Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 162

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#162

Và nếu tôi đoán không sai, thì bằng chứng nằm ngay trong căn phòng này.

Joo Jung-han đã lén lút phát triển một loại thuốc mới từ Akrun đặc biệt. Anh ta làm thế cả trong truyện gốc lẫn bây giờ.

Hồi trước, khi tôi hỏi Joo Seung-hyuk rằng Dược phẩm Sunghan có nghiên cứu Akrun đặc biệt không, cậu ta đã trả lời thế này:

"Không. Thà em đốt hết còn hơn đưa cho cái thằng Joo Jung-han đó. Trừ khi anh ta lén vào ăn trộm, chứ tay em thì không đời nào giao cho anh ta."

Cái câu này không có nghĩa, là cậu ta không hề chuyển giao Akrun đặc biệt, mà ngược lại, nó ám chỉ, Joo Seung-hyuk đã cố tình dụ Joo Jung-han đến trộm.

Joo Jung-han sau khi trộm được Akrun đặc biệt, đã lập một phòng thí nghiệm bí mật ở Texas để phát triển thuốc mới.

Hồi xưa, khi vụ Akrun bùng nổ, Tổ chức Y tế Thế giới và Hiệp hội Người có Năng lực Thế giới đã xếp Akrun vào danh sách thực vật nguy hiểm, thậm chí cấm khai thác nó từ các cổng không gian.

Vì thế, hầu hết các nước đều cấm Akrun hoặc chỉ cho phép nghiên cứu với mục đích y tế, học thuật, nhưng cũng rất hạn chế. Mà cho dù có nghiên cứu, thì cũng phải trải qua những thủ tục và quy định phức tạp hơn nhiều so với trước đây. Nên muốn thí nghiệm tự do, thì phải làm lén lút thôi.

Tất nhiên, lý do không chỉ có vậy.

Ngay khi Akrun đặc biệt bị lộ ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn chiếm lấy nó. Từ các công ty dược, buôn ma túy, người có năng lực, cho đến các quốc gia hay Hiệp hội Người có Năng lực Thế giới, cũng có thể đòi hỏi nó vì lợi ích công cộng.

Nên anh ta muốn giữ bí mật, cho đến khi có kết quả.

Hơn nữa, anh ta còn muốn dùng Akrun đặc biệt làm vũ khí bí mật để chống lại Joo Seung-hyuk.

Mà đây còn là chuyện trong truyện gốc. Hiện tại, anh ta đang lén lút lấy đồ của Joo Seung-hyuk để thí nghiệm, nên càng không thể tiết lộ được.

Phát triển một loại thuốc mới cần rất nhiều tiền, tốn kém đến mức chóng mặt. Nếu là dự án chính thức của công ty thì sẽ có quỹ, nhưng đây là một dự án bí mật mà công ty không hề hay biết, nên Joo Jung-han chắc chắn phải tự bỏ tiền túi ra.

Dù anh ta là công tử nhà tài phiệt đời thứ ba đi nữa, thì cũng khó mà đổ tiền vô hạn vào được.

Bị dồn vào đường cùng, Joo Jung-han quyết định chơi bài ngửa, bằng cách dùng "Vòng cổ Nemesil".

Anh ta đã biến một trong những món bảo vật mình đang giữ thành "Vòng cổ Nemesil" giả, rồi đề nghị giao dịch với chủ tịch công ty dược phẩm Lexington. Đây cũng chính là công ty đang muốn gả con gái cho Joo Seung-hyuk để liên hôn chính trị. Chủ tịch Lexington định gả con để vay tiền của Sunghan, bù vào khoản thiếu hụt. Joo Jung-han cũng "đổ thêm dầu vào lửa" cho chuyện này.

Nhưng kế hoạch thất bại.

Trong câu chuyện gốc, có lẽ là do Kim Joon đổi ý, vì cậu ấy thật lòng thích Joo Seung-hyuk nên đã ngăn cản cuộc hôn nhân, thậm chí còn chống lại lệnh của Joo Jung-han.

Còn lần này, Joo Seung-hyuk tự mình từ chối. Cậu ấy nói sẽ không cưới ai khác ngoài tôi…

Dù sao thì, khi cuộc hôn nhân chính trị với Sunghan bị hủy bỏ, Lexington cũng từ bỏ việc mua Nemesil.

Tuy nhiên, Joo Jung-han không bỏ cuộc mà mang "Vòng cổ Nemesil" ra đấu giá tại Akirus. Đúng như dự đoán, nó bán được với giá trên trời. Nhưng ngay khi bảo vật được dùng, sự thật về món đồ giả sẽ bị lộ tẩy.

Trước đó, Joo Jung-han đã giết người trúng đấu giá là Do Hyuk-jin và đánh tráo món đồ giả, sau đó êm xuôi chiếm đoạt số tiền đấu giá.

Nhưng khác với truyện gốc, trong thực tế, David đã đấu giá được món bảo vật đó.

Với Joo Jung-han, David là người trúng đấu giá tệ nhất. David bị camera theo dõi 24/24, nên Joo Jung-han không có cơ hội làm hại anh ta, chứ đừng nói đến việc tráo đổi món đồ giả.

Có lẽ Joo Seung-hyuk đã nhận ra kế hoạch của Joo Jung-han, ngay khi tôi gợi ý về câu chuyện trong truyện gốc. Và cậu ấy đã lôi kéo David đấu giá món đồ đó để chơi xỏ Joo Jung-han. Chuyện này không chỉ khiến Joo Jung-han, mà cả David cũng lâm vào tình cảnh khó khăn, nhưng đây có lẽ cũng là một phần trong ý đồ của cậu ấy…

Joo Seung-hyuk đã tiết lộ thông tin về kẻ thủ ác thật sự cho David. Điều này càng đẩy Joo Jung-han vào thế khó hơn.

Hơn nữa, Joo Seung-hyuk không buông lỏng dây cương, mà cùng với Do Hyuk-jin thu thập thông tin liên quan đến thuốc Akrun bất hợp pháp của Joo Jung-han. Trong quá trình đó, cậu ấy cũng đã cứu Kim Joon khỏi bị bắt cóc.

Kẻ đứng sau vụ tai nạn giao thông của Park Geon-woo, cũng chính là Joo Jung-han.

Lúc đó, Park Geon-woo đang nghi ngờ kết quả kiểm tra độ phù hợp của tôi và Joo Seung-hyuk, và đang điều tra khả năng sử dụng Akrun. Trong quá trình đó, việc nghiên cứu Akrun của Sunghan đã bị điều tra. Lo sợ thí nghiệm của mình sẽ bị bại lộ, Joo Jung-han đã giả vờ gây tai nạn giao thông để giết Park Geon-woo.

Nhưng khi vụ lừa đảo vòng cổ Nemesil, vụ bắt cóc Kim Joon... đều thất bại và bị dồn vào đường cùng, Joo Jung-han đã quyết định đổ tội cho Joo Seung-hyuk, bằng cách tung tin giả cho Park Geon-woo.

Tôi nắm lấy tay nắm cửa.

Joo Seung-hyuk biết tội ác của Joo Jung-han, và chắc chắn đã thu thập bằng chứng. Nơi duy nhất trong căn nhà này có thể cất giữ bằng chứng, chính là căn phòng này.

Ngay khi tôi định mở cửa, một nỗi sợ hãi trỗi dậy trong lòng. Nếu trong phòng này không có bằng chứng thì sao...? Chả lẽ tôi sẽ phát hiện ra, một bí mật mà Joo Seung-hyuk đã cố gắng che giấu bằng mọi giá, chứ không phải bằng chứng. Có thể tôi sẽ phải đối mặt với một sự thật, mà tôi không nên biết thì hơn.

Tay tôi buông lỏng, nhưng rồi lại nắm chặt lấy. Tôi tin Joo Seung-hyuk. Tôi sẽ không trốn tránh nữa. Ngay cả khi cậu ta có một khía cạnh khác mà tôi không biết, tôi cũng sẽ không né tránh.

Không do dự, tôi mở cửa. Và ngay khi nhìn thấy căn phòng lớn, tôi nín thở.

Cái gọi là "căn phòng bí mật" mà Joo Seung-hyuk đã cố gắng che giấu bấy lâu, trông hoàn toàn khác so với những gì tôi tưởng tượng.

Nhà của Joo Seung-hyuk, có lẽ vì giống chủ nhân của nó, nên hoàn hảo một cách đáng kinh ngạc. Tổng thể là tông màu đen, nội thất gọn gàng, tinh tế, không một chi tiết thừa.

Nhưng căn phòng này thì khác hẳn.

Ở giữa phòng, có một tờ giấy to dán lên, ghi "Cấm thằng ăn mày!". Dù đã cố gắng viết thẳng, nhưng nét chữ vẫn xiêu vẹo, rõ ràng là chữ của một đứa trẻ con. Hơn nữa, tờ giấy dày cộp đã ngả màu ố vàng, có lẽ đã lâu lắm rồi.

Và bên cạnh đó, có một tờ giấy khác ghi "Cấm thằng ngố!". Nét chữ này thì lại cực kỳ đẹp, không thể so sánh với nét chữ kia, và tờ giấy cũng trắng tinh. Chắc mới dán gần đây thôi.

Tôi biết chủ nhân của nét chữ này. Đây là chữ của Joo Seung-hyuk. Có lẽ cậu ta đã viết và dán cái này sau khi gọi tôi là "thằng ngố".

Nhìn lại thì, sau đó cậu ta chưa bao giờ gọi tôi là thằng ngố nữa.

Vậy thì, "Cấm thằng ăn mày!" có phải là cậu ta viết, khi tôi từ chối hợp đồng độc quyền 7 năm trước không? Tôi lại nhìn vào nét chữ xiêu vẹo đó.

Sau khi hủy hợp đồng, cậu ta chưa bao giờ dùng từ "ăn mày", hay coi thường tôi về chuyện tiền bạc nữa. Chẳng lẽ cậu ta nghĩ tôi không ký hợp đồng vì câu nói "thằng ăn mày" đó ư? Nên cậu ta mới viết thế này rồi dán lên tường sao... Cậu ta có xem cái này rồi suy nghĩ, lần tới gặp tôi thì sẽ nói gì không? Vậy mà tôi lại cứ trốn tránh khi thấy một đứa trẻ con như vậy sao...

Lee Yeon-soo, rốt cuộc mày đã làm cái quái gì vậy...

Trên tường, ngoài chữ viết còn có vài bức tranh. Tất cả đều là chân dung của tôi. Có những bức vẽ từ ảnh tạp chí, và cũng có những bức vẽ từ thực tế. Nhìn trang phục trong tranh và đồ đạc phía sau, có thể thấy bức vẽ tôi đang học là ở ký túc xá, còn bức vẽ tôi đang ngủ là sau đợt kỳ phát tình đến.

Hóa ra lúc tôi học bài, cậu ta cứ im lặng phía sau, không làm gì cả, thì ra là đang vẽ tranh. Chắc cậu ta vẽ vào sổ tay khi rảnh, rồi nếu thấy ưng thì xé ra dán lên tường ư? Ra là cậu ta cũng có mặt này. Tôi cứ nghĩ, cậu ta sẽ không bao giờ treo tranh lên tường, trừ khi là của họa sĩ nổi tiếng. Ngay cả tranh của chính cậu ta, tôi cũng nghĩ cậu ta chỉ treo những bức hoàn hảo vẽ trên giá vẽ thôi.

"Seung-hyuk nhà mình vẽ đẹp ghê."

Cậu ta bảo không thích vẽ ai khác ngoài tôi, hóa ra lời đó là thật.

Bên cạnh tranh còn có ảnh. Đó là ảnh món ăn tôi làm và ảnh tôi mặc tạp dề. Hóa ra hôm đó cậu ta chụp ảnh rồi còn mang đi in nữa. Nhìn qua ảnh thế này thì càng thấy chẳng ra gì. So với món Joo Seung-hyuk nấu... thật đúng là xấu hổ mà.

À mà, mấy cái khác thì thôi đi, chứ sao lại dán cả miếng gà viên lên đây thế. Cái này đâu phải là nấu ăn...

Không chỉ có vậy, mà còn có một cái tủ trang trí đẹp như một tác phẩm nghệ thuật ở một góc tường. Bên trong đó có nước ép bưởi, nước suối, và kẹo handmade. Tất cả đều là những thứ tôi đã đưa cho Joo Seung-hyuk.

Sự xấu hổ và hối lỗi cùng lúc ập đến. Hóa ra bấy lâu nay, tôi chỉ làm được có bấy nhiêu cho Joo Seung-hyuk thôi sao.

So với những món quà mà cậu ta tặng tôi, thì những thứ này thật nhỏ bé. Thế mà cậu ta không hề phàn nàn mà còn trân trọng giữ gìn.

Cái này thì có gì mà...

Tôi nhìn cái tủ trang trí rồi quay đầu đi. Bây giờ không phải lúc để chìm đắm trong cảm xúc.

Phải nhanh chóng tìm bằng chứng. Tôi mở cuốn sổ trên bàn ra.

Khác với dự đoán, là có thể có tài liệu về tội ác của Joo Jung-han, bên trong là nét chữ của một đứa trẻ con. Cùng một kiểu chữ với cái tờ "Cấm thằng ăn mày!" dán trên tường.

Hôm nay mình đã gặp guide của mình. ^-^

Tên là Lee Yeon-soo. Xinh hơn trong ảnh nhiều, giọng nói cũng rất hay.

Anh ấy còn rủ mình ăn hamburger cùng nữa.

Lee Yeon-soo nắm tay mình mà thấy tê tê, cảm giác hơi lạ.

Lee Yeon-soo bảo chưa bao giờ ăn hamburger. Mình phải mua nhiều cho anh ấy ăn mới được.

Mình sẽ trở thành một esper giỏi giang và kiếm thật nhiều tiền.

Lee Yeon-soo là guide của mình. Mình rất vui vì Lee Yeon-soo là guide của mình.

Đây là nhật ký của Joo Seung-hyuk. Trang đầu tiên của cuốn nhật ký mà cậu ta chỉ viết khi vui vẻ, lại kể về chuyện của tôi.

Hóa ra cậu ta không hề ghét mình... Dù cậu ta hay giận dỗi, lầm bầm thế, mà trong lòng lại coi mình là guide của cậu ta sao...

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo