Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 100

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#100

"Lùi, lùi xe lại!"

Thư ký Son vội vàng ra lệnh. Esper lùi xe lại và cố gắng bẻ lái ngay lập tức. Nhưng Joo Seung Hyuk còn nhanh hơn.

Mana đen tối tạo thành hình dạng một tinh thể sắc nhọn và bay thẳng về phía ghế lái.

Trong xe có một lớp kết giới để chuẩn bị cho các cuộc tấn công phép thuật, nhưng nó đã bị xuyên thủng một cách vô ích trước sức mạnh của Joo Seung Hyuk.

Tinh thể mana đánh thẳng vào ghế lái và xuyên qua tay của Esper.

"Á!!!"

Tiếng hét vang vọng khắp xe.

Việc trốn thoát là bất khả thi trong tình huống kính chắn gió phía trước bị vỡ tan và người lái xe cũng bị thương.

Thư ký Son và các Esper khác vội vàng đánh giá tình hình và xuống xe.

Mỗi người bọn họ đều rút vũ khí của mình ra. Ngược lại, Joo Seung Hyuk lại tay không. Nhìn vào trang phục giống như ở ký túc xá, có vẻ như cậu ấy đã biết tôi rời đi và vội vã lái xe đến đây.

Nhưng dù không có vũ khí, cậu ấy vẫn là người mạnh nhất trong tác phẩm. Cậu ấy có thể dễ dàng đối phó với một Esper cấp A. Ngay cả khi họ là những Esper của Sung han, hội hàng đầu trong nước.

Đúng như dự đoán, họ đã bị đánh gục trước khi kịp chuẩn bị tư thế. Các tinh thể mana đen tối đã tấn công đồng thời nhiều Esper.

Máu văng tung tóe và tiếng la hét vang lên. Nhưng Joo Seung Hyuk dường như không nhìn thấy sự tồn tại của họ và bước đi một cách vững chãi về phía tôi với ánh mắt cố định vào tôi. Dù khoảng cách còn xa, tôi vẫn cảm nhận được sát khí và thậm chí còn không thể nhấc một ngón tay chứ đừng nói đến việc bỏ chạy.

Lúc đó, cánh cửa bật mở.

Đó là thư ký Son. Trong khi các Esper khác ngăn chặn Joo Seung Hyuk, có vẻ như anh ta đã lén đi vòng ra phía sau xe để đưa tôi đi.

"Đi theo tôi!"

Anh ta vội vàng hét lên và nắm lấy cánh tay tôi một cách thô bạo.

"A!"

Cánh tay tôi bị vặn vẹo vì hành động quá thô bạo và một tiếng rên rỉ tự động bật ra. Nhưng tiếng hét của tôi đã bị chìm vào tiếng thét của thư ký Son.

"Aaaagh!!"

Thư ký Son ôm lấy cánh tay và hét lên. Joo Seung Hyuk đã tấn công anh ta. Máu chảy xuống từ cánh tay của thư ký Son, nhưng Joo Seung Hyuk vẫn tiếp tục trút mana xuống anh ta mà không hề thương xót.

Thư ký Son ngã xuống sàn và giãy giụa mà thậm chí không thể hét lên. Nhưng tôi thậm chí không thể lo lắng cho tình trạng của anh ta chứ đừng nói đến việc nói lời lo lắng.

Joo Seung Hyuk bước đi vững chãi, đứng trước mặt tôi. Cậu ấy nhìn xuống tôi với đôi mắt ngập tràn sự điên cuồng vượt xa sự tức giận.

"Anh đi đâu vậy?"

Nhưng trái ngược với ánh mắt, giọng nói lại bình tĩnh.

"S, Seung Hyuk à..."

"Anh đi đâu?"

"C, c, cái đó..."

"hyung, tôi ghét phải nói hai lần."

Sát khí lạnh lẽo ẩn chứa dưới giọng nói trầm thấp đang ngọ nguậy.

"C, c, cái đó... tức là."

"Sao anh không trả lời?"

Joo Seung Hyuk từ từ vuốt ve khuôn mặt tôi. Mana ớn lạnh chảy ra từ tay cậu ấy và tôi cảm thấy như mặt mình sắp bị cắt đứt.

Joo Seung Hyuk cong khóe miệng lên khi nhìn thấy tôi cứng đờ.

"Chẳng lẽ anh định bỏ trốn sao?"

Cậu ấy giống như một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào ngay bây giờ. Nếu tôi trả lời là có, cơ thể tôi sẽ bị ném vào dung nham và tan chảy.

Tôi chỉ biết nhìn Joo Seung Hyuk mà không nói lời nào thì thư ký Son đứng dậy lúc nào không hay, cố gắng tấn công cậu ấy từ phía sau.

"Phía sau kìa!"

Trước khi tôi kịp hét lên, Joo Seung Hyuk đã quay người và túm lấy cổ anh ta bằng một tay.

"Ư..."

Thư ký Son vùng vẫy vì nghẹt thở, nhưng khóe miệng của Joo Seung Hyuk lại càng cong lên một cách sảng khoái.

"À, tôi hiểu rồi. Mấy tên khốn này đã bắt cóc anh đúng không?

Nghe giọng nói dịu dàng trái ngược với sát khí lạnh lẽo, tôi nhận ra một điều.

Joo Seung Hyuk đang cho tôi một cơ hội. Nếu tôi trả lời rằng tôi đã bị bắt cóc một cách cưỡng bức ở đây, Joo Seung Hyuk sẽ tha thứ cho tôi. Sau đó, chúng ta có thể quay trở lại những ngày tháng bình yên như chưa có gì xảy ra.

Thay vào đó, thư ký Son và các Esper khác sẽ mất mạng vì tội cố gắng bắt cóc tôi.

Nhưng nếu tôi thành thật nói rằng tôi đã cố gắng bỏ trốn, sát khí đang bao trùm Joo Seung Hyuk sẽ trút xuống tôi.

Ngay cả trong khoảnh khắc tôi nắm bắt được tình hình, khuôn mặt của thư ký Son đã trở nên trắng bệch và những mạch máu nhỏ li ti đang vỡ ra trong mắt anh ta.

'Mình phải làm sao đây...'

Tôi sợ Joo Seung Hyuk. Nhưng tôi không thể làm hại một người vì muốn sống sót.

Cuối cùng, tôi quyết định thú nhận sự thật và mở miệng.

"Tôi...!"

"Khụ!"

Lúc đó, máu phun ra từ miệng của thư ký Son. Tôi đã thường xuyên nhìn thấy việc tiêu diệt quái vật, nhưng con người lại khác. Hơn nữa, việc nhìn thấy người đó bị thương vì mình là một phạm trù hoàn toàn khác.

Joo Seung Hyuk nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của tôi rồi buông tay đang túm lấy cổ thư ký Son ra. Sau đó, thư ký Son ngã xuống sàn, ôm lấy cổ và thở hổn hển.

May mắn thay, có vẻ như tính mạng anh ta không gặp nguy hiểm.

Trong khoảnh khắc tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh ta, Joo Seung Hyuk nắm lấy tay tôi và bước về phía xe của cậu ấy.

Tôi không nói một lời nào và đi theo cậu ấy.

Joo Seung Hyuk đã không nói một lời nào cho đến khi chúng tôi về đến nhà. Tôi cũng không thể nói một lời nào vì tôi sợ hãi sát khí của cậu ấy.

"Xuống xe đi."

Lời đầu tiên của Joo Seung Hyuk trái ngược với dự đoán lại rất dịu dàng.

Cậu ấy xuống xe, và tôi cũng vội vàng tháo dây an toàn ra, nhưng tay tôi cứ trượt đi.

Sau đó, cửa xe mở ra và Joo Seung Hyuk tháo dây an toàn cho tôi.

"C, cảm ơn."

Cậu ấy im lặng bế tôi lên.

"T, tôi ổn mà..."

"Bám chắc vào."

"Ừm."

Tôi ôm lấy cổ cậu ấy. Joo Seung Hyuk ôm chặt tôi và đi vào nhà.

Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ chết, mana sẽ bay đến, hoặc ít nhất tôi cũng sẽ bị đánh đến ngất xỉu.

Nhưng cậu ấy không kéo tôi đi như một tội nhân, mà ngược lại còn bế tôi.

Phản ứng bất ngờ khiến tôi càng thêm sợ hãi.

'Chẳng lẽ cậu ấy tha thứ cho mình dù mình đã cố gắng bỏ trốn sao...?'

Joo Seung Hyuk cẩn thận đặt tôi xuống ghế sofa.

"Cảm ơn."

"Không có gì đâu ạ. Chắc anh đã rất sốc khi suýt bị bắt cóc."

Trái ngược với giọng nói dịu dàng, ánh mắt lại lạnh lẽo. Joo Seung Hyuk không tha thứ cho tôi. Cậu ấy đang cho tôi thêm một cơ hội nữa. Cậu ấy muốn tôi nói rằng tôi đã bị bắt cóc chứ không phải tự mình bỏ trốn.

"Đúng không ạ?"

"..."

"Sao anh không trả lời?"

"Seung Hyuk à, tôi..."

"Anh đã bị Joo Jung Han  lừa gạt mà thôi. Đúng không ạ?"

Joo Seung Hyuk cắt ngang lời tôi. Như thể đó là câu trả lời đúng, như thể tôi nhất định phải trả lời như vậy.

"...Cậu biết tôi đã gặp Joo Jung Han ?"

"Xin anh đừng nói như vậy."

Joo Seung Hyuk không trả lời mà thay vào đó cầu xin tôi. Người đàn ông luôn mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, quỳ xuống và nhìn lên tôi.

"Seung Hyuk à..."

"Hôm qua anh đã gặp cái tên Joo Jung Han  đó nhưng vẫn nói là muốn đi công viên giải trí với em. Anh còn nói là muốn xem động vật với em và mua đồ ăn ngon cho em nữa. Anh còn cười thật tươi với em nữa."

Joo Seung Hyuk đã biết tất cả. Cậu ấy đã biết rằng tôi đã quyết định rời đi nhưng vẫn đi công viên giải trí cùng tôi.

"Anh, em đã rất vui. Anh nói là muốn đi công viên giải trí nên em đã nghĩ rằng anh đã tin tưởng em nên em đã rất vui. Nhưng anh không thể bỏ rơi em được. Nếu anh định bỏ rơi em thì anh không nên hành động như vậy."

Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đen láy của Joo Seung Hyuk.

Khoảnh khắc đó, ký ức về kiếp trước hiện lên trong đầu tôi. Sau khi bố mẹ tôi qua đời, tôi đã sống ở nhà dì.

Không giống như khi bố mẹ tôi còn sống, dì tôi cảm thấy phiền phức vì tôi. Tôi sống mỗi ngày một cách dè chừng dì mình, và một ngày nọ, dì ấy đã đưa tôi đến rạp chiếu phim.

Đó là bộ phim hoạt hình mà tôi đã muốn xem. Thành thật mà nói, bộ phim không hay như tôi mong đợi, nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc. Cuối cùng tôi đã nghĩ rằng dì đã công nhận tôi là một thành viên trong gia đình. Vì vậy, có lẽ dì ấy đã nhớ bộ phim mà tôi thích và đưa tôi đến rạp chiếu phim.

Nhưng ngày hôm sau, dì đã bỏ tôi vào trại trẻ mồ côi. Tôi đã rơi từ đỉnh cao của hạnh phúc xuống vực thẳm.

Giá như dì ấy cứ ghét bỏ tôi, cứ làm khó dễ tôi. Tôi đã rất ghét và oán hận dì vì đã cho tôi hy vọng rồi lại bỏ rơi tôi.

Nhưng chẳng lẽ tôi đã làm điều tương tự sao...? Chẳng lẽ tôi đã làm điều tương tự với Joo Seung Hyuk sao...?

"Seung Hyuk à."

Tôi nắm chặt tay Joo Seung Hyuk.

Sau đó, cậu ấy nhìn lên tôi với khuôn mặt đẫm nước mắt.

Xin hãy nói rằng anh bị cưỡng ép, xin hãy nói rằng anh bị bắt cóc, đôi mắt của Joo Seung Hyuk đang cầu xin như vậy.

"Tôi đã cố gắng rời bỏ cậu."

Nhưng tôi không thể làm vậy. Nếu Joo Seung Hyuk quát mắng và dùng bạo lực, tôi có lẽ đã viện ra những lời biện minh dối trá trong khi dò xét thái độ của cậu ấy.

Nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt đen láy bị tổn thương giống như tôi trong kiếp trước, tôi không thể nói dối được.

Joo Seung Hyuk cứng đờ và nhìn chằm chằm vào tôi.

"...Xin anh hãy nói rằng anh đã bị bắt cóc đi. Xin hãy nói rằng anh không muốn đi nhưng bị ép buộc, xin hãy nói rằng anh bị đe dọa. Xin hãy chỉ nói như vậy thôi."

Joo Seung Hyuk đã cho tôi thêm một cơ hội nữa. Nếu tôi nói theo những gì cậu ấy bảo ngay bây giờ, những gì đã xảy ra hôm nay sẽ coi như chưa từng có.

Nhưng nếu tôi nói thật, cậu ấy sẽ không tha thứ cho tôi.

Tôi do dự rồi mở miệng.

"Tôi xin lỗi."

Tôi nghĩ lại thì kết luận của tôi vẫn giống nhau. Tôi không thể nói dối với cậu ấy, người đang cầu xin một cách chân thành như vậy.

Bình luận
aznnaznn
aznnaznnChương 100
Khóc nhiều chút
Trả lời·5 ngày trước
bachkima171
bachkima171Chương 100
Mà ko bik có twist gì ko, vì đúng là có những lúc Joo Seung Hyuk quá bạo lực với Yeon Soo, nên em ấy có động lòng nhưng mà vẫn sợ là phải.
Trả lời·6 ngày trước
happibanana
happibananaChương 100
OMG trừi ưi đang gay cấn thì hết :((((( Phải chờ thêm 1 tuần ư huhuhuhuhu
Trả lời·6 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo