Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Dưới cái nhìn lạnh lẽo tuôn ra không qua bất kỳ lớp lọc nào của người đàn ông khiến Tae Young nuốt khan. Ngay từ lần đầu gặp cũng vậy, con ngươi đen bất thường như không phải con người khiến hắn thấy khó chịu và sợ hãi.
Dù bình thường cơ thể đã to lớn như cánh cửa, mà quần áo khoác lên người lại toàn màu đen càng khiến anh trông dọa người hơn.
Thế nhưng người đàn ông này lại là kẻ dính líu đến cái thằng ngốc nghếch Kang Ha Kyung. Thể hiện sự yếu thế trước đối phương là điều lòng tự trọng của hắn không cho phép. Tae Young trừng mắt lên thêm rồi hỏi lại một lần nữa.
“Có phải anh là người đã gửi địa chỉ không?”
“Ờ.”
“Hà, Ha Kyung đã kể hết rồi à? Cái thằng lắm mồm chết tiệt đó……”
“Miệng cậu có lỗ là để nói mấy lời rác rưởi như thế à, người lớn không dạy cậu điều đó sao?”
Moo Hyun cau mày trước những lời chửi rủa sắc lẹm tuôn ra từ miệng Tae Young. Nếu ngay trước mặt anh mà còn thế này, thì anh cũng đủ hiểu cách đối xử mà Ha Kyung từng phải chịu đựng ra sao, không cần phải nghe kể thêm gì.
Đã thế, khi đó đã cướp cậu đi rồi, mà không phải yêu quý, nâng niu như báu vật, lại còn đối xử qua loa, coi như rác rưởi… Nghĩ thôi cũng đủ khiến trán Moo Hyun nổi gân lên.
“Đm! Dù tôi có nói ra rác hay cứt đi nữa thì đó là chuyện giữa tôi với Ha Kyung, không phải việc anh cần quan tâm.”
Kim Tae Young bực bội. Sau khi lừa Ha Kyung lên Seoul, cuộc đời hắn đã hoàn toàn rối tung lên.
Cái thằng đó biết bị lừa thì nên lặng lẽ quay về quê mà chui rúc trong xó mới phải. Không hiểu tại sao lại đi lung tung làm rối mọi thứ lên thế này. Trong lòng Kim Tae Young trút đủ thứ chửi rủa lên Ha Kyung.
“Giờ Ha Kyung đã là của tôi rồi, nên tôi sẽ phải quan tâm rất nhiều đấy.”
“Anh vừa nói gì cơ…?”
“Thứ cậu đã vứt bỏ — à không, vốn dĩ cũng chẳng phải của cậu. Cậu chỉ là tên chuột nhắt lén lút ăn trộm thôi.”
Những lời lẽ không rõ ý nghĩa tiếp tục tuôn ra. Không hiểu nổi quá nửa những gì người đàn ông kia nói, Tae Young cau mày sâu hơn.
Trên gương mặt mà mọi suy nghĩ đều hiện rõ, Moo Hyun nhếch một bên khóe miệng lên rồi tiếp tục câu chuyện.
“Tôi biết người cứu Ha Kyung khi em ấy rơi xuống biển không phải là cậu, nên đừng có giở trò vớ vẩn nữa.”
“Hả? Làm sao anh biết chuyện đó? Chính tôi đã cứu đấy! Mạng sống của thằng đó là của tôi!”
Như thể bị chạm đúng nút, Kim Tae Young dậm chân, hét ầm lên. Trong đời mình, hắn chưa bao giờ thấy bức bối và tức điên như lúc này. Kể từ sau năm sáu tuổi, cuộc sống của hắn chưa từng có gì gọi là khó khăn hết.
Tất nhiên rồi. Chuyện khó thì cứ đùn cho Ha Kyung là được. Ở quê thì không cần mấy cuộc cãi vã vớ vẩn như thế này, vì ai cũng biết Ha Kyung là con tép riu dưới chân hắn.
Vậy nên cái việc đang nói chuyện với một người đàn ông không để lọt lấy một lời nào của mình khiến hắn bực đến mức nghẹt thở. Sau vụ không thể hát nổi trước đại gia Trung Quốc, công ty chủ quản cũng đang bắt đầu rút vốn đầu tư.
Nếu giờ không tung ra thứ gì mới, thì hợp đồng hay gì cũng coi như kết thúc. Trở nên nôn nóng, Kim Tae Young vô thức bộc lộ thói quen xấu. Hắn giơ tay đẩy mạnh vào vai người đàn ông.
Mang theo cơn giận đang sôi sục trong lòng, hắn dồn hết sức đẩy, nhưng bờ vai rộng kia chẳng hề nhúc nhích. Điều đó khiến hắn chỉ càng tức giận hơn nữa.
“Vụ này là cậu động tay trước đấy nhé?”
Moo Hyun phủi nhẹ vai như phủi bụi, rồi nheo mắt lại. Bàn tay của người đàn ông vừa nói ra câu thoại như bước ra từ phim xã hội đen hạng ba ấy, thẳng thừng vung về phía má Kim Tae Young.
Bốp. Một tiếng nổ như có thứ gì vỡ tung, chấn động cả không khí.
Không kịp kêu lên một tiếng nào, Kim Tae Young đã ngã lăn ra sàn. Không phải nắm đấm, cũng không phải đánh hết sức. Thế mà lại đau đến không tưởng.
Không chỉ trong miệng bị rách, mà cảm giác đau như cả xương quai hàm bị gãy. Bị thổi bay như tờ giấy mỏng rồi ngã xuống, Tae Young chỉ biết rên rỉ không đứng dậy nổi. Má đỏ bừng lên, còn đôi mắt to thì không ngừng tuôn lệ.
“A, hức…!”
Không thể thốt ra nổi một từ cho ra hồn, Kim Tae Young chỉ biết nấc lên từng tiếng mà khóc.
Ha Kyung mà khóc thì khiến anh đau lòng và muốn dỗ dành bằng mọi cách, còn con người trước mắt này mà khóc lại chẳng khiến anh thấy gì cả — lạ ghê.
Với Moo Hyun, giá trị của Kim Tae Young chỉ như một con sâu bọ lởn vởn quanh đồ của anh. Người đàn ông ngồi xổm trước mặt kẻ vẫn chưa thể đứng dậy nổi, gương mặt không chút cảm xúc.
“Khóc à? Sao nào?”
Đánh người ta rồi còn hỏi sao lại khóc, đúng là kiểu nhân cách gì đây. Gặp được kẻ còn khốn nạn hơn cả mình, Kim Tae Young chỉ biết tròn mắt vì sốc. Dù vậy, hắn lại tiếp tục rơi nước mắt vì đau.
“Ha Kyung đã sống chịu đựng chuyện thế này hơn mười năm rồi đấy. Còn cậu thì mới bị một lần thôi.”
“Đau bỏ mẹ ra đấy chứ?! Đồ chó chết, tôi sẽ báo cảnh sát! Cả anh với Ha Kyung, tôi không để yên đâu!”
Máu đỏ tươi văng ra từ miệng Kim Tae Young đang gào thét ầm ĩ. Bị chính máu mình làm cho hoảng sợ, hắn ta lại hét toáng lên lần nữa.
Tiếng kêu be be như cắt tiết lợn khiến Moo Hyun phải bịt một bên tai lại, rồi dùng ngón tay chọc chọc vào trán Kim Tae Young. Chỉ một ngón tay của người đàn ông mà thân trên của Tae Young đã lảo đảo.
Chỉ cỡ này thôi mà…
Moo Hyun tặc lưỡi trong lòng, rồi cuối cùng cũng lên tiếng.
“Từ giờ đừng nghĩ đến chuyện gặp lại hay liên lạc với Ha Kyung nữa. Tôi cho cậu ba ngày, xóa kênh video và hủy hợp đồng lừa đảo kia đi. Làm như vậy thì tôi sẽ kết thúc ở đây.”
“Nếu… nếu tôi không chịu thì sao…?”
“Mỗi lần cậu thở ra hít vào, tôi sẽ cho cậu nếm mùi địa ngục.”
Kim Tae Young bật cười khẩy. Cái cách anh nói những lời phi lý, làm bộ làm tịch rõ là không phải lần đầu.
“Mày là cái thá gì chứ.”
“Mày?”
“Tôi… tôi hỏi là, anh là ai mà dám làm vậy.”
Lông mày rậm của người đàn ông khẽ giật, Kim Tae Young liền lập tức sửa lời. Moo Hyun dùng bàn tay to như nắp nồi gõ nhẹ vài cái vào đầu nhỏ của hắn.
Lại một lần nữa, Kim Tae Young lảo đảo kêu thét lên. Rõ ràng là một màn diễn kịch kiểu Hollywood.
“Á! Áá!”
“Im đi. Ồn ào đến mức người ta kéo hết ra bây giờ.”
Vì cả mảnh đất này cùng những tòa nhà quanh con hẻm đều là của Moo Hyun, nên chẳng có ai sẽ đến ngăn anh lại. Nhưng anh cũng không thấy cần thiết phải nói ra điều đó. Moo Hyun chỉ yên lặng quát nạt Kim Tae Young.
“Tôi là người mà ít nhất chuyện vứt cậu xuống biển cũng là điều hoàn toàn dễ dàng.”
“Đệch, mẹ…”
“Dạo này sao mấy đứa nhỏ ăn nói tục tĩu thế không biết. Trừ Ha Kyung.”
Cái cách người đàn ông phát âm cái tên “Ha Kyung” thật sự rất ngọt ngào. Gương mặt lạnh lùng, cứng rắn kia mỗi khi thốt ra tên Ha Kyung lại bất giác dịu đi.
Kim Tae Young, chứng kiến sự thay đổi đó ngay trước mắt, siết chặt nắm đấm. Tên này rõ ràng có tình cảm với Ha Kyung vượt quá mức quan hệ nhân viên. Việc Ha Kyung dạo gần đây hay cãi lời mình và trở nên kỳ lạ chắc chắn cũng là do ảnh hưởng từ người đàn ông này.
Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ cần mở miệng ra mà bị ăn thêm một cú nữa thì chắc hắn tiêu thật. Dù xét về sức lực hay cái cách phát ra những lời rắn rỏi kia, người đàn ông này rất có thể là một tên xã hội đen.
“Được rồi, ạ. Tôi sẽ làm theo lời anh…”
Run rẩy vì sợ hãi, Kim Tae Young trước tiên tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, rồi tính sau khi thoát khỏi tình cảnh này sẽ tìm cách lén gặp Ha Kyung. Dù sao cũng biết địa chỉ công ty rồi, canh vài ngày thì thể nào cũng có lúc gặp… hắn nghĩ thế.
“Nghe rõ tiếng bánh răng trong đầu đang quay đấy. Cậu tưởng lời tôi nói là dọa thôi à. Cứ chờ xem. Miễn là cậu không quan tâm chuyện gì xảy ra với gia đình mình.”
“G-Gia đình…!”
“Sao. Tôi chỉ trả lại nguyên văn cách cậu từng làm thôi mà.”
Nếu là sức mạnh của người đàn ông này thì chuyện động đến cả gia đình hắn cũng hoàn toàn khả thi. Kế hoạch lén lút gặp Ha Kyung tan thành mây khói, và Kim Tae Young đành phải gật đầu, như thể đang cắt đi một phần xương trong người mình.
“Tốt. Để cậu có thể thu dọn sạch sẽ và biến đi, tôi sẽ cho người giúp đỡ.”
Khi Moo Hyun ngoắc nhẹ tay, một người đàn ông to lớn xuất hiện từ phía sau. Nhìn vóc dáng thôi cũng thấy anh ta to hơn Moo Hyun ít nhất 1.5 lần.
Choáng ngợp trước thân hình áp đảo, Kim Tae Young nghiến chặt đôi môi đang rỉ máu. Nhưng rồi cơn đau lại ập đến khiến khóe mắt hắn đỏ hoe.
“Chẳng thấy tội nghiệp, cũng chẳng có tí muốn nương tay nào đâu nên thôi cái kiểu khóc lóc đó đi, mau đứng dậy. Còn không chịu nhanh à, chỉ có ba ngày để chuẩn bị tiền vi phạm hợp đồng thôi đấy?”
“Ư… hức…”
“Ki Sang Oh. Giám sát cho kỹ vào.”
“Vâng, ngài Moo Hyun. Cứ giao cho tôi!”
Ki Sang Oh cúi người nghiêm trang. Trước cuộc trò chuyện rõ ràng và rành mạch giữa hai người, nước mắt Kim Tae Young lại chảy dài lần nữa.
***
Vài ngày sau, Ha Kyung nghe được một điều lạ từ bà. Vì chuyện rắc rối mà Kim Tae Young gây ra, gia đình hắn đã đột ngột bán nhà và chuyển đến một hòn đảo nào đó.
Cả gia đình Kim Tae Young cũng tham lam y hệt hắn, vậy mà lại bán hết mọi thứ để ra đảo sống? Thật khó tin. Nghĩ lại thì, dạo gần đây khi gọi cho bà, cậu cũng không thấy những tin nhắn đe dọa liên tiếp như trước nữa.
“Chuyện gì vậy nhỉ…?”
Ha Kyung thoáng nghĩ đến việc gọi cho Tae Young để xác nhận, nhưng rồi lắc đầu. Giờ đây, dù chỉ một chút, cậu cũng không muốn dính dáng đến Kim Tae Young nữa. Nếu hắn biến mất thế này thì còn cảm thấy biết ơn nữa kìa.
Quá khứ từng bị cướp mất giọng nói, sống trong u uất sẽ được bỏ lại phía sau, và giờ cậu sẽ bắt đầu mối tình vui vẻ cùng với giám đốc.
Hừm hừm~ Lén khịt mũi vì quá vui, Ha Kyung vội vàng chuẩn bị đi làm. Hôm nay còn là buổi công tác bên ngoài chỉ có cậu và giám đốc nữa. Chỉ. Hai. Người!