Báu Vật Của Guide - Chương 111

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Những người lính thúc mạnh vào lưng Si-jin, khiến anh lảo đảo bước tới. Khuôn mặt anh tái nhợt như tờ giấy.

Yoo Seung-hwa đứng ngay bên cạnh, lặng lẽ ra lệnh, đủ để Si-jin nghe thấy:

"Hãy nói rằng anh tha thứ cho mọi lỗi lầm trong quá khứ."

"..."

Rầm!

Cánh cửa sắt nặng nề chậm rãi đóng sập lại sau lưng Si-jin. Âm thanh ghê rợn ấy khiến anh bị nghẹt thở.

Bây giờ, Si-jin phải tha thứ cho kẻ đã tước đoạt sinh mạng những người thân yêu của anh.

Yoo Seung-hwa đứng sau lưng Si-jin một bước. Đương nhiên, hơn chục chiến binh xung quanh cũng bắt đầu giám sát anh, không hề rời mắt.

Giữa vòng vây đó, Si-jin run rẩy nhìn Do Eun-sung.

Thời gian gần đây, Do Eun-sung luôn dán mắt vào Si-jin. Cảm giác bị đôi mắt vô hồn ấy dõi theo mọi lúc mọi nơi khiến anh rùng mình kinh hãi.

Nhưng ngay cả phản ứng đó cũng là một dấu hiệu của sự hồi phục. Bởi vì việc một guide khắc ấn chịu giao tiếp với ai đó đã cho thấy ý chí muốn kết nối với xã hội, một thành quả đáng khích lệ.

Và Si-jin đã tiến vào đây để đạt được thành quả cuối cùng. Bên cạnh Do Eun-sung, giáo sư đang đứng, đôi vai ông bị chiến binh kìm chặt.

"..."

Khi giáo sư và Si-jin chạm mắt nhau, ông nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt sâu sắc, khắc khổ trong đôi mắt nhăn nheo của ông toát lên sự quyết đoán.

Điều đó có nghĩa là khẩu súng lục mà Si-jin đã nhờ ông giấu, đã được cất kỹ bên cạnh Do Eun-sung. Chỉ có giáo sư, người thường xuyên tiếp cận Do Eun-sung, mới có thể thực hiện được điều này.

Si-jin hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự run rẩy. Vì giáo sư đã tin tưởng anh, Si-jin phải làm mọi thứ trong khả năng của mình.

Giáo sư liếc nhìn Yoo Seung-hwa một cái, rồi khẽ nói với Si-jin bằng giọng run run:

"Hãy nói chuyện thật bình tĩnh và dịu dàng, hướng cuộc trò chuyện về những kỷ niệm."

"...Vâng."

Si-jin khẽ đáp, rồi cẩn trọng ngồi xuống cạnh Do Eun-sung.

Bên cạnh, anh cảm nhận được ánh mắt của Yoo Seung-hwa đang theo dõi mình. Cô ta đang ở một vị trí thuận lợi để can thiệp bất cứ lúc nào nếu anh nói điều gì không phù hợp.

Do Eun-sung chỉ nghiêng đầu, nhìn Si-jin đang ngồi bên cạnh giường bệnh. Vẻ ngoài của cô vẫn vô cảm như một con búp bê, mang đến cảm giác rờn rợn, nhưng hôm nay Si-jin không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không né tránh ánh mắt mờ đục của cô.

"Xin chào."

Đột nhiên, Do Eun-sung cất tiếng, giọng nói đều đều, không chút ngữ điệu. Có vẻ như cô muốn gọi tên Si-jin hơn là chào hỏi.

Si-jin căng thẳng, liếc nhìn những người lính và Yoo Seung-hwa. Nhưng anh chỉ có thể xác nhận một điều: mình là người yếu thế nhất ở nơi này.

Cuộc trò chuyện với guide khắc ấn này sẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng trong cuộc đời anh. Tuyệt vọng trào dâng, hòa lẫn với nỗi sợ hãi, nhưng lúc này anh không còn lựa chọn nào khác.

Cuối cùng, Si-jin cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lại lời chào của kẻ sát nhân:

"...Xin chào."

"Tôi muốn hỏi."

Do Eun-sung đi thẳng vào vấn đề, không cần bất cứ lời mở đầu nào. Cách thức trò chuyện lộn xộn, thiếu trật tự là một đặc điểm thường thấy của guide khắc ấn.

Si-jin không muốn nghe bất cứ điều gì từ cô ta, nhưng anh không còn đường lui. Và nghĩ đến Seo Gyu-ho, anh không thể chùn bước.

Thấy Si-jin trả lời chậm chạp, Do Eun-sung lặp lại câu hỏi, như một cỗ máy:

"Muốn hỏi."

"...Vâng, cô muốn hỏi gì?"

Si-jin trả lời bằng giọng run rẩy. Bên cạnh, Yoo Seung-hwa đang theo dõi sát sao mọi diễn biến của cuộc trò chuyện. Một áp lực vô hình, mạnh mẽ hơn bất kỳ lời đe dọa nào, đang đè nặng lên anh.

"Tôi đã chọn bùng phát."

"Vâng,...tôi biết."

Đúng như dự đoán, Do Eun-sung đi thẳng vào trọng tâm câu chuyện.

"Tôi đã chạy trốn sao?"

"..."

"Tôi đã chạy trốn sao?"

Si-jin hiểu rõ lý do Do Eun-sung liên tục đặt ra những câu hỏi này.

Do Eun-sung, lúc này, khao khát được tha thứ. Si-jin rùng mình trước dáng vẻ chỉ còn lại bản năng, sau khi đã đánh mất mọi cảm xúc. Thậm chí, lý do Do Eun-sung còn sống đến tận bây giờ, có lẽ cũng chỉ vì bản năng sinh tồn, một bản năng cố hữu của con người.

Nhưng sự thật là, Do Eun-sung không thể trở lại như trước, dù có nhận được sự tha thứ từ Si-jin đi chăng nữa. Thật trớ trêu.

"Tôi phải trả giá gì?"

"..."

Cứ như thể cô đang hỏi, liệu mình có xứng đáng được sống hay không. Đó là một câu hỏi quá nặng nề đối với Si-jin, một người sống sót sau vụ khủng bố. Anh hoàn toàn không muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa như vậy. Hơn nữa, nếu đó chỉ là một màn kịch, một sự tha thứ bị ép buộc, anh càng không muốn đáp lời.

"Nói đi."

Đột nhiên, một mệnh lệnh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Si-jin giật mình quay sang, Yoo Seung-hwa đã tiến thêm một bước về phía anh. Giọng cô ấy nghe đầy vẻ khao khát, một cảm xúc hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh.

"Ngay lập tức trả lời guide của tôi."

Yoo Seung-hwa lại ép buộc Si-jin phải thốt ra lời tha thứ.

Đối với Si-jin, đó là một yêu cầu khó khăn hơn bất kỳ hình phạt tàn bạo nào. Do Eun-sung đã gián tiếp gây ra cái chết của em trai và cha mẹ anh. Cô ta đã gián tiếp gây ra cái chết của vô số trẻ em vô tội.

Vậy mà giờ đây, cô ta lại yêu cầu anh tha thứ cho kẻ đồng lõa trong vụ khủng bố.

Si-jin cúi gằm mặt, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt tái nhợt. Mỗi khi anh mấp máy đôi môi khô khốc, nứt nẻ, anh lại cảm thấy một cơn đau nhói tim. Dù chỉ là một lời nói dối, sự tha thứ là điều chỉ có thể thốt ra khi vứt bỏ chính trái tim mình.

"cô...”

Khoảnh khắc anh định lên tiếng, Si-jin ôm chặt lấy ngực. Trái tim anh đập loạn nhịp, dữ dội hơn bao giờ hết, và một cơn đau xé ruột ập đến.

'Cảm giác này...'

Si-jin chắc chắn đã từng trải qua cảm giác này. Cảm giác như trái tim không còn đập theo ý muốn của mình, mà đang bị điều khiển, truyền cảm xúc từ một ai đó.

Và cảm giác rằng mình không cô đơn.

Si-jin mở mắt, lấy lại sự tỉnh táo. Đôi mắt mờ đục của anh đã phần nào lấy lại tiêu cự.

Anh nhìn Do Eun-sung, ánh mắt kiên quyết. Anh không thể xuôi theo và thốt ra lời tha thứ một cách dễ dàng như vậy. Anh phải thử thực hiện kế hoạch cuối cùng.

Si-jin nhớ lại những kiến thức đã thu thập được trong quá trình nghiên cứu về guide khắc ấn.

Guide khắc ấn là một khối hối hận đã tích tụ trong suốt cuộc đời.

'Do Eun-sung đã muốn chết để chuộc tội lỗi suốt cả cuộc đời...'

Si-jin lấy hết can đảm, quyết định chơi ván bài cuối cùng mà anh đã lên kế hoạch. Đây là một nỗ lực nhỏ nhoi mà chỉ Si-jin, người đã có kinh nghiệm đối phó với guide khắc ấn, mới có thể thực hiện được.

Si-jin nhìn thẳng vào Do Eun-sung, cất tiếng, một câu trả lời khác xa với sự tha thứ:

"Cô... bây giờ không cần phải trả bất kỳ giá nào."

"..."

"Tôi không mong đợi gì ở cô."

Si-jin bình thản, lắc đầu. Do Eun-sung chớp mắt, gương mặt vô cảm như một con búp bê.

Si-jin lần đầu tiên nhìn Do Eun-sung không chút e ngại. Đúng như những gì anh vừa nói, Do Eun-sung giờ đây không cần phải trả bất kỳ giá nào. Bởi vì anh không mong đợi gì ở cô.

Đây là tất cả những gì Si-jin có thể nói vào lúc này.

Bên cạnh, Yoo Seung-hwa nhìn người yêu của mình, đôi mắt chứa đầy hy vọng và mong chờ. Thấy Do Eun-sung không có phản ứng gì, Si-jin lặng lẽ đứng dậy, vẻ mặt cam chịu.

Do Eun-sung, sau khi nhìn Si-jin một lúc lâu, lần đầu tiên để lộ một biểu cảm. Cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, cất tiếng:

"Cảm ơn."

Những lời đó như cứa vào tim Si-jin.

Anh thấy khuôn mặt Yoo Seung-hwa tràn ngập sự nhẹ nhõm và xúc động sâu sắc. Đối với guide khắc ấn, những lời nói mang theo cảm xúc, dù chỉ là những thay đổi nhỏ trong biểu cảm, đều là dấu hiệu của sự hồi phục. Cô không thể không cảm thấy xúc động.

Nhưng có một điều Yoo Seung-hwa đã bỏ qua.

Si-jin chính là điểm tựa giúp Do Eun-sung có thể cất tiếng nói và thực hiện hành động.

Cạch!

Chớp nhoáng, Do Eun-sung rút khẩu súng lục giấu dưới gối. Bản năng của một đặc vụ tình báo vẫn còn nguyên vẹn, không hề mai một. Động tác của cô nhanh nhẹn, dứt khoát đến kinh ngạc.

Yoo Seung-hwa, chìm trong hy vọng, là người đầu tiên nhận ra hành động bất ngờ của người yêu. Một tiếng thét tuyệt vọng xé toạc sự tĩnh lặng của căn phòng kín.

"Không, Eun-sung!!"

Chỉ trong tích tắc, Si-jin nhìn thấy nòng súng đen ngòm lạnh lẽo trong tay Do Eun-sung. Yoo Seung-hwa cố gắng ngăn cản bằng cách bắn băng từ tay mình.

Do Eun-sung nhanh chóng điều chỉnh lại súng, đưa nòng súng vào miệng.

Đoàng!

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng súng xé tan màn đêm tĩnh mịch, vang vọng khắp tầng hầm sâu.

Bức tường phía sau đầu cô nhuộm một màu đỏ rực. Lớp băng Yoo Seung-hwa bắn ra đã bao phủ dày đặc bàn tay Do Eun-sung, nhưng người yêu của cô đã tự bắn xuyên đầu.

"Không... Không...! Không!!"

Yoo Seung-hwa gào thét trong đau đớn, lao đến, cuồng loạn ôm chặt lấy người yêu. Cô liên tục bao phủ cơ thể Do Eun-sung bằng băng, như thể muốn cứu cô bằng mọi giá. Yoo Seung-hwa ôm chặt lấy chiếc quan tài băng, lắc đầu điên cuồng.

"Eun-sung, Eun-sung..."

Nhìn cái đầu bị bắn xuyên của Do Eun-sung, những giọt nước mắt của cô, biến thành những mảnh băng sắc lạnh, rơi xuống. Si-jin chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, khuôn mặt tái mét.

Dự đoán của Si-jin đã đúng.

Do Eun-sung luôn khao khát cái chết để chuộc lại những tội lỗi đã gây ra trong suốt cuộc đời. Nỗi đau đớn, day dứt vì tội lỗi vẫn âm ỉ cháy ngay cả khi cô mất đi cảm xúc, trở thành một thực thể bùng phát.

Nhưng Si-jin đã không thốt ra lời tha thứ, cũng không đòi hỏi bất kỳ sự đền bù nào. Anh đã tước đi hoàn toàn ý nghĩa tồn tại của cô.

Khoảng trống nhỏ nhoi đó, chỉ có Si-jin mới có thể nhắm đến.

Hơi thở của Yoo Seung-hwa trở nên gấp gáp, đứt quãng. Yoo Seung-hwa, đánh mất mọi hy vọng, run rẩy vai, nức nở thành tiếng.

"Tại sao... tại sao... lại đối xử với chúng tôi như vậy..."

Tình huống nguy hiểm. Băng bắt đầu lan rộng trên sàn xung quanh Yoo Seung-hwa với những tiếng cọt kẹt.

Sự bùng phát của một Esper cấp A sắp bắt đầu.

Giọng nói khàn đặc của Yoo Seung-hwa, trộn lẫn với tiếng nức nở, chỉ nghe như một sự tiếp nối của sự tức giận.

Si-jin lùi lại. Không còn nhiều thời gian. Anh phải chạy trốn ngay lập tức, để thoát khỏi phạm vi bùng phát của Esper cấp A.

"Không… Không."

Lúc đó, Yoo Seung-hwa nhìn xung quanh, đôi mắt điên dại. Lớp băng dày đặc đã bắt đầu đóng băng chân của những người lính.

Rắc rắc…

Băng bắt đầu lan nhanh trên mặt đất. Các vết nứt trên sàn trắng xóa, và băng đá trỗi dậy. Trong chớp mắt, băng đã trèo lên tường, bắt đầu đóng băng dày đặc cả cánh cửa sắt.

Ngay lập tức, những lưỡi băng sắc nhọn bắt đầu xoáy xung quanh Yoo Seung-hwa như một cơn lốc.

Giữa sự hỗn loạn, những cột băng khổng lồ dần mọc lên từ trần nhà cao vút. Những mũi giáo băng sắc nhọn, to bằng bắp đùi người, không ngừng rơi xuống, xoay cuồng trong cơn lốc dữ dội.

Mục tiêu duy nhất của những mũi giáo băng chết chóc đó chính là Si-jin.

"Phải trốn thôi!"

Si-jin vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng định hướng trong cơn lốc điên cuồng. Các chiến binh đã nhanh chóng bỏ rơi Yoo Seung-hwa - Esper đang mất kiểm soát, và tìm đường thoát thân.

"Bắt lấy hắn! Phải đòi tiền chuộc!"

Trong số đó, một vài chiến binh liều lĩnh xông lên, cố gắng khống chế Si-jin, xem anh như một món hàng để mặc cả.

Nhưng trước khi Si-jin bị tóm được, những tên chiến binh đó đã gục ngã, trúng đạn.

"Ư!"

Máu tanh bắn tung tóe, vấy bẩn lên má Si-jin. Trong cơn hoảng loạn, Si-jin nhìn thấy một người đàn ông, tay lăm lăm khẩu súng, xông pha qua hàng ngũ chiến binh. Về hình dáng, cậu ta không khác gì những chiến binh vũ trang khác.

Nhưng khi Si-jin nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó, tim anh bỗng đập nhanh hơn bao giờ hết.

Dù đang mắc kẹt trong cơn lốc xoáy dữ dội, anh không còn sợ hãi, thay vào đó là khao khát cháy bỏng, cùng với một sự căng thẳng rùng mình lan tỏa đến tận đầu ngón tay.

Không chút do dự, Si-jin lao về phía người đàn ông.

Người đàn ông đang nạp đạn, ánh mắt vẫn không rời Si-jin.

Chỉ có cậu ta, không hề tìm cách trốn chạy, mà dũng cảm tiến về phía Si-jin.

Ngay lúc đó, một mũi giáo băng sắc nhọn lao đến từ phía sau Si-jin, như muốn xuyên thủng anh, biến anh thành những mảnh vụn.

Si-jin dồn hết sức lực, nhảy một cú cuối cùng, hoàn toàn phó thác cơ thể mình cho cậu ta. Người đàn ông ôm chặt Si-jin vào lòng, che chắn anh khỏi nguy hiểm, rồi giơ tay về phía mũi giáo băng đang lao tới.

Keng!

Đồng thời, những tảng băng đang hung hãn ập đến như một vụ nổ bỗng chốc tan biến thành bụi phấn. Đó là năng lượng khổng lồ của một Guide, với khả năng triệt tiêu mọi năng lượng âm.

"Xâm nhập thất bại."

Người đàn ông dùng tay che chắn đầu Si-jin, bảo vệ anh khỏi những mảnh vỡ, đồng thời ra lệnh vào tai nghe:

"Mục tiêu đã bùng phát, tất cả Alpha tiến vào ngay lập tức."

Ngay khi cậu ta dứt lời, trần nhà bê tông đổ sập trong một tiếng nổ kinh hoàng, đội Alpha xuất hiện, nhanh chóng hạ cánh xuống hiện trường. Họ bắt đầu áp chế các chiến binh rất tàn nhẫn, không chút nương tay.

Trong vòng tay cậu, Si-jin vùi mặt vào ngực cậu, cố gắng trốn tránh thực tại hỗn loạn.

Giữa cơn lốc xoáy dữ dội, hai người cảm nhận được nhau một cách mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Người đàn ông đã lừa dối anh, che giấu thân phận ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Jung Tae-yul.

Si-jin siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy cậu.

Niềm tin của anh đã không hề sai lầm.

Jung Tae-yul ôm chặt Si-jin trong vòng tay.

Dần dần, Sự ngứa ran từ trái tim lan tỏa khắp cơ thể, đi kèm với một sự căng thẳng dễ chịu. Đồng thời, một cảm giác thỏa mãn, một sự gắn bó sâu sắc trào dâng. Cảm giác này tương tự như cái ngày anh gặp lại Tae-yul ở trung tâm. Một niềm tin vững chắc rằng người này chính là Tesoro của anh.

Bình luận
sparklingbaby
sparklingbabyChương 111
hên quá cuối cùng cũng tìm thấy nhau ròi huhu
Trả lời·4 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo