Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#123
"Ừ. Anh cũng không muốn cả em và Hyuk-jin hyung tham gia phiên đấu giá lần này."
"Anh đừng lo ạ."
Joo Seung-hyuk nắm chặt tay tôi.
"Anh hẳn là đã sợ lắm khi nhìn thấy cảnh tượng đó."
"Không, anh không sao."
"Anh có muốn em giữ chiếc nhẫn không ạ?"
Joo Seung-hyuk đã quay trở lại biệt thự ngày hôm qua và kiểm tra lại sức mạnh của chiếc nhẫn. Nhưng không có hiện tượng đặc biệt nào xảy ra cả.
Có lẽ việc nhìn thấy quá khứ là một hiện tượng đặc biệt xảy ra khi mở cổng liên kết. Cậu ấy phán đoán rằng bản thân chiếc nhẫn không có vấn đề gì.
Chiếc nhẫn mới nhận được từ cổng liên kết cần được phân tích sâu hơn, nhưng cậu ấy kết luận rằng có thể tiếp tục đeo chiếc nhẫn này và trả lại cho tôi.
Nhưng có vẻ như cậu ấy lo lắng vì tôi đột nhiên nói rằng mình đã nhìn thấy tương lai. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã bịa ra một lời nói dối, dù rằng tôi nói điều đó vì cậu ấy.
Nhưng ngoài cảm giác tội lỗi ra thì đây là một cơ hội. Bây giờ tôi có thể trả lại chiếc nhẫn này cho Joo Seung-hyuk.
Sau một hồi do dự, tôi lên tiếng.
"Nếu em không phiền thì anh muốn tiếp tục giữ nó. Nó đâu có nguy hiểm gì đâu."
Tôi biết nguyên tác. Tất nhiên, nhiều phần đã thay đổi so với nguyên tác, nhưng những sự kiện quan trọng có thể trùng lặp, chẳng hạn như việc 'Vòng cổ Nemesil' được đưa ra đấu giá.
Vào những lúc như vậy, nếu tôi sử dụng chiếc nhẫn này, tôi có thể dễ dàng truyền đạt những chuyện trong tương lai cho Joo Seung-hyuk. Vì tôi có thể viện cớ là đã nhìn thấy nó trong chiếc nhẫn mà.
Nhưng ngay khi tôi nói, sự hối hận đã ập đến. Liệu tôi đã nói đúng không...?
Tôi đã nhìn thấy quá khứ của Joo Seung-hyuk, và vì điều đó, tôi đã từ bỏ kế hoạch trốn thoát ngay lập tức. Nhưng liệu tôi có thể ở lại bên cạnh cậu ấy chỉ vì lòng thương hại nhỏ nhoi này không?
Liệu tôi có nên nói rằng mình sẽ trả lại chiếc nhẫn ngay bây giờ không?
Khi tôi mấp máy môi, hai tay của Joo Seung-hyuk ôm lấy mặt tôi.
"Anh đừng nghĩ gì cả. Chỉ cần anh ở bên cạnh em là em đã vui rồi."
Joo Seung-hyuk nói như thể cậu ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi. Vì quá ngạc nhiên, tôi không thể nói gì và chỉ nhìn vào khuôn mặt của cậu ấy, rồi môi chúng tôi chạm nhau.
Hương vị dâu tây ngọt ngào lan tỏa trong miệng tôi.
Joo Seung-hyuk ra khỏi phòng, nói rằng cậu sẽ liên lạc với Do Hyuk-jin.
'Vì cậu ấy đã ra tay thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu....'
Tôi đã nghĩ như vậy khi nhìn bóng lưng Joo Seung-hyuk rời đi. Mặc dù chưa có gì được giải quyết cả.
Tôi đã tin tưởng cậu ấy lúc nào không hay.
Tôi ở lại một mình và bật TV. Lâu lắm rồi tôi mới xem TV, cảm giác thật khác lạ.
Akirus sợ nhất bị nói là gần gũi với một quốc gia cụ thể. Vì vậy, tôi có thể xem các chương trình phát sóng từ nhiều quốc gia khác nhau thuộc Hiệp hội siêu năng lực giả thế giới. Trong số đó, tất nhiên, có cả các chương trình phát sóng của Hàn Quốc.
Nhìn thấy các chương trình phát sóng của Hàn Quốc ở nước ngoài khiến tôi cảm thấy thật thân quen.
Tin tức đang đưa tin về cuộc đấu giá 'Vòng cổ Nemesil'.
Chỉ cần có được bảo vật này, người ta có thể thoát khỏi tỷ lệ phù hợp.
Đây là điều mà nghiên cứu về thuốc ức chế phát cuồng hay các loại thuốc mới khác, hoặc bất kỳ bảo vật nào khác cũng không thể làm được, vì vậy việc Hàn Quốc trở nên náo loạn là điều đương nhiên.
"Các hội lớn và những người có năng lực từ khắp nơi trên thế giới đang đổ về Akirus. Liệu ai sẽ là người có được bảo vật huyền thoại Vòng cổ Nemesil, sự chú ý đang đổ dồn vào vấn đề này đây."
Dù người đó là ai thì cũng không phải là Do Hyuk-jin hay Joo Seung-hyuk. Vì tôi đã thay đổi tương lai rồi. Trong lúc chìm đắm trong suy nghĩ, bản tin tiếp theo đã xuất hiện.
"Esper Park Geon-woo, người đã bị tai nạn giao thông do lái xe trong tình trạng say rượu, đã xuất viện trong tình trạng khỏe mạnh sau hai tháng."
Cùng với giọng nói của phóng viên là video Park Geon-woo rời khỏi bệnh viện dành cho người có năng lực Hàn Quốc.
Anh cúi người 90 độ về phía các phóng viên, sau đó bắt đầu cuộc phỏng vấn.
"Tôi xin lỗi vì đã khiến người dân phải lo lắng."
Anh gầy đi một chút nhưng vẫn khỏe mạnh.
Ra là anh đã phải nhập viện suốt thời gian qua... Thật lòng mà nói, tôi đã quên mất chuyện của Park Geon-woo.
"Anh xem TV đấy ạ?"
Tôi quay đầu lại vì tiếng động bất ngờ. Joo Seung-hyuk đang đứng ở cửa, không biết cậu đã về từ lúc nào.
"À, à, cái đó thì..."
Đúng lúc này mà cậu lại về á!
Tôi bối rối và vội vàng thanh minh. Có lẽ Joo Seung-hyuk là người đã ra lệnh gây ra tai nạn giao thông cho Park Geon-woo.
Vậy mà ngay sau khi được thả ra khỏi nơi giam cầm, tôi lại đang xem Park Geon-woo, chắc chắn cậu ấy sẽ tức giận lắm.
"Vì kênh Hàn Quốc xuất hiện nên anh thấy lạ nên đã bật lên xem. Ban đầu có một bản tin về Phiên đấu giá Akirus, nhưng tin tức đột nhiên thay đổi...!"
"Vậy ạ?"
Tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ tức giận. Nhưng phản ứng của Joo Seung-hyuk lại bình tĩnh hơn tôi nghĩ.
"Ừm."
Cậu ngồi xuống bên cạnh tôi và nhìn vào TV.
"Có vẻ như anh ta đã xuất viện rồi."
"Chắc vậy."
"Anh ta làm quá đấy ạ. Có vẻ như anh ta chỉ bị trẹo chân thôi, vậy mà anh ta vẫn nằm viện cho đến tận bây giờ."
"Anh ta bị trẹo chân à?"
Tình trạng của Park Geon-woo là bí mật đối với công chúng. Nhưng Joo Seung-hyuk có thể tìm ra chuyện đó.
"Vâng."
"Ra vậy. Đó là một tai nạn do lái xe trong tình trạng say rượu, vì vậy thật may mắn khi anh ta chỉ bị như vậy."
"Đó không phải là một tai nạn, mà là ai đó cố tình gây ra đúng không ạ."
Cậu ấy thản nhiên nói ra những điều mà tôi chưa dám hỏi.
"Vậy, vậy sao?"
"Vâng. Cái tên đó và bộ phận giám sát cũng đã tốn thời gian nhập viện cho đến tận bây giờ để tìm hung thủ. Đúng là đồ ngốc. Họ nghĩ rằng một Esper hạng S sẽ chết vì tai nạn giao thông chắc. Nếu là em thì em sẽ không bao giờ dùng những cách ngu ngốc như vậy đâu ạ."
"Vậy nếu là em thì em sẽ làm gì...?"
"Em sẽ giết luôn ạ."
Joo Seung-hyuk trả lời ngay lập tức.
"Phụt!"
Khoảnh khắc tôi nghe thấy những lời nói thẳng thắn đó, tôi bật cười.
Phải rồi, đây chính là Joo Seung-hyuk. Nếu cậu ghét Park Geon-woo, cậu đã thổi bay anh ta ngay tại chỗ rồi. Cậu sẽ không dùng những cách mơ hồ và hèn nhát như tai nạn giao thông đâu.
Tôi đã quá ám ảnh bởi ý nghĩ rằng Joo Seung-hyuk có thể là hung thủ nên đã quên đi điều quan trọng nhất.
"Sao anh lại cười ạ? Anh thích em giết Park Geon-woo sao ạ?"
"Không. Vì em là chính em."
"Em là chính em là sao ạ?"
Thì là một tên cuồng chiếm hữu rất đáng sợ chứ sao.
Nhưng tôi không thể nói những lời đó nên đã thay đổi cách diễn đạt.
"Em mạnh mẽ."
Joo Seung-hyuk bật cười khi nghe câu trả lời của tôi.
"Haha. 'Mạnh mẽ' ạ? Lâu lắm rồi em mới nghe thấy từ đó đấy ạ."
"Vậy, vậy à?"
"Vâng. Anh giống người xưa quá đi ạ."
...Thì nếu tính cả kiếp trước thì cũng không sai.
Nhưng vì có một góc khuất trong lòng nên tôi không thể không bực mình hơn.
"Vậy sao em không gặp một người mới mẻ thay vì gặp một người xưa như anh?"
"Ai bảo là em không thích anh ạ? Em thích anh là của em mà."
Joo Seung-hyuk ôm lấy vai tôi và nhếch mép cười.
"Ư, nghe những lời đó bằng giọng nói thật khiến anh cảm thấy hơi..."
Joo Seung-hyuk cười phá lên khi tôi nhăn mặt.
"Haha. Hơi thôi ạ?"
Tôi thấy Joo Seung-hyuk ôm bụng cười đến chảy nước mắt thật lạ lẫm, trông cậu giống như một sinh viên đại học đồng trang lứa và điều đó thật tốt. Nhưng đó là chuyện khác...
"Sao em lại cười?"
Câu nói này buồn cười đến vậy sao? Dù nghĩ thế nào thì cũng không phải là một câu nói đáng để cười phá lên như vậy.
"Vì anh đã thành thật ạ."
"Ừm?"
"Em thích anh thành thật nói ra ạ."
Joo Seung-hyuk ôm chặt eo tôi, nhìn lên tôi. Đôi mắt đen to tròn đặc biệt lấp lánh, toát ra một bầu không khí thuần khiết.
"Anh, em không phải là một kẻ đáng sợ đâu ạ. Đừng sợ em. Chỉ cần anh không trốn thoát thì em sẽ ngoan ngoãn thôi ạ."
"Thật sao...?"
"Vâng. Thật đó ạ."
Joo Seung-hyuk mỉm cười hiền lành và hôn tôi. Khi tôi chấp nhận nụ hôn, bàn tay cậu đã bí mật luồn vào bên trong áo sơ mi của tôi.
Đêm đó, lần đầu tiên tôi thổ lộ những suy nghĩ thật lòng của mình với Joo Seung-hyuk.
'Seung-hyuk à, dừng lại đi.'
'Anh, anh không làm được. Anh xấu hổ.'
'Anh không thích cái đó.'
Cho đến bây giờ, dù mối quan hệ của tôi với cậu ấy có khó khăn đến đâu, tôi cũng chỉ có thể nói 'mệt mỏi'. Nhưng hôm qua, lần đầu tiên tôi đã nói ra tất cả những suy nghĩ của mình.
Và Joo Seung-hyuk chưa từng nổi giận một lần nào.
'Seung-hyuk à, em không sao chứ? Em không giận sao?'
'Tại sao em phải giận chứ ạ? Em đâu phải là một người hay giận dữ đến vậy...'
Cậu ấy đã nói một cách dịu dàng.
'Ra vậy. Vậy em sẽ không làm nữa chứ?'
'Không ạ.'
'......'
Tất nhiên, việc cậu ấy không nổi giận không có nghĩa là cậu ấy đã nghe lời tôi. Ngược lại, cậu ấy còn dai dẳng hơn.
Đêm qua tôi lại một lần nữa cảm nhận được rằng Joo Seung-hyuk không biết đếm số.
Không chỉ là vào ban đêm. Ngay cả khi tập thể dục, cậu ấy cũng đếm số lung tung. Cậu thường xuyên gây ra những hành động tàn ác như là đếm 3 lần lunge của tôi là 1 lần.
Dù vậy, việc cậu ấy không nổi giận là điều bất ngờ. Tôi đã nhìn Joo Seung-hyuk bằng một con mắt khác.
Trong lúc hồi tưởng lại từng chuyện xảy ra đêm qua, Joo Seung-hyuk mặc trang phục màu đen bước vào.
"Anh dậy rồi ạ?"
"Ừ. Em vẫn chưa đi à?"
Joo Seung-hyuk đã nói rằng cậu sẽ đi gặp Do Hyuk-jin vào sáng sớm hôm nay.
"Em định đi ngay đây ạ. Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian đấy ạ. Anh có thể ở một mình cho đến lúc đó chứ ạ?"
Đôi mắt của Joo Seung-hyuk vuốt ve khuôn mặt tôi đầy lo lắng. Trông cậu ấy giống như một người cha đi làm bỏ con nhỏ ở nhà một mình vậy, điều đó khiến tôi bật cười.
"Không sao đâu. Anh đâu phải là trẻ con."
"Cố gắng đừng ra khỏi khách sạn nhé ạ. Không có gì đâu ạ, chỉ là em lo lắng thôi ạ."
Nếu có ai đó thao túng Do Hyuk-jin để sát hại anh ấy và hướng mũi dùi về phía Joo Seung-hyuk như trong nguyên tác, thì có khả năng người đó cũng sẽ nhắm vào tôi.
Có lẽ họ sẽ không hành động cho đến trước phiên đấu giá, nhưng việc đi lại một mình là nguy hiểm vì dù chỉ là một khả năng nhỏ nhoi.
Nhưng Joo Seung-hyuk vẫn thận trọng ngay cả khi cậu ấy đang nói những điều hiển nhiên.
Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng tôi sẽ lại bị giam cầm nữa sao?
"Ừm. Anh cũng định làm như vậy. Ở đây đắt đỏ mà. Em đã trả tiền phòng đắt như vậy rồi thì phải tận hưởng cho đáng chứ."
Joo Seung-hyuk khẽ cười khi tôi cố tình nói một cách vui vẻ hơn.
"Em đã nhờ khách sạn tăng cường an ninh đặc biệt rồi ạ. Vì đây là một nơi an toàn nên anh có thể thoải mái đi lại trong khách sạn ạ."
"Ừm."
"Anh có muốn đến trung tâm thể hình không ạ? Em sẽ giúp anh tập thể dục rồi em sẽ đi ạ."
...Tên này vẫn chưa đủ khi đã hành hạ tôi đêm qua sao. Cậu đang muốn tôi làm gì khi tôi còn khó khăn lắm mới dậy được đây?
Nhưng ngay cả khi Joo Seung-hyuk không nổi giận như tôi nghĩ, tôi cũng không thể phàn nàn về những điều này.
Tôi im lặng lườm cậu ấy, sau đó lẩm bẩm như thể đang nói một mình.
"...Hôm nay ăn cơm xong rồi mới tập ấy."
"Em biết rồi ạ."
Một nụ cười tinh nghịch nở trên khóe miệng cậu. Chắc chắn là cậu ấy đang trêu chọc tôi.
"Đi cẩn thận nhé. Cẩn thận đấy."
"Vâng. Em sẽ về nhanh thôi ạ."
Joo Seung-hyuk trao cho tôi một nụ hôn gió nhẹ nhàng rồi rời khỏi phòng.