"Tôi không biết. Tôi gặp guide Jung Tae-yul lần đầu tiên ở trung tâm này."
"Lần đầu tiên?"
Yoo Seung-hwa nhìn Si-jin như thể đang nhìn xuyên thấu anh. Si-jin cũng ngạc nhiên nhìn lại cô. Anh nhìn thấy đôi mắt sắc bén dài của Yoo Seung-hwa. Anh cảm thấy như thể có một lực kéo trong bàn tay mà cô đang đỡ anh.
Si-jin nhìn cô rồi ngượng nghịu cười. Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy khó xử nếu bị nhìn chằm chằm như thế này. Hơn nữa, đối phương là một điệp viên có thể khai thác mọi loại thông tin trong tích tắc. Đương nhiên là anh không thể không căng thẳng.
Một lúc sau, Yoo Seung-hwa khẽ nói.
"Anh không nói dối."
"...Haha, tại sao tôi lại nói dối chứ."
"Đúng vậy."
Yoo Seung-hwa nói một cách vô cảm. Nụ cười mà cô ấy vừa thể hiện đã biến mất như có phép thuật. Si-jin cảm thấy cô ấy thật khó khăn như cái ngày đầu tiên anh gặp Yoo Seung-hwa.
Chẳng mấy chốc, Yoo Seung-hwa khẽ lẩm bẩm.
"Dù sao thì anh cũng là một người không thể nói dối."
Cảm giác đó có chút mĩ diệu. Nụ cười mà Si-jin đang cố gắng gượng trở nên mờ nhạt một cách khó xử. Anh cảm thấy như thể tất cả những cuộc trò chuyện thành thật cho đến giờ đều là dối trá.
Si-jin cố gắng xoa dịu bầu không khí bằng một nụ cười và nói.
"Esper Yoo Seung-hwa. Tôi không ở vị trí có thể nói một cách dễ dàng, nhưng... Tôi thấy rằng esper Yoo Seung-hwa có khả năng cải thiện vì cô có ý định cải thiện tình hình."
"... "
"Nếu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ tôi, hãy nói cho tôi biết. Có những cách để xin trung tâm thời gian riêng hoặc tư vấn song song với guide của cô."
"Vâng. Cảm ơn."
Yoo Seung-hwa khẽ nói lời cảm ơn. Cô thậm chí còn hơi mỉm cười với Si-jin. Biểu cảm của cô có vẻ thoải mái hơn trước. Si-jin nói với Yoo Seung-hwa như để khích lệ cô.
"Tôi ghen tị với cô. Tôi nghĩ rằng nếu là Esper Yoo Seung-hwa, cô có thể làm bất cứ điều gì cho guide khắc ấn của mình."
Theo những gì Si-jin biết, Yoo Seung-hwa đã khắc ấn với guide của mình được hơn 5 năm.
5 năm mang khí chất của đối phương trong tim. Càng là những Esper khắc ấn thì thời gian càng lâu, họ càng không ám ảnh đối phương mà bắt đầu coi đối phương là một phần của bản thân hoặc là trái tim của mình.
Si-jin muốn tin rằng cảm xúc đó là tình yêu, nhưng anh tự hỏi liệu Yoo Seung-hwa lạnh như băng có mang ý nghĩa tương tự hay không.
"Vâng."
Yoo Seung-hwa nói một cách thờ ơ với khuôn mặt bình tĩnh.
"Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho người yêu của tôi."
Sau khi tư vấn và tiễn Yoo Seung-hwa đi, Si-jin đi đến phòng khám. Anh định xem lại số đo của Jung Tae-yul, sắp xếp tài liệu giảng dạy rồi ra ngoài. Tại sao bài giảng cho học viên lại đúng vào hôm nay. Si-jin vội vã bước vào phòng khám, than vãn về lịch trình dày đặc của mình.
Và ngay khi anh ngồi xuống, một tin nhắn đã đến với Si-jin.
-Yêu cầu gọi video: Kwon Ji-won-
[Kwon Ji-won: tôi đã tìm thấy tài liệu rồi haha]
Ngay khi nhìn thấy tin nhắn, Si-jin đã kiểm tra thời gian. 1:30 chiều. Vì anh phải đến đó trước 2 giờ, anh có thể nhận tài liệu, giải quyết công việc trong 20 phút rồi đi. Sau khi sắp xếp suy nghĩ, Si-jin nhấp vào nút chấp nhận.
-Đã chấp nhận cuộc gọi video với Kwon Ji-won.-
"Ji-won à. tôi phải đi trong 20 phút nữa."
Si-jin nói mà không cần nhìn vào màn hình. Kwon Ji-won, người chiếm một góc màn hình máy tính, không hề bận tâm. Điều cơ bản là các nhà kiểm tra chẩn đoán đều bận rộn.
[Gì chứ. 20 phút? tôi có thể ăn xong còn ngủ trưa được đấy.]
"Đừng đùa."
Si-jin cười yếu ớt nói. Bên dưới, tay anh bận rộn di chuyển con chuột.
Sau đó, khuôn mặt của Kwon Ji-won đến gần hơn trên màn hình. Đôi mắt xệ xuống và ấn tượng lười biếng của Kwon Ji-won trở nên nổi bật trên màn hình. Si-jin vẫn không thể để ý đến, và bạn anh thì thầm một cách tiếc nuối.
[Ôi trời ơi... Sao khuôn mặt của thằng nhóc lại gầy đi một nửa thế này.]
"tôi đã hoàn thành cuộc kiểm tra tổng thể lần này."
[Đã xong rồi á? Sao bên đó lại xong sớm thế. Nhà kiểm tra chẩn đoán cũng chỉ có mình cậu thôi mà.]
"Haha... Gửi tài liệu cho tôi trước đi."
Si-jin cười trừ cho qua chuyện. Tay anh đã bận rộn gõ máy tính. Tài liệu giảng dạy đã được kiểm tra sắp xếp, nhưng Si-jin vẫn phải xem lại và đi ra ngoài.
Lúc đó, Kwon Ji-won nói một cách đắc thắng.
[tôi đã đặc biệt sắp xếp tài liệu cho Tiến sĩ Baek bận rộn đây rồi đấy.]
"Gì cơ...? Ji-won."
[Ừ.]
Bây giờ Si-jin mới nhìn vào màn hình cuộc gọi video. Vẻ cảm động được thể hiện ở mọi ngóc ngách trên khuôn mặt anh.
"cậu có cần gì không? Sinh nhật con cậu là khi nào ấy nhỉ?"
[Qua rồi, cái thằng nhóc này. Lần này tôi nhận được xe tập đi rồi đấy.]
Kwon Ji-won cười trừ cho qua những lời nịnh nọt vô nghĩa. Cả hai đã cho và nhận đủ rồi.
Kwon Ji-won nói trong khi kiểm tra thứ gì đó.
[tôi sẽ giải thích ngắn gọn cho cậu nghe ha.]
"ừ-."
[Ừm... Các Esper sử dụng niệm lực rất hiếm nên việc chăm sóc cũng khó khăn. Không có tài liệu nào về hạng S, nhưng có một số tài liệu về hạng A và B ở Mỹ. Chờ một chút...]
"Gì cơ, chưa từng có trường hợp nào lên đến hạng S sao?"
[Ngày xưa có nói ‘Tần Thủy Hoàng’ là hạng S.]
"Vô lý thật..."
Điều đó có nghĩa là mê tín. Si-jin thở dài rồi cười. Ham Geon-woo đã được sinh ra với một khả năng hiếm có ngay cả khi cậu được sinh ra.
Đương nhiên, có rất ít tài liệu về khả năng hiếm có này và việc chăm sóc trở nên khó khăn tương ứng. Nó giống như việc con người khó nuôi những loài cá hiếm một cách an toàn.
Tuy nhiên, Si-jin muốn đặc biệt quan tâm đến Ham Geon-woo. Ngay từ đầu, anh đã đến Trung tâm F12 để giúp đỡ cậu ấy.
[Nhìn vào tài liệu thì những đứa trẻ sử dụng niệm lực đều tương tự nhau. Chủ yếu là khi dị năng tăng cường, dao động lớn hơn và nhỏ hơn vào buổi sáng và buổi tối, và tổng lượng dao động tăng dần.]
Trong biểu đồ, các số đo dao động lặp lại như những con sóng và chiều rộng ngày càng lớn hơn. Đó là bằng chứng cho thấy cậu đang ngày càng mạnh hơn.
"Ừm, đúng vậy. Geon-woo cũng tương tự..."
[Ừ. Vì dao động dao động mạnh nên phải tiêu hao dị năng một cách đều đặn. Trong trường hợp này, nếu dao động tích tụ một lần, nó sẽ tích tụ như một chất độc mỗi ngày.]
"...Có nghĩa là nếu quản lý không tốt thì có nguy cơ bùng phát cao."
[Đúng vậy. Có lẽ cậu ấy ổn định cho đến giờ là nhờ cuộc sống trung tâm đều đặn và chơi với những người bạn thời thơ ấu có cùng thứ hạng. Nếu thiếu một trong hai điều đó, có lẽ cậu ấy đã tan nát rồi?]
"... "
Nếu số đo dao động mạnh vào buổi sáng và buổi tối, thì đương nhiên nguy cơ bùng phát cũng cao. Nhưng ngay từ đầu, mô hình đó đã là cơ bản.
Trong trường hợp này, Si-jin chỉ có thể nói với Ham Geon-woo rằng "cậu sinh ra đã bị cao huyết áp và có nguy cơ đột quỵ cao ~ Vì vậy, quản lý chế độ ăn uống và tập thể dục đều đặn là điều cần thiết ~". Si-jin thở dài thườn thượt.
[Chúc mừng cậu đã trúng loại khó quản lý.]
"Haa... Hahaha."
Trước những lời trêu chọc của Kwon Ji-won, Si-jin đỡ trán và cười như một nhà khoa học điên nửa vời. Anh có thể chịu được nếu đó là hạng C hoặc B có thể bùng phát, nhưng một Esper hạng A sắp thăng hạng S lại là một loại nguy hiểm.
Nói một cách thẳng thắn, Si-jin đang ôm một quả bom hẹn giờ. Nếu anh nuôi dưỡng cậu ấy một cách an toàn lên hạng S, anh sẽ được cất nhắc lên một vị trí cao, hoặc anh có thể bị sụp đổ ngay lập tức.
'Có lo lắng thì cũng vô ích... Mình phải tiếp tục chăm sóc cậu ấy đến cùng.'
Dù sao thì Si-jin cũng không có tham vọng thăng tiến, vì vậy anh quyết định làm việc chăm chỉ. Trên thực tế, chỉ cần giữ cho một Esper ở hạng A một cách an toàn đã là một việc tuyệt vời rồi. Việc thăng hạng S là tham vọng của trung tâm và quốc gia.
[Chẳng phải cậu đã có một guide hạng A rồi sao? Cậu ta mới 20 tuổi thôi. Sẽ rất tuyệt nếu cậu thăng hạng S cho cậu ta sớm.]
"Thôi đi... Ha. Tôi chỉ muốn quản lý cậu ấy một cách an toàn."
[Sao thế. Cậu ấy cũng có số đo không tốt à?]
"Ừm. Cậu ấy cứ không nói về những cơn đau, nên giờ tôi phải nhốt cậu ấy trong phòng hồi phục..."
[Ôi trời ơi. Đây lại là loại mà Baek Si-jin ghét nhất rồi...]
Kwon Ji-won tỏ vẻ tiếc nuối. Si-jin ghét nhất việc che giấu hoặc nói dối về các triệu chứng. Đó là điều đương nhiên với tư cách là một nhà kiểm tra chẩn đoán.
Tuy nhiên, Si-jin cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nói chuyện với bạn mình về tình hình. Sau khi chia sẻ một vài lời hỏi thăm bình thường, Si-jin đã sắp xếp tài liệu. Đã đến lúc anh nên đứng dậy.
Lúc đó, Kwon Ji-won nói với một khuôn mặt hơi trầm xuống.
[Si-jin à.]
"Ừ?"
[Lần này một nhà kiểm tra khác lại biến mất rồi.]
"À... Ở đâu?"
[Seoul. Một giáo sư và một nhà kiểm tra. Cả hai đều mất tích.]
"...Lần này có tận hai người biến mất sao?"
[Ừ.]
"... "
Ánh mắt của Si-jin lặng lẽ trầm xuống. Kwon Ji-won nói một cách hời hợt, nhưng cả hai đều biết ý nghĩa của nhau. Các tội phạm trả thù nhắm vào các nhà kiểm tra đã diễn ra lẻ tẻ và trở nên nghiêm trọng gần đây.
Ban đầu, những vụ việc như vậy chỉ xảy ra một hoặc hai lần một năm, nhưng đã có ba vụ trong tháng này.
Si-jin cảm thấy nặng nề. Nhận thấy điều đó, Kwon Ji-won cố tình nói một cách nhẹ nhàng.
[Chỉ là. Hãy cẩn thận.]
"...cậu mới là người nên cẩn thận chứ. Cậu giờ là bố của một đứa trẻ rồi đấy."
[Tôi có gì phải cẩn thận chứ? Đây là trung tâm trung ương nơi bảo vệ Esper hạng S.]
Nghe những lời đó, Si-jin cười như thể nói "Được thôi."
Tuy nhiên, làm sao anh có thể không lo lắng. Đã có hai nhà kiểm tra biến mất ở Seoul. Không có lý do gì để trung tâm trung ương an toàn.
Si-jin cũng không thể nói rằng mình an toàn, nhưng vẫn có ba Esper hạng A đang hoạt động xung quanh anh. Hơn nữa, một trong số họ là Ham Geon-woo, người đã cứu anh trong một tai nạn trong quá khứ. Si-jin nở một nụ cười khá thoải mái và nói.
"Tôi cũng ổn mà. Cậu đã nói rồi đấy, Esper đã cứu tôi đang ở đây."
[Ừ. tôi biết mà. Cái tên đẹp trai như trâu rừng ấy.]
"Ừm... Tôi đã bảo không phải mà."
[tôi đã xem danh sách đăng ký kiểm tra thăng hạng của Trung tâm F12 và nhận ra ngay. Gì chứ. Gu của Baek Shi-jin. Rồi nó lại đúng là cái tên mà cậu đã nói.]
"Cái thằng nhóc này..."
Si-jin chỉ nghiêm khắc bằng lời nói, nhưng khuôn mặt anh lại cười mãn nguyện. Có lẽ anh đã lại nở một nụ cười ngốc nghếch, vì vậy anh vội vàng vuốt một bên má. Nhưng Kwon Ji-won đã thấy hết rồi và cười khẩy.
[Chẳng lẽ cậu có gì đó với cậu ta rồi à?]
"Đương nhiên là không. Làm sao tôi có thể có gì đó với một Esper khi tôi là một nhà kiểm tra chẩn đoán chứ."
[Sao thế. Vợ tôi cũng là Esper mà, có sao đâu.]
"Việc đó khác. Tôi là người trực tiếp chăm sóc cậu ta."
Kwon Ji-won kết hôn với một Esper hạng D. Nếu là hạng đó thì có thể sống đủ bằng guiding được chính phủ hỗ trợ, nên sẽ không có nhiều trở ngại trong cuộc sống hôn nhân. Nhưng một hạng A cần guiding thì lại là một vấn đề khác.
Si-jin nói như thể đang bào chữa.
"Dù sao thì chúng tôi cũng không có gì đặc biệt. Chúng tôi đã trở nên thân thiết, nhưng Geon-woo chỉ thích trêu chọc tôi..."
Lời giải thích của Si-jin dần trở nên chậm hơn.
Đột nhiên, những lời mà Ham Geon-woo đã nói cho đến giờ ùa về trong tâm trí anh.
'Nhưng tôi thấy tiếc vì bác sĩ là người bình thường.'
'Sao tôi lại tức giận đến thế lúc nãy nhỉ.'
'Chúng tôi sẽ mang giấy tờ đến cho anh. Hãy ngủ ngon.'
'cún con tỉnh chưa?'
Ham Geon-woo đã chăm sóc anh một cách tự nhiên như vậy từ khi nào nhỉ.