Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 32

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

“Còn những người anh em khác thì sao ạ?”

“Đại thiếu gia đang du học, nhị thiếu gia sống ở nhà chính.”

Có gì đó không ổn.

Câu chuyện gia đình phức tạp của chủ tịch tập đoàn Seonghan đã được công chúng biết đến rộng rãi.

Ông chủ tịch đầu tiên của Seonghan có hai người con trai. Vào thời điểm đó, hầu hết các gia đình đều kế thừa theo dòng trưởng, nhưng vị chủ tịch đầu tiên đã chọn người con trai thứ hai Joo Won-chan, người đã thức tỉnh thành Esper cấp A, thay vì người con trai cả Joo Kyung-chan, người không có năng lực.

Vào thời đó, tất cả những người có năng lực đều bị bắt đi lính, nhưng người con trai thứ hai đã không nhập ngũ với lý do bị thương ở chân. (Nhìn vào việc cậu ta khỏi bệnh không lâu sau khi chế độ cưỡng bức nhập ngũ đối với người có năng lực biến mất, thì có khả năng cao là cậu ta đã dùng tiền và quyền lực thay vì thực sự bị thương.)

Dù sao thì, cậu ta, người con trai thứ hai, đã trở thành chủ tịch của tập đoàn Seonghan. Và cậu ta đã kết hôn với con gái một của một nghị sĩ Quốc hội 5 nhiệm kỳ.

Nó trông giống như một cuộc hôn nhân chính trị được vẽ như tranh, nhưng người ta nói rằng chủ tịch Joo Won-chan đã yêu vợ mình rất nhiều.

Nhưng cô ấy đã không thể mang thai trong một thời gian dài, và những người xung quanh đã gây áp lực buộc cô ấy phải sinh người thừa kế. Khi vợ ông bị căng thẳng tột độ vì vấn đề này, chủ tịch Joo đã nhận con của anh trai mình làm con nuôi.

Anh trai của chủ tịch Joo, Joo Kyung-chan, đã sống trong men rượu sau khi bị đẩy ra khỏi cuộc tranh giành quyền kế vị, và cuối cùng đã mất mạng trong một tai nạn do lái xe khi say rượu. Vợ của anh trai tái hôn ngay lập tức với một doanh nhân người Mỹ, và những đứa con của Joo Kyung-chan đang được mẹ của chủ tịch Joo nuôi dưỡng.

Mọi người đều nghĩ rằng chủ tịch Joo sẽ ly hôn với vợ mình, người không thể có con, và kết hôn với một người phụ nữ mới. Nhưng ông đã nhận các cháu của mình làm con nuôi để bảo vệ vợ mình, và điều này đã trở thành một chủ đề lớn vào thời điểm đó.

Và có lẽ là nhờ thoát khỏi căng thẳng phải có con?

Vợ của chủ tịch Joo cuối cùng cũng mang thai và sinh ra một cậu con trai. Đó là Joo Seung-hyuk.

Chủ tịch Joo có ba người con trai hợp pháp. Nhưng hai người là cháu trai, và chỉ có Joo Seung-hyuk là con ruột.

Vậy mà lại để người cháu trai nuôi ở nhà chính, và cho người con ruột sống ở nhà phụ sao?

Hơn nữa, người con trai cả là sinh viên đại học, và người con trai thứ hai học lớp 10. Ngay cả khi không nhìn vào huyết thống, thì việc Joo Seung-hyuk trẻ nhất sống ở nhà phụ cũng không thể hiểu nổi.

Tôi muốn hỏi thêm, nhưng thư ký đã nhanh chóng nói trước khi tôi mở miệng.

“Ở đó…”

“Mời vào bên trong thôi ạ. Thiếu gia đang đợi ạ.”

Có nghĩa là thư kí không muốn nói về chủ đề này. Hoặc cô ấy gặp khó khăn trong việc nói.

Tôi cũng nhận ra rằng tôi không nên hỏi thư ký và im lặng.

Thư ký Ahn nói rằng cô ấy có việc phải làm và bỏ đi như thể đang trốn chạy, và tôi một mình bước vào bên trong nhà phụ.

Nhà phụ lại sang trọng một cách bất ngờ.

Ngay khi bước vào, tôi đã cảm thấy rằng tôi đã đến một “gia đình giàu có”.

Có lẽ họ chỉ tạo một không gian riêng cho một đứa trẻ có tính cách độc lập?

Tôi đã nảy ra đủ loại ý tưởng chỉ vì nhìn vào vẻ ngoài tồi tàn, và có vẻ như tôi đã lo lắng vô ích.

Nhưng không kịp thở phào thì một giọng nói thô bạo vang lên.

“Đừng có xạo! Loại rác rưởi như mày mà cũng là cấp S à! Ở đâu ra cái trò lừa đảo vậy!”

Tôi giật mình và chạy về phía phát ra âm thanh. Bước vào bếp, tôi thấy một người đàn ông đang hét lên và đổ nước cam lên đầu Joo Seung-hyuk.

“Anh đang làm gì vậy!”

Tôi giật mình và đẩy người đàn ông ra.

“Đcm, dám!”

Người đàn ông hét lên. Nhưng biểu cảm của anh ta đã thay đổi ngay khi nhìn thấy khuôn mặt tôi.

“Gì chứ, Lee Yeon-soo à.”

Anh ta cười tươi và chìa tay ra bắt tay.

“Tôi là Joo Tae-han. Esper cấp B. Cậu ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh nhiều đấy.”

Hóa ra đây là Joo Tae-han, người con trai thứ hai và là cháu trai của chủ tịch Joo.

Joo Seung-hyuk đứng trong góc với vẻ mặt ủ rũ, toàn thân dính nước cam. Tôi cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy cậu ta tươi cười sau khi biến một đứa trẻ nhỏ hơn mình 4 tuổi thành bộ dạng đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay mà Joo Tae-han chìa ra và lạnh lùng nói.

“Ở đâu ra cái trò lừa đảo vậy.”

“Cậu nói gì?”

Khuôn mặt Joo Tae-han méo mó một cách thảm hại.

“Không phải là cấp B mà là cấp D còn gì.”

Tôi có thể nhìn thấy mana, và mặc dù vẫn còn vụng về, tôi có thể phân biệt được mức độ mạnh yếu của sức mạnh.

Tin tức về việc người con trai thứ hai của chủ tịch Joo đã thức tỉnh với tư cách là một người có năng lực đã được biết đến rộng rãi, nhưng cấp bậc của cậu ta thì không được công khai.

Nhưng khi nhìn thấy Joo Tae-han, tôi đã có thể biết lý do tại sao. Đó là một mana ti tiện không thể so sánh với Joo Seung-hyuk. Vì vậy, họ đã không thể tiết lộ nó.

Nếu là cấp B hoặc cấp C thì có lẽ tôi đã khó phân biệt, nhưng mana của cậu ta quá yếu so với cấp D, vì vậy tôi có thể xác định cấp bậc của cậu ta ngay lập tức.

“Cậu… Cậu đang nói cái quái gì vậy!”

Có lẽ anh ta đã bị đâm trúng tim đen, mặt Joo Tae-han đỏ bừng.

Tôi ghét những người tự mãn vì đã thức tỉnh hoặc phân biệt đối xử với người khác bằng cấp bậc của họ. Nhưng loại rác rưởi như thế này là một ngoại lệ.

“Không phải là cấp D sao. Tôi thấy hết cả đấy.”

“Thằng nhãi ranh nhà quê như cậu mà dám! Dù sao thì tôi cũng định sẽ cưng chiều cậu vì cậu là cấp S…!””

Joo Tae-han giơ cao nắm đấm. Tôi nhắm chặt mắt lại.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị đánh. Nhưng thay vào đó, tôi nghe thấy tiếng hét của Joo Tae-han.

“Aaaaa!!”

Tôi giật mình và mở mắt ra. Cơ thể Joo Tae-han bị bao trùm trong ngọn lửa đen. Đó không phải là lửa thật, mà là mana. Nhưng Joo Tae-han hét lên như thể da thịt anh ta đang cháy.

“Này! Đcm! Tắt đi ngay! Joo Seung-hyuk, cái thằng khốn nạn này, mau tắt đi ngay!”

“Cút đi.”

Sát khí tuôn ra từ một câu nói ngắn ngủi chỉ có hai âm tiết. Tôi giật mình và nhìn Joo Seung-hyuk. Joo Tae-han cũng quên cả việc la hét và chết lặng.

Mana màu đen trào ra từ tay Joo Seung-hyuk. Mana ngưng tụ lại và tạo thành một quả cầu đen. Hình dạng của nó rõ ràng đến mức ngay cả những người không có năng lực cũng có thể nhìn thấy.

Mặc dù cậu ta là cấp S, nhưng một đứa trẻ mới phát huy năng lực được vài tháng có thể điều khiển mana đến mức này sao? Đó là một kỹ năng đáng kinh ngạc đến mức tôi không thể ngừng kinh ngạc.

Khuôn mặt của Joo Tae-han cũng tràn ngập sự kinh hãi. Anh ta biết rằng quả cầu đó sẽ hướng về mình.

“Thằng khốn! Tao sẽ mách bố!”

Joo Tae-han quay đầu bỏ chạy. Anh ta thốt ra một câu thoại hèn hạ mà tôi không thể tin rằng một học sinh lớp 10 lại nói với một đứa trẻ lớp 6, hơn nữa lại là em trai của mình.

Khi Joo Tae-han bước ra ngoài, quả cầu trên tay Joo Seung-hyuk biến mất. Đồng thời, cơ thể nhỏ bé của cậu ta loạng choạng.

“Seung-hyuk à!”

Tôi giật mình và tiến lại gần cậu. Nhưng Joo Seung-hyuk đã lạnh lùng hất tay tôi ra.

“Đừng chạm vào tôi!”

“Seung-hyuk à…”

“Ghê tởm.”

“……”

Tôi định đỡ cậu ta. Ngay cả khi cậu ta không muốn tôi chạm vào, tôi cũng không thể bỏ mặc một đứa trẻ đang loạng choạng. Nhưng khi nghe những lời ghê tởm đó, cơ thể tôi đã đông cứng lại.

“Tại sao anh lại đến đây!”

“Anh là Guide của em mà…”

“Ai là Guide của anh chứ! Thằng ranh nhà quê! Cút xéo ngay vì tôi không cần!”

Mana của Joo Seung-hyuk dao động dữ dội. Người ta nói rằng mana của Esper có thể dẫn đến bùng phát nếu không ổn định. Tôi nghe nói rằng rủi ro này đặc biệt cao đối với những Esper trẻ tuổi có cấp bậc cao.

Tôi nắm lấy tay Joo Seung-hyuk trước. Bàn tay dính đầy nước cam rất dính, nhưng tôi không bận tâm.

“Anh đang làm gì vậy!”

“Anh định guiding.”

“tôi không muốn!”

Cậu ta cố gắng gạt tay tôi ra, nhưng tôi càng nắm chặt hơn.

“Anh phải guiding.”

” không muốn! Ai cần cái loại ranh nhà quê như anh…!”

“Cho dù không thích thì cũng cứ đứng im đó đi. Lần đầu tiên có thể anh sẽ không giỏi, nhưng sẽ ổn thôi.”

“Cái gì? Lần đầu tiên à?”

“Ừ. Nhưng đừng lo. Anh đã học những kiến thức cơ bản ở Trung tâm rồi. Chị Guide nói rằng anh có năng khiếu thiên bẩm.”

Tôi cố tình nói nhẹ nhàng và nắm lấy tay cậu ta. Và tôi truyền mana theo như những gì tôi đã học ở Trung tâm.

Khoảnh khắc đó, đột nhiên trước mắt tôi tối sầm lại, và những ký ức kỳ lạ ùa về.

‘Đây là cái quái gì vậy?’

Trong sự hỗn loạn, vô số ký ức tuôn ra không ngừng.

Cậu ta mất cha mẹ khi nhập học tiểu học và lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Cậu ta đã học hành chăm chỉ để vào đại học.

Cuộc đời của một người đàn ông trải ra như một cuốn phim.

Và người đàn ông này là tôi. Đây là ký ức của tôi.

‘Đây có phải là ký ức của kiếp trước không?’

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi gia nhập một nhà xuất bản. Đột nhiên tôi được giao phụ trách BL và tôi đã đọc ngấu nghiến những cuốn tiểu thuyết lọt vào top xếp hạng.

Trong số đó có một cuốn tiểu thuyết tên là <Đầm lầy của Guide>. Và những nhân vật trong tiểu thuyết đó là Kim Joon, Joo Seung-hyuk, Lee Yeon-soo….

Lee Yeon-soo? Joo Seung-hyuk…?

Tôi đã nhận ra vào khoảnh khắc đó rằng nơi này là thế giới trong cuốn tiểu thuyết.

—–

Đó là lần guiding đầu tiên của tôi. Vào thời điểm đó, tôi tin rằng đó là một quyết định hợp lý, nhưng bây giờ nghĩ lại thì nó chỉ là một hành động bốc đồng của một đứa trẻ.

Thật đáng sợ khi cố gắng guiding lần đầu cho một Esper cấp S. Hơn nữa, đối tượng cũng là một đứa trẻ vẫn chưa quen với việc điều khiển mana.

Hơn nữa, tôi đã không thể làm tốt vì ký ức của kiếp trước ùa về trong quá trình guiding. Suýt chút nữa thì đã xảy ra chuyện lớn.

“Hyung, anh đang nghĩ gì vậy?”

“tôi đang nghĩ về cậu.”

“Haha. Em sẽ tin anh.”

Joo Seung-hyuk đang lái xe khẽ bật cười.

Joo Seung-hyuk đang nghĩ gì về tôi bây giờ? Có lẽ khi còn nhỏ tôi là “thằng nhà quê”, và bây giờ tôi là “thằng đần”… Dù nhìn kiểu gì thì đó cũng không phải là một hình ảnh tích cực. Vậy tại sao cậu ta lại đột nhiên thích một thằng nhà quê vừa đần vừa nghèo chứ?

Tôi không thể hiểu được gu của tên cuồng chiếm hữu.

“tôi nói thật đấy.”

“Anh đã nghĩ gì vậy ạ?”

Từ trước đến nay, chuyện 7 năm trước là một loại điều cấm kỵ giữa tôi và Joo Seung-hyuk. Không ai không biết rằng chúng tôi suýt chút nữa đã ký hợp đồng độc quyền. Nhưng ngay cả khi chạm mặt nhau, tôi và Joo Seung-hyuk cũng không bao giờ nói về chuyện đó. Cứ như thể chuyện đó chưa từng xảy ra vậy.

Nhưng Joo Seung-hyuk lại đề cập đến hợp đồng 7 năm trước trước. Điều đó có nghĩa là gì? Có phải cậu ta đang tha thứ cho việc tôi đã phá vỡ hợp đồng và rời đi không?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo