Bird Strike - Chương 42

“Cậu không thoải mái à?”

“Một chút. Tôi không quen với những chuyện này.”

“Vậy mà chưa từng đến những chỗ như này à.”

“Hồi đại học tôi cũng đến thử rồi.”

“Thật á? Đến chỗ như này á? Hay là mấy club? Hay là… mấy chỗ kỳ lạ hơn?”

“Chỗ kỳ lạ hơn là chỗ nào?”

“Mấy chỗ mà chỉ cần nhìn nhau là đi ngủ với nhau ấy? Cậu đến đó bao giờ chưa?”

Eunjo lắc đầu. Cậu thậm chí còn không biết những nơi như vậy tồn tại ở đâu.

Khi hai mươi tuổi, cậu ít thận trọng hơn và ít nhút nhát hơn bây giờ, nhưng đi đến các quán bar hoặc câu lạc bộ là lựa chọn tốt nhất. Ngay cả như vậy cũng không được vài lần.

“Tôi… tôi đã đến mấy club rồi.”

“Sao hả?”

Biểu cảm của Eunjo trở nên hơi kỳ lạ. Mang ý nghĩa tiêu cực.

“Có phải cậu bị người lạ sờ soạng không?”

Đó là một câu hỏi trúng tim đen.

Đó là chuyện thường thấy ở các câu lạc bộ. Bất cứ ai cũng tùy tiện chạm vào người khác mà không được phép.

Suho tưởng tượng ra hình ảnh Woo Eunjo, người còn trẻ và ngây thơ hơn bây giờ, đang đứng trong một câu lạc bộ.

Thật may mắn khi cậu không trốn trong nhà vệ sinh. Hay là, có phải cậu đã trốn trong đó nên mới có biểu cảm như vậy?

Chỉ cần tưởng tượng thôi là máu đã dồn ngược lên đầu anh.

“Chắc hẳn cậu thích lắm nhỉ, vì có nhiều người nước ngoài nữa mà.”

Suho nghiêng người, nói nhỏ.

“Cậu thích chim to mà.”

Eunjo đáng lẽ phải bối rối như thường lệ, nhưng cậu ngước mắt lên trừng anh. Với khuôn mặt hơi đỏ vì rượu, Eunjo thở dài rồi nói.

“Anh nói thế này mà gọi là đang tán tỉnh tôi đấy à?”

“Thế này là thế nào?”

“…Chẳng phải anh chỉ coi tôi là đồ chơi tình dục thôi sao.”

Eunjo mang một khuôn mặt buồn bã, không giống với những gì cậu vừa nói ra.

Suho đột nhiên cảm thấy như bị ai đó đánh vào sau gáy. Anh đã không chỉ một hai lần đùa kiểu này, và nếu lần nào cậu cũng cảm thấy như vậy, thì việc Eunjo nói những lời vô nghĩa như “giữa chúng ta không có chuyện gì hết” cũng có thể hiểu được.

“Vậy thì, nếu ‘đồ chơi tình dục’ không thích bị coi là đồ chơi tình dục, thì cậu muốn được đối xử như thế nào? Nói thử xem.”

Từ “đồ chơi tình dục” phát ra từ miệng Suho một cách mỉa mai, khiến Eunjo một lần nữa mang vẻ mặt tổn thương. Rượu vào khiến cảm xúc dâng trào, khóe mắt cậu nhanh chóng nóng lên, và Eunjo cúi đầu.

“Tôi đã phải bay quanh trái đất bao nhiêu vòng để có thể quan hệ với một ‘đồ chơi tình dục’ chứ.”

Suho khắc sâu sự thật vào đầu Eunjo, người đang đào sâu xuống đất vì nghĩ rằng cậu đang bị coi là đồ chơi tình dục, chứ không phải bạn tình.

“hãy hỏi tôi xem tại sao Im Seungjin lại đến khách sạn, tại sao tôi lại gặp anh ta, và tôi xin lỗi vì đã nói rằng chúng ta chỉ là bạn tình chỉ ngủ với nhau vài lần. Và hãy nhớ rằng tôi thích cậu. Tôi nói thật đấy.”

Eunjo cúi đầu và im lặng một lúc lâu. Suho thúc giục cậu trả lời.

“Hiểu chưa?”

Eunjo gật đầu. Suho phải kìm nén sự nóng vội muốn nghe cậu trả lời, và chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu.

“Tôi đã vượt Thái Bình Dương hơn mười lần chỉ để gặp cậu, và việc cậu bị coi là đồ chơi tình dục có hơi vô lý đấy.”

Vì đã uống rượu nên có thể coi lời nói lỡ lời “đồ chơi tình dục” là do say xỉn mà ra. Tuy nhiên, Suho không có ý định bỏ qua dễ dàng. Ngay cả khi anh vừa nói thích cậu, cậu cũng không hề đáp lại “tôi cũng thích anh”, ngay cả cái gật đầu cũng không thành tâm.

Suho bắt đầu giở trò trẻ con.

“Nhưng sự thật là cậu dâm đãng mà. Cậu cũng thích chim to nữa, đúng không?”

Nghe những lời của Suho, Eunjo nắm chặt tay. Cậu ngẩng phắt đầu lên và trừng mắt nhìn anh.

Suho cười và nói thêm.

“Tôi hoàn toàn không có ý định coi cậu là đồ chơi tình dục. Tôi chỉ muốn nghe những lời như ‘Đúng vậy, chim của Suho lớn nên tôi rất thích’ thôi mà.”

Eunjo bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Xin hãy tính tiền ở đây.”

Eunjo không thể chịu đựng được Suho cứ trêu chọc và nói những lời tục tĩu ở quán bar, nơi cậu cảm thấy mọi người đang nhìn mình, và cậu đã bỏ ra ngoài. Nhưng cứ kết thúc một ngày như thế này thì thật đáng tiếc cho đêm Seoul.

Cậu ngại ngùng không dám hỏi Suho, người đang uống rượu ngon lành thì bị lôi ra, rằng anh có biết chỗ nào khác không. Nhưng Eunjo cũng không biết chỗ nào để tự tin dẫn đầu, nên cậu chỉ ngập ngừng. Suho dường như hiểu ý cậu, không hề nhúc nhích, đợi cậu quyết định.

Cậu cần phải xin lỗi vì những hiểu lầm về Im Seungjin và những lời nói bậy bạ của mình như Suho đã nói, nhưng cậu không muốn làm điều đó ở ngoài đường. Nếu uống thêm một ly nữa, có lẽ cậu sẽ thành thật hơn.

“Tôi thích soju.”

Đó là kết luận cậu đưa ra. So với việc ngồi uống whisky một cách gượng gạo ở quán bar, soju vẫn tốt hơn.

Suho không hợp với soju, nhưng anh vui vẻ gật đầu.

“Cậu có biết chỗ nào không?”

“Không.”

“Đi theo tôi.”

Suho định nói với Eunjo, người vừa đến Hàn Quốc đã muốn đắm mình trong rượu, nhưng rồi anh chỉ dẫn cậu đến một quán rượu được chia thành các gian nhỏ, nơi có thể tránh được ánh mắt của người khác. Eunjo có lẽ muốn nói điều gì đó có lợi cho bản thân, dù chỉ là nhờ sức mạnh của rượu.

Eunjo có vẻ lo lắng về việc âm thanh có thể bị vọng lại vì trần nhà không kín, cậu kiểm tra xem có ai ngồi hai bên không rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã sống quá chú ý đến người khác.

Suho chưa từng sống mà phải quan tâm đến những điều đó, nên anh ngạc nhiên nhìn Eunjo. Woo Eunjo là người nhạy cảm với từng thứ một cách không ngờ, giống như một động vật ăn cỏ, vẫn chỉ là Woo Eunjo theo cách riêng của cậu.

“Lần đầu tiên đã sai rồi.”

Những lời Eunjo thốt ra sau khi uống ba ly soju là những lời mà Suho không hề ngờ tới.

Suho nghĩ rằng những lời đầu tiên mà Eunjo ấp úng định nói sẽ là những lời xin lỗi, hoặc những lời như cậu cũng thích anh. Hoặc là gỡ rối những hiểu lầm về Im Seungjin. Không có điều gì trong số đó là có lợi cho Suho.

Suho chống cằm, rót soju vào ly trống của Eunjo, nhướng một bên mày. Sau đó, anh cũng rót rượu vào ly của mình và trả lời.

“Gì cơ. Có phải việc tôi lôi chim ra ngay khi vừa gặp cậu là sai lầm lớn không?”

“Không. Không phải vậy.”

“Vậy thì cái gì?”

Nhưng nói là đúng thì cũng không phải.

Eunjo có vẻ hơi khó chịu với thái độ bất hợp tác của Suho, người cố tình bắt bẻ và kéo dài câu chuyện mặc dù anh không hề mù quáng.

“Thực ra thì việc đó cũng sai.”

“Tôi đã cố gắng hết sức để thu hút người tôi thích trong một khoảng thời gian ngắn ngủi khi có thể ở riêng với cậu.”

Ý anh là điều đó không chỉ đơn thuần là quấy rối tình dục. Eunjo còn thấy khó hiểu hơn.

“Đừng bảo đấy là tán tỉnh đấy nhé?”

“Chứ còn gì nữa? Nếu không thì là gì?”

Eunjo trông không khác gì một gã biến thái trước cổng trường nữ sinh, nhưng Eunjo cố gắng hiểu sự đa dạng của việc tán tỉnh. Cậu đã cố gắng hiểu.

“Nhưng như thế hơi quá đấy.”

“Tôi đã kiềm chế lắm rồi đấy. Theo cách mà Woo Eunjo không bị tổn thương.”

“Ý anh là gì?”

Chẳng lẽ có người bị thương khi được tán tỉnh sao?

Eunjo nhớ lại ánh mắt của Suho lúc đó. Một cảm giác lạnh sống lưng và một linh cảm mách bảo cậu phải chạy trốn ngay lập tức, một cảm giác bản năng mà cậu chưa từng trải qua trong đời, đã kích hoạt.

“Lúc đó tôi chưa thích cậu. Ý tôi là tôi có thể đối xử tệ với cậu. Đừng hỏi thêm nữa. Tôi sẽ không trả lời đâu. Tôi có quyền từ chối khai báo bất lợi cho bản thân.”

Nếu Eunjo có thể nhìn thấu tâm trí của Suho vào thời điểm đó, thì họ đã không ngồi đối diện nhau bên cạnh một chiếc bàn thế này. Họ cũng sẽ không cố gắng ở riêng với nhau ở một nơi bị ngăn cách bởi một tấm vách mà không ai có thể nhìn thấy.

Suho ca ngợi sự tự chủ của mình vào thời điểm đó. Nếu anh không kìm nén được ham muốn tình dục đơn thuần vào thời điểm đó, thì ngày hôm nay đã không đến.

Eunjo đáp lại với một khuôn mặt nhăn nhó.

“Ừ. Cảm ơn vì đã sờ ngực và lôi chim ra nhưng không đối xử tệ với tôi nhé.”

“Vậy thì còn gì sai nữa?”

Cậu không thể thốt ra lời rằng “việc bắt đầu bằng tình dục,mà bỏ qua mọi thứ khác” là sai lầm.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo