Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 115

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#115

Joo Seung-hyuk vừa về đến biệt thự liền đi thẳng đến phòng của Lee Yeon-soo. Nhưng căn phòng trống rỗng.

'Lee Yeon-soo, Lee Yeon-soo, Lee Yeon-soo, Lee Yeon-soo...'

Thư viện, nhà ăn, phòng gym, phòng và thư phòng của Joo Seung-hyuk. Cậu ấy đã tìm khắp những nơi Lee Yeon-soo có thể ở, nhưng không thấy anh ấy đâu cả.

Chẳng lẽ lại bỏ trốn nữa sao? Lần này anh ấy lại rời xa mình sao?

Trái tim Joo Seung-hyuk chìm trong tuyệt vọng.


Joo Seung-hyuk là một đứa trẻ không ai mong muốn.

Mẹ cậu ấy, Choi Sung-hye, oán hận sự tồn tại của Joo Seung-hyuk, nhân tình xem cậu ấy là gánh nặng, và Chủ tịch Joo tuyệt vọng khi nhìn thấy cậu ấy.

Bên ngoại xem Joo Seung-hyuk là nỗi sỉ nhục, còn người nhà họ Joo thì khinh miệt cậu ấy, gọi cậu ấy là con chim cúc cu chiếm tổ người khác.

Cậu bé không biết về nguồn gốc của mình, nhưng ít nhất cũng nhận ra rằng mọi người đều ghét mình.

"cha."

Nơi duy nhất cậu bé có thể nương tựa là người cha Joo Won-chan.

"Ra ngoài. Ai cho phép mày tự tiện vào thư phòng?"

Tuy nhiên, Chủ tịch Joo chưa bao giờ ân cần ôm cậu ấy. Giọng nói của người cha luôn sắc lạnh, ánh mắt thì lạnh lẽo.

"Con xin lỗi... Á!"

"cha!"

Joo Tae-han đẩy Joo Seung-hyuk đang đứng đờ ra, rồi chạy vào thư phòng.

Joo Seung-hyuk mới sáu tuổi ngã sõng soài, nhưng Joo Tae-han lại cười khẩy rồi chạy đến bên Chủ tịch Joo.

Chủ tịch Joo âu yếm xoa đầu Joo Tae-han. Đó là nụ cười mà ông chưa bao giờ dành cho Joo Seung-hyuk.

"Tae-han à, phải cẩn thận để em không ngã chứ."

"Vâng."

Giọng Joo Tae-han kéo dài, đầy vẻ bất mãn nhưng Chủ tịch Joo không hề quở trách.

Ông đứng dậy khỏi ghế và đỡ Joo Seung-hyuk lên.

"Cảm ơn cha ."

"Con giống mẹ con. Chỉ có mỗi khuôn mặt là đáng xem thôi, nên hãy cẩn thận đừng để bị thương."

"Vâng."

Joo Seung-hyuk cười rạng rỡ. Thực ra, cậu ấy không hiểu rõ những gì cha nói. Chỉ đơn giản là cậu ấy cảm thấy biết ơn và vui mừng vì bố đã quan tâm đến việc cậu ấy bị ngã.

Cậu ấy cảm nhận được rằng người cha đã mắng mình không được vào thư phòng lại không nói gì với Joo Tae-han khi cậu ấy làm điều tương tự, nhưng cậu ấy vẫn vui vẻ.

Tuy nhiên, niềm vui nhỏ bé đó cũng nhanh chóng tan biến.

Rầm!

Joo Seung-hyuk đang ngủ trong phòng thì tỉnh giấc bởi một tiếng động lớn. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cậu ấy đã bị nắm cổ áo.

Người cha mà cậu ấy yêu thương nhất đang nắm lấy cổ áo mình. Không, là bóp cổ.

Ngay cả trong bóng tối, đôi mắt tràn đầy hận thù vẫn hiện rõ.

Joo Seung-hyuk sợ hãi đến mức không thể hét lên được.

Người cha đang cố gắng giết cậu ấy. Cố gắng xóa bỏ sự tồn tại của cậu ấy khỏi thế giới này.

Cổ bị bóp nghẹt, khó thở. Joo Seung-hyuk không phản kháng nổi, chỉ biết tuân theo sự định đoạt của cha.

Cậu bé không có sức lực để chống cự và cũng không muốn. Cậu bé tự mình từ bỏ cuộc sống.

"Cha, bình tĩnh lại."

Nhưng Joo Seung-hyuk không chết. Vì người anh họ Joo Jung-han đã ngăn cản Chủ tịch Joo.

"Đừng làm bẩn tay cha vì một kẻ giả mạo."

Chủ tịch Joo im lặng buông tay ra khỏi cổ áo. Thân hình nhỏ bé của đứa trẻ ngã xuống sàn.

Một tiếng rên rỉ nhỏ tự động bật ra, nhưng không ai quan tâm đến nỗi đau của Joo Seung-hyuk.


Đêm đó, Joo Seung-hyuk được đưa lên máy bay đến một hòn đảo nước ngoài.

Đó là biệt thự lớn mà Joo Kyung-chan quá cố rất yêu quý.

Khi cơn sốt Red Roon bùng nổ, việc thử nghiệm gặp nhiều hạn chế ở Hàn Quốc.

Joo Kyung-chan đã mua một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài tên là 'Abite' và tiến hành phát triển thuốc mới ở đó.

Tuy nhiên, nghiên cứu Red Roon thất bại, và Joo Kyung-chan qua đời, phòng thí nghiệm thực tế đã đóng cửa.

Hầu hết các nhà nghiên cứu đã rời đảo, và hầu hết nhân viên quản lý biệt thự cũng đã nghỉ việc, chỉ còn lại một số ít người Hàn Quốc.

Họ rất vui khi nghe tin con trai út của Chủ tịch Joo sẽ đến. Họ nghĩ rằng vì cậu ấy là con trai ruột duy nhất của Chủ tịch Joo, nên nếu làm tốt thì sau này sẽ có lợi.

Những người làm thuê đã nhường cho Joo Seung-hyuk căn phòng lớn nhất và chăm sóc cậu ấy một cách tận tình.

Nhưng tin đồn lan truyền rất nhanh.

"Là đồ giả sao?"

"Đúng vậy đó. Hoàn toàn không phải dòng máu họ Joo."

"Vậy tại sao lại gửi cậu ta đến đây?"

"Là bị bỏ rơi đó. Chẳng có lý do gì mà lại gửi quý tử út đến một hòn đảo đang suy tàn như thế này."

"Trời, không biết gì mà lại đối xử tốt với nó uổng công."

Joo Seung-hyuk nghe thấy những lời bàn tán của những người làm thuê. Nhưng nội dung đó quá khó để một đứa trẻ sáu tuổi có thể hiểu được.

Ngày hôm đó, Park Chul-seop, người phụ trách quản lý toàn bộ biệt thự, nhận được một cuộc điện thoại.

"À, vâng. Tôi hiểu rồi. Vâng. Thiếu gia Jung-han. Tất nhiên rồi. Người tôi phục vụ chỉ có Giám đốc Joo Kyung-chan và hai thiếu gia thôi."

Park Chul-seop lập tức chạy đến phòng Joo Seung-hyuk. Ông ta thô bạo nắm lấy tay đứa trẻ, kéo ra ngoài, rồi ném Joo Seung-hyuk vào nhà kho ở một góc biệt thự.

"Đồ giả mạo đáng ghét, dám làm bẩn biệt thự của Giám đốc sao! Từ nay mày cứ ở đây cho đúng thân phận của mày đi!"

Park Chul-seop nghĩ rằng đứa trẻ sẽ khóc lóc, van xin và không chịu. Điều này vừa gây khó chịu nhưng cũng mang lại niềm vui.

Đó là một hành động vừa thỏa mãn niềm vui thấp kém khi tự tay hạ bệ con trai út của một gia đình tài phiệt, vừa thỏa mãn cảm giác công lý hời hợt khi xử lý một kẻ giả mạo. Nếu kẻ giả mạo phản kháng và chống đối, hắn sẽ càng vui hơn.

Nhưng Joo Seung-hyuk không phản ứng gì cả. Cậu ấy chỉ đứng yên với ánh mắt vô cảm, như thể không hề quan tâm đến việc ở trong phòng ngủ xa hoa của biệt thự hay trong nhà kho.

Khi cha cậu ấy cố gắng giết cậu ấy, cậu ấy đã tự mình từ bỏ cuộc sống. Dù sống sót, nhưng cảm xúc của cậu ấy đã chết.

Đối mặt với đôi mắt vô hồn không giống một đứa trẻ sáu tuổi, Park Chul-seop rùng mình.

"Đồ giả mạo bẩn thỉu! Nên mới bị bỏ rơi!"

Hắn ta chửi rủa một lúc lâu rồi bỏ đi.

Từ ngày đó trở đi, Joo Seung-hyuk sống trong nhà kho. Cậu ấy ăn thức ăn thừa của những người làm thuê, và ngủ dưới những tấm chăn cũ kỹ dùng để chất đống dụng cụ vệ sinh.

Không ai ngăn cản khi một đứa trẻ bị ngược đãi.

Joo Seung-hyuk là kẻ giả mạo. Cậu ấy là dòng máu bẩn thỉu sinh ra từ người vợ ngoại tình và nhân tình, dù Chủ tịch Joo đã tận tâm. Và với thân phận đó, cậu ấy lại mặt dày giả làm con trai của Chủ tịch Joo, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, thậm chí còn muốn nuốt chửng Sung-han như một con chim cúc cu.

Những người làm thuê không nghĩ họ đang ngược đãi một đứa trẻ. Họ nghĩ họ đang trừng phạt tội lỗi do cặp đôi gian phu dâm phụ gây ra.

Tất nhiên cũng có những người thương hại Joo Seung-hyuk. Nhưng những người nói một lời tử tế với cậu ấy đều bị những người làm thuê cô lập và bắt nạt.

Không ai muốn hy sinh lợi ích của bản thân để chăm sóc một đứa trẻ, và sự ngược đãi đối với Joo Seung-hyuk ngày càng tồi tệ hơn.

Joo Seung-hyuk không khóc cũng không cầu xin tha thứ. Cậu ấy chỉ im lặng chấp nhận sự khinh miệt và ngược đãi.

Chỉ là cậu ấy tò mò.

Tại sao cha lại ghét bỏ và muốn giết cậu ấy, và tại sao mọi người lại khinh miệt cậu ấy đến vậy.

Những người làm thuê cứ thấy Joo Seung-hyuk là chửi rủa là đồ giả mạo, rồi hành hạ, ngược đãi, nhưng không ai thực sự giải thích lý do một cách cặn kẽ.

Có lẽ họ nghĩ đó là những lời không thích hợp để nói với một đứa trẻ?

Nhưng những hành động khác của họ đã vượt quá giới hạn rất nhiều, vậy mà lại chỉ vì tuổi tác mà không nói những lời đó thì thật nực cười.

Một năm trôi qua, rồi một năm nữa trôi qua, nhưng Chủ tịch Joo vẫn không tìm Joo Seung-hyuk.

"Thằng bé đó học hành sao? Không nên cho nó đi học ở trường làng gần đây sao?"

"Mặc kệ đi. Cha nó còn không quan tâm thì chúng ta làm gì được."

"Cẩn thận lời nói. Cha với chả con gì. Đâu phải con của Chủ tịch Joo, bố ruột của nó hình như đã bỏ trốn trước khi nó ra đời mà."

Những người làm thuê thì thầm khi nhìn Joo Seung-hyuk ngồi trước nhà kho.

Khi lên 8 tuổi, Joo Seung-hyuk đã hoàn toàn hiểu được lý do mình bị bỏ rơi. Mặc dù vẫn không có ai kiên nhẫn giải thích tình hình cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đã đủ lớn để hiểu được mọi chuyện chỉ qua những lời xì xào của mọi người.

"Nó còn không biết tiếng Anh chứ đừng nói đến tiếng Hàn đúng không? Hàn Quốc bây giờ giáo dục vẫn mạnh lắm mà? Năm tuổi là đã học xong tiếng Hàn và cả tiếng Anh nữa rồi mà. Nó đến đây lúc sáu tuổi mà."

"Cố tình không dạy đó. Con của người khác có thông minh đến mấy thì dùng vào việc gì chứ."

Joo Seung-hyuk không thể đến trường. Không, thậm chí không thể ra khỏi biệt thự.

Trên đảo 'Abite', ngoài biệt thự ra còn có khoảng 30 hộ gia đình sinh sống. Nếu sự tồn tại của Joo Seung-hyuk bị lộ ra ngoài, những người dân làng có thể báo cảnh sát hoặc nhân viên trung tâm phúc lợi.

Những người làm thuê tự cho rằng hành vi ngược đãi của họ là chính đáng, nhưng họ cũng nhận thức được rằng không được để lộ ra ngoài. Hơn nữa, vì có mệnh lệnh ngầm từ Chủ tịch Joo, họ đã che giấu sự tồn tại của cậu ấy một cách triệt để.

Cậu bé Joo Seung-hyuk đã sống trong biệt thự như bị giam cầm, bị xóa sổ khỏi xã hội.

Cho đến khi cậu ấy được 12 tuổi theo tuổi Hàn Quốc.

Rồi một ngày nọ, hai anh em Joo Jung-han và Joo Tae-han đến thăm biệt thự trong kỳ nghỉ.

Những người làm thuê bận rộn chuẩn bị đón họ, như thể một vị vua sắp đến.

"Này, lau sàn thế này là sao! Lau sạch hơn nữa và nhanh lên! Trời ơi! Các thiếu gia sắp đến rồi mà chậm chạp quá!"

Từ lúc nào đó, những người làm thuê bắt đầu sai bảo Joo Seung-hyuk như một người hầu.

Joo Seung-hyuk tuân theo mọi mệnh lệnh của họ với ánh mắt vô cảm.

Người làm thuê cứ giục giã lau nhanh, lau kỹ, rồi bực tức tát vào đầu Joo Seung-hyuk. Đó là một hành vi gần như bạo lực hơn là một cái tát nhẹ, chỉ đơn thuần là để giải tỏa sự khó chịu của bản thân.

"Gì vậy? Kia là Joo Seung-hyuk sao?"

"Thiếu gia Tae-han!"

Người làm thuê giật mình quay lại.

Cô ta sợ hãi khi bị phát hiện đang mắng mỏ Joo Seung-hyuk, nhưng Joo Tae-han lại bật cười vui vẻ khi thấy người em trai cùng cha khác mẹ bị khinh miệt.

"Thằng này hoàn toàn trở thành một thằng ăn mày rồi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo