Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Kiểm tra tỷ lệ tương thích là một bài kiểm tra, mà những người có năng lực đã quá quen thuộc.
Giữa phòng kiểm tra tỷ lệ tương thích là một tinh thể guide đặc biệt, to bằng quả bóng rổ. Những thiết bị kiểm tra lớn bao quanh các bức tường. Để ngăn chặn sự ảnh hưởng từ sóng của những người có năng lực khác, các bức tường ở đây khá dày.
Si-jin lần đầu tiên bước vào đây với tư cách là người được kiểm tra. Đối diện anh, Jung Tae-yul đang nhìn chằm chằm vào máy móc, ánh mắt do dự.
Si-jin từ từ khởi động máy kiểm tra tỷ lệ tương thích, nói ra những hướng dẫn quen thuộc:
"Giờ thì, bài kiểm tra tỷ lệ tương thích sẽ diễn ra trong khoảng 3 phút. Tuy nhiên, thời gian có thể kéo dài hơn tùy thuộc vào sự khác biệt về cấp bậc."
"...Anh lúc nào cũng cứng nhắc trong những chuyện này hết."
"Anh xin lỗi... Vậy thì hãy thoải mái nhất có thể trong quá trình kiểm tra tỷ lệ tương thích. Và người kiểm tra có thể yêu cầu dừng lại bất cứ lúc nào, vì vậy nếu cảm thấy có bất kỳ bất thường nào trong cơ thể, hãy nói ngay lập tức."
Si-jin nói dịu dàng, như khi anh tiến hành kiểm tra thường ngày. Thật ra, thể lực của anh đã suy giảm, nhưng anh là người Hàn Quốc, anh không thể gục ngã trước sự mệt mỏi này được.
Sau khi khởi động máy, Si-jin tiến đến gần cậu, dịu dàng đưa tay ra:
"Người kiểm tra hãy đứng trước tinh thể guide dùng để kiểm tra, rồi nói tên và cấp bậc của mình."
Si-jin nói những hướng dẫn mà cậu cũng biết, với một nụ cười hiền. Jung Tae-yul mặc đồng phục guide, ngập ngừng nắm lấy bàn tay trắng nõn đó.
Si-jin dẫn cậu đến đứng đối diện với máy kiểm tra. Anh khẽ nháy mắt, cậu bất đắc dĩ lên tiếng:
"Đội trưởng đội Alpha, guide cấp A Jung Tae-yul."
"Người làm công tác xét nghiệm của đội kiểm tra, người bình thường... người có năng lực cấp F Baek Si-jin."
Nghe Si-jin nói mình là cấp F, Jung Tae-yul lần đầu tiên khẽ cười. Nụ cười ấy như thể đến từ sự chấp nhận số phận, nhưng Si-jin nghĩ rằng, ngay cả như vậy cũng là may mắn rồi. Anh bắt đầu bài kiểm tra.
Si-jin đứng trước tinh thể guide, và nhìn cậu.
"Vậy thì hãy thoải mái đặt tay lên tinh thể dùng để kiểm tra."
Kiểm tra tỷ lệ tương thích khá đơn giản. Chỉ cần đặt tay lên tinh thể cùng nhau là được.
Và kiểm tra tỷ lệ tương thích không mất nhiều thời gian. Nhưng xét đến sự khác biệt về cấp bậc của hai người, thì lần kiểm tra này sẽ mất khoảng 10 phút.
"Cho dù chỉ số hiện lên có là gì, nó cũng sẽ giúp mình tìm ra những hiện tượng bất thường."
Si-jin suy nghĩ nghiêm túc.
Tỉ lệ tương hợp có thể là do bẩm sinh, nhưng trên 85% thì phải chịu ảnh hưởng từ việc khắc ấn, độ thân mật và thời gian bên nhau. Jung Tae-yul và anh chỉ vừa mới gặp lại, thời gian bên nhau không nhiều. Nếu tỉ lệ tương hợp cao, thì chỉ cần vậy thôi, cũng có thể dự đoán được khả năng khắc ấn.
Và nếu có được gợi ý đó, anh có thể hiểu được sự gắn kết mà anh cảm thấy, và lý do cho những hiện tượng kỳ lạ xuất hiện ở Jung Tae-yul.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu kiểm tra tỉ lệ tương hợp nhé."
Si-jin đặt tay lên khối cầu đang nhô lên một nửa. Khối cầu hơi lạnh, nhưng Jung Tae-yul nắm tay anh, nên anh thấy ổn hơn. Khi tay Jung Tae-yul chạm vào, những làn sóng xanh lan tỏa trên khối cầu kim loại.
[Tiến hành kiểm tra tỉ lệ tương hợp]
Đồng thời, quá trình kiểm tra bắt đầu. Phòng kiểm tra tỉ lệ tương hợp hơi tối, ánh đèn neon xanh, đỏ, lục luân phiên nhau thể hiện tiến trình.
[Tiến trình kiểm tra: 14%]
"Ơ...?"
Si-jin mở to mắt nhìn khối cầu. Anh cảm nhận được nguồn năng lượng yếu ớt từ bàn tay của cậu. Si-jin khó có thể diễn tả bằng lời, cái cảm giác như đang chạm vào màu xanh lam, không khí hay âm thanh.
[Tiến trình kiểm tra: 20%]
Si-jin ngẩng đầu lên. Jung Tae-yul đang nhìn anh bằng đôi mắt run rẩy. Cậu có vẻ biết tất cả mọi chuyện, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ tội lỗi, nhưng cũng có chút cam chịu.
Si-jin nhìn cậu, từ từ lên tiếng:
"Anh hỏi vài câu được không?"
"...Nếu em không trả lời thì sao?"
"Vậy thì... đành chịu thôi."
Nghe vậy, Jung Tae-yul khẽ cười, rồi cúi đầu lẩm bẩm:
"Giờ em còn giấu anh được gì nữa."
Si-jin cười áy náy. Nhưng anh tin rằng, dù biết được sự thật nào đi nữa, anh cũng sẽ không hối hận. Thật lòng đấy.
Si-jin ngập ngừng hỏi:
"Vì sao... em lại luôn né tránh việc tiếp xúc thân thể và guiding những người có năng lực khác?"
"......"
Ban đầu, anh chỉ nghĩ đó là tính cách của cậu. Vì có không ít người có năng lực, đặc biệt là những người có năng lực khắc ấn, né tránh việc tiếp xúc thân thể và guiding người khác.
Nhưng giờ đây, khi biết cậu là đối tượng thí nghiệm khắc ấn, thì đó lại trở thành một đặc điểm không thể bỏ qua. Nghĩ đến việc các chỉ số dao động của cậu tốt hơn sau khi tiếp xúc với anh, thì anh càng không thể bỏ qua chuyện này.
Một lúc sau, cậu khẽ đáp:
"...Vì em thấy khó chịu."
"guiding người khác khiến em khó chịu à?"
"Vâng."
"...Em là guide mà. Vì sao?"
"Anh thật sự muốn biết hả?"
"...Ừ."
[Tiến trình kiểm tra: 33%]
Việc guide khó chịu khi guiding người có năng lực khác, là dấu hiệu cho thấy tỉ lệ tương hợp cực kỳ thấp. Hoặc là đã khắc ấn. Tò mò, Si-jin sốt ruột chờ đợi câu trả lời của cậu.
Cậu nhìn xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau.
"Vậy thì giờ em nói, anh đừng trách em, mà hãy nghe em nhé."
Si-jin gật đầu. Cho dù cần bao nhiêu thời gian để nói, Si-jin vẫn có thể chờ đợi cậu.
Jung Tae-yul dường như đang suy nghĩ rất kỹ, ánh mắt cậu dán chặt vào đôi tay đang đan vào nhau. Ánh đèn xanh đỏ luân phiên nhau, chiếu lên khuôn mặt sắc sảo của cậu. Cậu có vẻ ngập ngừng, nhưng rồi giọng nói trầm ấm quen thuộc, vang vọng trong không gian.
"Trong tim em, từ rất lâu rồi, đã có một nguồn năng lượng mà em lén lút lấy trộm từ người mình thích."
[Tiến trình kiểm tra: 46%]
Người mình thích. Khi nói ra cụm từ đó, Jung Tae-yul siết chặt tay anh, rồi từ từ thả lỏng. Si-jin ngơ ngác, nhìn xuống đôi tay đang đan vào nhau.
Lời thú nhận của cậu tiếp tục vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng:
"Nguồn năng lượng đó quá yếu, nếu em guiding người có năng lực khác cao hơn, thì nó sẽ bị đẩy lùi và nhỏ lại."
"......"
"Em không muốn mất đi nguồn năng lượng nhỏ bé đó trong tim mình. Nên em tuyệt đối không guiding ai cả."
Si-jin ngơ ngác.
Điều đó có nghĩa là, cậu đã một mình giữ chặt lấy nguồn năng lượng nhỏ bé đó trong tim mình. Nếu nghĩ đến những dao động tuần hoàn trong cơ thể của một người có năng lực, thì điều đó đòi hỏi một sự thuần thục rất lớn.
Một lúc sau, Jung Tae-yul cười:
"Vậy là vài năm sau, nguồn năng lượng đó đã trở thành một phần trong tim em."
Điều đó cũng có nghĩa là khắc ấn.
Lúc này, Si-jin mới hiểu, vì sao độ chính xác dao động của Jung Tae-yul đã ở mức S. Việc giữ lấy nguồn năng lượng trong tim, và vừa guiding người khác, đòi hỏi một sự tập trung cao độ. Có lẽ, mỗi lần guiding người khác, với cậu, đều là một buổi huấn luyện.
[Tiến trình kiểm tra: 51%]
Giờ thì tiến trình kiểm tra đã vượt quá 50%.
Jung Tae-yul nhìn con số đó, vẻ lo lắng. Những đường gân nổi lên trên mu bàn tay đang đan vào nhau. Bản thân hình ảnh đó đã nói lên kết quả cho Si-jin.
Si-jin run rẩy gọi cậu:
"Yoo-sung à... Chẳng lẽ em..."
Có lẽ nhận ra điều Si-jin muốn hỏi, Jung Tae-yul từ từ cắn môi. Rồi cậu nhìn thẳng vào mắt anh bằng ánh mắt vừa tội lỗi, vừa có chút nhẹ nhõm.
"Giờ anh tò mò, em đã lấy trộm nguồn năng lượng đó từ ai à?"
"......"
Câu hỏi bình thản đó rất dịu dàng, nhưng trong đôi mắt đang dò xét biểu cảm của Si-jin, lại ẩn chứa sự bất an. Lực siết chặt bàn tay anh cũng mạnh hơn, như thể muốn giữ anh ở lại.
Si-jin lấy hết can đảm nói:
"Anh tò mò, em đã lấy đi nguồn năng lượng đó từ khi nào."
"......"
"Và... em có cấy nó vào đối phương không."
[Tiến trình kiểm tra: 61%]
Giờ đây, hai người đang đối diện với sự thật không thể tránh khỏi. Có lẽ đã nhận ra điều đó. Jung Tae-yul trả lời khá thẳng thắn:
"Em không cấy."
"...Hả?"
Si-jin nghi hoặc nhìn cậu. Ánh mắt cậu da diết, biểu cảm không đổi sắc của cậu, chỉ chứa đựng sự kiên định. Ánh đèn tiến trình nhuộm một màu xanh lam. Đôi mắt của hai người cũng nhuộm một màu xanh, khi họ đối diện với sự thật.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Si-jin bị giày vò bởi vô số suy nghĩ. Cậu không cấy à? Vậy chẳng lẽ anh không phải là Tesoro?
Câu trả lời nằm trong những lời nói tiếp theo của cậu:
"...Em muốn bảo vệ nó."
"Bảo vệ?"
Nghe câu hỏi này, Jung Tae-yul mím môi. Si-jin tha thiết nhìn đôi môi xinh đẹp của cậu. Anh muốn chia sẻ sự thật mà cậu đang ấp ủ.
Một lúc sau, Jung Tae-yul hỏi bằng giọng trầm hơn:
"Anh."
"...Ừ."
"Thật sự nghe cũng được à?"
Nghe những lời này, Si-jin không do dự trả lời:
"Đương nhiên là được rồi. Anh..."
"Ngay cả khi đó là câu chuyện về tai nạn mà chúng ta đã trải qua?"
"......"
Si-jin khựng lại.
Câu chuyện về tai nạn. Đó chỉ có thể là vụ khủng bố 10 năm trước. Đèn neon chuyển sang màu xanh lục. Si-jin choáng váng, nhưng anh vẫn cố gắng hít thở sâu.
Anh chắc chắn đã trải qua một tai nạn khủng khiếp trong quá khứ. Ngày hôm đó, anh đã không thể bảo vệ những người thân yêu của mình, và để lại một vết sẹo tâm lý.
Nhưng người thân yêu đó đang ở bên cạnh anh, sau bao nhiêu năm tháng gian khổ.
"Ừ."
Si-jin nhìn vào mắt cậu, mỉm cười:
"Giờ có em rồi, anh ổn."
"......"
[Tiến trình kiểm tra: 69%]
Có vẻ như cậu ấy rất căng thẳng. Si-jin có thể cảm nhận được điều đó, qua lực siết chặt trong tay. Si-jin cố tình mỉm cười trấn an, rồi dịu dàng chờ đợi câu trả lời của cậu. Jung Tae-yul có vẻ xấu hổ vì mắt mình đỏ hoe, cậu quay mặt đi, yết hầu rung lên.
Nhưng chắc chắn cậu ấy cũng đã chờ đợi khoảnh khắc thú nhận này từ rất lâu rồi. Si-jin thầm tin chắc như vậy.
Cậu lại nhìn Si-jin, cẩn trọng nói:
"Trước đây, vào ngày gặp tai nạn, em đã bị mắc kẹt trong đống đổ nát..."
"......"
"Người em thích đã ôm chặt em, và gọi tên em đến cùng để bảo vệ em."
"......"
"...Dù chính người đó đang sợ hãi như thể mình sắp chết đến nơi."
Ánh mắt Jung Tae-yul khẽ run rẩy , nhớ lại ngày hôm đó, nhìn người mình yêu. Si-jin cắn môi, cố gắng kìm nước mắt. Đó vẫn là một ký ức đau buồn đối với cả cậu và anh.
Nhưng hai người đã vượt qua khoảng thời gian trống trải, và giờ đang đối diện với nhau. Ký ức kinh hoàng đó không còn làm cả hai đau khổ nữa.
Giờ đây, Jung Tae-yul thì thầm với người yêu, thật da diết:
"May mắn thay, lúc đó trong tim em... đã có một lớp bạch kim đặc biệt rất mỏng được cấy vào do thí nghiệm."
"...Ừm."
"Các nhà nghiên cứu nói rằng, năng lượng tinh khiết nhất của em sẽ tích tụ trên lớp bạch kim đặc biệt đó trong một thời gian dài."
"......"
"Và họ cũng nói, nếu dùng nguồn năng lượng tích tụ lâu ngày trên lớp bạch kim đặc biệt đó, để bao bọc trái tim của đối phương... thì đối phương sẽ ổn định."
[Tiến trình kiểm tra: 78%]
Chẳng lẽ. Si-jin nhớ lại ý nghĩa của việc cậu nói "muốn bảo vệ".
Nếu việc cậu đã làm để bảo vệ anh, người đã phát bệnh vô số lần trong bóng tối, là...
" em đã nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết... Nên em đã thử làm điều cuối cùng đó."
Nghe câu chuyện đó, mắt Si-jin từ từ ngấn lệ.
Tesoro thật sự là trái tim của cậu.
Khi biết được sự thật muộn màng này, tim anh thắt lại. Thí nghiệm khắc ấn chưa hoàn thành, chỉ dừng lại ở việc sử dụng bạch kim đặc biệt, để có thể khắc ấn vào trái tim của một người bình thường.
Một thí nghiệm không thể gọi là thành công. Nhưng có một sự thật còn quan trọng hơn thế.
Ngày hôm đó, chúng ta chỉ muốn bảo vệ lẫn nhau mà thôi. Nhưng vì hiện thực, chúng ta đã đi một con đường quá xa.
[Tiến trình kiểm tra: 88%]
Giờ thì Jung Tae-yul không giấu giếm gì nữa. Cậu nhìn vào vùng tim của Si-jin. Trong trái tim ấy, chắc hẳn đang có một nguồn năng lượng tinh khiết bao bọc bằng bạch kim, và theo thời gian, nó sẽ dần đồng hóa với Jung Tae-yul. Giống như khắc ấn.
"Sau khi em sử dụng toàn bộ năng lượng đó, lớp bạch kim đặc biệt đã bị cháy đen trong tim em..."
"......"
"Sau này, khi chính phủ lấy nó ra, nó chỉ là một thứ rác rưởi nên đã bị vứt bỏ."
Si-jin nghĩ đến việc cậu, một guide hạng C, đã phải liều mình đến mức nào để bảo vệ anh.
Cậu lẩm bẩm, ánh mắt tội lỗi:
"...Nhưng việc cưỡng ép khắc ấn vào ngày hôm đó, lại khiến người đó gặp nguy hiểm hơn."
"Em..."
Không thể trả lời vì đang cố gắng kìm nước mắt, anh chỉ có thể lắc đầu.
Cậu đã cảm thấy thế nào khi anh bị bắt cóc? Si-jin không dám tưởng tượng. Hơn nữa, cậu đã phải giữ bí mật về danh tính của mình trong suốt hơn 10 năm. Cuối cùng vẫn phải giữ bí mật, để ngăn chặn khủng bố và bảo vệ anh.
'Cậu ấy đã thấy tội lỗi, vì nghĩ rằng chính mình đã khiến anh gặp nguy hiểm...'
Nhận ra điều đó, nước mắt Si-jin rơi lã chã. Nghĩ đến việc cậu đã phải một mình ôm lấy sự thật, bí mật và tội lỗi, thì lòng anh quặn thắt.
Giờ đây, Jung Tae-yul dùng tay lau nước mắt cho Si-jin và hỏi:
[Tiến trình kiểm tra: 92%]
"...Anh không giận em à?"
"Vì sao...?"
"Vì em mà anh đã gặp nguy hiểm trong suốt thời gian qua."
Si-jin lắc đầu. Dưới đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lại rơi lã chã:
"Không phải đâu. Sao anh lại nghĩ thế..."
"......"
"Em chỉ đang bảo vệ anh thôi mà..."
Nghe câu trả lời đó, Jung Tae-yul thở dài, bật cười. Cậu đã được nghe một câu nói duy nhất, mà cậu khao khát được nghe trong suốt thời gian qua.
Hai người nhìn nhau. Đôi mắt màu nâu nhạt của Jung Tae-yul khẽ run rẩy. Xung quanh, ánh đèn kiểm tra màu đỏ và xanh luân phiên nhau xuất hiện. Có lẽ cậu đã phải chịu đựng rất nhiều trong thời gian qua, cậu chìm đắm trong cảm xúc sâu sắc khi nhìn Si-jin.
Rồi cậu ghé sát lại gần Si-jin, hôn nhẹ lên môi anh. Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua nhau.
[Hoàn thành kiểm tra tỉ lệ tương hợp]
Vào lúc đó. Âm thanh thông báo hoàn thành kiểm tra vang lên. Si-jin nhẹ nhàng rời khỏi môi cậu, rồi quay lại nhìn bảng điều khiển.
Và Si-jin đã nhìn thấy một con số mà anh đã đoán trước, nhưng không thể tin được.
[Tỉ lệ tương hợp: 92%]
"92%...?"
Si-jin mở to mắt, nhìn thấy con số khó tin đó.
Jung Tae-yul và Ham Geon-woo đã xây dựng tình bạn 10 năm, và chỉ đạt 70%. Vậy mà tỉ lệ tương hợp giữa anh và Jung Tae-yul lại là 92%. Con số này chỉ có thể đạt được, sau khi duy trì việc khắc ấn trong vài năm.
Giờ thì Si-jin đã rời tay khỏi máy kiểm tra. Rồi anh tiến lại gần màn hình, run rẩy xem xét kỹ kết quả. Rõ ràng là anh đang không khỏe, nhưng tỉ lệ vẫn là 92%. Một chỉ số nhỏ, nhưng chính xác, cho thấy anh là Tesoro.
Sau đó, Jung Tae-yul tiến lại gần và ôm lấy vai Si-jin.
"Tae-yul à..."
Anh đưa tay ra sau, nắm chặt lấy tay cậu. Jung Tae-yul ôm anh, như thể đang chờ đợi những lời tiếp theo của anh.
Anh hỏi cậu, chất chứa sự yêu thương và áy náy dành cho cậu - người đã cô đơn trong một thời gian dài:
"Có khi nào... em hối hận vì đã khắc ấn không?"
Nghe câu hỏi này, Jung Tae-yul không hề do dự trả lời:
"Chưa một lần nào ạ."
Jung Tae-yul vùi mặt vào cổ Si-jin. Rồi cậu nhắm mắt lại, và thở dài, bỗng thoải mái hơn hẳn.
Hơi thở ấm áp và sự dễ chịu lan tỏa trong tim anh.
"Anh cũng vậy."
Nghe câu trả lời này, cậu ôm chặt anh hơn. Si-jin cảm nhận được sự ấm áp đó rất lâu, rồi nhớ lại những ngày tháng đã qua.
Sự tử tế mà Si-jin dành cho cậu lần đầu tiên rất nhỏ bé. Nhưng từ mối nhân duyên nhỏ bé đó, hai người đã cùng nhau chia sẻ quá khứ đau buồn, và cùng nhau trưởng thành.
Jung Tae-yul đang bao bọc anh bằng ánh sáng rực rỡ. Anh chỉ cho cậu một chút tử tế, nhưng giờ đây, cậu đang bao bọc thế giới của anh bằng ánh sáng ấm áp.
Tesoro of the guide, phần chính truyện kết thúc.
-----
Còn 4 quyển ngoại truyện nha, nó siêu dài luôn he he