Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 91

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#91

Tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho Joo Seung Hyuk.

[Anh Geonwoo đã tìm đến. Anh ấy nói có chuyện muốn nói và sẽ đợi đến khi tôi tan học.]

Ngay lập tức một tin nhắn trả lời đã bay đến.

[Đừng gặp.]

Có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu ấy nói chuyện với tôi bằng giọng trống không trong tin nhắn. Ngay cả khi tôi cố tình viết sai chính tả và làm đủ trò lố bịch, cậu ấy vẫn luôn sử dụng kính ngữ...

Có lẽ điều đó có nghĩa là cậu ấy đang rất tức giận. Phải làm sao đây...

Thời gian vẫn trôi nhanh chóng trong khi tôi đang do dự.

Lời chào tạm biệt ngắn ngủi của giáo sư rằng hãy có một kỳ nghỉ hè vui vẻ đã kết thúc, và các sinh viên bắt đầu đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình từng người một.

'Phải làm sao đây. Mình phải làm gì đây.'

Tôi ngồi yên và cắn môi thì nghe thấy giọng của Park Geonwoo.

"Yeon Soo à."

"Anh..."

"Sao em không ra?"

Chẳng mấy chốc tất cả các sinh viên đã rời đi và chỉ còn lại một mình tôi trong phòng học trống rỗng.

"Đi thôi."

"À, cái đó..."

Trán Park Geonwoo lấm tấm mồ hôi. Anh ấy đã đợi để nói chuyện với tôi trong thời tiết nóng nực này.

Tôi tò mò không biết anh ấy định nói gì. Hơn nữa, tôi cũng muốn hỏi lý do tại sao anh ấy lại bôi pheromone lên người tôi vào ngày hôm đó.

Nhưng đồng thời, tôi không muốn cố tình chống lại lời nói của công cuồng chiếm hữu và gây ra chuyện.

"Anh, đợi em một lát."

Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho Joo Seung Hyuk.

[Seung Hyuk à, tôi nói chuyện một lát thôi nhé. Anh ấy đã đợi tôi bên ngoài trong suốt giờ học nên tôi khó từ chối.]

[Lee Yeon Soo, tôi không thích nói hai lần.]

Ừ, đúng vậy. Joo Seung Hyuk ghét nhất trên đời là lặp lại cùng một điều hai lần.

Tôi cảm thấy có lỗi với Park Geonwoo, nhưng cảm xúc đó không đủ để vượt qua nỗi sợ hãi đối với công cuồng chiếm hữu.

"Anh, em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi, nhưng em nghĩ em phải đi vì có việc gấp."

"chuyện anh nói Có liên quan đến Joo Seung Hyuk."

"Seung Hyuk a...?"

Park Geonwoo có vẻ như luôn có điều muốn nói với tôi kể từ khi anh ấy trở về nước.

Nhưng điều đó lại liên quan đến Joo Seung Hyuk sao?

"Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh nghĩ anh phải nói với em. Cái tên Joo Seung Hyuk đó...!"

"Park Geonwoo."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng học như thể cắt ngang lời nói của Park Geonwoo.

"Seung Hyuk..."

Joo Seung Hyuk bước vào với tiếng bước chân nặng nề, và chen vào giữa chúng tôi như thể ngăn cách tôi và Park Geonwoo.

"Joo Seung Hyuk, cậu cứ nói trống không mãi vậy."

Joo Seung Hyuk nhỏ hơn Park Geonwoo 2 tuổi, và là đàn em của anh ấy 1 năm ở trường. Park Geonwoo đã không nhập học sau khi tốt nghiệp cấp 3 và đi lính ngay lập tức, nhưng khoảng thời gian đó cũng được công nhận là đã học ở trường.

Nhưng Joo Seung Hyuk đã không sử dụng kính ngữ với Park Geonwoo.

"Park Geonwoo, sao anh cứ làm phiền người ta mãi vậy khi người ta đã nói là không thích rồi."

"Chính cậu mới là người đang giấu Yeon Soo điều gì đó..."

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên trước khi Park Geonwoo nói xong. Joo Seung Hyuk đã phóng mana về phía Park Geonwoo.

Park Geonwoo đã né tránh một cách suýt soát, nhưng mana đã cắm xuống đất và phá hủy chỗ đó thành từng mảnh.

Nếu đây không phải là tầng 1, có lẽ nó đã xuyên thủng cả tầng dưới.

Nếu Park Geonwoo trúng phải nó, anh ấy đã mất mạng rồi.

Tôi và cả Park Geonwoo đều ngạc nhiên và cứng đờ, nhưng Joo Seung Hyuk đã nắm lấy tay tôi.

"Đi thôi."

"Ừm..."

Tôi không còn cách nào khác là phải nghe theo lời cậu ấy.


"Seung Hyuk à, tôi đã từ chối rồi."

"..."

"tôi thật sự đã từ chối rồi. tôi đã nghe lời cậu mà."

Tôi sợ hãi và lảm nhảm xin lỗi vì vẻ mặt của Joo Seung Hyuk quá đáng sợ.

Sau đó, Joo Seung Hyuk đặt tay lên đầu tôi.

"anh làm tốt lắm. anh ngoan lắm."

Bàn tay cậu ấy vuốt ve mái tóc tôi một cách nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời khen ngợi.

"Hôm nay hết tiết học rồi đúng không?"

"Ừm."

"Vậy thì về ký túc xá thôi."

"Ừm! đi thôi!"

Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ lại đến thẳng nhà của công cuồng chiếm hữu, nhưng thật may mắn.

Nhưng Joo Seung Hyuk đã đi theo tôi đến tận ký túc xá.

"Cậu ghé qua phòng tôi hả?"

"Không ạ. Em cũng định sống ở đây."

"Hả...?"

"Em đã xin phép trường rồi ạ."

Tôi cứ nghĩ rằng cậu ấy sẽ thả tôi đi một cách dễ dàng, nhưng có vẻ như cậu ấy đã cố gắng vào ký túc xá trực tiếp.

Ban đầu, để vào ký túc xá giữa học kỳ cần phải trải qua một quy trình phức tạp, nhưng Cấp S là một ngoại lệ.

Hiệu trưởng sẽ chào đón Joo Seung Hyuk bằng cả hai tay nếu cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn sống trong ký túc xá. Cũng giống như những gì họ đã làm với Park Geonwoo.

Hơn nữa, có rất nhiều phòng trống ở tầng 6, nơi Cấp S ở.

"À, ra vậy. Vậy thì cậu ở phòng nào? Phòng 603?"

"Không ạ. Phòng 601."

"Hả?!"

Phòng 601 là phòng của tôi.

Tôi giật mình nhìn Joo Seung Hyuk thì cậu ấy nhếch mép cười.

"Em đã xem quy định của ký túc xá, hóa ra là 2 người 1 phòng."

Có một quy tắc như vậy. Nhưng đây là một quy định được tạo ra khi việc sống trong ký túc xá là bắt buộc trong quá khứ.

Đã có những sinh viên sử dụng các mối quan hệ để sử dụng phòng đơn ngay cả trong tình huống có bốn hoặc năm người sử dụng một phòng vì không đủ chỗ trong ký túc xá, và điều này đã được báo cáo trên các phương tiện truyền thông vài lần và bị công chúng chỉ trích. Vì vậy, hiệu trưởng đã xin lỗi người dân và đưa ra các quy tắc ký túc xá mới.

Nhưng tình hình đã thay đổi rất nhiều so với thời điểm đó, và Cấp S thậm chí còn không thể lấp đầy một tầng nên các phòng hoàn toàn trống rỗng. Tôi biết rằng tất cả các Cấp A đều ở một mình một phòng.

Vì vậy, hoàn toàn không có lý do gì để phải sử dụng 2 người 1 phòng.

"Đúng, đúng là như vậy, nhưng đó là một quy định trên danh nghĩa mà thôi."

"Lee Yeon Soo tuân thủ rất tốt ngay cả những quy định trên danh nghĩa đấy thôi."

"..."

Joo Seung Hyuk đang nói về chuyện vào thứ Sáu.

Tôi đã về sớm với lý do giới hạn số lần ngủ lại bên ngoài ký túc xá. Nhưng ngay cả điều đó cũng chỉ là một quy tắc trên danh nghĩa đối với những người có năng lực cao.

Joo Seung Hyuk đã biết điều đó. Cậu ấy biết nhưng vẫn để tôi đi.

"Nếu anh không thích ở cùng phòng với em thì đến nhà em."

"À, không phải."

Tôi vội vàng lắc đầu. Nếu tôi ở trong ngôi nhà đó, ai biết được khi nào tôi sẽ chuyển sang chế độ giam cầm.

Hơn nữa, tôi lo lắng về những gì Park Geonwoo đã nói. Anh ấy nói rằng Joo Seung Hyuk đang giấu tôi điều gì đó. Tôi không thể đến nhà cậu ấy cho đến khi tôi tìm ra điều đó là gì. Tuyệt đối không được đến.

Nếu chúng ta sống cùng nhau trong ký túc xá, mặc dù có thể bất tiện, nhưng tôi sẽ không bị giam cầm. Hơn nữa, nếu Park Geonwoo ở phòng bên cạnh, tôi sẽ an toàn hơn một chút.

"Không phải cái gì?"

Ánh mắt cậu ấy lạnh lùng. Tôi nhanh chóng bào chữa.

"K, không phải là tôi không thích! tôi thích ở cùng với cậu..."

"Thích sao?"

"Ừm. Hãy sống cùng nhau trong ký túc xá."

"Em hiểu rồi."

Cuối cùng, Joo Seung Hyuk đã đi theo tôi vào phòng. Không, bây giờ nó là 'phòng của chúng ta' rồi...

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Joo Seung Hyuk đã ôm chầm lấy tôi và cắn vào tai tôi.

"Cuối cùng thì cũng chỉ có hai chúng ta."

Giọng nói trầm khàn truyền đến khiến tôi rùng mình. Tôi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của cậu ấy.

"Nhưng đồ đạc và hành lý của cậu thì sao?"

Các đồ đạc cơ bản trong ký túc xá của một người có năng lực cao được cung cấp dựa trên tiêu chuẩn phòng đơn. Chỉ có một giường, bàn, tủ quần áo nên sẽ bất tiện cho Joo Seung Hyuk nếu cậu ấy ở lại.

"Phải mua thôi."

"Hả?"

"Vứt đi và mua cái mới là được."

"Nhưng những thứ đó là do trường cung cấp nên không được tự ý thay đổi..."

"Khi em ra ngoài, em chỉ cần trả chi phí phục hồi nguyên trạng là được."

Joo Seung Hyuk nói một cách thờ ơ.

"chúng ta đi mua đồ đạc nhé?"

Cậu ấy định ở lại bao lâu mà còn mua đồ đạc? Chẳng lẽ cậu ấy thật sự định ở lại luôn sao?

Chỉ còn vài ngày nữa là học kỳ này kết thúc. Có rất nhiều sinh viên ở lại ký túc xá trong kỳ nghỉ hè tại Học viện đào tạo năng lực, nhưng Joo Seung Hyuk có vẻ như sẽ không làm vậy.

Không, làm ơn đừng như vậy.

"À, cái đó..."

"Hay là ta cứ dùng nó thôi?"

"Ừm. H, hãy cùng nhau dùng nó đi."

Joo Seung Hyuk có lẽ chưa từng có kinh nghiệm sống trong một không gian chật hẹp như vậy.

Ngay cả ngôi nhà phụ mà cậu ấy đã sống khi còn nhỏ cũng nhỏ hơn ngôi nhà chính, nhưng nó vẫn rộng hơn một ngôi nhà bình thường, và cậu ấy chỉ sử dụng phòng suite tối thiểu ở khách sạn.

Có lẽ sau vài ngày cậu ấy sẽ ra ngoài vì sự bất tiện.

Ngay khi tôi đặt túi xuống, Joo Seung Hyuk lại ôm tôi.

Đừng nói với tôi là cậu ấy định dính lấy tôi mãi như thế này đấy nhé?

"Tôi, tôi phải học bài..."

"anh cứ làm vậy đi."

Joo Seung Hyuk đã nhượng bộ một cách bất ngờ. Nhưng tôi không thể yên tâm được.

Cậu ấy đang khó chịu, và có khả năng cậu ấy sẽ thử tất cả các hành vi đã xảy ra trong nguyên tác.

Nhưng trái với lo lắng của tôi, không có gì đặc biệt xảy ra cả.

Khi ở cùng Joo Seung Hyuk, tôi đã học ở một chiếc bàn gấp mà tôi thường dùng để ăn hơn là ở bàn học.

Cậu ấy ngồi im và nhìn tôi học. Cậu ấy thỉnh thoảng lại làm phiền tôi vì chán, nhưng như thế này thì chỉ là mức độ của woongie thôi. (ui.t suýt quên tên con cún nhà em bot)

Nếu tôi cảm thấy một người đang vùi mặt vào lưng tôi và cọ xát với tôi dễ thương ngay cả trong khoảnh khắc này thì có lẽ tôi đã phát điên rồi.

"Anh, anh không đói sao?"

"Hả?"

Tôi giật mình nhìn đồng hồ.

"Xin lỗi. Đã muộn như vậy rồi."

Đã gần 8 giờ rồi. Tôi đã không để ý đến thời gian vì tôi đã tập trung vào việc học.

"Anh, anh ăn uống thế nào khi anh ở ký túc xá?"

Nghĩ lại thì Joo Seung Hyuk đã đến phòng tôi nhiều lần, nhưng cậu ấy chưa từng ăn gì ở đây. Hầu hết là cậu ấy ghé qua một chút khi rảnh rỗi, hoặc cậu ấy đã ăn trước khi đến.

"Thường thì ăn ở căn tin trường. Đôi khi ăn mì ăn liền."

"Thế thì không được. Anh phải ăn uống đầy đủ."

Joo Seung Hyuk là một người sành ăn. Tôi đã đến tất cả các nhà hàng ngon ở Hàn Quốc khi ở cùng cậu ấy. Joo Seung Hyuk sẽ không chấp nhận việc ăn mì ăn liền.

"chúng ta phải làm gì đây? đến căn tin trường nhé? Chắc vẫn chưa đóng cửa đâu."

"Không ạ. Vậy thì ăn mì ăn liền thôi."

Joo Seung Hyuk ôm chặt lấy tôi và nói. Không phải là cậu ấy không muốn rời xa tôi... mà chỉ là cậu ấy không thích căn tin trường thôi.

Tôi chưa từng thấy cậu ấy ăn ở căn tin trường bao giờ.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo