Báu Vật Của Guide - Chương 94

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

'Mình sao?'

Mắt Si-jin tràn đầy nghi vấn. Anh không ngờ họ đang nói về mình.

Lúc đó, cánh cửa phòng cục trưởng bật mở. Si-jin cố gắng tỏ ra không để ý đến người đi ra, nhưng không thể không trợn tròn mắt nhìn cậu ta.

'Jung Tae-yul...?'

Người bước ra từ phòng cục trưởng là Jung Tae-yul, đang nghiến răng trong cơn giận dữ.

Lúc đó, qua khe cửa, lại vang lên một tiếng quát tháo dữ dội đến mức uy nghiêm.

"Thằng ngốc, sống uổng phí tuổi đời! Một thằng không làm tròn nhiệm vụ thì làm sao mà làm đội trưởng được!"

Jung Tae-yul phớt lờ lời đó và bước ra khỏi phòng cục trưởng. Khuôn mặt cậu ta tràn đầy vẻ căm ghét khác thường. Hàm răng nghiến chặt đến mức gò má nổi lên những đường gân rõ rệt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Si-jin bắt gặp ánh mắt của Jung Tae-yul, cậu đang vuốt ngược mái tóc nâu một cách thô bạo. Si-jin nhìn cậu ta với ánh mắt lo lắng khi ánh mắt họ chạm nhau, không biết phải làm sao. Anh không biết chi tiết tình hình nên có vẻ không phải là thời điểm thích hợp để an ủi hay giả vờ biết chuyện.

Trong lúc đó, thư ký có vẻ đã vào phòng cục trưởng để giải quyết tình hình.

"Tôi sẽ dọn dẹp, xin lỗi nhé."

Từ bên trong, nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên. Si-jin tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không dám hỏi.

Lúc đó, Jung Tae-yul đứng trước Si-jin.

Si-jin ngập ngừng, ngước mắt lên. Anh thấy Jung Tae-yul với khóe mắt đỏ hoe vì giận dữ.

"Cục trưởng gọi anh à?"

"..ừm."

Cậu ta bỏ luôn chữ "nim" (ngài) khi gọi cục trưởng một cách tùy tiện. Có vẻ như mối quan hệ giữa cậu ta và cục trưởng cực kỳ tồi tệ. Si-jin thầm kinh ngạc khi thấy cậu ta, dù là đội trưởng đội Alpha, lại dám đối đầu và cãi nhau với cục trưởng.

Cảm thấy ngượng ngùng trước sự im lặng kéo dài, Si-jin hắng giọng. Anh đứng trước Jung Tae-yul, cậu ta đang thở phì phò vì không kìm được cơn giận.

"cậu... ổn chứ?"

"......"

"Sao cậu lại giận đến vậy..."

Si-jin ngập ngừng, hỏi một cách an ủi. Vì cậu ta đã mở lời trước nhưng lại im lặng, nên anh buộc phải bắt đầu cuộc trò chuyện.

Nhưng Jung Tae-yul không trả lời. Cậu ta lặng lẽ nhìn Si-jin đang bối rối. Si-jin cảm thấy mình cần an ủi cậu ta thêm, khẽ nắm tay và vỗ về. Nhìn vẻ mặt cậu ta như bị đè nén bởi sự oan ức và buồn bã, anh cảm thấy thật đáng thương.

Một lúc sau, Jung Tae-yul cười một cách yếu ớt và nói:

"Nếu cục trưởng làm phiền anh thì hãy nói cho tôi biết."

"Vâng?"

"Hãy nói cho tôi biết."

"Chuyện đó..."

"Nếu anh bị hỏi những điều không muốn trả lời, cứ phớt lờ và đi ra."

Thế thì nếu bị sa thải thì sao chứ... Si-jin biết rằng cục trưởng là người có địa vị cao hơn rất nhiều so với đội trưởng đội Alpha.

"Bác sĩ Baek? Anh vào được chưa?"

Lúc đó, thư ký gọi Si-jin. Si-jin nhìn Jung Tae-yul một cách xin lỗi, rồi gật đầu chào và đi ngang qua cậu ta. Tuy nhiên, anh biết rằng Jung Tae-yul vẫn đứng yên ở chỗ cũ qua bóng hình phản chiếu trên tấm kính lớn cạnh cửa.

Trước khi bước vào phòng cục trưởng, Si-jin lo lắng liếc nhìn lại phía sau. Rốt cuộc tại sao cậu ta lại giận đến vậy. Si-jin cứ mãi bận lòng về Jung Tae-yul.


Cục trưởng đang xoa trán mệt mỏi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Và khi Si-jin bước vào phòng cục trưởng một cách ngượng nghịu, cục trưởng mới quay lại với khuôn mặt mệt mỏi.

"Hơi ồn ào nhỉ."

Cục trưởng thở dài một hơi nhưng vẫn chào đón Si-jin. Si-jin khó khăn cười và cúi chào. Cục trưởng khoan dung nói với Si-jin:

"Ngồi xuống đi."

"Vâng."

Si-jin ngượng ngùng ngồi xuống ghế sofa da. Tự nhiên, trong đầu anh có rất nhiều suy nghĩ.

'Rốt cuộc họ đã nói gì về mình chứ... Có phải vì mình được bảo vệ không?'

Si-jin biết mình đang ở vị trí được bảo vệ. Nhưng liệu có chuyện gì nguy hiểm hơn đang xen vào không... Căng thẳng, Si-jin siết chặt đầu ngón tay đang nắm chặt.

"Lần này cậu đã vất vả nhiều vì bài kiểm tra thăng cấp."

Ngay sau đó, cục trưởng tiến đến ghế sofa da trước mặt Si-jin và hỏi. Bước đi vẫn khập khiễng, nhưng ông ta tuyệt đối không dùng gậy.

"À, không ạ. Đó là việc tôi phải quản lý mà."

Si-jin nói với vẻ mặt căng thẳng. Bây giờ sẽ đến chuyện bùng phát, và vấn đề năng lực của anh sẽ được đưa ra. Si-jin cảm thấy như mình đang bị tra tấn tinh thần.

Nhưng cục trưởng nhìn Si-jin và cười khẩy một tiếng ngắn. Đôi mắt nâu cười mỉm tạo ấn tượng dễ gần.

Tuy nhiên, Si-jin không thể cười thoải mái. Si-jin đang bối rối, hỏi một cách thăm dò ông ta, người trông có vẻ thảnh thơi:

"Tôi không cố ý nghe, nhưng hình như ông đang nói về tôi thì phải..."

"À, đã nghe phải chuyện không nên nghe rồi."

Cục trưởng thở dài nặng nề. Rồi ông ta nhìn chằm chằm về phía sau Si-jin với ánh mắt đầy tức giận. Tự nhiên, theo ánh mắt đó, anh thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng thẳng ở bên ngoài.

'Jung Tae-yul...?'

Mắt Si-jin mở to khi nhìn thấy cậu ta. Jung Tae-yul vẫn đứng đợi bên ngoài tấm kính lớn, có vẻ cậu cố tình không chịu quay về. Thấy vậy, cục trưởng lắc đầu, tặc lưỡi một tiếng ngắn và nói với vẻ mệt mỏi:

"Đừng để ý làm gì. Giao cho nó nhiệm vụ hộ tống cán bộ kiểm tra chẩn đoán, vậy mà... Thật là một thằng vô dụng."

"À, vâng... Vâng."

Cục trưởng nhìn Si-jin đang căng thẳng và Jung Tae-yul thay phiên, rồi với vẻ mặt nhăn nhó cau có, hỏi:

"Bác sĩ Baek."

"Vâng."

"Liệu Jung Tae-yul có từng dùng lời lẽ không phù hợp để dụ dỗ hay có bất kỳ hành động cưỡng ép thể xác nào không?"

Si-jin trợn tròn mắt và cứng đờ người trước câu hỏi không thể ngờ tới.

Anh quá bàng hoàng trước câu hỏi không ngờ tới. Ngay từ đầu, việc nói Jung Tae-yul dụ dỗ đã cảm thấy rất kỳ lạ.

Sau đó, Si-jin nhanh chóng lắc đầu và nói:

"Hoàn toàn không, hoàn toàn không có. Guide Jung Tae-yul luôn cố gắng bảo vệ tôi."

"Ồ, vậy sao..."

Cục trưởng gật đầu. Nhưng ông ta vẫn không giấu được vẻ không hài lòng với Jung Tae-yul. Trước mặt ông ta, Si-jin cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.

Tuy nhiên, Si-jin cảm thấy tâm trạng bình tĩnh hơn khi biết Jung Tae-yul ở phía sau. Thật kỳ lạ.

Ngay sau đó, cục trưởng mở tập tài liệu trên bàn và nói:

"Dù sao thì tôi cũng gọi cậu vì chuyện liên quan đến việc bảo vệ bác sĩ Baek."

'Bảo vệ? ...Không phải là việc bùng phát của Jung Tae-yul sao?'

Si-jin cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng anh nghĩ là họ gọi anh vì dấu hiệu bùng phát của Jung Tae-yul, một Guide cấp A... Anh nghĩ cục trưởng ít nhất sẽ yêu cầu giải thích chi tiết tình hình. Nhưng anh không ngờ ông ta lại đề cập đến vấn đề an toàn cá nhân của mình trước.

"Chuyện này hơi khó nói một chút. Nhưng tôi nghĩ dù sao cũng phải nói một lần."

"Không sao ạ. Cứ thoải mái nói đi."

Không hiểu sao, cục trưởng có vẻ đang ngập ngừng khi nói. Si-jin đang căng thẳng, thà muốn nghe nội dung càng nhanh càng tốt.

"Vậy thì khi nào khó khăn thì cứ nói nhé."

Cục trưởng nói và thao tác trên chiếc máy tính bảng trên bàn.

[Bảo mật phòng cục trưởng]

Ngay sau đó, bức tường kính được dán phim tối màu dày đặc. Si-jin giật mình, vội vàng nhìn xung quanh. Không có cảm giác bị bịt kín, nhưng anh cảm thấy hơi khó thở.

Sau đó, Si-jin nhìn thấy Jung Tae-yul qua tấm kính đã dán phim. Chắc chắn bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong vì đã dán phim, nhưng Jung Tae-yul vẫn nhìn thẳng về phía anh. Si-jin cảm thấy lòng mình bớt lo lắng hơn một chút khi nhìn thấy đôi mắt nâu nhạt đó.

Lúc đó, cục trưởng lật tài liệu và khẽ mở lời:

"Bác sĩ Baek."

"Vâng."

"Mười năm trước, vào thời điểm xảy ra vụ khủng bố Viện nghiên cứu năng lực đặc biệt..."

Nghe thấy những từ ngữ cụ thể đó, khuôn mặt Si-jin tái mét.

Nhưng giọng nói trầm ấm của cục trưởng vẫn chậm rãi tiếp tục.

"Do tai nạn, cậu đã mất cả cha lẫn mẹ."

"...Vâng. Đúng vậy."

Chỉ có hai người sao. Si-jin đã mất quá nhiều người thân yêu trong một tai nạn. Đó là một vết sẹo không thể nào quên dù đã mười năm trôi qua.

Cục trưởng đọc tài liệu với giọng nhỏ:

"Khi đó, cậu sắp đi du học. Cậu đã bị cuốn vào vụ khủng bố khi đang đợi cha mẹ, nhưng may mắn sống sót."

"...Đúng vậy."

Si-jin thở hơi gấp gáp nhưng cố gắng trả lời một cách bình tĩnh.

Trong lúc đó, cục trưởng lặng lẽ đóng tập tài liệu lại. Trong mắt ông ta lộ rõ vẻ lo lắng.

"Bác sĩ Baek... Sau tai nạn, cậu có được điều trị PTSD không?"

"Đương nhiên ạ. Tôi đã thường xuyên kết hợp trị liệu tâm lý."

"Vậy thì cậu có nhớ gì về vụ khủng bố năm đó không?"

"...Tôi xin lỗi. Tôi không, không biết rõ."

Si-jin cố tỏ ra bình thản nhưng tay anh đổ mồ hôi lạnh. Chỉ cần nghĩ đến những ký ức đau khổ thôi cũng đủ khiến cơ thể anh mệt mỏi. Mỗi khi cục trưởng hỏi, anh lại có cảm giác như nuốt một tảng đá vào lòng.

"Vậy cậu cũng không nhớ vụ khủng bố xảy ra ở đâu sao?"

"...Vâng."

"Cả những thí nghiệm đang được tiến hành tại nơi xảy ra vụ khủng bố nữa?"

"...Đúng vậy."

Si-jin khẽ hít một hơi sâu. Nỗi sợ hãi về vụ khủng bố vẫn sống động như ngày hôm qua, nhưng Si-jin đã học được cách giả vờ quên đi, giả vờ ổn trong suốt 10 năm qua.

Mười năm đã trôi qua kể từ thời kỳ khủng bố Viện nghiên cứu năng lực đặc biệt hoành hành, nhưng khủng bố vẫn là một chủ đề không thể tùy tiện nói đến trong xã hội.

"......"

Cục trưởng lặng lẽ quan sát tình trạng của Si-jin đang căng thẳng. Đôi khi, biểu cảm và hành động có thể giao tiếp nhiều hơn lời nói.

Si-jin không thể nhìn thẳng vào mắt ông,  ông hỏi thẳng thừng:

"Bác sĩ Baek."

"...Vâng."

"Cậu đang giấu tôi về thí nghiệm khắc ấn mà cha mẹ cậu đã chủ trì sao?"

"......"

Trước câu hỏi, ánh mắt Si-jin giật mình khựng lại.

Ngay sau đó, hai bàn tay trắng bệch đặt trên đùi bắt đầu run rẩy.

Hết tập 3

 

 

Bình luận
milktea
milkteaChương 94
Huhu hóng quă chời
Trả lời·06/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo