Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#153
Sau khi đám đầu gấu kia biến mất, mọi chuyện yên ắng được một thời gian. Nhưng rồi lại có những đứa khác đến gây sự với tôi. Dù vậy, chuyện đó cũng không kéo dài được lâu.
Bởi vì chúng cũng chuyển trường hết cả rồi. Và từ lúc nào đó, những trò bắt nạt cũng biến mất.
Tôi không biết có phải vì tin đồn cứ hễ ai bắt nạt tôi, thì sẽ gặp chuyện xui xẻo, hay là vì lũ người xấu tính đó đều đã chuyển trường hết cả, nhưng không còn ai đến gây sự với tôi nữa. Đương nhiên, tôi cũng không có bạn bè thân thiết nào cả.
Dẫu vậy, tôi cũng không bị cô lập.
Mỗi khi có bài tập nhóm hay tình huống phải chia đội trong huấn luyện, Kang In-ho lại tự nhiên đến đứng cạnh tôi. Nhờ anh ấy mà tôi tránh được những tình huống cô đơn, ngượng ngùng.
Anh ấy có vẻ chỉ nghĩ rằng những người cùng cấp làm chung nhóm là chuyện đương nhiên nên mới tìm đến tôi, nhưng tôi vẫn rất biết ơn. Ngay cả khi ăn cơm ở nhà ăn, anh ấy cũng ở bên cạnh tôi nữa.
Hơn nữa, Kang In-ho thỉnh thoảng còn tặng quà cho tôi.
"Cầm lấy này."
"Cái gì đây?"
"Không biết. Có người ở cổng trường nhờ đưa lại cho cậu."
"Ai vậy?"
"... Chắc là fan của cậu thôi."
Thỉnh thoảng vẫn có những người hâm mộ tìm đến trường học hoặc các khu vực săn quái vật chỉ để gặp tôi. Họ trực tiếp tặng quà, hoặc nhờ những người có năng lực khác chuyển giúp. Vì vậy, khi Kang In-ho nói rằng đó là quà của fan, tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Và món quà đầu tiên mà Kang In-ho tặng tôi là một chiếc hộp bút.
Thời điểm đó, tôi vẫn đang dùng chiếc hộp bút từ thời tiểu học, cũ kỹ và sờn màu.
Khi lên cấp hai, tôi đã mua một chiếc hộp bút mới, nhưng đám đầu gấu kia đã giở trò trêu chọc, ném nó xuống hồ nước trong trường, khiến tôi vừa tiếc vừa tức.
Tôi định mua một chiếc hộp bút khác, nhưng lại sợ chuyện tương tự sẽ xảy ra, nên đành dùng tạm chiếc cũ.
Tôi tự nhủ sẽ mua mới sau khi đám đầu gấu kia chuyển trường hết, nhưng cứ trì hoãn mãi, cuối cùng lại nhận được một món quà bất ngờ.
Lúc đó, chiếc hộp bút là thứ tôi thực sự rất cần, nên tôi đã thoáng nghĩ, liệu có phải Kang In-ho đã tự mua tặng tôi hay không, chứ không phải quà của fan gì cả. Nhưng sau khi nhìn vào thái độ hờ hững của Kang In-ho, tôi biết chắc chắn là không phải.
Anh ấy thờ ơ với tất cả mọi người, không hề có biểu hiện quan tâm đặc biệt đến ai. Nếu anh ấy là lớp trưởng và mua đồ uống cho cả lớp thì không nói, chứ anh ấy không phải là kiểu người tặng quà riêng cho một cá nhân cụ thể nào cả.
Việc anh ấy ra mặt giúp tôi khi tôi bị bắt nạt đã là một điều kỳ diệu, bởi lẽ anh ấy gần như không để tâm đến chuyện của người khác.
Nhưng bây giờ, khi suy nghĩ lại, liệu tất cả có phải là do chỉ thị của Joo Seung-hyuk?
Kang In-ho lặng lẽ theo dõi từng hành động, từng cử chỉ của tôi, rồi báo cáo lại cho Joo Seung-hyuk. Và Joo Seung-hyuk, bằng cách nào đó, đã âm thầm xử lý những kẻ bắt nạt tôi.
"Vậy những món quà mà cậu đã tặng cho tôi, đều là của Joo Seung-hyuk?"
"Ừ."
"Tất cả?"
"Ừ."
Tôi nhớ lại những thứ mà mình đã nhận từ Kang In-ho trong suốt thời gian qua. Hộp bút, chocolate, bánh quy, giày... Tất cả đều là quà của Joo Seung-hyuk.
"Lần trước đi săn quái vật, tôi có xích mích với Guide Kim Seo-won, Joo Seung-hyuk đột nhiên xuất hiện. Có phải cậu đã báo cho cậu ấy?"
"Ừ. Tôi đã báo cho Seung-hyuk. Nhiệm vụ của tôi là phải báo cho cậu ấy ngay lập tức nếu có chuyện gì xảy ra với cậu."
Không chỉ đơn thuần là trao quà. Joo Seung-hyuk đã giúp đỡ tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn.
"Vậy thì...!"
"Tôi xin lỗi, nhưng cậu hãy tự hỏi cậu ấy đi. Tôi chỉ là người làm thuê nên chỉ có thể nói đến một giới hạn nhất định thôi."
"Đến nước này rồi mà cậu vẫn không chịu nói cho tôi biết?"
"'Em xin lỗi, để anh vướng vào rắc rối rồi.'"
Kang In-ho vừa lái xe, vừa nói bằng giọng thờ ơ.
"Cái gì cơ?"
"Đó không phải là lời tôi nói, mà là lời nhắn của Joo Seung-hyuk. Cậu ấy bảo cậu đừng lo lắng cho cậu ấy, hãy ăn ngon và nghỉ ngơi thật tốt."
"..."
"Cậu muốn đi đâu? Cậu ấy bảo tôi đưa cậu đến bất cứ nơi nào cậu muốn."
"Đến bất cứ đâu?"
"Ừ. Cứ nói đi. Dạo này chắc sẽ ồn ào lắm, cậu có thể ở ký túc xá, khách sạn, hoặc nếu muốn thì đi du lịch cũng được. Nếu cậu lo lắng về những môn học chỉ cần đạt hoặc trượt, tôi sẽ tự lo việc điểm danh cho cậu."
"Đó cũng là ý của Joo Seung-hyuk?"
"Ừ."
Tôi cắn chặt môi.
"Joo Seung-hyuk, lúc bảo tôi đừng trốn tránh thì sao!"
Kỳ động dục lần trước cũng vậy. Cậu ấy lo lắng tôi sẽ mệt mỏi nên bảo tôi về nhà. Cứ thế níu kéo tôi đừng rời đi, đến khi bản thân gặp khó khăn thì lại buông tay trước.
"Tôi sẽ về nhà."
"Ký túc xá, hay là về nhà bố mẹ?"
"Nhà của chúng tôi. Ngôi nhà mà Seung-hyuk và tôi đang sống."
Joo Seung-hyuk đã gọi ngôi nhà đó là "nhà của chúng ta." Có nghĩa là, ngôi nhà mà tôi và cậu ấy cùng chung sống.
Tôi cũng vậy. Trừ khi Joo Seung-hyuk ghét tôi và đuổi tôi đi, còn không, tôi không có ý định rời xa cậu ấy vì lý do này.
Nghe câu trả lời của tôi, mắt Kang In-ho hơi mở to. Nhưnganh ấy không nói gì thêm mà chỉ tiếp tục lái xe.
Chúng tôi đã về đến nhà.
"Cảm ơn vì đã đưa tôi về."
Tôi xuống xe, nói lời cảm ơn với Kang In-ho, anh ấy nhìn tôi chằm chằm
"... Cậu không tức giận sao?"
"Hả?"
"Từ trước đến giờ tôi luôn báo cáo mọi chuyện về cậu cho Joo Seung-hyuk mà."
"Cậu chỉ làm theo lệnh của người thuê, đâu phải giám sát gì đâu."
"Nhưng đó là góc nhìn của tôi."
"Thật lòng mà nói, đầu óc tôi rối bời, tôi không biết mình nên tức giận hay cảm ơn cậu, hay thậm chí là mắng cậu cho hả giận. Tôi thực sự không còn sức để nghĩ đến những chuyện đó nữa. Tôi muốn tự mình nghe lời giải thích từ người thuê của cậu rồi mới đưa ra phán xét cuối cùng được."
Tôi muốn hỏi Joo Seung-hyuk, tại sao cậu lại làm tất cả những điều đó, tại sao cậu lại quan tâm đến tôi ngay cả khi tôi bị bắt nạt, sau khi tôi đã bỏ rơi cậu mà ra đi, tại sao cậu lại gửi hộp bút, gửi chocolate, và giúp đỡ tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn.
"Seung-hyuk khi nào thì được thả?"
Joo Seung-hyuk đã đoán trước được việc mình sẽ bị bắt giữ vào hôm nay. Vì vậy, cậu ấy đã bí mật bỏ mảnh giấy vào túi tôi, và gọi Kang In-ho đến. Kang In-ho cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên hay bối rối, dường như anh ấy đã biết trước về cuộc điều tra của bộ phận giám sát.
"Chắc là sẽ mất một thời gian..."
"Ra vậy..."
Đây là một vụ án mà bộ phận giám sát đã dốc hết tâm huyết trong nhiều tháng trời. Tổng giám đốc và át chủ bài của bộ phận giám sát, cùng với Park Geon-woo, đã cùng nhau tiến hành điều tra, thậm chí còn sử dụng cả những công cụ đặc biệt để giăng bẫy, bắt giữ Joo Seung-hyuk.
Dù Joo Seung-hyuk có biết trước thông tin, việc cậu ấy có thể dễ dàng thoát ra là điều khó xảy ra.
"Lee Yeon-soo, cậu thực sự tin Joo Seung-hyuk sao?"
"Ừ."
Trên đường về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, tự hỏi liệu mình có đang quá cảm tính hay không.
Joo Seung-hyuk có tỷ lệ tương hợp trên 90% với Kim Joon trong nguyên tác, và hiện tại, con số đó lại là với tôi.
Trừ khi cậu ấy sở hữu một năng lực đặc biệt, giúp tăng tỷ lệ tương hợp của những người mà cậu ấy muốn, thì có lẽ, như Park Geon-woo nói, việc cậu ấy sử dụng thuốc là một giả thuyết hợp lý hơn cả.
Nhưng sau tất cả, những suy nghĩ trong lòng tôi vẫn không hề thay đổi.
Từ trước đến giờ, tôi cứ mãi bận tâm đến những gì đã được viết trong nguyên tác, mà không chịu nhìn thẳng vào con người thật của Joo Seung-hyuk, người đang ở ngay trước mắt mình. Chính vì điều này mà tôi đã làm tổn thương cậu ấy, không thể nhận ra cảm xúc thật sự của bản thân, và trải qua những khoảng thời gian khó khăn.
Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa. Thay vì ám ảnh bởi những trang sách, tôi muốn tin vào những gì Joo Seung-hyuk đã luôn đối xử tốt với tôi từ trước đến nay.
Không, tôi tin chắc rằng đó là sự thật.
"Nếu cậu ta nghe được điều này, chắc chắn cậu ta sẽ thích lắm..."
Kang In-ho rồi mở cửa xe, bước xuống.
"Cậu ta bảo tôi phải bảo vệ cậu cho đến khi cậu ta trở lại. Nên tạm thời tôi cũng sẽ ở đây, cậu không phiền chứ?"
"Cậu xin phép tôi à?"
"Đây cũng là nhà của cậu mà. Nếu không có Joo Seung-hyuk thì tôi phải xin phép cậu chứ."
Cậu ấy thản nhiên nói. Ừ, đây là nhà của chúng tôi. Nếu không có Joo Seung-hyuk, tôi phải là người bảo vệ ngôi nhà này.
"Cậu cứ ở đi."
Tôi bấm mật khẩu mở cửa chính. Joo Seung-hyuk đã cho tôi biết mật khẩu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự mình bấm và bước vào nhà.
Khi tôi bước vào trong, Kang In-ho cũng đi theo sau.
"Lee Yeon-soo, tôi sẽ ở phòng nào đây?"
"Cậu không có phòng riêng à?"
Kang In-ho đã ở bên Joo Seung-hyuk từ khi còn nhỏ. Hơn nữa, nhìn cách hai người chia sẻ thông tin về cuộc điều tra, có vẻ như mối quan hệ của họ rất thân thiết.
Vậy thì đương nhiên cậu ấy cũng thường xuyên đến nhà Joo Seung-hyuk, và cũng từng ở lại đây rồi chứ nhỉ.
"Sao tôi lại phải có phòng riêng ở nhà tên nhóc đó chứ?"
Nghe những lời tôi nói, mặt Kang In-ho nhăn nhó lại. Tôi đã quan sát anh ấy từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy tỏ ra khó chịu như vậy.
"À không, tại tôi thấy hai người thân nhau quá..."
"Không có chuyện người làm thuê thân thiết với ông chủ của mình đâu."
"À, ừ..."
Nhìn biểu cảm của Kang In-ho như thể đang hình tượng hóa chữ "cực ghét", tôi gượng gạo gật đầu.
Có vẻ như tôi đã nghĩ sai rồi.
"Vậy cậu dùng phòng kia nhé? Không có giường nhưng rộng rãi lắm."
Tôi chỉ vào căn phòng trống bên cạnh phòng khách. Theo như tôi biết, ở tầng một không có phòng nào có giường hoặc phòng dành cho khách cả.
Vậy nên tôi đã nghĩ, có lẽ căn phòng mà Joo Seung-hyuk luôn giấu kín trên tầng hai... thực ra là phòng của Kang In-ho, nhưng nhìn phản ứng của anh ấy thì có vẻ không phải.
"Được thôi."
"Tôi lấy chăn cho cậu nhé."
"Tôi tự làm được."
"Không sao đâu. Cậu là khách nên cứ nghỉ ngơi đi."
"Tôi không phải là khách, tôi ở đây để bảo vệ cậu. Đó là vai trò của tôi. Vậy nên cậu mới là người cần gì thì cứ sai tôi nhé."
Dù ẩn sau vẻ thờ ơ, tôi vẫn cảm nhận được sự quan tâm ấm áp trong giọng nói của anh ấy. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Joo Seung-hyuk lại tin tưởng giao phó việc chăm sóc tôi cho Kang In-ho.
"Ừ. Tôi sẽ làm vậy..."
Tôi khẽ mỉm cười và gật đầu, lòng cảm thấy an tâm hơn phần nào.