Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
"Á... mông em...!"
"Ừ, mông Kang Ha Kyung ngon thật đấy."
Chụt! Tiếng nuốt nước bọt đầy thèm muốn vang lên phía sau khiến Ha Kyng rùng mình. Thái độ như sắp cắn một miếng thật sự khiến cậu suýt hét lên trong lòng, chỉ biết cựa quậy hai bên mông cố thoát thân. Nhưng dù chưa kịp chạy được 5cm, cậu đã bị cắn lại...
Chẳng mấy chốc, bờ mông trắng nõn của Ha Kyung đã nhuốm màu hồng phớt dưới những nhát cắn nhẹ nhàng nhưng đầy chủ ý của Moo Hyun. Anh nhìn thành quả mình tạo ra với vẻ mãn nguyện.
"Đẹp lắm."
"Ưmm... haaa...!"
Chưa làm gì mà Ha Kyung đã thở hổn hển như sắp nghẹt thở. Sau một hồi ngực phập phồng, cậu từ từ duỗi thẳng người ra khỏi tư thế cuộn tròn ban nãy - đầu gối tê cứng vì co quá lâu.
Hành động vô tình khiến "cậu nhỏ" đáng yêu của Ha Kyung lộ ra, có vẻ cũng đã "hưng phấn" không kém chủ nhân.
"Khoan... không được nghỉ giữa hiệp sao ạ?"
"Em làm gì mà đòi nghỉ?"
"Làm gì cơ ạ? Anh... anh làm hết rồi còn gì!"
Ha Kyng hậm hực hét lên đầy uất ức. Người ta đã lột sạch quần áo, bú ti, cắn mông xong xuôi mà...!
"Chưa bắt đầu mà đã muốn kết thúc à? Lại đây."
Bỏ ngoài tai ý kiến của cậu, Moo Hyun ngồi xuống giường vỗ nhẹ vào đùi mình. Thật bất công khi anh vẫn chỉnh tề trong bộ vest không một nếp nhăn, trong khi Ha Kyung đã trần như nhộng rồi.
Cắn môi, Ha Kyung bò bằng đầu gối về phía anh. Dù cố hết sức đâm vào người Moo Hyun, cơ thể rắn chắc của đàn ông to lớn vẫn chẳng hề suy chuyển.
"Em cũng sẽ cởi đồ của anh."
Đôi tay trắng nhỏ nhắn túm lấy áo trên của Moo Hyun. Nếu không phải ở nhà nghỉ, động tác thô bạo này trông như chuẩn bị khẩu chiến.
Cậu đã cố gắng cởi áo anh ra nhưng không dễ chút nào. Không những không cởi được đồ của giám đốc, mà cậu nhỏ bên dưới còn bị một bàn tay to lớn nắm chặt.
"Hức...!"
Với kích thích bất ngờ, tay Ha Kyung dần mất hết sức lực.
"Sao, tiếp tục đi."
"Ức...!"
Người đàn ông nhếch mép, khẽ hếch cằm. Nhưng Ha Kyung đông cứng như băng, không thể nhúc nhích dù chỉ một đầu ngón tay.
Cậu chỉ đảo mắt nhìn xuống. Tay anh to đến nỗi cậu không thể nhìn thấy dương vật của mình. Ha Kyung cau mày, lòng tự trọng của đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng.
Mặc kệ, Moo Hyun vẫn mải miết nắn bóp và lăn tròn tinh hoàn nằm trong lòng bàn tay như thể đang lăn viên kẹo.
Dương vật nhỏ bé, mềm mại vừa vặn trong lòng bàn tay sao mà dễ thương và đầy đặn đến thế, như thể anh có thể lăn nó trong tay cả đời vậy. Đối với một người đàn ông chưa bao giờ thực sự quan tâm đến cơ thể người khác trong hàng trăm năm, đây chính là một loại cảm giác vô cùng mới mẻ.
"Hic! Ức!"
Tiếng rên rỉ trong trẻo tiếp nối càng làm tăng thêm sự hưng phấn, thật hoàn hảo. Moo Hyun vừa mút núm vú của Ha Kyung bằng miệng, vừa chạm vào dương vật của cậu bằng tay. Anh như thể đang trong trạng thái xuất thần.
"Ư hức..."
Mặc dù lòng tự trọng bị tổn thương vì kích thước của mình chỉ vừa vẹn trong một bàn tay của anh, Ha Kyung vẫn đắm chìm trong khoái cảm mà người đàn ông kia mang lại, mất hết lý trí và rên rỉ. Ý nghĩ cởi đồ của anh một cách công bằng đã bay biến từ lâu.
"Anh, em ra... ra! Ư á...!"
Cậu nhỏ của Ha Kyung, vốn không hay thủ dâm, chỉ sau vài lần vuốt ve và xoay nhẹ đã đủ cương cứng và phóng ra dòng chất lỏng màu trắng đục. Ha Kyung xuất tinh ngay lập tức, và Moo Hyun, người hứng lấy dòng chất lỏng ấm nóng vào lòng bàn tay, cả hai đều im lặng một lúc.
"Cái, cái đó...! Không, em...!"
"Nhanh thật đấy."
"Em không, không phải bị xuất tinh sớm đâu nhé?"
"Ồ, em còn biết cả từ đó nữa à?"
Moo Hyun mỉm cười xoa xoa, rồi hôn lên môi Ha Kyung. Hoàn toàn không có ý định lau đi lòng bàn tay dính tinh dịch, anh vẫn không ngừng mân mê cậu nhỏ.
Dù không phải bị xuất tinh sớm, nhưng Ha Kyung vẫn xuất tinh ngay khi được chạm vào, và sau đó, cảm giác rã rời khắp cơ thể khiến Ha Kyung kinh hãi.
"Aaa, sao anh lại bôi nó ra thế! Phải lau đi chứ!"
"Có sao đâu."
"Anh lau đi mà! Bẩn, bẩn lắm!"
Ha Kyung cố gắng gỡ tay anh vẫn đang nắm chặt cậu nhỏ của mình, rồi giục anh mau lau đi.
"Giấy, để em đi lấy giấy. Đợi một chút."
Khi Ha Kyung đang luống cuống tụt xuống từ đùi anh để đi về phía bàn nhỏ thì Moo Hyun thè chiếc lưỡi đỏ tươi ra liếm lấy lòng bàn tay của mình.
Không chỉ một mà nhiều lần. Như thể đang liếm thứ mật ong ngon lành vậy. Với khí thế không để sót một giọt nào.
Ha Kyung, người vừa thõng một chân xuống khỏi giường, liền hóa đá tại chỗ. Chuyện cậu nhỏ bị nắm lấy mà đông cứng lúc nãy so với bây giờ chỉ là một tình tiết rất nhẹ nhàng mà thôi.
Ăn, ăn rồi...!
"Á á á á!"
Ha Kyung la lớn rồi chộp lấy tay Moo Hyun. Nhưng thật không may, dòng tinh dịch mà cậu vừa xuất ra đã hoàn toàn lọt vào miệng người đàn ông. Thôi xong, thế là tất cả đã chấm dứt rồi.
Ha Kyung với vẻ mặt như mất cả thế giới, nhìn chằm chằm vào Moo Hyun. Cuối khóe mắt to tròn của cậu, một giọt nước mắt không rõ là do hưng phấn hay tức giận đang đọng lại.
Muheon nuốt khan, nuốt sạch cả những gì còn sót lại trong miệng.
"Mùi vị cũng được đấy chứ?"
"Đừng nói gì hết! Đừng nói mà!"
Cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim người lớn đang diễn ra ngay trước mắt khiến Ha Kyung thật sự phát điên. Ha Kyung trong tưởng tượng thì hoang dã là thế, nhưng so với một Moo Hyun đã đạt "full cấp độ" cả trong tưởng tượng lẫn thực tế thì Ha Kyung hoàn toàn là một kẻ mới vào nghề, một tay mơ.
Dù muốn được mút đầu ti nhưng lại sợ bị chạm vào "cái đó", thích hôn nhưng chưa bao giờ tưởng tượng đến việc nuốt tinh dịch. Tuy nhiên, Ha Kyung run rẩy như một chú cún con sợ hãi nhưng vẫn từng bước tiến lên.
Dù lạ lẫm và bối rối nhưng cậu không hề muốn bỏ chạy. Việc để lộ vẻ ngốc nghếch trước mặt người yêu đã đủ một lần rồi.
Sau khi hạ quyết tâm một mình, Ha Kyung dang tay. Như thể đã chờ đợi sẵn, vòng tay rắn chắc của người đàn ông ôm lấy cậu.
Thêm một lần nữa, Ha Kyung ngồi lên cặp đùi rắn chắc của sếp và trao một nụ hôn nồng cháy, cậu cong mắt tỏ vẻ hài lòng. Một nụ hôn nồng nhiệt như thế giờ đây dễ như ăn cháo. Chụt chụt, Ha Kyung mút cả lưỡi một cách ngon lành dù không được yêu cầu, rồi đưa tay lần mò tấm lưng rộng của Moo Hyun.
Bởi vì cậu vẫn còn trần truồng trong khi anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề. Anh dễ dàng cởi bỏ quần áo của cậu, nhưng cậu thì dù cố gắng thế nào cũng thất bại.
"G-ưm, giám đốc ơi."
"Ừm."
"Anh không, không cởi đồ sao? Hay là sau lưng anh có hình rồng gì đó?"
Nhắm mắt lại, Ha Kyung hôn chụt chụt lên cằm Moo Hyun và thắc mắc. Hay là anh ngại những vảy lươn không biết lúc nào sẽ trồi ra...? Đó là lúc Ha Kyung tự nhủ phần còn lại trong lòng và đặt ngón tay lên cúc áo. Moo Hyun đột nhiên nắm lấy tay Ha Kyung và chạm môi vào nhau. Nụ hôn bắt đầu trôi chảy như nước, và lần này, việc cởi đồ cho anh lại không thành công.
Mặc quần áo hay không thì có gì quan trọng chứ, khi mà việc chạm môi nhau lại thú vị đến thế này. Đắm chìm trong nụ hôn tự lúc nào, trong đầu Ha Kyung lúc này như có những ngôi sao nhỏ bay lượn.
“Haa, ưng…”
“Ha…”
Tê dại — chỉ cần nghe thấy tiếng thở dài lẫn chút kích thích của giám đốc là Ha Kyung lại có cảm giác như đôi chân mình đang bay bổng. Việc người yêu vừa hôn môi cậu, vừa chạm vào đầu ti cậu, lại vừa cọ xát phần dưới của mình mà trở nên hưng phấn… thật sự khiến cậu cảm thấy quá đỗi hạnh phúc.
Không hề có ý định giấu đi nụ cười đang kéo lên đến tận mang tai, Ha Kyung siết chặt eo của Moo Hyun mạnh hơn nữa bằng đùi của mình.
Đáp lại điều đó, bàn tay to lớn của người đàn ông vuốt ve bắp đùi trắng muốt một cách đầy trân trọng. Khi bàn tay vừa thô ráp vừa mềm mại ấy mơn trớn bên trong đùi mình, hơi thở nóng hổi liền phả ra khỏi mũi Ha Kyung, và lỗ thở trên đỉnh đầu cũng phập phồng dữ dội.
Đầu nóng ran, đội mũ lại càng cảm thấy ngột ngạt. Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ thấy phiền vì cái mũ này — vốn được xem như một phần cơ thể — thế mà giờ lại thấy bí bách.
Ha Kyung chần chừ trong giây lát. Dù có là vị giám đốc mà cậu vô cùng yêu thích đi nữa, việc cởi mũ trước mặt người khác vẫn khiến cậu thấy đắn đo.
Với một người lai cá heo sông như cậu, tháo mũ trước mặt người khác cũng chẳng khác nào để lộ huyệt sinh mệnh. Lỗ thở trên đỉnh đầu rất mỏng manh và nhạy cảm, chỉ cần tác động sai một chút cũng có thể gây hậu quả nghiêm trọng.
Đó là lý do vì sao loài cá heo sông lai luôn đội mũ mỗi ngày, bất kể mưa nắng. Và Ha Kyung là người hiểu rõ tầm quan trọng của chiếc mũ hơn ai hết.
Nhưng… đúng vậy. Ai lại đội mũ khi đang làm chuyện ấy chứ! Huống chi giờ đây, cả phần hiểm nhất — cái "của quý" — cũng đã phơi bày cả rồi, còn gì để giấu nữa đâu.
Ha Kyung, một cá heo sông Hàn Quốc đầy kiêu hãnh, dứt khoát ném phăng chiếc mũ đi. May mắn là sáng nay cậu đã rửa lỗ thở trên đỉnh đầu đến năm lần, nên mái tóc bên trong mũ vẫn còn khô ráo, mềm mại.
Việc Ha Kyung bất ngờ tháo mũ khiến Moo Hyun hơi giật mình, nhưng ngay sau đó anh liền nở nụ cười mãn nguyện trước mái tóc hồng bung xoã rực rỡ trên giường. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, mân mê từng sợi tóc một.
Trước cái vuốt ve đầy tình cảm ấy của giám đốc, Ha Kyung rụt vai lại rồi thì thầm:
“Giám đốc, đã nhìn thấy tóc thật của em rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy.”
“…Hửm?”
“Em đã cho anh thấy tất cả mọi thứ rồi còn gì! Mau gật đầu đi!”
Nếu không gật, cậu sẽ như muốn bẻ gãy cổ người ta ngay lập tức. Trước khí thế ấy, Moo Hyun gật đầu, và Ha Kyung, với ánh mắt híp lại như một con mèo được cho ăn no, nói:
“Vậy thì, tiếp tục thôi ạ.”