Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#76
Lần này cũng có những thay đổi tinh tế so với nguyên tác. Thà rằng khác biệt hoàn toàn thì tôi còn có thể quên đi nguyên tác mà sống tiếp, đằng này cứ thay đổi nửa vời như vậy lại càng khiến tôi bận tâm hơn.
"Chỉ trong chốc lát mà anh đã nhìn mặt thằng khác rồi sao?"
Tôi quay đầu lại trước giọng nói lạnh lẽo. Joo Seung Hyuk đang nhìn xuống tôi với ánh mắt băng giá.
Rõ ràng vừa nãy tâm trạng còn tốt, tự dưng lại trở nên sát khí như vậy. Hay là chủ tịch Joo đã xảy ra chuyện gì không hay?
"Không, không phải vậy, chỉ là anh Geonwoo đã thành công trong việc công phá Cổng Akar."
"Anh Geonwoo...?"
"Ý tôi là Esper cấp S Park Geonwoo."
"Vậy sao?"
"Ừm. Hình như anh ấy sắp trở về Hàn Quốc."
"Anh vui à?"
"Ơ?"
"Park Geonwoo đến nên anh vui? Hai người thân nhau lắm à?"
Từng câu từng chữ đều toát ra sự lạnh lẽo. Không hiểu sao tôi lại thấy quen thuộc. Trong nguyên tác, Joo Seung Hyuk đã từng tỏ thái độ gay gắt với Park Geonwoo như vậy.
Chẳng lẽ lần này cũng vậy? Không phải vì cuộc điện thoại mà là vì Park Geonwoo khiến cậu khó chịu?
Nhưng Joo Seung Hyuk bây giờ đáng lẽ không nên quan tâm đến Park Geonwoo mới phải...
Trong nguyên tác cũng vậy.
Từ nhỏ, hai người đã bị so sánh với nhau như cơm bữa chỉ vì là Esper cấp S, nhưng Joo Seung Hyuk thực sự không mấy hứng thú với Park Geonwoo.
Đương nhiên, vì tính cách hoàn toàn trái ngược nhau nên hai người cũng có va chạm, nhưng không đến mức ghét bỏ nhau.
Tuy nhiên, tình hình thay đổi đột ngột khi Kim Joon xen vào giữa hai người.
Mối tình đầu của Kim Joon là Park Geonwoo, và Park Geonwoo cũng cảm thấy có thiện cảm với Kim joon, người tuy cấp thấp nhưng luôn cố gắng hết mình.
Nhìn hai người ngày càng thân thiết, Joo Seung Hyuk phát điên.
Nhưng lần này thì khác. Không phải vướng vào Kim joon như trong nguyên tác, và Joo Seung Hyuk cũng không có lý do gì để ghét Park Geonwoo cả.
"Không, không phải vậy, cậu cũng biết từ nhỏ tôi đã phụ trách anh Geonwoo nhiều lần mà. Nên tôi thấy vui thôi. Lâu rồi không gặp. Ngay cả bạn bè không thân lắm mà lâu ngày gặp lại cũng vui mà. Hơn nữa, hai năm trước anh Geonwoo đã cứu mạng tôi..."
"Anh Geonwoo, anh Geonwoo... Lee Yeon Soo, sao anh lại nói ra những lời ghê tởm như vậy bằng cái miệng xinh đẹp đó."
Ngón tay cái của Joo Seung Hyuk ấn mạnh lên môi tôi. Ma lực tỏa ra từ đầu ngón tay cậu khiến môi tôi đau rát. Nhưng vì quá sợ hãi ánh mắt của Joo Seung Hyuk mà tôi thậm chí không thể thốt ra một lời kêu đau.
"Giọng điệu ngọt như rót mật vào tai vậy. Thích đến thế cơ à?"
Trong giọng nói trầm thấp vang lên sự lạnh lẽo và sát khí. Joo Seung Hyuk đã từng tức giận đến mức này chưa? Một cơn giận dữ khác hẳn với lúc tôi guiding cho tiền bối Sunwoo đang bao trùm lấycaauj.
"Không, không phải vậy, anh Geonwoo là..."
Ngay khoảnh khắc đó, môi tôi bị va chạm. Khác hẳn với những lần trước. Đây không phải là ham muốn thể xác hay theo đuổi. cậu ta cắn mạnh vào môi tôi như muốn bảo tôi im miệng.
Ma lực từ tay Joo Seung Hyuk quấn chặt lấy cổ tôi. Nó lan nhanh ra, trói chặt toàn thân tôi. Cả thế giới trở nên tối đen. Trong bóng tối mịt mùng, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng tôi.
Sau bữa ăn, suốt quãng đường về nhà, tôi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"anh giận à?"
Joo Seung Hyuk đang lái xe hỏi.
"Không..."
"Thật không?"
"Ừm."
Thật sự không giận.
Chỉ là tôi chợt nhận ra Joo Seung Hyuk là người như thế nào và cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ma lực của Joo Seung Hyuk đã bao trùm toàn thân tôi. Nếu cậu ta muốn, cậu ta đã có thể xé nát cơ thể tôi thành từng mảnh.
Joo Seung Hyuk không chỉ đơn thuần là một tên cuồng chiếm hữu có tính cách lệch lạc. Cậu ta là Esper cấp S, và là người đã giết tôi trong nguyên tác.
"Vậy thì anh nói gì đi."
Không chỉ bắt tôi dâng hiến thể xác, giờ còn bắt tôi nói nữa... Nhưng nếu tên cuồng chiếm hữu muốn, tôi chỉ có thể làm theo...
Tôi nhìn lên vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời.
"Trăng đẹp quá."
"Đừng nói những lời vô nghĩa đó. Em sẽ ghen tị với mặt trăng."
Thằng điên. Tên này đúng là không bình thường.
Vậy thì phải nói gì đây. Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi suy nghĩ, cậu ta hỏi.
"anh hối hận không?"
"Hả...?"
"Lúc chiến đấu mô phỏng, anh đã cứu em, anh có hối hận không? Có phải anh nghĩ thà để em chết còn hơn là cứu em không?"
"Không. Sao cậu lại nghĩ như vậy."
Tôi không méo mó đến mức muốn người khác phải chết. Dù người đó là ai đi chăng nữa.
"Vậy anh có nguyền rủa kiểu như đáng lẽ không nên có người như em trên đời này không?"
"..."
Giọng điệu tự giễu không giống Joo Seung Hyuk chút nào. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy kỳ lạ và nhìn cậu ta. Khoảnh khắc đó, tôi nghẹn lời.
Từ bao giờ cậu ta lại có biểu cảm như vậy?
Sau nụ hôn, tôi đã không nhìn Joo Seung Hyuk. Vì vậy tôi đã không nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt cậu ta.
Joo Seung Hyuk bây giờ giống như một đứa trẻ. Giống như 7 năm trước, khi tôi từ chối hợp đồng guiding độc quyền của cậu ta, Joo Seung Hyuk đã có biểu cảm như vậy.
Khoảnh khắc guiding cho Joo Seung Hyuk, tôi đã nhận ra nơi này là thế giới trong tiểu thuyết.
Tôi cảm thấy hỗn loạn và mất phương hướng. Cái gì là giấc mơ, cái gì là hiện thực, cái gì là tiểu thuyết, người đàn ông làm việc ở nhà xuất bản trong ký ức của tôi là ai, tất cả mọi thứ đều khiến tôi sợ hãi và lo lắng.
"Này, anh sao vậy? Khóc à?"
Trong lúc tôi đang chìm đắm trong những ký ức ùa về, tôi nghe thấy giọng của Joo Seung Hyuk.
"tôi đang khóc sao?"
Khó khăn lắm tôi mới trở về với thực tại và nhìn vào khuôn mặt của cậu bé trước mặt.
"Này! Đừng, đừng khóc mà. Đàn ông con trai ai lại khóc vì chuyện đó chứ."
"..."
Dù nhìn lại thì cậu bé vẫn xinh đẹp như búp bê. Tuy nói những lời khó nghe nhưng cậu bé giống như một chú thỏ bị thương, tôi không thể bỏ mặc.
Nhưng đứa trẻ này sẽ giết mình sao...?
"Đã bảo đừng khóc mà!"
Joo Seung Hyuk cuống cuồng chạy vào phòng khách lấy giấy ăn.
"Cầm lấy mà lau... A!"
Có lẽ vì vội vã chạy đi nên Joo Seung Hyuk đã vấp ngã, làm rơi hộp giấy ăn. Hộp giấy ăn tuột khỏi tay cậu ta và bay thẳng vào mặt tôi.
"Cậu đang làm cái trò gì vậy!"
Thư ký Ahn xông vào biệt thự phụ quát lớn.
"Chưa kể đến việc bạo hành thiếu gia Taehan, cậu còn hành hạ cả guide sao!"
Chắc là Joo Taehan đã mách với thư ký. Vì vậy cô ta đến đây để trách mắng cậu.
Joo Seung Hyuk đang trong tình trạng bị dính đầy nước cam. Nếu cô ta nhìn thấy cảnh đó, hẳn đã biết cậu ta bị Joo Taehan bắt nạt, nhưng cô ta lại chỉ trách mắng Joo Seung Hyuk một cách vô lý.
Nếu không biết nội dung nguyên tác, có lẽ tôi đã cảm thấy khó hiểu. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Tôi hiểu tại sao Joo Seung Hyuk phải sống một mình trong biệt thự phụ. Tôi hiểu tại sao Joo Taehan, người con nuôi lại dám công khai bắt nạt Joo Seung Hyuk, người con ruột, và tại sao thư ký cũng coi thường cậu chủ út.
"Không phải đâu. Cậu ấy không hành hạ tôi mà là định mang giấy ăn cho tôi thôi."
"Không cần phải bênh vực cậu ta."
"Không phải vậy..."
"Chủ tịch đã đến. Đi thôi."
Thư ký Ahn túm lấy tay tôi một cách cáu kỉnh. Chắc là cô ta khinh thường tôi vì tôi trở thành guide của Joo Seung Hyuk. Đến giờ cô ta mới lộ mặt, cũng giỏi thật đấy. Đúng là kẻ hai mặt nên mới lừa được mọi người.
Giờ thì tôi cũng biết bộ mặt thật của cô thư ký kia rồi.
Trước mắt, tôi đi theo thư ký vào nhà chính. Trong phòng khách có chủ tịch Joo và Esper Do Hyukjin đang ngồi.
Ngay khi tôi ngồi xuống đối diện, chủ tịch Joo đã hỏi Do Hyukjin thay vì chào hỏi tôi.
"Thế nào?"
Do Hyukjin nhìn chằm chằm vào tôi. Có lẽ anh ta đang cảm nhận ma lực của tôi?
Có lẽ ông ta đã gọi một Esper cấp S đến để đánh giá xem tôi có dùng được không.
"Có vẻ rất tuyệt. Nhưng chính xác thì phải guiding mới biết được."
"Vậy thì tốt rồi."
Ông ta nói một cách thờ ơ. Rõ ràng là đang tìm guide độc quyền cho con trai mình, người vừa thức tỉnh thành Esper cấp S, nhưng ông ta lại có vẻ không mấy quan tâm.
Ông ta cũng không trực tiếp đánh giá mà giao cho người khác, thậm chí còn không thèm nhìn mặt tôi.
"Có thể ký hợp đồng được không?"
"Vâng."
Sau khi Do Hyukjin trả lời, chủ tịch Joo mới nhìn về phía tôi.
"Joo Seung Hyuk, thằng bé đó chắc đã có hành vi vô lễ với cậu rồi. Xin lỗi. Thằng bé vốn dĩ bản tính hung hăng."
Chủ tịch Joo lên án Joo Seung Hyuk. Có vẻ như thư ký đã vào phòng khách trước và báo cáo lại tình hình lúc nãy.
"Không ạ. Cậu ấy không hề hung hăng hay vô lễ chút nào."
"Không cần phải bênh vực nó."
Ông ta nói một cách lạnh lùng. Không hề có chút tình thương nào dành cho đứa con trai út mà ông ta đã khó khăn lắm mới có được.
Trên thực tế cũng vậy thôi... Tôi biết điều này cũng là nhờ đã đọc nguyên tác.
Chủ tịch Joo Wonchan yêu vợ mình. Dù là hôn nhân chính trị nhưng tình cảm của ông ta là thật lòng. Nhưng vợ ông, Choi Sunghye thì không như vậy.
Cô có một người yêu. Nhưng vì sự phản đối của cha nên cô buộc phải kết hôn với Joo Wonchan.
Việc cô không thể mang thai trong suốt cuộc hôn nhân cũng là do cô đã dùng thuốc tránh thai. Cô không muốn có con với người đàn ông mình không yêu. Tình yêu chân thành của chủ tịch Joo cũng không thể lay chuyển được trái tim cô.
Không lâu sau khi chủ tịch Joo nhận con nuôi, cô tình cờ gặp lại người yêu cũ. Và cô lại yêu anh ta lần nữa.
Trong mắt người khác, đó là ngoại tình, nhưng đối với Choi Sunghye, đó là tình yêu duy nhất của cô.
Cô ngừng uống thuốc tránh thai. Và khi nhận ra mình đã có thai, cô đã bỏ trốn cùng người đàn ông đó.
Thực ra, cô không chắc đứa bé là con của ai. Nhưng cô tin rằng đó là con của người mình yêu.
Tuy nhiên, trước khi sinh, người đàn ông đó đã đột ngột biến mất. Cô nhận ra mình đã bị phản bội.
Đối với cô, đó là tình yêu, nhưng đối với người đàn ông đó, nó chỉ là một trò đùa.
Choi Sunghye muốn phá thai. Cô không muốn có con của chồng hay con của mối tình đầu. Nhưng cơn đau đẻ ập đến và cô đã một mình sinh con rồi qua đời.
Đứa trẻ bị bỏ lại một mình đã được gửi đến cho chủ tịch Joo.
Chủ tịch Joo định nuôi dưỡng cậu bé như con trai mình. Mọi người xung quanh đều nói đó là một việc làm ngu ngốc vì chắc chắn đó là con của người tình, nhưng bất chấp sự phản đối của nhiều người, ông ta vẫn đăng ký khai sinh cho cậu bé. Ông ta đã không dùng chữ "Han" trong dòng họ Joo mà thay vào đó đặt tên cho cậu bé là "Joo Seung Hyuk".
Chủ tịch Joo đã cố tình không làm xét nghiệm ADN cho đứa trẻ và cố gắng phớt lờ thực tế.
Joo Seung Hyuk giống hệt người vợ yêu quý của ông. Ông nghĩ như vậy là đủ rồi.
Rồi một ngày nọ, thư ký Ahn mang kết quả xét nghiệm ADN của chủ tịch Joo và Joo Seung Hyuk đến. Kết quả là không trùng khớp.
Chủ tịch Joo sụp đổ. Sự oán hận đối với người vợ mà ông ta đã kìm nén bấy lâu nay bùng nổ và mũi tên đó hướng về Joo Seung Hyuk.
Nếu ông ta không biết kết quả thì không nói, nhưng một khi đã biết, Joo Seung Hyuk không còn là con trai ông ta nữa. Cậu ta chỉ là dòng máu của gã đàn ông bẩn thỉu đã cướp đi người vợ của ông.
Kể từ ngày đó, cuộc đời của Joo Seung Hyuk đã nhuốm màu bóng tối.