Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 105

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#105

Sau khi giam cầm Lee Yeon-soo, Joo Seung-hyuk hàng ngày đều theo dõi anh ấy. Khi anh ấy ngủ, cậu ấy sẽ lẻn vào, nhìn mặt anh ấy một lúc rồi lại đi. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy đối mặt với đôi mắt hiền lành màu nâu nhạt của anh ấy kể từ khi giam cầm.

Joo Seung-hyuk định gạt tay Lee Yeon-soo ra. Nhưng anh ấy lại nắm chặt hơn.

"Joo Seung-hyuk đây mà. Đúng là Joo Seung-hyuk!"

Giọng anh ấy kéo dài như người say rượu.

"Buông ra."

"Không thích."

Lee Yeon-soo lắc đầu mạnh mẽ.

"tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Anh muốn nói gì? Xin được thả ra? Muốn bỏ đi? Muốn chia tay?"

Joo Seung-hyuk đã cho Lee Yeon-soo cơ hội. Dù là lời nói dối cũng được, chỉ cần nói rằng anh không bỏ trốn thì cậu ấy sẽ bỏ qua tất cả. Nhưng Lee Yeon-soo vẫn kiên quyết từ chối lời đề nghị của Joo Seung-hyuk.

Joo Seung-hyuk sợ hãi. Sợ không biết Lee Yeon-soo sẽ nói gì. Sợ những lời sẽ thốt ra sau lời thú nhận rằng anh ấy đã cố gắng bỏ trốn khỏi mình.

"Tôi nhớ cậu!"

Nhưng từ miệng Lee Yeon-soo lại bật ra một câu hoàn toàn không ngờ tới.

"Anh nói gì cơ...?"

Joo Seung-hyuk không tin vào tai mình, hỏi lại. Nhưng Lee Yeon-soo lại giận dỗi, bực bội.

"Thật quá đáng. Cậu đúng là đồ xấu xa!"

"Quá đáng cái gì?"

"Tôi đã không giận dù cậu nói sẽ kết hôn với người khác..."

Lee Yeon-soo bĩu môi như thể đang ấm ức. Dù biết anh ấy nói vì say, nhưng Joo Seung-hyuk vẫn cảm thấy thật vô lý.

"Tôi nói sẽ kết hôn với người phụ nữ đó hồi nào? Tôi đã nói là sẽ kết hôn với Lee Yeon-soo mà. Tôi đã nói chỉ có mình anh mà!"

"Tôi không có tiền."

Anh ấy thì thầm, giọng đầy ủ rũ.

"Ai đòi tiền anh?"

"Hơn nữa, tôi là đàn ông và lại là Beta nữa chứ."

"Vậy thì sao? Tôi biết Lee Yeon-soo là Beta từ 7 năm trước rồi! Anh là gì cũng không thành vấn đề!"

Cậu ấy vô thức nâng giọng.

Khi Joo Seung-hyuk nổi giận, Lee Yeon-soo thường co rúm người lại như một loài động vật ăn cỏ trước một mãnh thú. Nhưng bây giờ, nhờ hơi men, anh ấy lại mạnh mẽ đáp trả.

"Nói dối! Cậu sẽ đi với Omega thôi! Cuối cùng cậu cũng sẽ bỏ rơi tôi mà! Đồ xấu xa."

"Tại sao tôi lại bỏ rơi anh?"

"Mọi người đều ghét Lee Yeon-soo. Cậu cũng sẽ ghét tôi thôi."

Lee Yeon-soo chỉ là một nhân vật phản diện bị mọi người ghét bỏ. Nghĩ đến nguyên tác, một cảm giác ấm ức bất ngờ dâng lên.

"Tôi không ghét anh."

"Nói dối! Kỳ hai cậu sẽ đi với thằng khác đúng không?"

"Không đi."

"Đồ nói dối! Kỳ hai sẽ hẹn hò với Kim Joon mà!"

"Tên của thằng khốn đó sao lại xuất hiện ở đây?"

Joo Seung-hyuk nhíu mày cau có.

Kim Joon là ai? Tại sao lại nhắc đến cái tên hạng F đó chứ. Anh ấy nói những lời quá vô lý nên tôi không thể tức giận nổi.

Nhưng dù Joo Seung-hyuk nói gì, Lee Yeon-soo vẫn rất nghiêm trọng.

"Chuyện đó đã được định sẵn mà..."

Anh ấy lẩm bẩm, nhớ lại nội dung nguyên tác. Nhưng đối với Joo Seung-hyuk, người không biết rõ mọi chuyện, điều đó chỉ nghe thật vô lý.

"Cái gì được định sẵn?"

Dù nghĩ rằng đó là lời nói vớ vẩn của người say, nhưng khi cậu ấy hỏi, vẻ mặt của Lee Yeon-soo càng trở nên buồn bã hơn.

"Rằng cậu sẽ ghét tôi."

"Anh nghĩ tình cảm của tôi sẽ thay đổi sao?"

"Vâng. Cậu sẽ thay đổi. Không, cậu đã thay đổi rồi."

"Tôi đã thay đổi sao?"

Lee Yeon-soo gật đầu mạnh mẽ, rồi lườm Joo Seung-hyuk.

"Cậu đã thay đổi rồi. Cậu nhốt tôi ở đây rồi không đến gặp tôi. Cậu đã hoàn toàn quên tôi rồi! Đồ tàn nhẫn."

"...Tôi đã gặp anh mỗi ngày."

Joo Seung-hyuk vuốt ve khuôn mặt Lee Yeon-soo. Nhìn vẻ mặt đầy tủi thân của anh ấy, cậu ấy tin rằng Lee Yeon-soo sẽ không nói ra những lời đáng sợ nữa.

Nhưng vẻ mặt của anh ấy vẫn không giãn ra.

"Nói dối! Cậu đã gặp tôi khi nào! Tôi đã giả vờ ngủ và chờ đợi cậu mỗi ngày, vậy mà cậu chưa bao giờ đến!"

"Anh đã đợi tôi sao?"

"Vâng. Tôi đã nhớ cậu."

"Vậy sao?"

Sự căng thẳng giảm bớt, Joo Seung-hyuk nhẹ nhàng ôm lấy Lee Yeon-soo. Nhưng Lee Yeon-soo lại nhăn mặt đẩy cậu ấy ra. Đây cũng là hành động mà anh ấy sẽ không bao giờ làm nếu không say.

"Đồ nói dối!"

"Tôi thực sự đã gặp anh mỗi ngày. Mỗi ngày không sót một ngày nào. Nếu không thì tôi đã phát điên rồi."

Joo Seung-hyuk bình tĩnh thú nhận tình cảm chân thật của mình. Nhưng môi Lee Yeon-soo lại bĩu ra.

"Cậu không phải lần đầu đâu! Tôi biết cậu phóng đãng mà! Đến giờ đã có hàng chục guide ngủ với cậu rồi!"

"Tôi sao?"

"Tôi biết hết. Ngay từ đầu mục đích của cậu là cơ thể tôi mà! Giờ thì cậu cũng chán nó rồi."

"...Anh nghĩ mục đích của tôi là cơ thể anh Lee Yeon-soo sao?"

"Sao cậu không ôm tôi! Sao cậu không chạm vào tôi! Đồ khốn! Giờ thì cậu cũng chán cơ thể tôi rồi!"

Nhìn Lee Yeon-soo lải nhải tuôn ra những nỗi buồn, tôi thấy thật ngớ ngẩn.

"Hay là ăn sạch anh luôn đi."

Cậu ấy nói với giọng thấp, Lee Yeon-soo giật mình.

"Không được! Tôi không, không ngon đâu!"

"Không ngon sao?"

"Vâng. Đừng ăn tôi. Seung-hyuk à. Tôi đã sai rồi, đừng ăn tôi. Đừng ăn tôi mà."

Lee Yeon-soo run rẩy như một chú thỏ lạc vào hang cọp. Nhìn thấy cảnh đó, Joo Seung-hyuk bật cười khúc khích.

"Vậy anh muốn tôi làm gì?"

Nhưng khác với Joo Seung-hyuk đang cười, vẻ mặt của Lee Yeon-soo lại nghiêm trọng. Anh ấy suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hét lên một cách bi tráng.

"Thà rằng cậu đánh tôi đi!"

"Cái gì?"

"Cậu có thể trói, đánh, XX và XX tôi. Nếu cậu muốn, XX cũng không sao."

Lee Yeon-soo tuôn ra hàng loạt những hành vi tàn bạo trong "Đầm lầycủa Guide" mà Joo Seung-hyuk đã thực hiện với Kim Joon trong cái giam cầm ấm cúng.

Những hành vi bạo lực tuôn ra từ miệng Lee Yeon-soo, người ngây thơ đến mức nguy hiểm, khiến Joo Seung-hyuk không khỏi bối rối.

"Anh có biết mình đang nói gì không?"

"Biết. Cậu muốn gì cũng được, miễn là đừng bỏ tôi một mình."

Một giọt nước mắt lăn dài trên mắt Lee Yeon-soo. Joo Seung-hyuk ôm lấy anh ấy, dùng ngón cái lau khóe mắt anh ấy.

"Đừng khóc. Anh khóc là tôi sợ lắm."

"Sợ...?"

Khi anh ấy mở to đôi mắt hỏi lại, Joo Seung-hyuk bình tĩnh trả lời.

"Sợ chứ. Nếu anh khóc, tôi sợ anh lại bỏ đi..."

"Tôi, không bỏ đi đâu."

"Cố gắng bỏ trốn mà nói hay nhỉ."

"Xin lỗi..."

"Đừng xin lỗi. Hãy nói không phải đi."

"Không phải."

Lee Yeon-soo nhanh chóng trả lời theo lời Joo Seung-hyuk.

"Vậy tại sao anh lại bỏ đi?"

"......"

Lee Yeon-soo chỉ đơn thuần là làm theo lời Joo Seung-hyuk vì say rượu. Nhưng khi không chỉ đòi câu trả lời mà còn hỏi lý do, đồng tử của anh ấy rung lên.

"Ừm, à. Tức là..."

Lee Yeon-soo cố gắng vắt óc nghĩ ra lời giải thích mà ai nhìn cũng biết là đang bịa chuyện, bỗng hét lên "À!".

"Đó là luyện tập bay mà! Tôi chưa bao giờ đi máy bay cả. Nên muốn đi thử trước khi đi cùng cậu. Nếu lúng túng trông sẽ như thằng ăn mày ấy. Vậy thì cậu sẽ xấu hổ lắm."

'Không được nói chuyện với người khác như vậy. Xin lỗi đi.'

'Thằng ăn mày chỉ biết bán thân kiếm tiền mà còn ra vẻ.'

'Bán thân sao?'

'Anh như Shim Cheong vậy.'

Vẻ mặt Joo Seung-hyuk cứng lại. Trong lúc say rượu mà anh ấy vẫn nhớ những lời đó sao...? Từ 'thằng ăn mày' lại khắc sâu vào lòng anh ấy đến thế sao...?

"...Đó là lời biện minh của anh sao. Không có gì hợp lý hơn sao?"

"Xin lỗi..."

Lee Yeon-soo ủ rũ cúi đầu. Joo Seung-hyuk ôm chặt anh ấy vào lòng.

"Và anh không phải thằng ăn mày."

"Không phải sao?"

"Lời đó là lỗi của tôi. Tôi đã nói sai. Tôi muốn xóa bỏ ký ức đó khỏi anh."

"Không được. Đừng xóa!"

Lee Yeon-soo giật mình, lắc đầu mạnh.

"Tại sao? Anh không thích sao?"

"Đó là ký ức gặp cậu mà. Không được xóa."

"......"

Lee Yeon-soo mỉm cười e thẹn, rúc vào lòng Joo Seung-hyuk.

"Lúc đó cậu thật sự rất đẹp. Nhưng giờ lại trở nên ngốc nghếch..."

Khuôn mặt Lee Yeon-soo đang tươi cười bỗng trở nên buồn bã.

Say rượu mà biểu cảm cũng đa dạng thật...

"Tôi ngốc sao?"

"Vâng. Cậu ngốc."

"Tại sao tôi lại ngốc?"

"Cậu còn không đếm được số nữa là."

"Tôi sao?"

Joo Seung-hyuk thấy vô lý, nhưng Lee Yeon-soo vẫn cố gắng gật đầu.

"Vâng. Cậu toàn nói chỉ một lần nữa thôi, nhưng lại không phải một lần."

Anh ấy bĩu môi rồi nắm lấy tay Joo Seung-hyuk. Rồi anh ấy gập tất cả các ngón tay lại, chỉ giơ ngón trỏ lên.

"Đây là một. Một là một. Hiểu chưa?"

Lee Yeon-soo nghiêm túc giải thích về số '1'. Nhìn anh ấy đột nhiên đối xử vớicaauj như một học sinh mẫu giáo, Joo Seung-hyuk bật cười.

"Vâng. Tôi hiểu rồi. Nhưng anh có thất vọng vì tôi lớn lên thành một người không biết đếm số không?"

"Vâng. Nên tôi mới định đi máy bay. Cậu cũng sai rồi."

Lee Yeon-soo nói một cách nghiêm túc, nhưng so với vẻ mặt nghiêm túc thì lời nói của anh ấy lại hoàn toàn không ăn khớp.

"Có phải anh bỏ đi vì tôi không biết đếm số không?"

"Không ghét."

"Ghét chứ."

"Không mà! Tôi chưa bao giờ đi máy bay!"

Anh giật mình giải thích.

Rốt cuộc là anh đang nói cái quái gì vậy... Phát âm rõ ràng nhưng nội dung lại lộn xộn. Mặc dù say rượu nhưng cuộc trò chuyện dường như vẫn diễn ra, nhưng lại lệch lạc một cách kỳ lạ.

Dù biết đó là lời nói của người say, tại sao mình vẫn nghiêm túc đáp lại?

Khi Joo Seung-hyuk im lặng nhìn chằm chằm, Lee Yeon-soo lẩm bẩm một cách rụt rè.

"Xin lỗi. Tôi nghĩ cậu sẽ ghét tôi nếu tôi nói rằng tôi chưa bao giờ đi máy bay..."

"Chỉ có vậy thôi sao? Lee Yeon-soo thông minh mà. Không có lời biện minh nào khác sao?"

"Seung-hyuk à, đừng giận. Đừng đáng sợ như vậy."

"Đáng sợ gì chứ. Tôi dễ dàng đến mức nào mà anh lại đưa ra lời biện minh như thế này."

"Không phải đâu, cậu đáng sợ lắm!"

"Đáng sợ gì chứ... Lee Yeon-soo cứ đột nhiên biến mất mới đáng sợ chứ."

"Tôi sao?"

Anh nghiêng đầu.

"Đúng vậy. Trên thế giới này, Lee Yeon-soo là người đáng sợ nhất đối với tôi."

"Vậy là cậu không đến vì tôi đáng sợ sao?"

"......"

Khi Joo Seung-hyuk không nói gì, Lee Yeon-soo lo lắng nắm chặt tay cậu ấy.

"Seung-hyuk à, tôi không đáng sợ! Tôi không phải người đáng sợ! XXXX và, XX và XX cũng được, xin cậu đừng đi mà!"

Từ miệng Lee Yeon-soo tuôn ra hàng loạt những hành vi 19+ nặng đô, Joo Seung-hyuk nhất thời cứng họng.

Lee Yeon-soo lo lắng nhìn cậu ấy rồi hôn lên môi cậu ấy. Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào nhau rồi nhanh chóng rời ra.

"Seung-hyuk à, cậu làm gì tôi cũng được, xin cậu đừng đi. Đừng bỏ tôi một mình. Nhé?"

Joo Seung-hyuk nhìn Lee Yeon-soo đang lo lắng nắm chặt tay mình mà cầu xin.

Cậu ấy vuốt ve môi Lee Yeon-soo rồi kéo cổ anh ấy lại, hôn lên môi. Lee Yeon-soo thoáng bối rối, nhưng rồi đặt tay lên vai Joo Seung-hyuk, chấp nhận nụ hôn.

(ôi trời... phân ngoại truyện bộ này mới 19+ á... và chính truyện 15+thôi)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo