Cá Heo Nhảy Nhót - Chương 25

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Ông ta không chỉ gửi bình luận và email, mà còn gọi điện liên tục mỗi ngày bằng số điện thoại tìm được qua văn phòng thám tử. Lúc đầu, Tae Young ghê tởm trưởng phòng Choi như một kẻ điên, nhưng lý do khiến hắn bắt đầu cân nhắc một cách nghiêm túc chính là tiền.

Tiền cọc hơn một tỷ won, tiền bản quyền mỗi khi ca khúc bán chạy, và cả thu nhập phụ kèm theo. Từng đó là quá đủ để thu hút một kẻ trẻ tuổi như Tae Young.

Trưởng phòng Choi liền tận dụng đà đó đưa Tae Young đến công ty, và với sự phối hợp sẵn có của giám đốc, họ nhanh chóng ký hợp đồng với hắn.

Khi bản hợp đồng được đặt trước mặt, Tae Young lại không tỏ ra khó chịu như ban đầu.
Chỉ có một điều kiện duy nhất: mọi công đoạn sáng tác nhạc phải do cậu tự làm hoàn toàn.

Về phía công ty, khi Tae Young đã tự đảm nhận sáng tác, viết lời và sản xuất thì chẳng có lý do gì để phản đối. Và thế là, nắm được “con ngỗng đẻ trứng vàng” ít nhất vài năm tới, không khí trong công ty đầy phấn khích. Sau khi Tae Young hoàn thành một sân khấu thành công rực rỡ hôm nay, họ đã khui sâm panh ăn mừng từ sớm.

“Lát nữa lên chào tổng giám đốc khách sạn rồi về nhé. Tôi đãi cậu thịt bò Hàn xịn luôn!”

Trưởng phòng Choi cứ liên tục kiểm tra bảng xếp hạng và story trong thời gian thực, mặt mày rạng rỡ. Thấy vậy, khóe môi Tae Young cong lên như thể rất hài lòng. Với gương mặt của mình và giọng hát của thằng nhóc đó hợp lại, làm sao mà thất bại được chứ?

“Cho em xin chút nước.”

“À, à! Đây đây.”

Nhận chai nước trưởng phòng Choi đưa với tốc độ ánh sáng, Tae Young nhấp một ngụm rồi bắt đầu suy tính. Bây giờ gương mặt hắn đã bắt đầu được công chúng biết đến, là lúc nên chuẩn bị bài hát mới.

Cũng đến lúc khôi phục lại số điện thoại từng chặn để trêu đùa chút đỉnh. Tae Young nheo mắt nhớ tới Kang Ha Kyung — kẻ chắc hẳn đang bị lời nói dối của hắn lừa gạt, lạc lõng loanh quanh ở Seoul.

Ha Kyung ngu ngốc. Thứ duy nhất còn chút giá trị là giọng hát mà cũng bị hắn lấy mất rồi... Haizz, vừa đáng thương vừa ngu ngốc.

Những ngón tay trắng trẻo, thon dài của Kim Tae Young lướt nhẹ trên màn hình điện thoại.

* * *

Nhưng mà... sau khi diễn xong thì mấy người đó đi đâu nhỉ? Ha Kyung, người vừa liều lĩnh lao về phía sau sân khấu, bỗng khựng lại giữa đường. Moo Hyun, người vẫn đi theo sau cậu, cũng dừng bước.

“Vẫn chưa tìm được nhà vệ sinh à?”

Dù biết rõ Ha Kyung chẳng hề đi vệ sinh, nhưng Moo Hyun vẫn cố tình trêu chọc một câu.
Và như dự đoán, Ha Kyung lập tức phản ứng như bị điện giật.

“Tự dưng nghĩ đến việc bị giám đốc nhìn thấy, nên... nó rút hết vào trong rồi, giờ không còn muốn đi nữa.”

“Ồ~ Cá heo Kang nhà ta còn điều khiển được cả chuyện muốn đi vệ sinh sao?”

“Sếp cứ trêu tôi mãi vậy à?”

“Thế tức là cậu biết rõ mình đang làm gì đấy nhỉ.”

***

Vì nụ cười “sáng lóa” của anh mà trái tim tội nghiệp của Ha Kyung suýt chút nữa vỡ vụn. Biểu cảm tinh quái mà cũng đẹp trai đến mức này thì ai chịu cho nổi chứ. Ha Kyung lén đưa tay ôm lấy ngực như muốn giữ trái tim đang run rẩy lại, rồi tiếp tục đảo mắt nhìn quanh.

Cậu tự hỏi liệu có lối đi nào chỉ dành cho người trong ê-kíp không. Dù đã cố gắng quan sát rất kỹ, nhưng cậu chẳng tìm thấy thứ gì liên quan đến buổi hòa nhạc cả. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng trượt ra giữa đôi môi nhỏ.

“Nếu không đi vệ sinh thì hay là mình về phòng thôi?”

“À, cái đó… Hả? Khoan đã!”

Ngay lúc Moo Hyun định kéo tay Ha Kyung vì sợ cậu sẽ cứ thế đi loanh quanh tìm kiếm cả đêm, Ha Kyung bỗng sững lại như thấy ma khi nhìn vào điện thoại trong túi. Gương mặt tái xanh như người chết đuối của cậu khiến Moo Hyun bất giác nhíu mày.

“A, alo!”

Dường như chẳng nhận ra nét lo lắng của người bên cạnh, Ha Kyung hất tay Moo Hyun ra đầy dứt khoát và hét vào điện thoại:

“Cậu đang ở đâu hả!”

Tiếng hét lớn đến mức khiến tai Moo Hyun ù cả đi. Anh cẩn thận quan sát con cá heo đang phừng phừng giận dữ trước mặt. May mắn là khuôn mặt đã tái mét của Ha Kyung giờ đây chuyển sang hồng hào — dù không rõ có nên gọi là may mắn hay không, khi đó là do máu dồn lên vì tức giận.

Ha Kyung thở dốc một lúc, rồi lại hét vào điện thoại:

“Tôi hỏi là cậu đang ở đâu đấy! Ừ, tôi cũng đang ở cái khách sạn đó đây. Tôi… tôi thấy hết cái màn cậu hát… là bài của tôi rồi!”

Cãi nhau được vài câu, có vẻ như lúc này Ha Kyung mới chợt nhớ đến sự hiện diện của Moo Hyun, giọng cậu nhỏ dần lại. Không biết nên cảm ơn vì cuối cùng cậu cũng nhận ra có người đứng bên cạnh, hay nên tức vì mình không nghe được đoạn quan trọng nhất đây.

Moo Hyun nhận thấy ánh mắt bối rối và khẩn cầu của Ha Kyung liền khẽ xoay người, lùi lại vài bước để tạo không gian riêng. Anh không muốn mình làm gián đoạn cuộc điện thoại này, dù là chút ít.

Ha Kyung, người đã nhận ra sự chu đáo đó, cúi đầu cảm ơn. Thế nhưng ánh mắt cậu vẫn không chịu rời khỏi anh lấy một giây, như thể bám dính lấy người kia, khiến Moo Hyun chẳng thể bước đi nổi nữa.

Phải làm sao với cái cậu nhóc đáng yêu này đây? Không thể nuốt chửng mà cũng không thể buông tha…

Trong lúc Moo Hyun còn đang chìm trong những suy nghĩ riêng của mình thì Ha Kyung, sau khi kết thúc cuộc gọi, ngượng nghịu bước lại gần.

“Ai mà khiến cậu giận dữ thế?”

“Thì… có người ấy mà. Là chuyện riêng tư của tôi, được chưa!”

“Lúc như thế này thì mới chịu giữ riêng tư ghê ha.”

Trước lời đáp như thể đâm thẳng vào hông, Ha Kyung bối rối ho khan một tiếng. Moo Hyun thì tốt hết, chỉ có điều là không biết nói vòng vo — đó là điểm trừ duy nhất. Dù vậy cũng chỉ là một khuyết điểm nhỏ, nên Ha Kyung quyết định bỏ qua và khẽ chọc nhẹ vào bắp tay của Moo Hyun.

“Sao?”

“Giám đốc, tôi thật sự cần đi vệ sinh rồi. Tôi tự tin là mình sẽ không bị lạc, nên anh có thể lên phòng trước nghỉ ngơi được không?”

“Không thể lên phòng rồi đi vệ sinh luôn à?”

Biểu cảm của cậu như thể đang nghĩ: “À, cũng có cách đó ha!”. Để lộ ra dễ dàng thế này sao… Moo Hyun thầm tặc lưỡi khi nhìn con cá heo ngốc nghếch đang bịa ra lý do vụng về để qua mặt mình.

“Được rồi. Vì sự riêng tư của cậu, tôi sẽ lên trước.”

Cho đến phút cuối cùng, Moo Hyun vẫn nhại lại lời của cậu, trêu chọc rất nhiệt tình. Dù vậy, anh quá đẹp trai, đến mức Ha Kyung chẳng những không tức giận mà còn muốn níu lấy ống quần không cho anh đi. Cậu nghĩ chắc chắn mình là kiểu người chỉ mê mỗi sếp mình mà thôi.

Dường như đọc được vẻ tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt cậu, người đàn ông dịu dàng hỏi: “Hay là tôi không đi nhé?” Cái đầu vốn định gật xuống theo phản xạ, Ha Kyung phải cố sức giữ lại, rồi lắc đầu như thể mình ổn.

Chuyện mà cậu sắp nói với Kim Tae Young, tuyệt đối không thể để ai nghe được. Dù đó có là người cậu thích đi chăng nữa. Vì vậy Moo Hyun không do dự nữa, quay lưng đi thẳng.

Nhìn bóng lưng mỗi lúc một xa dần theo từng bước chân dài của anh, Ha Kyung lại một lần nữa thở dài.

Trong khi đó, Moo Hyun — người đã cố tình quay lưng đi, giả vờ không biết ánh mắt như keo dính chặt vào gáy mình của Ha Kyung — ánh mắt anh chợt trở nên lạnh lẽo. Anh lập tức xóa bỏ khí tức và lặng lẽ đi theo sau Ha Kyung. Bảo anh cứ thế đi lên trên quả thật là điều không thể.

Anh không yên tâm, sợ rằng khi mình không có mặt, Ha Kyung sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Anh cũng lờ mờ đoán được cậu sắp đi gặp ai rồi…

Ha Kyung với nét mặt thấp thỏm, bước nhanh, lách qua hết con hẻm này đến ngõ nhỏ kia một cách khá thành thạo. Moo Hyun vẫn đút tay trong túi quần, lặng lẽ đi theo sau bóng lưng đó không rời mắt.

***

Nơi gặp Kim Tae Young là một phòng nghỉ nhỏ nằm khá xa hội trường hòa nhạc của khách sạn.
Ha Kyung quan sát xung quanh lần cuối để chắc chắn không có ai, rồi gõ nhẹ lên cánh cửa.

Chẳng bao lâu sau, cửa mở ra, để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh xắn. Ha Kyung là người đã từng tự mình trải qua biết bao nhiêu trò xấu xa mà khuôn mặt đáng yêu kia gây ra. Và vì cậu đã biết rõ gương mặt đẹp trai nhất thế gian là ai, nên giờ đây Ha Kyung hoàn toàn tự tin rằng mình sẽ không còn lung lay trước bất kỳ biểu cảm nào của Kim Tae Young nữa.

“Đồ điên, sao cậu lại ở đây?”

Quả đúng như dự đoán, Kim Tae Young tỏ ra bực bội vô lý khi biết Ha Kyung thực sự đang có mặt ở khách sạn này. Thái độ của hắn ta không chỉ quá đáng mà còn khiến người ta không nói nên lời vì quá ngông cuồng.

Kim Tae Young liếc nhìn xung quanh giống như cách Ha Kyung đã làm trước khi đến đây, rồi thô bạo kéo lấy cánh tay cậu. Rầm! Cánh cửa bị đóng sầm lại đến mức làm rung chuyển cả hành lang, rồi ngay sau đó vang lên tiếng khóa lại.

Khi trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, giọng nói của Kim Tae Young càng thêm bực dọc.

“Đồ nhà quê chết tiệt. Cậu biết đây là đâu không mà dám mò tới? Không mau xuống dưới đi à?”

“Ai kêu tôi đến đây, rồi giờ lại bắt tôi về?”

“Tôi kêu khi nào?”

Lần đầu tiên sau vài tháng mới gặp lại nhau, dù biết rõ rằng Ha Kyung đã lên Seoul vì tin vào lời nói dối của mình, Kim Tae Young vẫn mặt dày đáp lại như không có chuyện gì. Dù chuyện như thế này không phải chỉ xảy ra một hai lần, nhưng giờ đây Ha Kyung cũng đã quá mệt mỏi với việc cố gắng hiểu cho hắn ta rồi.

Nếu lúc đó Moo Hyun không đến gọi cậu dậy, thì không biết cậu đã gặp phải chuyện gì rồi… Khoé mắt Ha Kyung đỏ bừng vì nghẹn ngào.

Mặc kệ điều đó, Kim Tae Young vẫn la hét ầm ĩ, bảo Ha Kyung biến về quê ngay bây giờ cũng được.

“Nói thật thì đây là lỗi của tôi chắc? Không biết là tôi đùa mà vẫn tin, thì không phải cậu là đồ ngu à?”

“Tôi đã hỏi cậu bao nhiêu lần là thật không, mà cậu cứ nói thật còn gì.”

“Á, không biết, không biết! Nhìn mặt cậu là bực mình rồi, thề đi, phải về quê trước cuối tuần này.”

Kim Tae Young thậm chí còn làm quá lên, mắng Ha Kyung như thể cậu vừa phạm phải tội lỗi tày trời. Trước lời trách móc nặng nề như đè cả lên vai, Ha Kyung nhắm mắt chặt lại.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo