Báu Vật Của Guide - Chương 105

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

105

"Có lạnh không?"

"..."

"...Nếu đau hay khó chịu, cứ nói với tôi. Được không?"

"..."

Si-jin cẩn thận bắt đầu chữa trị, cố tình nói chuyện phiếm. Anh muốn Seo Gyu-ho giữ được trạng thái ổn định nhất. Như vậy, nguy cơ bùng phát sẽ giảm bớt, và nếu có cả hy vọng nữa thì không gì tốt hơn.

"Gyu-ho... quê cậu ở đâu?"

"..."

"Hồi nhỏ, cậu Gyu-ho mơ ước điều gì?"

"..."

Đáp lại anh chỉ là sự im lặng. Nỗi sợ hãi len lỏi vào tâm trí Si-jin. Anh cố gắng tiếp tục, nói chuyện một mình, một cách thân mật.

"Hồi nhỏ, tôi từng mơ ước làm cá heo. Lúc còn rất nhỏ."

"..."

"Nghe vô lý phải không? Biển cả là một nơi đáng sợ... Nhưng tôi cứ đi khắp nơi và nói rằng mình nhất định sẽ trở thành cá heo."

"...Có gì vô lý đâu..."

Cuối cùng, Seo Gyu-ho lên tiếng. Si-jin vui mừng đến mức cắn môi, khẽ mỉm cười buồn bã. Seo Gyu-ho đã bỏ tay ra khỏi mắt, nhìn về phía bức tường. Đôi mắt đỏ hoe như chìm đắm trong ký ức.

Seo Gyu-ho chịu đựng việc khử trùng, và lần đầu tiên, chia sẻ câu chuyện của mình.

"Hồi nhỏ, tôi mơ ước trở thành LiXmon..."

"LiXmon?"

Si-jin bật ra một tiếng cười nhỏ. Anh đã biết rõ về LiXmon nhờ Seo Gyu-ho. Thỉnh thoảng, Seo Gyu-ho còn chơi trò LiXmon với các học viên khác, đáng yêu quá mà.

Seo Gyu-ho chịu đựng việc chữa trị, và tiếp tục.

"tôi có hai chị gái..."

"Ừm."

"Hồi nhỏ các chị ấy nói dối tôi rằng tôi thực ra là PoXmon, và mẹ đã nhặt tôi từ trong rừng về..."

"Thật ư? Bị lừa đến mấy tuổi?"

"Khoảng... bảy tuổi? Tám tuổi?"

Seo Gyu-ho cười như không thể tin nổi. Si-jin nghĩ rằng câu chuyện tuổi thơ đó cũng rất giống Gyu-ho.

"Nhưng tôi là Esper... hồi nhỏ tôi bị bắt nạt rất nhiều."

"...Ừm."

"Vì vậy, tôi đã quyết tâm tiến hóa thành LiXmon và trở nên thật ngầu..."

"Gyu-ho đã là LiXmon rồi mà."

"Ài... tôi vẫn còn là PiXchu thôi."

Si-jin không nhớ PiXmon là gì nên chỉ cười. Anh chỉ nhớ rằng đó là một thứ gì đó yếu ớt và mềm mại.

May mắn là Seo Gyu-ho bây giờ nói chuyện bình thường. Cứ như thể cậu đã tạm thời quên mất mình đang ở đâu.

"LiXmon là... Đội trưởng Jung Tae-yul hoặc Esper Ham Geon-woo ấy."

"À, cậu đang nói về những người có siêu năng lực cấp A à."

"Vâng! À, khụ... đúng vậy..."

Seo Gyu-ho nhìn vào khoảng không, đôi mắt tràn ngập hy vọng, như đang hình dung về họ. Trong khi đó, Si-jin cẩn thận băng bó vết thương cho Seo Gyu-ho. Có lẽ khá đau đớn, nhưng Seo Gyu-ho giờ đã kiên nhẫn hơn và bắt đầu trò chuyện.

"Cả hai người họ đều rất mạnh... Tôi... khụ... Trước khi tận mắt chứng kiến, tôi không ngờ một người có siêu năng lực cấp A lại mạnh đến vậy..."

"Gyu-ho của chúng ta cũng sẽ mạnh mẽ như vậy."

"Tôi ước gì... Tôi thật sự rất hạnh phúc khi được chọn vào Đội Alpha."

Seo Gyu-ho đã được chữa trị an toàn. Si-jin nhìn cậu với niềm tự hào, mỉm cười với cậu, cậu giờ đây đã nhìn thẳng vào mắt anh. Anh không biết nụ cười méo mó của mình trông như thế nào dưới ánh đèn lờ mờ...

Seo Gyu-ho, với đôi mắt sáng ngời niềm tin, nói: "...Họ thực sự là những tiền bối tuyệt vời... Họ nhất định sẽ đến."

"Đúng vậy."

Si-jin gật đầu, thì thầm.

"Nếu là Geon-woo và Jung Tae-yul, họ sẽ làm được."

Lời nói đầy tin tưởng như một lời an ủi cho chính anh. May mắn thay, Seo Gyu-ho đã mỉm cười trở lại.

Ước gì Gyu-ho cứ như vậy, từng ngày trôi qua. Si-jin hy vọng Yoo Seung-hwa sẽ không chạm vào Gyu-ho nữa. Bởi vì Đội Alpha nhất định sẽ đến.

Seo Gyu-ho nắm lấy tay Si-jin và khẽ gọi: "Nhưng bác sĩ Baek..."

Si-jin nhìn cậu dịu dàng, thay cho một câu trả lời.

Seo Gyu-ho do dự một lát, rồi nói điều Si-jin không ngờ tới: "Tôi là Gyu-ho... Bác sĩ biết mà?"

"...Hả?"

Si-jin nhìn cậu bé với vẻ mặt ngơ ngác. Sao tự nhiên lại nhắc tên? Rõ ràng anh đã biết rồi mà.

Seo Gyu-ho thấy vẻ ngạc nhiên của Si-jin, ngập ngừng, rồi miễn cưỡng cười gượng gạo: "Bác sĩ Baek cứ... gọi tôi là Yoo-sung."

"......"

Đồng tử Si-jin khẽ run rẩy, anh chìm vào hoảng loạn.

Vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt Si-jin tan biến, để lộ sự bất an. Si-jin nhớ lại những lời mình vừa nói. Anh nghĩ mình chỉ đang chăm sóc Gyu-ho bị ốm. Nhưng trong đó, vô số ký ức đã chồng chéo lên nhau.

'Yoo-sung của chúng ta cũng sẽ mạnh mẽ như vậy.'

Không biết từ khi nào, anh đã gọi Gyu-ho bằng tên đứa trẻ đã chôn sâu trong lòng. Si-jin cúi gằm mặt, như thể sắp sụp đổ.

"tôi..."

Chỉ đến lúc này, Si-jin mới nhận ra anh đã chăm sóc Seo Gyu-ho hệt như cách anh chăm sóc em trai mình mười năm trước. Cũng dỗ dành em trai không chịu uống thuốc, cũng an ủi những cơn tuyệt vọng của em trai trong quá trình hồi phục...

Anh buộc phải thừa nhận. Đây là một tình huống quá sức, ngay cả Si-jin cũng không thể gồng mình mãi được.

Dù cố gắng tỏ ra ổn, để chăm sóc người khác, anh đang ở trong trạng thái kiệt quệ. Anh không ngờ, những ký ức chôn vùi sau chấn thương lại trỗi dậy vì điều đó.

"Tôi là Gyu-ho. Seo Gyu-ho... Bác sĩ phải nhớ nhé..."

"......"

"Tôi không thông minh cho lắm... nhưng tôi nhớ hết tên bác sĩ Baek."

Bác sĩ chẩn đoán Baek Si-jin. Seo Gyu-ho lẩm bẩm, như để tự trấn an. Si-jin muốn đáp lời, nhưng cảm giác nghẹt thở ập đến, anh phải cố gắng điều hòa nhịp thở. Seo Gyu-ho gọi anh, giọng đầy lo lắng.

"Bác sĩ Baek...?"

"...Ừ."

Si-jin chật vật thoát khỏi cơn hoảng loạn. Nhìn thẳng vào mắt Seo Gyu-ho, anh nói, như một lời hứa.

"Đúng rồi. Là Gyu-ho... tôi sẽ không nhầm lẫn nữa."

Seo Gyu-ho thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười. Một nụ cười trưởng thành hơn tuổi. Cứ như cậu đang cố gắng an ủi anh.

Và, Si-jin đã hiểu, tại sao hình ảnh Yoo-sung lại trùng lặp với Gyu-ho. Anh chỉ cho cậu bé chút an ủi nhỏ nhoi, nhưng Gyu-ho đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ. Hồi đó, Yoo-sung cũng cười rạng rỡ khi nhận được lời an ủi nhẹ nhàng của anh, thậm chí còn an ủi ngược lại anh khi anh lo lắng.

Si-jin, sau một hồi im lặng, ngồi xổm bên cạnh Seo Gyu-ho đang ngủ say. Anh vùi đầu vào đầu gối, một ký ức sống động hiện về.

'Yoo-sung à. Hôm nay em thế nào rồi?'

Có lẽ vì cuộc trò chuyện đã làm dịu đi căng thẳng. Những ký ức đau buồn, vượt qua cả chấn thương, đang dần thấm vào Si-jin.


Tiếng đẩy nhẹ những mảnh kính vỡ. Một không gian yên tĩnh với không khí ẩm ướt. Những bông hoa tulip thơm ngát đã bị ném đi xa. Yoo-sung ghét tất cả những điều đó.

Trong số đó, điều Yoo-sung ghét nhất là chính bản thân mình.

'...Anh sẽ dọn kính. Em đừng cử động.'

Hôm nay, Yoo-sung đã ném và đập vỡ vài thứ trong phòng. Một hành động bộc phát, xảy ra trước khi Si-jin đến.

Ngay cả những vật dụng ít ỏi đó, đều là quà của anh tặng. Giờ đây, trong phòng chẳng còn lại bao nhiêu thứ nguyên vẹn.

Mỗi lần Si-jin đến, anh đều mang theo rất nhiều thứ. Và mỗi lần như vậy, thế giới chỉ toàn bóng tối của Yoo-sung lại được lấp đầy những âm thanh nhỏ, những mùi hương, hay vị ngọt ngào. Yoo-sung chẳng hề hứng thú với bất cứ điều gì khác trên thế giới vào thời điểm đó. Nhưng những thứ mang hơi ấm của anh, đều để lại những ký ức sâu đậm trong cậu.

'Anh sắp dọn xong rồi. Không sao đâu.'

'Anh tại sao...'

Yoo-sung bất chợt mở lời.

Tiếng dọn kính ngừng lại, như chờ đợi lời tiếp theo. Yoo-sung hỏi với giọng nén cảm xúc.

'Em lúc nào cũng như thế này... Tại sao anh lại đến thăm em?'

'......'

'Anh không ghét em sao?'

Có lẽ vì đó là một câu hỏi hiển nhiên. Một câu trả lời không chút do dự vang lên.

'Không ghét.'

'......'

'Em là em trai của anh mà.'

Yoo-sung không tin vào những lời đó. Làm sao có thể như vậy, khi chính cậu đã đập nát món quà? Nhưng sâu thẳm trong lòng, Yoo-sung vẫn khao khát được nghe lại câu trả lời dịu dàng đó, dù chỉ một lần nữa.

Sự im lặng kéo dài. Yoo-sung cúi gằm mặt, ghét bỏ chính mình.

'Yoo-sung à...'

Có lẽ cảm nhận được nỗi buồn của cậu, Yoo-sung thấy Si-jin đang đến gần. Anh luôn giữ thái độ ôn hòa, cố gắng xoa dịu tâm trạng cậu bằng những câu chuyện đời thường.

'Yoo-sung à. Hôm nay em thế nào rồi?'

'......'

'...Có chuyện gì vậy?'

Yoo-sung đôi khi oán hận những câu hỏi bình tĩnh của anh. Thà rằng anh cũng nổi giận, có lẽ cậu đã không ghét bản thân đến vậy. Và cũng có thể kìm nén được những cảm xúc đang trỗi dậy.

Yoo-sung bắt đầu kể về một ngày bình thường, không có gì đặc biệt.

'Hôm nay, em cảm thấy bố đã đến gần.'

'......'

'Thế nên em... đã gọi bố. Nhưng bố lại bỏ đi, không một lời.'

Yoo-sung hôm nay chắc chắn cảm thấy năng lượng của bố ở gần. Em thậm chí còn chủ động gọi bố trước.

Nhưng bố đã không nói một lời nào với em. Bố và các nhà nghiên cứu chưa bao giờ cho em một cơ hội để nói lên cảm xúc của mình.

Nhưng anh ấy thì khác.

'...Vậy là em đã buồn.'

'Em không nói là em buồn.'

'......'

Yoo-sung gay gắt nói. Cậu không buồn mà là tức giận.

Tuy nhiên, cậu không có ý nói chuyện thô lỗ với anh ấy. Yoo-sung cắn môi và ngay lập tức hối hận vì đã tức giận. Nhưng cơn đau còn sót lại trong tim từ cuộc thí nghiệm hôm nay khiến cậu không thể không nhạy cảm.

'......'

Yoo-sung cúi đầu và nắm chặt ga trải giường. anh đến gần và ngồi bên cạnh cậu. Anh nhìn vết thương trên tay cậu.

'Chắc là đau lắm...'

Anh ấy cẩn thận lau máu, có lẽ là để chữa trị.

Trong suốt quá trình Si-jin chữa trị, một sự im lặng tĩnh lặng bao trùm. Mãi sau, Yoo-sung mới nói điều mà cậu ít khi nói nhất.

'...Em xin lỗi.'

'Về điều gì?'

'Vì đã phá hỏng món quà anh tặng...'

'Có gì mà phải xin lỗi về điều đó.'

Anh ấy nói không có gì đáng bận tâm hết.

'Buồn và đau khổ không phải là lỗi.'

Hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa trên vai khi họ ngồi sát bên nhau. Những người có siêu năng lực phát triển thể chất chậm hơn, nên Yoo-sung nhỏ bé hơn anh rất nhiều. Hơi ấm của anh, cùng với giọng nói điềm tĩnh, luôn sưởi ấm tận sâu trong trái tim Yoo-sung.

'Sau này, em chỉ cần nói cho anh biết tại sao em lại tức giận.'

'......'

'...Chỉ cần cho anh biết em buồn và tức giận vì điều gì. Không sao đâu.'

Anh ấy hiểu cảm xúc của cậu, và thậm chí còn cho cậu biết, rằng cậu không tức giận mà là buồn.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo