"Đáng yêu! Nhưng mà đáng sợ quá!"
"Kyaaaa! Tiền phạt đang cười và tiến đến kìa!"
Đừng coi Seul nhà tôi là quokka chứ.
Saebyeok dang tay ra với Quokka, à không, Yi Seul. Dù còn một khoảng cách khá xa, Yi Seul vẫn chậm rãi bước đến, ôm chầm lấy cậu.
Tiếng cười khúc khích nghe như tiếng thiên thần.
Cảm nhận được sự ấm áp đáng yêu của con mình, cậu dụi mũi vào làn da mềm mại thơm mùi sữa của bé.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Chuchuchu. Gong Pyeonghwa bĩu môi hôn gió, khiến một vài người bạn đã đánh mất khả năng giao tiếp xã hội, lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình.
"Có gì đâu..."
"Lee Soocchan 'chim' bé tí."
Sức công phá của từ "chim bé tí" thật lớn. Chim bé tí? Chim bé tí? Chim bé tí? Từ "chim bé tí" lan truyền như một điệp khúc.
"Không, bây giờ, em đang nói về 'cái đó' của người khác ngoài chồng mình đấy hả?Em quên mất là mình đã có chồng rồi sao? Chuyện này lớn rồi đấy? Hả? Lại muốn sang Mỹ à?"
"Anh nói cái gì vậy..."
Gong Pyeonghwa chen vào ngồi cạnh Saebyeok, rồi lục lọi trong túi xách, thuần thục đút bình sữa cho Yi Seul.
"Mà thật ra mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
"Còn anh?"
"Anh thì chỉ nói chuyện với Woojeong về những chuyện hồi còn đi học thôi. Anh tưởng cậu ta không biết nhà mình giàu chứ."
Sunwoo Jeong cạn lời.
'Cậu không nói chứ ai.'
Mặc kệ cậu ta, đám bạn học tò mò về câu chuyện của vợ chồng Pyeonghwa Saebyeok, nên đẩy Sunwoo Jeong ra, tranh nhau chỗ ngồi.
"Hai người thật sự hẹn hò từ hồi cấp ba hả?"
"Đúng mà."
"Hai người không phải là đang diễn kịch đấy chứ? Không, thật ra... Tôi định báo cáo cậu với trường đấy... Tôi còn lên phòng giáo viên nữa cơ."
Tôi cũng vậy. Tôi cũng vậy. Bằng chứng cho thấy công lý vẫn còn tồn tại trên thế giới liên tục xuất hiện.
"Vậy ra tất cả những lý do mà tôi bị gọi lên phòng giáo viên đều ở đây ha?."
Nhưng cậu không thể chỉ trích những hành động chính nghĩa đó.
Ừ. Chứng tỏ hai người diễn quá đạt thôi mà.
"Không, mà chỉ cần hẹn hò thôi là được rồi, sao lại còn diễn kịch làm gì?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo