Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Bên dưới lòng đất, mọi thứ đang sụp đổ. Si-jin vẫn mắc kẹt trong phòng giam cùng So Sung-won đang dần kiệt sức. Tinh thần của Si-jin, sau quá nhiều chịu đựng, đang dần tan vỡ dưới gánh nặng của nỗi ám ảnh kinh hoàng.
Jung Tae-yul không thể chần chừ thêm nữa. Cậu phải giải cứu Si-jin ngay lập tức!
Jung Tae-yul vội vã chạy đến nơi Si-jin bị giam giữ. Khi cậu phá hủy những tàn dư năng lượng băng và mở toang cánh cửa, So Sung-won đang ôm chặt Si-jin trong vòng tay, che chở cho anh, mặc cho máu vẫn đang rỉ ra từ trán.
Ánh mắt Jung Tae-yul trở nên hoảng loạn khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Si-jin. Họ phải rời khỏi nơi này ngay lập tức!
Jung Tae-yul lập tức gọi người đồng đội đáng tin cậy nhất qua tai nghe.
"Ham Geon-woo."
Ham Geon-woo một lần nữa kiểm tra vị trí trên thiết bị theo dõi gắn trên chiếc đồng hồ thông minh của mình. Cậu đang theo dõi chiếc vòng cổ bạch kim mà Jung Tae-yul luôn đeo, chiếc vòng được kích hoạt bằng nhiệt độ cơ thể.
"Thiết bị theo dõi này... không chỉ có mình bác sĩ Baek biết."
Ham Geon-woo nhanh chóng phân tích tình hình. Bác sĩ Baek sẽ không bao giờ tùy tiện để chiếc vòng cổ của Jung Tae-yul rơi vào tay người khác.
Vậy thì, nhiệt độ cơ thể mà chiếc vòng cổ bạch kim đang nhận diện có lẽ là của Seo Gyu-ho.
Ầm...
Đúng lúc đó, một tiếng nổ khác vang lên từ xa. Đèn nhấp nháy liên tục như điên, như thể điện đã bị cắt hoàn toàn, khiến tầm nhìn trở nên hỗn loạn.
Ham Geon-woo, vẻ mặt căng thẳng đầy lo lắng, hét lớn vào tai nghe:
"Jung Tae-yul, mau chạy đi!"
Không có tiếng trả lời. Ham Geon-woo thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh trong bóng tối, rồi lại bắt đầu lao đi. Cậu phải nhanh chóng tìm ra Seo Gyu-ho và đến hỗ trợ Jung Tae-yul.
Ham Geon-woo liên tục kiểm tra thiết bị theo dõi, chạy hết tốc lực. Những khối bê tông to lớn như những chiếc xe hơi chắn ngang đường đã bị cậu dùng dị năng đẩy sang một bên. Việc sử dụng dị năng trong bóng tối, nơi rất khó xác định mục tiêu, là một thử thách vô cùng khó khăn, nhưng đây là lúc cậu phải làm được những điều tưởng chừng như không thể.
Ngay sau đó, Ham Geon-woo tìm thấy một nhà tù vẫn còn nguyên vẹn. Chắc chắn đây là nơi mà Jung Tae-yul đã gỡ bom trước đó.
Bên trong, Ham Geon-woo tìm thấy một người đang bám chặt lấy cánh cửa sắt. Trên bộ đồ chiến đấu rách nát của người đó có in biểu tượng của Trung tâm F12. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Seo Gyu-ho.
Đúng lúc đó, giọng nói của Jung Tae-yul vang lên trong tai nghe.
[Đã tiêu diệt mục tiêu.]
"...Ha, Alpha B, chúng tôi cũng đã giải cứu con tin Seo Gyu-ho an toàn."
Ham Geon-woo thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, cậu dùng tay xé toạc cánh cửa sắt, ôm chặt Seo Gyu-ho vào lòng. Mỗi khi đèn nhấp nháy, khuôn mặt đầy thương tích của Seo Gyu-ho lại hiện lên. Ai đó đã cẩn thận lau sạch, băng bó tạm thời những vết thương, nhưng một bên mắt bị lõm sâu, môi nứt toác và vết rách dài trên trán cho thấy những tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
Hơn nữa, một mạch máu lớn nổi rõ trên cổ cậu ta, như thể sắp vỡ tung. Đó là dấu hiệu báo trước một vụ bùng phát năng lượng.
"Chết tiệt, thằng bé này đã bị cái gì thế này..."
Ham Geon-woo lập tức lấy một ống tiêm nhỏ từ trong người ra, cắm vào vai Seo Gyu-ho. Đó là thuốc ổn định khẩn cấp. Dù việc tiêm thuốc có thể gây ra đau đớn, nhưng nếu một Esper hệ Hỏa bùng nổ ngay lúc này thì nhiệm vụ sẽ thất bại, và cơ thể Seo Gyu-ho chắc chắn sẽ bị xé nát thành từng mảnh. Cậu không còn lựa chọn nào khác.
"Khụ, khụ, khụ...!"
Có lẽ thuốc ổn định khẩn cấp đã có tác dụng. Seo Gyu-ho thở dốc nặng nề, nắm chặt lấy cánh tay Ham Geon-woo. Seo Gyu-ho có lẽ đang đứng ngay trước bờ vực của một vụ bùng nổ năng lượng, vì Ham Geon-woo có thể cảm nhận được hơi nóng rực từ lòng bàn tay cậu ta. Ham Geon-woo cố gắng chịu đựng sức nóng, dùng đèn pin để kiểm tra cổ Seo Gyu-ho. May mắn thay, những mạch máu đang co giật dần dần dịu lại.
Ham Geon-woo ngay lập tức trang bị dây thừng cho Seo Gyu-ho. Đó là thiết bị để thoát hiểm.
"...Ham, Geon-woo,... Esper..."
"Ổn rồi. Em út của chúng ta đã làm rất tốt."
Chỉ một lời khen ngợi đơn giản cũng khiến ánh mắt Seo Gyu-ho trở nên đầy vẻ đáng thương. Chắc chắn, mỗi nhịp thở đều là một cực hình đối với anh. Lúc này, Seo Gyu-ho nắm chặt tay Ham Geon-woo, cố gắng nói trong cơn ho:
"Baek... khụ... Bác sĩ Baek..."
"Thở sâu vào. Đội trưởng đã đi rồi."
"Bác sĩ Baek... đã không trở lại... khụ..."
"Esper Seo Gyu-ho," Ham Geon-woo nói, giọng chắc nịch, "Hãy tin tưởng đội Alpha."
"..."
"Cậu chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi."
Cuối cùng, Seo Gyu-ho cũng dần kiểm soát được nhịp thở hỗn loạn. Cậu nhắm nghiền mắt, cố gắng hít thở sâu.
Ham Geon-woo khoác Seo Gyu-ho lên vai. Cậu muốn sử dụng dị năng để nâng cậu ta lên, nhưng hiện tại cậu đang dùng dị năng để chống đỡ trần nhà. Chỉ cần một chút sơ sẩy, Seo Gyu-ho có thể bị chôn vùi dưới đống bê tông sụp đổ.
Lúc đó, một giọng nói mệt mỏi vang lên trong tai nghe:
[Ham Geon-woo.]
Giọng nói của Jung Tae-yul mệt mỏi hơn bình thường. Ham Geon-woo quay đầu nhìn sang phía đối diện. Hành lang đã bị chặn bởi những tảng bê tông nặng nề, và nước rò rỉ xối xả từ đâu đó, ngập đến nửa đôi ủng chiến đấu của cậu.
Giọng của Jung Tae-yul lại vang lên trong tai nghe:
[Bác sĩ đang gặp nguy hiểm. Anh ấy không thể giữ bình tĩnh được.]
"Ngay cả khi cậu guiding, anh ấy vẫn không thể bình tĩnh lại sao?"
[Tôi cũng đang trong tình trạng bất ổn. Nếu tùy tiện chạm vào năng lượng của anh ấy, tình hình sẽ còn nguy hiểm hơn.]
Jung Tae-yul thẳng thắn nói ra sự thật. Ham Geon-woo thở dài, nhìn sâu vào đường hầm và hỏi:
"Cậu có thể chạy được không?"
[Tôi có thể chạy, nhưng trần nhà đã sập xuống và chặn hoàn toàn lối đi phía trước.]
Ham Geon-woo thở dốc, đứng thẳng dậy. Cậu đã hiểu ý của Jung Tae-yul.
Trong tình huống lối thoát bị chặn, và con tin đang đối mặt với nguy hiểm chết người, cậu chỉ có một việc duy nhất phải làm.
"...Vậy thì, mình phải mở đường đến đó."
Giờ đây, Ham Geon-woo không chỉ phải dọn đường ở vị trí hiện tại mà còn phải phá tan toàn bộ chướng ngại vật trên hành lang phía trước.
[Chỉ cần trụ 20 giây thôi.]
"Thời gian không phải vấn đề."
Bây giờ là tình huống khó khăn để ước tính phạm vi sử dụng dị năng.
Dị năng rất khó kiểm soát nếu không xác định rõ mục tiêu. Một sơ suất nhỏ có thể khiến cậu phá hủy cả sàn nhà, khiến hành lang càng thêm hỗn loạn. Và nếu chẳng may nâng cả Jung Tae-yul lên cùng với đống đổ nát, mọi chuyện sẽ kết thúc thật sự. Đây là thời khắc đòi hỏi khả năng kiểm soát tuyệt đối và sức mạnh tinh tế, ngang tầm với năng lực cấp S.
[Chỉ có một cơ hội thôi.]
Jung Tae-yul khẽ nói. Ham Geon-woo nghiến răng, hít một hơi thật sâu.
Jung Tae-yul đã thực hiện một nhiệm vụ khó khăn đến mức phi thường trong gần 90 tiếng đồng hồ. Đây là một yêu cầu từ người đàn ông đã làm được những điều tưởng chừng như không thể. Giờ là đến lượt cậu.
"...Được rồi, chết tiệt. Chết vì bùng phát hay chết vì bị bê tông đè cũng có khác gì nhau đâu."
Ham Geon-woo lẩm bẩm, tập trung toàn bộ năng lượng vào đầu ngón tay.
"Phải nhanh chóng cho bác sĩ thấy khuôn mặt đẹp trai này của mình mới được."
[ĐM, không phải lúc để đùa đâu!]
Jung Tae-yul, luôn ghét những trò đùa trong lúc làm nhiệm vụ, gắt gỏng.
"Vẫn còn sức để chửi bậy cơ à."
Ham Geon-woo khẽ cười, nhưng bắt đầu tập trung nhìn vào hành lang phía sau bóng tối.
Năng lượng trong cơ thể bất ổn, xung quanh chỉ có bóng tối bao trùm. Không có bất kỳ vật thể nào có thể cảm nhận được để xác định mục tiêu cho dị năng. Cậu vẫn đang phải dùng dị năng để chống đỡ trần nhà, và giờ còn phải dọn dẹp hàng trăm vật thể lạ nằm rải rác trong bóng tối. Ham Geon-woo nghiến răng, nhìn chằm chằm vào màn đêm.
[Tập trung đi.]
Đội trưởng ra lệnh.
Ngay lúc đó, Ham Geon-woo cảm thấy một lực hút mạnh mẽ như nam châm. Cậu thỉnh thoảng yêu ớt cảm nhận được trong suốt mười năm làm nhiệm vụ.
Sức mạnh to lớn của guide đang báo hiệu vị trí của cậu. Ham Geon-woo hơi nghiêng đầu sang trái một chút so với hướng mà cậu đang nhìn. Jung Tae-yul và bác sĩ Baek đang ở cuối con đường đó.
"Chỉ có một cơ hội thôi."
[Biết rồi.]
Ham Geon-woo từ từ nhắm mắt lại, dồn toàn bộ sự tập trung vào các giác quan.
Trong trạng thái đó, cậu nắm chặt tay. Những khối bê tông trên đường hầm run rẩy, lơ lửng trên trần nhà một cách nguy hiểm. Đồng thời, áp lực của dòng nước rò rỉ từ đâu đó trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
[20 giây.]
Trong tai nghe, giọng Jung Tae-yul đếm ngược thời gian. Cậu chắc chắn đang chạy hết tốc lực, không một chút do dự.
"Nhanh lên! Không... tôi không trụ được nữa...!"
Đầu ngón tay của Ham Geon-woo run rẩy dữ dội. Cậu đang sử dụng dị năng trên một diện rộng, và ngay cả một Esper cấp A cũng khó có thể chống đỡ một trọng lượng khổng lồ như vậy một mình. Mỗi giây trôi qua, trái tim cậu như đang bốc cháy.
[Mười giây!]
Từ phía xa, tiếng bước chân của Jung Tae-yul ngày càng gần. Một mạch máu lớn nổi rõ trên cổ Ham Geon-woo. Năng lượng đang cạn kiệt nhanh chóng. May mắn thay, Jung Tae-yul đã quá quen với bóng tối. Dù đang ôm Si-jin trong vòng tay, cậu vẫn khéo léo tránh né những chướng ngại vật ngổn ngang trên đường và lao về phía trước. Guide So Sung-won cũng bị thương, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và theo sát phía sau.
Ánh đèn pin giúp họ nhìn thấy nhau. Jung Tae-yul nhanh chóng tiếp cận. Khi đến gần phạm vi an toàn, cậu hét lớn:
"Chạy!"
Lối ra chỉ còn cách đó hai mươi mét. Ham Geon-woo ngậm chặt đèn pin vào miệng, dồn hết sức lực còn lại để chạy về phía lối thoát. Seo Gyu-ho trên vai cậu đã ngất lịm từ lúc nào.
Ba người còn tỉnh táo nắm chặt lấy sợi dây thừng thả từ trên cao xuống, thay vì sử dụng chiếc thang máy đã hỏng. Sợi dây trượt nhanh trên mặt đất, như thể sắp bị kéo đứt vì trọng lượng quá lớn.
Ầm... Ầm...
Ngay khi cả ba người vừa trượt ra ngoài, tầng hầm mà Ham Geon-woo đang cố gắng chống đỡ hoàn toàn sụp đổ.
Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng băng vỡ vụn vọng lại. Đó là dấu chấm hết cho mọi cơn ác mộng.
Bên ngoài, mặt trời đã dần khuất bóng.
Tại khu vực phòng thí nghiệm bị bỏ hoang hàng chục năm trước, đội hỗ trợ và đội xử lý đang vội vã chạy đến từ xa, một chiếc trực thăng cứu thương đang quần thảo trên bầu trời.
Ngay khi vừa đặt chân lên mặt đất, Jung Tae-yul lập tức cúi xuống nhìn Si-jin đang nằm trong vòng tay mình.
"Bác sĩ, nhìn tôi này. Baek Si-jin!"
Si-jin vẫn run rẩy như cây sậy
Jung Tae-yul ngay lập tức kiểm tra sắc mặt tái mét của Si-jin. Lập tức, các thành viên đội Alpha vây quanh hai người, tạo thành một vòng bảo vệ.
Si-jin yếu ớt đến đáng thương, thậm chí không thể thoát khỏi tư thế co ro. Chắc chắn là do anh đã phải chịu đựng nỗi kinh hoàng từng giây trong suốt chín mươi giờ qua. Jung Tae-yul muốn làm bất cứ điều gì để trấn an anh, nhưng trong tình trạng năng lượng của bản thân còn khó kiểm soát, cậu không dám tùy tiện chạm vào năng lượng yếu ớt của một người bình thường.
Jung Tae-yul cúi xuống thật gần để kiểm tra hơi thở của Si-jin. Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng Si-jin thì thầm yếu ớt không ngừng nghỉ:
"...Rồi... rồi sẽ ổn thôi..."
"Bác sĩ, thở chậm lại. Tỉnh táo lên," Jung Tae-yul nói, vừa kiểm tra sắc mặt của Si-jin. Nhưng Si-jin vẫn chỉ lẩm bẩm, không thể thoát khỏi tư thế co ro. Âm thanh yếu ớt đến mức cậu phải ghé sát tai mới có thể nghe rõ.
"Ổn, ổn rồi... Chúng ta sẽ ổn thôi..."
"...Anh."
Ánh mắt kiên định của Jung Tae-yul, người đã nhận ra giọng nói quen thuộc, từ từ tan vỡ.
Chỉ cần nghĩ đến việc vừa thoát ra khỏi một nơi không khác gì địa ngục trần gian, Jung Tae-yul có thể đoán được trạng thái hiện tại của Si-jin.
Anh ấy đang bị sang chấn tâm lý.
Trong chốc lát, những ký ức về vụ tai nạn mười năm trước lại hiện về trong tâm trí Jung Tae-yul.
"Ừ, ừ... anh, anh ở đây..."
"Anh, nhìn em đi, làm ơn... Chúng ta an toàn rồi," Jung Tae-yul dỗ dành, giọng khẩn thiết. Bàn tay cậu vuốt ve gò má hốc hác của Si-jin, vừa trân trọng vừa tuyệt vọng. Trong nỗi đau khổ tột cùng, ánh mắt Jung Tae-yul cũng trở nên bất định.
Si-jin chỉ ôm chặt lấy bất cứ thứ gì chạm vào tay mình, thì thầm những lời vô nghĩa trong hơi thở gấp gáp, các đầu ngón tay run rẩy một cách đáng sợ.
"Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa thôi, ai đó... nhất định sẽ đến..."
"Anh, ổn rồi... Em bây giờ không đau gì cả."
"Sẽ... cứu... cứu chúng ta... Sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi..."
"Anh, làm ơn bình tĩnh lại. Làm ơn..."
Jung Tae-yul đau đớn nói, ôm chặt Si-jin vào lòng. Vẻ mặt khẩn cầu của cậu khiến những thành viên đội Alpha xung quanh không khỏi sững sờ. Trong không gian yên tĩnh, gió đầu hè thổi nhè nhẹ, không ai dám lại gần quấy rầy họ.
Ngay lập tức, Jung Tae-yul tập trung tinh thần, cố gắng guiding cho Si-jin. Cậu phải làm bất cứ điều gì để trấn an anh.
Năng lượng nhỏ bé của Si-jin cuộn tròn trong tim, tự hành hạ bản thân thật đau đớn. Hệt như ngày đó, mười năm về trước. Jung Tae-yul, dù trong trạng thái bất ổn, vẫn cẩn thận guiding, từ từ dẫn dắt nguồn năng lượng cuộn tròn như chất độc đó về phía trái tim mình.
"Ha... ha..."
Ngay lập tức, nhịp thở dồn dập của Si-jin dần dần dịu lại. Jung Tae-yul nhìn xuống gương mặt Si-jin trong vòng tay mình, cố gắng giữ bình tĩnh và nói:
"Thở chậm lại, anh... Mở mắt ra đi."
"Hức..."
"...Không sao đâu, chúng ta an toàn rồi."
"..."
Với lời khẩn cầu tha thiết, đôi mắt nhắm nghiền của Si-jin từ từ hé mở.
Hàng mi dài run rẩy như co giật, và đồng tử trong đôi mắt ướt nhòe mờ đục. Đôi môi đóng vảy máu, những vết bầm tím loang lổ khắp cơ thể khiến Si-jin trông càng thêm yếu ớt.
Jung Tae-yul nhìn Si-jin, ánh mắt đỏ hoe, chứa đựng tất cả tình yêu thương. Cậu vẫn nhẹ nhàng guiding, giúp anh cảm nhận làn gió dịu mát từ xa.
"Ở đây có ánh sáng, cũng có gió nữa, nhìn đi... Bây giờ ổn rồi."
Jung Tae-yul cẩn thận guiding, thì thầm bằng giọng nói dịu dàng. Nhưng giọng cậu run rẩy, nghẹn ngào.
"Mọi chuyện đã kết thúc. Ổn rồi..."
"..."
Dần dần, những cơn run rẩy trên cơ thể Si-jin cũng bắt đầu lắng xuống. Tuy nhiên, anh vẫn trông như một con búp bê sứ mong manh, tái nhợt. Hơi thở thỉnh thoảng hụt hẫng như thể sắp ngừng lại, khiến Jung Tae-yul không thể ngừng lặp đi lặp lại những lời trấn an.
Cơn hoảng loạn đã qua, nhưng chỉ có vậy. Dần dần, ánh mắt Si-jin trở nên vô hồn.
"Ha... hừm..."
Việc guiding tiếp tục cho đến khi năng lượng của Si-jin hoàn toàn được giải tỏa. Jung Tae-yul linh cảm rằng Si-jin sắp mất đi ý thức. Cơ thể anh đã chạm đến giới hạn, nguồn năng lượng quá yếu ớt đến nỗi Jung Tae-yul không thể tiếp tục guiding.
Dần dần, đầu Si-jin mất đi sức lực. Đôi mắt anh, khép hờ, dần bị lòng trắng chiếm lấy, rồi anh hoàn toàn nhắm mắt.
Có lẽ anh đã tỉnh lại trong giây phút cuối cùng. Si-jin gọi tên ai đó, giọng khẩn thiết:
"Yoo-sung à..."
"..."
Xung quanh trở nên tĩnh lặng. Jung Tae-yul ôm chặt Si-jin trong vòng tay, đồng tử cậu bất động. Chỉ có mái tóc của Jung Tae-yul khẽ lay động trong gió.
Từ từ, Jung Tae-yul ngẩng đầu lên. Ham Geon-woo, bắt gặp ánh mắt cậu, không thể che giấu vẻ kinh ngạc. Choi Yoo-sung. Một cái tên mà không ai biết nếu không có mối quan hệ kéo dài mười năm.
Anh ấy đã nhớ ra mình.
Một cơn chóng mặt ập đến. Trong tai nghe vẫn vang vọng những báo cáo tình hình định kỳ. Nhưng Jung Tae-yul thậm chí không thể thông báo kết thúc nhiệm vụ.
Cậu nghiến răng. Dần dần, những ký ức quá khứ trào dâng như sóng.
"Ai đó sẽ đến. Sẽ cứu chúng ta... Sẽ ổn thôi."
Jung Tae-yul nhớ lại rằng Si-jin chỉ mới hai mươi ba tuổi khi tai nạn xảy ra. Nghĩ lại, anh còn quá trẻ. Nhưng anh đã cố gắng hết sức để trấn an cậu cho đến phút cuối cùng.
Đối với Jung Tae-yul, vụ tai nạn năm xưa là một ký ức đau thương. Nhưng Jung Tae-yul đã sống sót mà không bị tổn thương nghiêm trọng, tất cả là nhờ sự bảo vệ tuyệt vọng của Si-jin.
Và giờ đây, Jung Tae-yul đã ở cái tuổi, mà hai mươi ba tuổi dường như còn quá trẻ con. Vào cái ngày định mệnh đó, anh ấy cũng cần được bảo vệ. Nếu cậu biết rằng anh ấy sẽ phải chịu đựng những vết thương lòng sâu sắc đến như vậy, thì sau vụ tai nạn, cậu đã không nên để anh ấy một mình... Càng nghĩ vậy, trái tim cậu càng tan nát.
Đúng lúc đó, tiếng gọi của Ham Geon-woo vang lên:
"Đội trưởng."
"......"
Jung Tae-yul từ từ ngẩng đầu lên. Thời gian dường như trôi chậm lại. Cậu ta nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Ham Geon-woo, và đội hình phòng thủ vững chắc của các đặc nhiệm bao quanh mình.
"Jung Tae-yul."
Ham Geon-woo nắm lấy một bên vai Jung Tae-yul, khẽ nói.
"Báo cáo hoàn thành nhiệm vụ đi, phải đưa anh ấy đến bệnh viện trước đã."
Chỉ đến lúc đó Jung Tae-yul mới thở hổn hển. Nhiệm vụ khủng khiếp cuối cùng đã kết thúc. Họ chỉ còn lại việc hồi phục.
Jung Tae-yul, vẻ mặt cứng đờ, bế Si-jin lên.
Lần cuối cùng cậu báo cáo hoàn thành nhiệm vụ qua tai nghe, giọng nói hân hoan của những người ở Trung tâm F12 vang lên từ sở chỉ huy.
Giữa tiếng hò reo chiến thắng, ý thức của Jung Tae-yul dần chìm vào bóng tối. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, với những vết thương nghiêm trọng và chín mươi giờ liên tục thực hiện nhiệm vụ. Dù cố gắng đến đâu, Jung Tae-yul cũng không thể chống lại sự mệt mỏi đang nhấn chìm. Cuối cùng, cậu nhắm mắt, sau khi nhìn Ham Geon-woo một lần nữa. Cậu tin tưởng Ham Geon-woo.
------
hế lô, tình hình là cái team này đang hết hơi vì sửa lại bản dịch từ quyển 4-8.... Quyển 1-3 làm chúng tôi hơi mệt và chưa sửa chữ nào, số chương đăng trong ngày hôm nay khá là khó hiểu, nên mới mất 2 tuần để làm í