Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 26

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

“Em đau ở đâu à?”

Thấy cậu lảng tránh thay vì trả lời, tôi bắt đầu lo lắng.

“Không có. Em khỏe đến mức có thể chứng minh ngay bây giờ đấy.”

Bất ngờ, cậu trèo lên giường, mặt tiến sát lại như sắp hôn tôi.

Đối diện với đôi mắt rực lửa dục vọng, tôi cảm thấy xấu hổ dâng trào. Tôi ngại ngùng cúi đầu. Joo Seung-hyuk liền nâng cằm tôi lên và mơn trớn môi tôi. Bàn tay ấy quá khêu gợi khiến tôi lại cúi gằm mặt xuống.

“À, ừm, vậy thì tốt quá. Khỏe mạnh là tốt rồi. tôi… tôi cần nghỉ ngơi. Hơi… hơi chóng mặt.”

Vừa tỉnh lại sau nửa tháng mà đã làm chuyện đó thì không được. Công lực tuyệt luân của cậu ta còn đáng sợ hơn cả việc cạn kiệt mana.

Tránh ánh mắt của cậu, tôi nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường trắng tinh. Joo Seung-hyuk khẽ bật cười rồi hôn lên má tôi.

“Anh nghỉ ngơi đi. Em gọi bác sĩ cho anh.”

“Ừ.”

Cậu bước xuống giường rồi nhấn nút trên tường để báo rằng tôi đã tỉnh lại.

Tôi nhìn xuống bàn tay mình. Khi tôi guiding, mana của Joo Seung-hyuk đã tấn công tôi. Tôi đã hứng chịu đòn tấn công của một Esper cấp S suýt chút nữa thì bùng phát.

Tôi nghĩ rằng tay mình sẽ bị thương nghiêm trọng, nhưng may mắn thay, nó vẫn hoàn toàn lành lặn. Chỉ có một vết sẹo nhỏ là còn sót lại.

Tôi nắm rồi xòe các ngón tay ra, sau đó hỏi Joo Seung-hyuk.

“Seung-hyuk này, Kim Joon thế nào rồi?”

“Sao anh lại hỏi thằng đó?”

Giọng Joo Seung-hyuk lập tức trở nên lạnh lẽo.

Thật lòng mà nói, tôi rất sợ, nhưng hình ảnh Kim Joon ngã gục vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí tôi, tôi không thể làm ngơ được.

“Lúc đó Kim Joon cũng bị thương, nên tôi lo lắng.”

“Bây giờ cậu ta khỏe mạnh đến nỗi vẫn đến trường đều đặn, anh đừng lo.”

“Vậy là cậu ta cũng đau đến mức không thể đi học vài ngày à?”

“Không ai bị thương đến mức anh phải lo lắng đâu. Nên anh đừng bận tâm.”

“Nhưng mà…”

Joo Seung-hyuk nắm chặt tay tôi.

“Suốt nửa tháng qua em chỉ nghĩ đến Lee Yeon-soo thôi. Vậy mà vừa tỉnh dậy anh đã nhắc đến thằng khác, em thấy khó chịu lắm.”

“tôi xin lỗi…”

“Chỉ nhìn em thôi. Chỉ nghĩ đến em thôi.”

“…Ừ. tôi sẽ làm vậy.”

Tôi gật đầu.

Vẻ mặt Joo Seung-hyuk quá tuyệt vọng, khiến tôi cảm thấy đáng thương hơn là sợ hãi. Vì vậy, tôi không thể thốt ra lời từ chối.

—–

Vì bị sốc do cạn kiệt mana, nên chỉ cần mana hồi phục thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng Joo Seung-hyuk làm ầm lên, khiến tôi phải trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Đúng như dự đoán, kết quả kiểm tra không có gì bất thường.

“Kết quả kiểm tra không có gì bất thường. Nhưng tuyệt đối không được làm việc quá sức. Nếu lại bị sốc một lần nữa, thì lúc đó sẽ thực sự nguy hiểm đấy. Cậu hiểu chứ?”

“Vâng.”

“Dù cậu là Esper cấp S, nhưng để mana hỗn loạn phục hồi hoàn toàn thì cần ít nhất một năm. Trong thời gian đó, hãy cẩn thận. Điều chỉnh số lần guiding nữa.”

Bác sĩ liên tục nhắc nhở. Trong vòng một năm tới, tôi không được guiding quá 10 lần một ngày.

Ban đầu cũng hiếm khi có trường hợp phải guiding nhiều đến vậy, nên chỉ cần sống một cuộc sống bình thường là được.

Tôi kết thúc chuỗi ngày dài nằm viện và có thể trở về ký túc xá.

Nhìn tòa nhà ký túc xá, tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Chỉ trong nửa tháng, thời tiết lạnh lẽo như băng giá đã trở thành mùa xuân tươi đẹp, xung quanh ký túc xá hoa nở rộ.

Tôi định bước vào tòa nhà, thì Joo Seung-hyuk giữ tôi lại.

“Anh à, em nghĩ không được rồi. Chúng ta về nhà em thôi.”

“Seung-hyuk à…”

Từ bệnh viện, cậu đã liên tục đòi tôi đến sống cùng nhà, vậy mà đến giờ vẫn chưa từ bỏ.

“Chỉ cần ở nhà em cho đến khi anh khỏe lại thôi.”

Nói dối.

Nhà của tên cuồng chiếm hữu giống như một “đầm lầy”, một khi đã bước vào thì không thể thoát ra được.

Hơn nữa, phải mất một năm thì mana mới ổn định hoàn toàn. Nếu bây giờ tôi bước vào, thì dù không đến mức bị giam cầm, ít nhất tôi cũng phải sống ở đó một năm.

Tôi không hề có ý định sống ở nhà của tên cuồng chiếm hữu. Nhưng tôi biết rõ rằng nếu nói thẳng thì sẽ phản tác dụng, nên tôi nở một nụ cười nhạt.

“Ở đây thoải mái hơn. Không phải nhà em không thoải mái, mà là anh nghĩ ở nơi quen thuộc thì mới có thể nghỉ ngơi thoải mái được.”

“…Em hiểu rồi.”

Có lẽ vì tôi bị thương khi cố gắng cứu cậu, nên Joo Seung-hyuk ngoan ngoãn nghe lời tôi một cách bất ngờ.

Bước vào ký túc xá, bác quản lý vui vẻ chào hỏi tôi.

“Yeon-soo học sinh!”

“Chào bác ạ.”

“Xuất viện rồi à? Sức khỏe thế nào rồi?”

“Dạ, cháu ổn ạ.”

“Ôi chà, thật may mắn. Thật sự là may mắn quá.”

“Cảm ơn bác đã lo lắng cho cháu ạ.”

Tôi cúi đầu chào. Joo Seung-hyuk liền tiến sát lại gần và thì thầm vào tai tôi.

“Sao anh lại cười tươi với cái gã đó vậy?”

Cái tên điên này.

Lúc ở bệnh viện thì có vẻ ngoan ngoãn hơn, vừa xuất viện đã bắt đầu lại rồi.

“Phải có lễ phép với người lớn chứ.”

“Nhưng không cần phải cười tươi đến vậy chứ.”

Tôi cố gắng nói chuyện một cách hợp lý, nhưng quả nhiên là không có tác dụng với tên cuồng.

“…tôi sẽ cẩn thận hơn. A, thang máy đến rồi!”

Tôi vội vàng đánh trống lảng rồi bước vào thang máy. Joo Seung-hyuk cũng đi theo vào.

“Đưa em.”

“Hả?”

“Đồ đạc nặng mà.”

“Không sao đâu mà…”

“Đưa em.”

Joo Seung-hyuk lấy đồ đạc từ tay tôi, sau đó nhấn nút tầng 6, tầng dành riêng cho cấp S.

Hiện tại, trong số những người thuộc cấp S chỉ có mình tôi sống ở ký túc xá, nên tầng 6 chẳng khác gì tôi thuê trọn cả tầng.

Vừa bước vào phòng, tôi đã cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Chắc là do lâu ngày không có ai ở.

Dù đã trở lại phòng sau 17 ngày, nhưng tôi cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

Cho dù là 17 ngày, nhưng thực chất tôi đã hôn mê suốt nửa tháng, nên cảm giác như chỉ ra ngoài có 2-3 ngày thôi.

“cậumuốn uống gì không? Chỉ có nước lọc với cà phê gói thôi… À, không phải.”

Suýt chút nữa tôi đã phạm phải sai lầm khi mời tên cuồng uống cà phê gói.

Nhận ra sai lầm, tôi vội vàng lắc đầu.

“Để tôi ra quán mua cho, cậu chờ một chút…”

Bên cạnh ký túc xá có một quán cà phê. Tôi định ra ngoài ngay, thì Joo Seung-hyuk nắm lấy tay tôi.

“Người bệnh thì đi đâu cho được.”

“Nhưng không có gì để tiếp đãi cậu…”

“Em đi là được chứ gì. Anh đừng bận tâm mấy chuyện vô ích đó, cứ nghỉ ngơi đi.”

“Ừ…”

Joo Seung-hyuk đặt tôi ngồi xuống, sau đó lấy nước lọc từ tủ lạnh ra đưa cho tôi.

“Cảm ơn nhé.”

“Anh không kiểm tra đồ à?”

Cậu giơ chiếc hộp mà lúc nãy đã nhận từ bác bảo vệ lên.

“À, cái đó không phải của tôi.”

“Nhưng trên đó ghi là Lee Yeon-soo mà.”

Joo Seung-hyuk nhìn vào địa chỉ trên hóa đơn dán trên hộp.

“……Cái đó là của cậu.”

Tôi do dự không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng lại nói thật.

“Của em á?”

“Ừ.”

Joo Seung-hyuk không ngần ngại mở hộp ra. Cậu dừng lại một chút sau khi kiểm tra những thứ bên trong.

“Cái này là của em á?”

Cũng phải thôi. Trong hộp đựng đầy kẹo thủ công màu pastel. Những viên kẹo thủ công nhiều màu sắc được đựng trong một chiếc lọ thủy tinh xinh xắn, hoàn toàn không hợp với Joo Seung-hyuk.

“Cái, cái đó là ngày Valentine Trắng mà. Nên…”

Ngày hôm sau buổi huấn luyện chiến đấu mô phỏng là ngày Valentine Trắng.

Tôi đã nghĩ rằng trong buổi huấn luyện, Joo Seung-hyuk sẽ phải lòng Kim Joon. Nhưng để đề phòng trường hợp thất bại, tôi đã đặt trước kẹo Valentine Trắng.

Tôi nghĩ Joo Seung-hyuk không phải là kiểu người quan tâm đến những ngày kỷ niệm, nhưng dù sao thì cứ chuẩn bị trước cho chắc.

Tôi đã rất đắn đo khi chọn chúng, nhưng nhìn vẻ mặt cứng đờ của Joo Seung-hyuk, tôi cảm thấy mình đã chọn sai rồi.

“Tuy là bảo quản ở nhiệt độ phòng, nhưng dù sao cũng để lâu quá rồi nhỉ? Chắc phải vứt đi thôi.”

Tôi vội vàng định cất kẹo đi. Nhưng Joo Seung-hyuk kiên quyết từ chối.

“Sao lại vứt đi chứ. Em sẽ giữ nó cả đời.”

“Thật, thật sự cậu thích à?”

“Chết tiệt.”

Nghe cậu nói sẽ giữ nó, tôi yên tâm nghĩ rằng cậu không ghét nó, thì đột nhiên một câu chửi thô tục vang lên.

“Lee Yeon-soo, sao anh lại đưa cái này cho em?”

Cậu chửi thề rồi đột ngột nói trống không.

‘Ngài cuồng chiếm hữu, sao đột nhiên lại nổi giận vậy ạ?’

Tôi không theo kịp sự thay đổi tâm lý của Joo Seung-hyuk, nhưng cảm nhận được bầu không khí khác thường, tôi cẩn thận trả lời.

“Thì, thì tại vì chúng ta đang hẹn hò…”

“Anh nhầm rồi.”

Joo Seung-hyuk nghiến răng nói. Có vẻ như tôi đã chọc giận ngài cuồng chiếm hữu rồi.

Rốt cuộc là tôi đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ đối với tên cuồng chiếm hữu, thay vì kẹo thủ công nhiều màu sắc, socola đen 99% mới là câu trả lời đúng đắn?

“cậu không thích kẹo à? Hay, hay là nên mua socola thì hơn. Nhưng tôi nghĩ ngày Valentine Trắng thì nên tặng kẹo thì hơn, á!”

Vừa bối rối vừa luyên thuyên biện minh, đột nhiên cơ thể tôi nghiêng ngả.

Joo Seung-hyuk trèo lên người tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi.

“tôi, tôi vẫn còn là bệnh nhân mà…”

“Đáng lẽ anh không nên đưa cái này cho em. Nếu vậy thì em sẽ…”

Cậu định làm gì tôi?

Tôi sợ hãi chờ đợi những lời tiếp theo của cậu, thì đột nhiên môi tôi bị chiếm lấy.

Cơ thể Joo Seung-hyuk đè nặng lên người tôi, hai tay tôi bị trói chặt đến mức không thể cử động.

Nhưng trái ngược với hành động thô bạo, nụ hôn lại rất dịu dàng.

Cậu hôn rồi lại hôn, chỉ mơn trớn môi tôi như thể đang xin phép.

Sự căng thẳng tan biến, môi tôi hé mở, lưỡi cậu nhẹ nhàng tiến vào. Đó là một nụ hôn dai dẳng như thể không muốn bỏ sót bất cứ điều gì về tôi.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi hôn, nhưng tôi cảm thấy như Joo Seung-hyuk đang thấu thị mọi thứ về tôi, nên tôi bỗng cảm thấy xấu hổ và các ngón chân co quắp lại.

Joo Seung-hyuk khám phá rồi lại khám phá tôi, từ từ rời khỏi môi tôi.

“Em chỉ làm đến đây thôi. Vì anh là bệnh nhân.”

Có lẽ cơn giận đã dịu đi, cậu lại dùng kính ngữ.

“Cảm ơn .”

Cậu ôm lấy mặt tôi rồi hôn lại. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng.

Sau khi hôn xong, Joo Seung-hyuk vẫn ôm chặt lấy tôi một lúc lâu. Tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút khi chắc chắn rằng hôm nay cậu sẽ không làm gì tôi.

Joo Seung-hyuk cũng có vẻ thoải mái hơn. Lúc nãy sao đột nhiên cậu lại nổi giận nhỉ?

“cậu nhìn gì vậy?”

Joo Seung-hyuk nhìn chằm chằm vào tôi.

“anh gầy đi nhiều quá.”

Đường quai hàm vốn đã thon gọn của tôi giờ càng trở nên sắc sảo hơn.

“Ai mới là người nên nói câu đó đây.”

Cậu cười khẩy rồi ôm lấy tôi. Sau đó, tôi vươn tay lấy lọ kẹo.

“Ăn thử xem sao? Lỡ bị hỏng rồi thì sao. tôi ăn thử cho.”

“Không được. Cái này là của em. Cái này em sẽ không cho ai hết. Lee Yeon-soo cũng không được.”

Joo Seung-hyuk nói một cách dứt khoát rồi hôn lên má tôi một lần nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo