Autobahn Romance Novel - Chương 12

Mùa đông đã đến.
"Cậu không khỏe à?"
Sunwoo Jeong nhìn Pyeonghwa đang toát mồ hôi, rồi hỏi. Saebyeok cũng liếc nhìn anh.
Pyeonghwa ôm bụng, toát mồ hôi, ai nhìn cũng thấy là đang bị ốm. Saebyeok lo lắng không thôi.
"Tôi thấy nóng."
"Vậy thì cởi áo ra đi."
"Á,  nóng hả? Tôi thấy lạnh."
[Chắc là cậu ta đang bị ớn lạnh? Saebyeok lén lấy điện thoại trong ngăn bàn, nhắn tin.]
[Ổn không?]
Cậu không mong nhận được phản hồi, nhưng tin nhắn trả lời đến ngay lập tức.
[Ừ, lát nữa lên sân thượng]
[Sân thượng cái gì. Đi bệnh viện đi.] Saebyeok gõ bàn phím. Một tin nhắn trả lời nhanh chóng bay đến.
[kk]
Thật là... cái điệu cười đáng ghét đó. Nhưng vì thầy giáo vào lớp, nên tin nhắn đã bị xóa.
Thầy giáo vừa nhìn thấy Pyeonghwa, đã hỏi anh có khỏe không. Anh đang toát mồ hôi đầm đìa. Pyeonghwa thản nhiên nói: "Thầy ơi, trời lạnh kỷ lục, em sắp chết cóng đến nơi rồi. Biến đổi khí hậu đúng là vấn đề lớn thật."
Thầy giáo dạy khoa học, người thường xuyên quyên góp cho các tổ chức môi trường, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt về tình trạng tầng ozon hiện tại của trái đất. Thế là buổi tranh luận bắt đầu.
Biến đổi khí hậu đúng là vấn đề lớn thật.
Giờ ăn trưa sau tiết học bổ ích đến, Pyeonghwa ôm bụng giả vờ đau.
"Pyeonghwa, cơm."
"Tôi đau nên không ăn được..."
"Hôm nay có sườn cốt lết đấy, cậu không ăn thật hả?"
"Sườn cốt lết á?"
Kỹ năng diễn xuất của anh đã hoàn toàn thất bại trước món sườn cốt lết.
"...Tôi sẽ xuống phòng y tế uống thuốc rồi khỏi trong 30 phút, cậu lấy phần của tôi nhé."
"Ăn sườn cốt lết không?"
"Có!"
Sunwoo Jeong vẻ mặt tiếc nuối, lấy hai khay cơm.
Pyeonghwa bỏ lại khuôn mặt đau khổ, chạy bán sống bán chết lên sân thượng. Anh nhảy bốn bậc thang một lúc.
Anh đến sân thượng trước, liên tục gọi điện giục Saebyeok.
Cậu uống thuốc giảm đau ở phòng y tế, rót nước vào bình giữ nhiệt, rồi đi lên sân thượng.
Pyeonghwa mặc áo phao dài chờ cậu.
"Này. Sao mà lâu thế. Tớ phải ăn sườn cốt lết nữa. Nhanh lên."
"Cậu giả bệnh à?"
Saebyeok cầm thuốc giảm đau trong túi, tiến đến chỗ Pyeonghwa.
Anh cười toe toét, rồi cởi áo phao dài ra. Bên trong là áo len đồng phục.
Cậu ta bị điên hả? định tạo bất ngờ trên sân thượng à?
Anh cởi áo phao, áo len, rồi cả áo sơ mi đồng phục nữa. Saebyeok tự hỏi có phải Pyeonghwa bị bệnh hoạn gì không. Cậu phân vân không biết nên báo cảnh sát, hay là giả vờ không biết gì. Bỗng cậu hét lên, thấy anh khỏa thân.
May mắn thay, anh không phải biến thái.
"Mệt vãi."
Pyeonghwa thò tay vào trong bụng, lấy thứ gì đó ra. Một túi giấy kêu soạt soạt xuất hiện.
"Cái, cái gì, vậy..."
"Bánh cá."
Pyeonghwa đưa túi bánh cá cho Saebyeok, rồi khoe rốn.
"Túi sưởi nóng quá. Nhìn này. Đỏ hết cả lên rồi."
Đúng là anh chăm tập thật. Cơ bụng chia thành múi trên rốn của anh thật ấn tượng. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của cậu hơn, là vùng da bị ửng đỏ, đúng bằng kích thước của túi sưởi.
Sự kết hợp giữa túi sưởi, cơ bụng, bánh cá và áo phao dài, khiến não Saebyeok bị đơ mất một lúc.
"Này. Tớ đã vất vả thế nào để giữ ấm cho nó. Mau ăn khi còn nóng đi."
Saebyeok vội vàng lấy bánh cá ra khỏi túi giấy.
"Vậy là, cậu giấu bánh cá? Hôm nay cậu làm thế này là vì bánh cá á? Bình thường cậu đâu có mặc áo khoác."
"Ừ. Phải giấu chứ. Không thì bọn nó cướp hết."
Không, dù có thế đi chăng nữa...
Bánh cá vẫn còn ấm. Đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn ấm, chắc là nhờ túi sưởi.
Cậu biết rõ là anh có nhiều nhiệt lượng trong cơ thể, nên không mặc áo khoác vào mùa đông, vậy mà vì bánh cá, anh đã mặc áo khoác, còn dán cả túi sưởi để ủ ấm nữa?
"Tại sao..."
Saebyeok không hiểu.
"Bánh cá phải ăn nóng mới ngon."
Chỉ vì có thế thôi?
"Mau ăn đi! Nhân kem nguội hết bây giờ!"
Pyeonghwa giục giã, cậu liền cho bánh cá vào miệng. Lớp vỏ bánh béo ngậy, ngọt ngào, và lớp nhân đậu đỏ sệt như siro.
"Cái này nhân đậu đỏ nè."
Pyeonghwa cũng lấy bánh cá ra khỏi túi giấy, chạm vào chiếc bánh mà Saebyeok vừa cắn một miếng.
"Cheers."
Rồi anh cũng cắn một miếng từ đầu bánh.
"Cái này cũng nhân đậu đỏ . Bánh cá nhân kem cũng ngon, nhưng mà bánh cá nhân đậu đỏ mới là chân ái. Ngon không?"
"......Ừm. Ngon."
"Ngon chứ? Ngon chứ? Cái đồ hữu cơ chỉ ăn đồ organic kia, ngon khum?"
"Ừ. Ngon."
Vì thời tiết hôm nay mà bánh cá đã nguội đi một chút. Saebyeok cắn thêm một miếng nữa.
Để giữ cho bánh luôn ấm, Pyeonghwa đã ủ nó vào bụng, đến nỗi bụng đỏ hết cả lên.

Đã bao giờ có ai tận tâm vì mình như vậy chưa?
"Này. Ăn trên sân thượng ngon hơn không?"
Trái tim cậu tràn ngập hình bóng của Pyeonghwa, tràn ngập sự bình yên...
"Ừ."
Cậu thích anh đến mức lấp đầy cả tim.

▶▶▶ (hiện tại)

"Tôi thích cái nhiệt độ ấy."
Cái nhiệt độ chỉ dành riêng cho cậu, cái nhiệt độ ấm áp như nhiệt độ cơ thể người, cậu thích nó.
Cậu bế đứa con gái đang ngủ say, áp mũi lên cái má phúng phính thơm mùi sữa của con bé.
Đó là nhiệt độ mà Saebyeok yêu thích. Nhiệt độ cao hơn nhiệt độ cơ thể người một chút, nhiệt độ khiến đầu ngón tay nóng lên.
Bánh cá nướng vừa ra lò, túi chườm nóng, nhiệt độ cơ thể của một đứa trẻ, và Gong Pyeonghwa.
Cậu hơi ngại nếu nhìn chồng mình, đành vùi mặt vào đứa con gái đang ngủ.
"Cái gì đấy?"
Một người bạn thời cấp ba mỉa mai hỏi, một người khác làm nghề huấn luyện viên động vật phản bác:
"Động vật cũng thường tặng đồ ăn khi tán tỉnh đấy thôi? Liên quan gì đến chuyện tình cảm của người khác."
Có lẽ vì mọi người đều đã ngà ngà say, nên một cuộc tranh cãi nổ ra với chủ đề "Bánh cá lãng mạn là kinh tế" vs "Không, đó là tình yêu lãng mạn thời thanh xuân". Mấy kẻ say xỉn chỉ cãi nhau ầm ĩ chứ không có lý lẽ gì cả.
Mặc kệ mọi người, Pyeonghwa nắm tay Saebyeok, đan các ngón tay vào nhau. Mặt anh đỏ hơn cả cậu, liên tục quạt tay vì "nóng".
"Anh, lúc đó, không biết là, em đã thích anh..."
Á. Mình chưa nói à? Cậu chợt thấy nóng ran cả mặt.
Hai người quen nhau 23 năm, yêu nhau 10 năm, kết hôn rồi, mà đây là lần đầu tiên cậu nghe được chuyện này. Nghĩ lại thì đúng là như vậy. Thật xấu hổ.
"Lúc về nhà có nên mua bánh cá không? Cho ấm."
Anh thì thầm với Saebyeok.
Cậu khẽ gật đầu.
"Ừ."
Trong lúc Gong Pyeonghwa và Shin Saebyeok chìm đắm trong thế giới riêng của hai người, cuộc tranh cãi gay gắt, cuối cùng cũng đi đến kết luận: Bánh cá quan trọng nhất là nhiệt độ, bánh cá nhân đậu đỏ là thuần khiết, bánh cá nhân kem là tình yêu. Gong Pyeonghwa đúng là người sành ăn.
"Mấy người không biết tranh luận là gì à?"
Những người bạn say xỉn nói năng lung tung theo dòng ý thức, giờ lại bắt đầu tìm kiếm chủ đề để tranh cãi.
Mắt họ dán vào điện thoại, vò đầu bứt tai. Cuối cùng, họ ngẩng đầu nhìn Gong Pyeonghwa và Shin Saebyeok.
Khoảnh khắc nhìn thấy cặp vợ chồng mới cưới nắm tay nhau, trao nhau ánh mắt tình tứ như thể đang ở một thế giới khác, họ chợt nhớ đến trò chơi cân não thường thấy trên các chương trình giải trí dạo gần đây.
'Liệu đàn ông và phụ nữ có thể là bạn bè?'
'Beta có thể trở thành người yêu thật sự của Alpha hay Omega không?'
'Alpha và Omega có thể là bạn bè?'

Được truyền cảm hứng, những con vẹt tranh cãi lại bắt đầu ầm ĩ hơn.
"Nhưng tôi cũng hơi tò mò đấy."
"Tò mò gì?"
Một người bạn tao nhã đang tự rót rượu uống, lên tiếng.
"Tôi nghĩ đàn ông hay phụ nữ đều có thể là bạn bè, nhưng Alpha và Omega có chu kỳ phát tình mà. Dù không có hứng thú với nhau, thì quan hệ thể xác cũng khác chứ nhỉ?"
Heat và Rut.
Không giống như Beta, Alpha và Omega có chu kỳ phát tình theo chu kỳ. Chu kỳ phát tình của Alpha và Omega thường gây ra các vấn đề xã hội.
Những vấn đề như phạm tội mà chỉ bị phạt tiền vì lý do động dục, hay ngoại tình vì lý do lên cơn sốt, thường xuyên xuất hiện trên mạng.
"Không biết cái khác thì thôi, chứ tôi thật sự tò mò cái này. Mấy phim truyền hình toàn chiếu kiểu, thuốc ức chế biến mất khi cần, cứ mất hoài với quên hoài thôi. Ngoài đời có thế không?"
Một người bạn cuồng phim về Alpha Omega hỏi, vừa hâm nóng miếng thịt đã nguội.
"Đầy rẫy hiệu thuốc, hơn nữa khi chu kỳ đến thì bản thân mình mới khổ chứ ai khổ đâu, trừ khi thích chịu khổ chứ không đời nào có chuyện đó..."
Thực ra. Đã từng có.
"......"
Gong Pyeonghwa im lặng uống nước.

(Qúa khứ)◀◀◀

Đã có lần Pyeonghwa nghỉ học.
Một người như anh, vốn không biết đến chuyện nghỉ học là gì, vậy mà đột nhiên lại nghỉ, không những một ngày mà còn mấy ngày.
Không ai liên lạc được với anh, cậu rất lo lắng. Nhưng vì cả hai đang đóng vai kẻ thù, nên cậu không thể hỏi những người khác.
Có lý do nào đó khiến mọi người không liên lạc được với Pyeonghwa, ngay cả Sunwoo Jeong cũng không biết.
"Thầy ơi. Tại sao Gong Pyeonghwa không đến ạ?"
"Vì Rut nên không đến được. Mấy đứa bớt lo đi mà học đi."
A.... Rut.
Một tiếng thở dài vang lên trong lớp, tất cả mọi người đều nhận ra Pyeonghwa là Alpha.
Có lẽ ngoài Saebyeok ra, sẽ không ai hiểu được nỗi khổ của anh. Ngay cả cậu cũng không thể hiểu hết được. Vì cậu là Omega chứ không phải Alpha.
Nhưng, đã từng trải qua chu kỳ nhiệt dù chỉ một thời gian ngắn, nên cậu có thể phần nào hiểu được, Pyeonghwa cô đơn và đau khổ đến mức nào.
Mong anh nhanh chóng khỏe lại, Saebyeok gõ gõ tin nhắn.
Và đúng 4 ngày sau thì cậu nhận được hồi âm.

ㅠㅠ Rut chết tiệt ㅠㅠ

Gong Pyeonghwa nghỉ học cả tuần, đến thứ hai mới đến trường. Anh còn xịt quá nhiều pheromone lên người.
Saebyeok lo lắng, nên uống thêm một viên thuốc ức chế.
Anh ngồi trên ghế dài ở sân thượng, liên tục sụt sịt mũi. Trông rất tủi thân.
"Rut chết tiệt. Chết tiệt. ĐM Rut. Chỉ vì lỡ quên uống thuốc một lần mà mày lại đối xử với tao như thế à."
Có lẽ vì đã quá vất vả trong gần một tuần, Pyeonghwa trông gầy hơn và trở nên nhạy cảm hơn.
Cậu cẩn thận đưa cho anh một viên kẹo caramel mà cậu đã mua ở căng-tin.
Anh sụt sịt,ư nhét cả viên kẹo vào miệng.
"Đã bảo là sao lại quên uống thuốc."
"Ăn chả ngon gì mà ăn vào còn thấy khó chịu nữa. Đầu thì nặng, người thì nặng, nôn nao, bực bội ..."
"Đó là do tác dụng phụ đấy."
Từ sau khi phát hiện ra mình là Omega, cậu đã thử qua tất cả các loại thuốc ức chế. Không chỉ những loại thuốc đang bán trên thị trường, mà còn cả những loại thuốc đang được phát triển. Những loại thuốc chỉ bán ở nước ngoài, hầu như tất cả các loại thuốc có thể uống được, cậu đều đã thử qua.
Việc cậu bị chứng lơ mơ hồi đầu năm, cũng là do stress và tác dụng phụ cộng lại mà thành.
Tất nhiên, bây giờ cậu đã đổi thuốc, triêu chứng cũng biến mất. Nhưng cậu vẫn thường bị đau đầu và buồn ngủ.
"Kệ đi. Mẹ cứ bảo đừng có viện cớ mà uống. Mà sắp đá bóng với lớp 4 rồi, uống thuốc kiểu gì!"
"Thuốc ức chế không bị tính là doping đâu."
Hơn nữa, doping có ý nghĩa gì trong trận bóng đá vòng loại của hội thao? Anh quá hiếu thắng rồi.
"Không, uống vào người cứ nặng nề, không phát huy hết khả năng được. Mười, lớp 4 có mấy thằng Alpha đấy. Mấy thằng đó láo lắm. Phải cho chúng nó biết mặt."
Lớp 4 là lớp con trai, nên có nhiều Alpha hơn hẳn. Nhưng dù sao cũng chỉ có khoảng 3, 4 người thôi.
"Bực mình quá hay là vào đấm vỡ mũi chúng nó luôn nhỉ? Hử?"
"Bình tĩnh nào..."
Có lẽ trong gần một tuần qua, Pyeonghwa đã rất đau khổ, nên mỗi khi nói, anh đều chửi thề, giọng điệu thì ỉu xìu như sắp khóc đến nơi.
"Không muốn uống thuốc ức chế. Uống vào cứ như bị đần ra ấy, mà không uống thì lại khổ sở vãi. Alpha chán vl. Chết tiệt. Muốn làm Beta."
Pyeonghwa thu mình lại, sụt sịt mũi trông đến là tội.
Vừa thương, vừa cảm thấy đồng cảm, Saebyeok ngồi xuống cạnh anh, tự nhiên nói:
"Tớ cũng vậy. Tớ cũng ghét. Muốn làm Beta. Tớ ghét Omega."
Sau này cậu mới biết, hôm đó Pyeonghwa không phải vì tủi thân mà sụt sịt. Anh bị sốt sau khi tắm nước đá 3 ngày liền, để chống chọi với cơn động dục.
"Tớ không thích làm Omega. Uống thuốc ức chế vào là đau đầu. Còn buồn ngủ nữa. Tim thì đập nhanh, lại còn bị ù tai nhẹ nữa. Nếu không tập trung thì cũng khó chịu."
Cậu trút hết những cảm xúc mà cậu chưa từng nói với ai.
"Tớ cũng ghét bố mẹ bảo bọc quá mức."
Cậu ngại với bố mẹ, cũng không muốn bố mẹ cảm thấy có lỗi với mình, nên cậu không thể nói ra.
"Mấy anh Alpha thân thiết trong câu lạc bộ mà nói xấu về Omega, tớ cũng khó mà giữ được vẻ mặt bình thường."
Chỉ là, mọi thứ đều trở nên khó khăn với Saebyeok, kể từ khi cậu trở thành Omega.
Saebyeok cũng khịt mũi, trút hết những tủi thân của mình.
Pyeonghwa ôm chầm lấy cậu, vừa ôm vừa sụt sịt.
"Hãy cho chúng ta làm Beta đi."
Nghĩ lại thì đó đúng là một màn kịch lố bịch, nhưng lúc đó cả hai đều rất chân thành. Hai người ôm nhau trên sân thượng, sụt sịt mũi, nguyền rủa giới tính thứ hai của mình.
"Này. Mà cậu là Omega à?"
"......Ừ."
"Không thấy gì luôn. Cậu ngụy trang giỏi thật đấy."
Cậu lo anh sẽ thay đổi thái độ sau khi biết cậu là Omega, nhưng Pyeonghwa vẫn là Pyeonghwa thôi.
"Nếu là tớ thì chắc đánh nhau với mấy thằng lớp 4 xong, là lộ ra ngay..."
Lớp 1 và lớp 4, giáo viên chủ nhiệm cũng là đối thủ của nhau, nên hai lớp thường xuyên xảy ra xích mích.
"Dù bọn nó có nói gì đi nữa, thì số 1 toàn trường vẫn là tớ."
"Ngầu vãi. Vậy là cậu vẫn luôn uống cái thứ thuốc chết tiệt đó, mà vẫn đứng đầu trường hả?"
Saebyeok hơi khoe khoang quá rồi, khẽ gật đầu.
"Ngầu bá cháy luôn. Chết tiệt..."
May mắn thay, thay vì bị mắng, cậu lại được khen là ngầu.
Pyeonghwa có vẻ như nhìn chính con người Shin Saebyeok, chứ không phải một Omega.
Saebyeok định cho anh một lời khuyên với tư cách là đàn anh.
"Thuốc của hãng M có tác dụng phụ nhiều lắm, cậu uống thuốc của hãng R đi. Ít tác dụng phụ hơn đấy. Không biết Alpha thì thế nào."
"Tớ đang uống thuốc của hãng R nè, mà cũng vẫn nôn nao. Tớ cũng nói chuyện với bác sĩ suốt mà bác sĩ bảo chắc tớ thuộc dạng cơ địa đặc biệt, bực cả mình. Đã là Alpha rồi, còn thêm cái gì nữa. Mà không uống thì lúc động dục chết mất."
"Phải kết hợp thuốc cho hợp lý mới được."
Saebyeok uống thực phẩm chức năng để uống thuốc ức chế, rồi lại uống vitamin để uống thực phẩm chức năng.
"Cậu uống nhiều quá không? Lại sinh ra tác dụng phụ mới mất. Gan có ổn không?"
"Không biết nữa... Lúc khám sức khỏe thì không có gì bất thường, mà pheromone vẫn còn nhiều biến số lắm."
Y học hiện đại vẫn chưa tìm ra giải pháp triệt để cho hai vấn đề: hói đầu và pheromone.

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo