Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 28

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

“Hyung.”

Sau khi nói chuyện xong với giáo sư Choi, tôi lững thững bước ra khỏi tòa nhà và nghe thấy giọng của Joo Seung-hyuk.

“Seung-hyuk, sao cậu lại ở đây?”

“Giáo sư Jeon đã gọi cho em. Thầy bảo em phải kiểm tra tỷ lệ tương thích với anh ngay lập tức.”

Có vẻ như giáo sư Choi đã liên lạc với giáo sư Jeon ngay sau khi tôi đồng ý.

Trong tình huống một Esper cấp S có nguy cơ biến mất, bên đó hẳn là khẩn cấp hơn nhiều so với khoa Guide.

“Nghe nói em có phản ứng từ chối guiding?”

“Người ta nói thế.”

Mặc dù đây là tình huống tính mạng của Esper có thể kết thúc, nhưng bản thân cậu ta lại rất thản nhiên.

Trong vài ngày qua, Joo Seung-hyuk chỉ lo lắng cho tôi, và không nói một lời nào về phản ứng từ chối guiding. Tôi vừa thấy có lỗi vừa thấy hụt hẫng vì điều đó, nhưng có vẻ như cậu ta chỉ không nghĩ gì nhiều nên đã không nói…

Dù sao thì, đối với hầu hết các Esper, khoảnh khắc họ giải nghệ cũng giống như cuộc đời họ kết thúc, nhưng Joo Seung-hyuk lại là một tài phiệt. Cậu ta có rất nhiều thứ ngay cả khi không có năng lực.

Có lẽ những người xung quanh cậu ta mới là người lo lắng hơn cả.

Việc một Esper cấp S biến mất là một tổn thất lớn cho quốc gia.

Tôi đã muốn đấm Joo Seung-hyuk một trận vì đã không nói gì cho đến bây giờ, nhưng khi nhìn thấy cậu, tôi đã không còn nghĩ như vậy nữa.

‘Hơn nữa, ngay khi mình đấm một cái thì mình sẽ chết sao…?’

Ngay từ đầu thì đây cũng không phải là chuyện tôi nên tức giận. Chúng ta đâu có thực sự hẹn hò…

Mối quan hệ này sẽ kết thúc khi nguyên tác bắt đầu một cách chính thức, hoặc nếu không thì tôi cũng phải kết thúc nó.

“Hyung, đi thôi.”

“Ừ.”

Chúng tôi cùng nhau đi kiểm tra tỷ lệ tương thích.

Ở phía bắc của Học viện Năng lực, có các cơ sở để đo lường cấp bậc và tỷ lệ tương thích, bao gồm cả Trung tâm KR, cũng như các phòng thí nghiệm khác nhau.

“Guide Lee Yeon-soo, cậu đến rồi!”

Khi tôi bước vào, nhân viên phòng kiểm tra đã nhiệt liệt chào đón tôi. Có lẽ họ cũng đã kiệt sức vì những cuộc kiểm tra tỷ lệ tương thích liên tục.

Nhưng tôi e rằng tôi sẽ không thể đáp ứng được kỳ vọng của mọi người…

Ngay từ đầu, tôi và Joo Seung-hyuk đã có tỷ lệ tương thích thấp. Trong tình huống tất cả những người vốn có tỷ lệ tương thích cao đều dưới 3%, thì tôi làm sao có thể khác được.

“Sau khi thay đồ kiểm tra trong phòng thay đồ, cậu có thể đi vào phòng kết nối.”

“Vâng.”

“Guide Lee Yeon-soo đi lối này, còn Esper Joo Seung-hyuk đi lối kia.”

“Vâng. em hiểu rồi ạ.”

Tôi định đi theo nơi nhân viên hướng dẫn, thì Joo Seung-hyuk nắm chặt lấy tay tôi.

“Lát nữa gặp lại anh.”

Chỉ xa nhau nhiều nhất là khoảng 30 phút thôi mà cậu ta lại có vẻ luyến tiếc một cách vô ích. Nhưng sau khi có kết quả tỷ lệ tương thích, Joo Seung-hyuk liệu có còn nhìn tôi với biểu cảm như bây giờ không?

“Ừ.”

Tôi bước vào phòng thay đồ, cởi hết quần áo và thay vào bộ đồ kiểm tra màu trắng.

Mở cánh cửa ở phía bên trong phòng thay đồ, một căn phòng nhỏ xuất hiện. Một cỗ máy kiểm tra hình cầu khổng lồ nằm trong không gian trống rỗng.

“Nếu cậu đã sẵn sàng, hãy bước vào trong.”

Giọng của nhân viên phát ra qua micrô, và quả cầu mở ra.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong.

“Tôi sẽ đóng cửa.”

“Vâng.”

Khi tôi trả lời, cánh cửa từ từ di chuyển với tốc độ chậm như rùa và từ từ đóng lại.

Tôi không thích kiểm tra tỷ lệ tương thích. Mỗi khi làm bài kiểm tra này, tôi đều cảm thấy sợ hãi và ngột ngạt như thể bị giam cầm một mình trong một căn phòng trắng xóa.

“Hãy nắm lấy tay cầm màu trắng ở cả hai bên.”

Tôi làm theo lời của nhà nghiên cứu. Tôi đã quen với việc này vì đây không phải là lần đầu tiên tôi làm.

Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng máy móc hoạt động. Âm nhạc theo phong cách 8-bit cũng vang lên để làm giảm tiếng ồn.

Tôi luôn cảm thấy rằng sự kết hợp giữa BGM ting ting ling ling như trong trò chơi cổ điển và âm thanh vo vo của máy móc hoạt động là tồi tệ nhất.

Tôi luôn nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tắt nhạc đi thì hơn, nhưng tôi chưa bao giờ nói ra điều đó.

Joo Seung-hyuk đang làm gì nhỉ? Nếu là cậu ta thì có lẽ đã nói một câu để loại bỏ cái âm thanh chết tiệt này rồi…

Máy kiểm tra tỷ lệ tương thích được sản xuất bởi tập đoàn Seonghan. Tập đoàn Seonghan đứng đầu thế giới về công nghệ công nghiệp năng lực, bao gồm cả thiết bị đo lường mana.

Vì vậy, không chỉ Trung tâm và Lee Sa, mà ngay cả ở nước ngoài cũng sử dụng các sản phẩm của Seonghan.

Vì vậy, nếu Joo Seung-hyuk khẳng định một cách mạnh mẽ, thì nó có thể đã thay đổi. Nhưng nhìn cậu ta cứ để mặc kệ thì có lẽ bất ngờ là loại nhạc này lại là gu của Joo Seung-hyuk.

Tôi lắng nghe bản nhạc 8-bit. Tôi cố gắng nghe lại với suy nghĩ rằng đây là gu của Joo Seung-hyuk, nhưng tôi vẫn không thích nó.

Đây là lần thứ hai tôi kiểm tra tỷ lệ tương thích 1:1 với Joo Seung-hyuk. Tôi đã không làm điều đó kể từ khi còn là học sinh trung học.

Ban đầu, nếu có hai người cấp S nhập học, thì họ phải tiến hành kiểm tra tỷ lệ tương thích 1:1 ngay từ đầu, nhưng tôi đã có thể tránh được nhờ sự quan tâm của trường.

Chỉ một tháng trước thôi chúng tôi còn chẳng mấy khi chạm mặt nhau, sao mọi chuyện lại thành ra thế này…

Dù sao thì, việc dính líu đến Joo Seung-hyuk là thực sự là lần cuối cùng.

Mặc dù tôi vẫn đang kiểm tra, nhưng kết quả đã rõ ràng rồi. Ngay cả những Guide vốn có tỷ lệ tương thích cao cũng không vượt quá 3%, thì tôi làm sao có thể khác được.

Nếu các triệu chứng từ chối guiding tiếp tục như thế này, thì Joo Seung-hyuk sẽ không thể tiếp tục cuộc sống Esper của mình. Cậu ta cũng sẽ phải thôi học Học viện Năng lực.

Nếu vậy, tôi sẽ không còn phải đối mặt với Joo Seung-hyuk nữa, ngoài nguyên tác ra.

Cuối cùng thì tôi cũng có thể thoát khỏi tên cuồng chiếm hữu. Rõ ràng là một điều tốt, nhưng tôi lại không cảm thấy thoải mái.

Tôi cứ cảm thấy rằng Joo Seung-hyuk đã trở nên tồi tệ chỉ vì tôi.

Tôi ước gì mình có thể chữa khỏi các triệu chứng từ chối guiding hoặc tìm một Guide có tỷ lệ tương thích cao…

Ding dong daeng dong!

Lúc đó, một âm báo vui vẻ cho biết quá trình kiểm tra đã kết thúc vang lên, và cánh cửa mở ra.

“Cảm ơn vì đã vất vả. Hãy ra ngoài sau khi hoàn thành bài kiểm tra.”

Nhân viên nói với một giọng vô cảm. Tôi không thể đoán được kết quả chỉ bằng giọng nói của cậu ta.

Sau khi ra khỏi khoang, tôi thay quần áo trở lại trong phòng thay đồ.

Vào thời điểm này, biểu cảm của các nhân viên có lẽ đã chuyển sang màu xám xịt. Có lẽ tôi là hy vọng cuối cùng của họ…

Việc tỷ lệ tương thích thấp tự nó không phải là lỗi của tôi. Nhưng tôi cảm thấy nặng nề vì đã làm mọi người thất vọng.

Khi tôi bước ra ngoài, như dự đoán, biểu cảm của mọi người đầy kinh ngạc.

Đó là một phản ứng dự kiến. Vì tôi đã thất bại, khoa Esper hẳn là đang trong tình trạng khẩn cấp.

Bản thân sự tồn tại của cấp S đã tượng trưng cho sức mạnh quốc gia. Không chỉ Lee Sa, mà cả Trung tâm và Tập đoàn Seonghan đều đang hỗn loạn.

Khi tin tức này được công bố, công chúng cũng sẽ xôn xao. Bởi vì một Esper có thể công phá các cổng cấp cao hơn đang biến mất…

Tôi phá vỡ sự im lặng ngột ngạt và mở miệng.

“Mấy phần trăm ạ?”

Thà chịu đòn trước còn hơn. Việc tôi cứ đứng im như thế này cũng không làm thay đổi kết quả.

Khi tôi hỏi, trưởng phòng Lee ở phòng kiểm tra đã trả lời.

“93% ạ.”

“Dạ? 9.3 ạ?”

Tôi nghi ngờ tai mình và hỏi lại.

“Không ạ. 93% ạ. 93,872%.”

93,872 sao…? Đây là một con số còn cao hơn cả Kim Joon trong nguyên tác.

Làm thế nào mà một con số như vậy có thể xuất hiện? 7 năm trước nó vẫn là 48% giống như trong nguyên tác. Thế mà bây giờ nó lại đột ngột tăng lên như vậy sao?

“Kết quả có…”

Tôi định hỏi liệu kết quả có sai sót hay không, thì đồng thời tiếng reo hò của các nhân viên vang lên.

“93 đấy! 93! Làm tròn thì thành 94!”

“Cấp S mà 93% á! Chuyện này chưa từng có tiền lệ!”

[Cấp F mà 91%, chuyện này chưa từng có tiền lệ!]

Giọng của nhân viên trùng lặp với lời thoại trong nguyên tác.

Ngay cả khi tỷ lệ tương thích giữa Kim Joon và Joo Seung-hyuk được công bố, các nhân viên cũng không thể kìm nén được sự ngưỡng mộ và kinh ngạc của họ.

Nhưng tại sao họ lại nói những điều lẽ ra phải nói với Kim Joon cho tôi nghe?

Có gì đó không đúng. Lúc đó, ai đó đã nắm lấy tay tôi. Bây giờ tôi có thể biết đó là ai chỉ bằng cách nhìn vào bàn tay.

“Seung-hyuk à…”

Joo Seung-hyuk, người đã thay quần áo và bước ra, nhìn tôi và mỉm cười.

“Hyung, có vẻ như chúng ta thực sự là định mệnh.”

Định mệnh gì chứ! Định mệnh của cậu không phải là tôi mà là Kim Joon!

Thành thật mà nói, tôi đã lo lắng cho Joo Seung-hyuk. Tôi hy vọng rằng cậu sẽ phục hồi sau phản ứng từ chối guiding và tiếp tục cuộc sống Esper của mình.

Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không có ý định bị dính vào số phận với tên cuồng chiếm hữu.

Nhưng tôi biết rõ rằng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói điều đó bây giờ, vì vậy tôi chỉ có thể giấu kín cảm xúc của mình và nở một nụ cười gượng gạo.

“Có lẽ, kết quả kiểm tra có sai sót thì sao?”

“Không ạ! Vì tỷ lệ tương thích quá cao nên chúng tôi đã kiểm tra lại nhiều lần! Thời gian kiểm tra kéo dài cũng là vì điều đó.”

Trưởng phòng Lee bên cạnh nhanh chóng chen vào và phá tan hy vọng của tôi.

Thời gian kiểm tra đã kéo dài thật… Tôi đã không biết vì đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Nhờ có Guide Lee Yeon-soo mà chúng tôi đã sống sót. Cấp trên liên tục gây áp lực để tìm ra một Guide phù hợp với Esper Joo Seung-hyuk, đến nỗi mọi người sắp chết vì làm việc quá sức rồi…”

Vì vậy mà mọi người đã vui mừng đến vậy. Thảo nào tiếng reo hò lại chân thành đến thế.

Trưởng phòng Lee phấn khích và nắm chặt lấy tay tôi.

“Guide Lee Yeon-soo đã cứu mạng chúng tôi…”

“Bỏ tay ra khỏi Guide của tôi.”

Joo Seung-hyuk tỏa ra một bầu không khí u ám và hất tay trưởng phòng Lee ra.

Trưởng phòng Lee hét lên một tiếng ngắn và ngồi phịch xuống sàn. Có lẽ cậu ta đã đánh quá mạnh, mu bàn tay của ông ấy sưng tấy lên và đỏ ửng.

“Trưởng phòng!”

Tôi giật mình và định tiến lại gần, thì Joo Seung-hyuk ôm lấy eo tôi.

“Hyung, sao anh lại quan tâm đến thằng khác vậy?”

“Hả?”

“Hyung là Guide của em, nên chỉ được quan tâm đến em thôi.”

Guide của em cái gì! Tôi làm Guide của em từ khi nào vậy!

Tôi hy vọng rằng cậu sẽ vượt qua các triệu chứng từ chối guiding và gặp được một Guide tốt, nhưng tôi không hy vọng rằng người đó sẽ là tôi.

‘Và cậu, cậu ghét việc toi là Guide của cậu mà! 7 năm trước cậu đã nói thế rồi!!!’

Nhưng việc đề cập đến chuyện đó chỉ là đào mồ chôn mình mà thôi.

“Hyung, tay em đau quá. Guiding cho em đi.”

Cậu ta cụp mắt xuống một cách đáng thương. Cậu ta trông thật đáng thương như một nhân vật chính trong phim truyền hình lãng mạn, nhưng tôi chỉ thấy nực cười.

Cậu ta vừa đánh người ta mà lại còn trơ trẽn như vậy.

“Em không được guiding trong nửa tháng qua nên em chóng mặt quá. Làm ơn guiding cho em đi mà.”

Khóe miệng Joo Seung-hyuk nhếch lên một cách rùng rợn. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy nụ cười thảnh thơi trái ngược với ánh mắt ủ rũ, sống lưng tôi lạnh toát.

Chẳng lẽ Joo Seung-hyuk…

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo