Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 54

Lịch update : thứ chủ nhật

#54

Tôi phản xạ nắm chặt tay Joo Seung Hyuk.

"Seung Hyuk à, tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ như vậy đâu. Sao tôi lại bắn cậu chứ. Tôi không đời nào làm những chuyện như vậy với người khác mà. Thật ra thì tôi cũng có nghĩ những chuyện khác...."

"Anh nghĩ những chuyện gì ạ?"

"Tôi chỉ nghĩ rằng tôi không muốn cậu dùng những thứ cậu đã mua hôm nay với tôi...."

"Những thứ em đã mua hôm nay ạ?"

"Ví dụ như roi chẳng hạn...."

Tôi không phải là một người khổ dâm như Kimjoon. Tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ nhận ra sở thích tiềm ẩn của mình chỉ vì có những trải nghiệm khác nhau.

"Phụt. Anh cứ căng thẳng mãi là vì lo lắng về chuyện đó à?"

Joo Seung Hyuk bật cười. Nhìn cậu ta che cả miệng lại mà cười thì chắc là thật sự buồn cười lắm. Nhưng tôi lại rất nghiêm túc.

"Seung Hyuk à, tôi ghét đau lắm. Nên đừng có dùng mấy thứ đó với tôi. Biết chưa?"

"Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó đâu ạ."

"Thật á?"

Joo Seung Hyuk trong nguyên tác là một người khổ dâm tàn bạo. Chẳng lẽ sở thích của cậu ta đã thay đổi rồi sao?

"Nhưng nghe anh nói thì đột nhiên em lại tò mò đấy ạ."

"Gì?"

"Hay là thử xem sao?"

Tôi lắc đầu lia lịa.

"Không. Đừng làm tôi đau ."

"Vậy thì em chẳng làm gì được cả đâu. Lee Yeon Soo hở một tí là kêu đau à."

"Từ giờ nếu tôi thật sự đau thì tôi sẽ kêu đau."

Càng nói thì hình như tôi càng lún sâu vào vũng lầy. Chẳng lẽ đây là ý nghĩa của <Vũng lầy của Guide> sao?

Dù sao thì nếu tôi nói sai điều gì đó bây giờ thì tôi có thể bị nhốt trong nhà mất. Tôi ra sức thuyết phục Joo Seung Hyuk.

"Không! Tôi thật sự đã đau mà. Nhưng tôi sẽ cố chịu đựng....

"Đừng cố chịu đựng. Hyung không cần phải cố chịu đựng đâu ạ."

"Seung Hyuk à...."

Tên cuồng công này cũng có mặt dịu dàng à. Tôi cảm động nhìn Joo Seung Hyuk.

"Lee Yeon Soo giả vờ đau đớn trông cũng khá đáng yêu đấy chứ."

"......"

Đồ điên. Quả nhiên tên này vẫn là đồ điên.

"Khẩu súng thì sao ạ?"

"Tuyệt. Nó nhẹ và cảm giác cầm rất tuyệt. Ống ngắm cũng xịn nữa. Tất nhiên là phải ra chiến trường mới biết được."

"Anh muốn bắn thử không ạ? Ở tầng hầm có phòng huấn luyện đấy."

"Những bài tập như vậy thì để Esper làm có phải tốt hơn không? Tôi có làm cũng chẳng biết gì đâu."

"Sao lại để người khác làm chứ. Hyung phải làm mới được."

"Gì...?"

Joo Seung Hyuk không đáp lời mà bước đến tủ trưng bày rồi mang ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong chiếc hộp cũ kỹ là một chiếc nhẫn được đính một viên ngọc trong suốt.

"Cái đó là gì vậy?"

"Bảo vật đầu tiên mà em có được ạ."

"Đầu tiên?"

"Vâng. Bảo vật mà em có được sau khi lần đầu tiên đánh bại boss monster ạ."

Joo Seung Hyuk lần đầu tiên công lược cổng.... Đó là một câu chuyện không hề xuất hiện trong nguyên tác. Đương nhiên là cũng không hề có bất kỳ đề cập nào về chiếc nhẫn đó.

Joo Seung Hyuk lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp rồi đặt nó lên trên khẩu súng lục của Horaitron. Khoảnh khắc đó, khẩu súng lục biến mất như khói.

"Ơ!"

Tôi giật mình nhìn Joo Seung Hyuk. Nhưng dù một bảo vật trị giá cả một tòa nhà đã biến mất, Joo Seung Hyuk vẫn rất thản nhiên.

"Em có thể cất giữ mọi thứ vào chiếc nhẫn này."

Cậu ta đeo chiếc nhẫn vào tay tôi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức tôi không kịp từ chối.

"Nào, thử lấy súng ra xem ạ."

"Bằng cách nào?"

"Hãy ra lệnh cho chiếc nhẫn. Anh có thể hình dung ra hình ảnh khẩu súng xuất hiện. Vì hyung giỏi điều khiển mana nên chắc sẽ làm được ngay thôi."

Có vẻ không hay cho lắm nếu ra lệnh cho bảo vật của người khác nên tôi hình dung ra hình ảnh khẩu súng lục của Horaitron xuất hiện. Ngay lập tức, khẩu súng xuất hiện từ chiếc nhẫn và nằm gọn trong tay tôi y như những gì tôi đã tưởng tượng.

"Nó là một thứ khó tính mà anh lại thành công ngay từ lần đầu tiên. Em biết hyung sẽ làm được dễ dàng mà."

"Chỉ là may mắn thôi."

"Thử cất nó vào lại xem ạ."

"Ừ."

Lần này, tôi hình dung ra hình ảnh khẩu súng đi vào bên trong chiếc nhẫn. Ngay lập tức, khẩu súng trong tay tôi biến mất.

"Thần kỳ thật."

"Anh muốn thử lại không ạ?"

"Không. Tôi chỉ cần trải nghiệm một lần là đủ rồi."

Tôi định tháo chiếc nhẫn ra ngay lập tức thì Joo Seung Hyuk nắm lấy tay tôi.

"Giờ thì nó là của anh rồi ạ."

"Gì?"

"Chẳng phải hôm nay chúng ta đã hẹn đi mua nhẫn rồi sao."

Hôm nay Joo Seung Hyuk đột nhiên nhắc đến chuyện nhẫn. Và rồi cậu ta đến thẳng trung tâm thương mại người có dị năng. Lại đúng vào ngày có buổi đấu giá đặc biệt nữa, và Joo Seung Hyuk đã mua Súng lục của Horaitron, một bảo vật cấp S.

Dù cậu ta là người thừa kế thế hệ thứ ba, nhưng đó vẫn là một mức giá khó mà mua một cách bốc đồng được. Nhưng cậu ta lại không hề do dự một chút nào.

Hơn nữa, dù không có chiếc nhẫn nào xuất hiện trong cuộc đấu giá, cậu ta cũng không hề tỏ ra hối tiếc dù chỉ một chút.

Chẳng lẽ....

"Ngay từ đầu cậu đã định cho tôi cái này rồi à?"

"Vâng. Sao ạ? Anh thất vọng vì nó không phải là nhẫn đôi à?"

"Không. Không phải vậy mà là cái này quý giá với cậu mà."

Chiếc nhẫn này là bảo vật đầu tiên của Joo Seung Hyuk. Bỏ qua giá cả hoặc giá trị mà bảo vật này mang lại, nó là một vật phẩm có ý nghĩa sâu sắc. Vì vậy mà cậu ta mới đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trong tủ trưng bày.

Đó không phải là một món đồ mà người ta có thể dễ dàng cho người khác.

"Không có gì quý giá hơn hyung cả ạ."

"Seung Hyuk à...."

"Nhận đi ạ."

Có vẻ như cậu ta không có ý định lùi bước. Nếu từ chối quá nhiều thì có thể sẽ phản tác dụng.

"Tôi biết rồi. Nhưng tôi sẽ trả lại súng."

"Không cần đâu ạ. Em đã mua nó để cho anh mà."

Quả nhiên, ngay từ đầu cậu ta đã định cho tôi cùng với Súng lục của Horaitron rồi.

"Seung Hyuk à, tôi cảm kích tấm lòng của cậu, nhưng như vậy là hơi quá lắm."

Tôi vốn có chủ trương là cố gắng không từ chối những gì tên cuồng công cho, nhưng cái này là quá đáng thật.

"Tuần sau có cuộc công lược cổng thực chiến mà. Anh cũng phải mang theo vũ khí nữa. Vì vậy nên em mới cho anh đấy, đừng cảm thấy gánh nặng gì cả."

Khi huấn luyện cổng thực chiến, mọi người đều phải mang theo vũ khí. Các Esper đều có vũ khí cá nhân của riêng mình, nhưng các guide thì hầu hết đều mang vũ khí cơ bản mà trường cung cấp. Tôi cũng vậy.

Tất nhiên, những guide cấp cao thuộc các hội thì cũng mang theo vũ khí tốt, nhưng tôi thì không thuộc trường hợp đó.

"Tôi cũng không đi vào trong cổng đâu. Tôi không cần những thứ tốt như vậy."

"Em biết ạ. Hyung sẽ không có cơ hội dùng nó đâu. Vì em sẽ bảo vệ anh mà."

"......"

Joo Seung Hyuk nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.

"Nhưng cứ có nó đi ạ. Như vậy em mới yên tâm được."

Tôi biết rằng dù tôi có nói gì thì cậu ta cũng sẽ không thay đổi ý định, nên tôi đành phải gật đầu.

Mình phải cất giữ nó cẩn thận rồi trả lại cho cậu ta khi chia tay thôi....

"...Tôi biết rồi."

"Nhớ đeo nhẫn thường xuyên đấy ạ."

"Tôi thật sự có thể nhận một món đồ quý giá như vậy sao?"

"Được chứ ạ. Nếu không phải là guide của em thì ai nhận ạ."

"...Cảm ơn."

"Có gì đâu mà phải cảm ơn ạ."

Joo Seung Hyuk cười khẩy rồi xoa đầu tôi.

"Vậy chúng ta đi xem những thứ khác nhé."

"Những thứ khác?"

"Hôm nay em đã mua những thứ khác mà."

"Không!"

Tôi quyết liệt lắc đầu.

"Anh không thích à?"

Đương nhiên là tôi không thích rồi! Nếu cậu phải chịu đựng thì cậu có thích không! Cậu đã mua cả đống thứ kinh tởm đến mức roi và xiềng xích trông còn dễ thương hơn mà cậu vẫn còn cười được à!

Thay vì hét lên trong giận dữ, tôi nắm chặt tay Joo Seung Hyuk.

"Seung Hyuk à, tôi, tôi thích cậu lắm!"

"...Ý anh là gì ạ?"

"Tôi, tôi không thích ai khác ngoài cậu chạm vào cơ thể tôi!"

"Anh có biết mình đang nói những lời nguy hiểm đến mức nào không ạ?"

"Không biết!"

Có gì nguy hiểm chứ! Những công cụ mà cậu đã mua hôm nay mới nguy hiểm đấy!

Những công cụ tàn bạo chỉ có trong những bộ phim bạo dâm 19+ ấy!

"Không biết cũng là một tội đấy ạ."

Cùng với giọng nói dịu dàng, đôi môi của Joo Seung Hyuk áp lên môi tôi.


Ngay khi mở mắt ra, tôi liền nhìn vào tay mình. Một chiếc nhẫn đang được đeo trên ngón áp út của bàn tay trái. Nhưng không có còng tay. Cũng không bị đeo xiềng chân.

Cảm nhận được rằng tay chân mình đang tự do, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên là eo tôi đau muốn chết, nhưng như vậy là may mắn lắm rồi.

Tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua. Joo Seung Hyuk còn tuyệt vời hơn bình thường. Nhưng cậu ta đã không sử dụng những món đồ tàn bạo đã mua ở cuộc đấu giá.

Tôi đã run sợ vì nghĩ rằng mình sẽ được đích thân trải nghiệm 'Giam cầm ấm cúng' kể từ hôm nay, nhưng thật may mắn.

"Anh dậy rồi ạ?"

Joo Seung Hyuk đang nằm trên cùng một chiếc giường ôm lấy tôi rồi cắn cổ tôi.

"A!"

"Đau ạ?"

"Hơi đau.... Seung Hyuk à, cậu thích cổ tôi à?"

Cậu ta đặc biệt thích cắn cổ tôi.

"Người ta nói rằng cắn cổ sẽ khắc ấn đấy ạ."

"Đó chỉ là phim thôi mà...."

Khác với việc khắc ấn giữa Esper và guide được thực hiện dưới sự đồng ý của cả hai bên, việc khắc ấn giữa alpha và omega được cho là tự nhiên khắc sâu vào linh hồn do một sự thu hút định mệnh.

Nhưng có lẽ vì khó tìm thấy định mệnh nên hầu như không có ai thực sự khắc ấn cả.

Người ta nói rằng ở Hàn Quốc chỉ có hai cặp đôi làm được chuyện đó trong 100 năm qua. Không phải là nước ta đặc biệt ít đâu. Trên toàn thế giới, việc tìm kiếm người có thể khắc ấn là không hề dễ dàng.

Nhiều người nói rằng bản thân 'việc khắc ấn giữa alpha và omega' là một khái niệm không hề tồn tại, và tất cả những người tuyên bố rằng mình đã khắc ấn đều là những kẻ lừa đảo hoặc đã nhầm lẫn 'việc khắc ấn giữa Esper và guide' với 'việc khắc ấn giữa alpha và omega'.

Nhưng bất kể niềm tin của mọi người là gì, có rất nhiều tiểu thuyết và phim lấy nó làm chủ đề. Việc cắn cổ để khắc ấn cũng là một trong những chủ đề quen thuộc.

"Và tôi là beta mà."

Giả sử việc cắn cổ sẽ khắc ấn như trong phim thì tôi cũng không thể làm được. Alpha và beta không thể khắc ấn cho nhau.

"Seung Hyuk à, nếu cậu muốn khắc ấn thì nên gặp omega thì tốt hơn chứ... A!"

Joo Seung Hyuk cắn mạnh vào cổ tôi. Lần này thì đau thật đấy.

"Vừa sáng ra đã nói những lời ghê tởm rồi. Lee Yeon Soo phải chịu phạt thôi."

Ánh mắt của Joo Seung Hyuk dừng lại ở những bảo vật hung ác trên bàn cạnh giường.

Đêm qua, cậu ta cứ khăng khăng đòi mang chúng đến tận phòng ngủ chỉ để xem qua thôi.

Trước khi Joo Seung Hyuk phát huy bản năng S của mình, tôi vội vàng mở miệng.

"Không, không phải vậy mà là tôi thấy hình như cậu muốn khắc ấn nên...."

"Hyung, đã cướp đi sự trong trắng của em thì phải chịu trách nhiệm chứ ạ."

"......"

Cậu ta hôn lên chiếc nhẫn đang được đeo trên ngón áp út của tôi.

"Cái giá cho việc cướp đi sự trong trắng của em chỉ có thể trả bằng hôn nhân thôi, nên anh đừng nghĩ đến chuyện khác nhé."

"Ừ...."

Tôi khẽ đáp lời và nghĩ đến cách để thoát khỏi tên cuồng công.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo