Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 96

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#96

Rầm rầm!

Những cú va chạm tiếp tục xảy ra sau đó, khiến chiếc thuyền quay vòng vòng. Nhưng thật kỳ lạ, nước chỉ đổ vào người Joo Seung Hyuk.

Sau một hành trình ngắn ngủi nhưng dài dằng dặc, chúng tôi xuống thuyền.

Mặc dù có 8 người trên thuyền, nhưng chỉ có Joo Seung Hyuk là bị ướt.

Lúc đó tôi mới hiểu được hệ thống của 'Thuyền siêu mạo hiểm cực độ' này.

Không phải cả 8 người đều bị ướt, mà chỉ có một người xui xẻo trong số 8 người bị ướt cả đầu, quần áo và giày dép. Đó là lý do tại sao tôi đã không bị ướt khi đi lần trước.

"Mình đã không ngồi ở đó, thật may mắn."

"Đúng vậy."

"Phải làm sao đây. Joo Seung Hyuk ướt hết rồi."

"Oa. Thật tuyệt vời."

Những hành khách đi cùng chúng tôi cũng nhìn Joo Seung Hyuk và xì xào bàn tán.

Họ đã nhận ra Joo Seung Hyuk. Tôi đã không biết vì họ không thể hiện ra ngoài. Dù sao thì tình trạng của Joo Seung Hyuk cũng nghiêm trọng đến mức ai cũng phải ngạc nhiên.

"S, Seung Hyuk à, cậu ổn chứ?"

"Em ổn ạ."

Cậu ấy nói như vậy, nhưng trông không ổn chút nào.

Đi bộ một chút sau khi xuống thuyền, có những lò sưởi được đặt cho những người bị ướt.

Chết tiệt. Nếu mình nhìn thấy cái này trước thì đã không đi rồi!

Nhưng hối hận cũng đã muộn.

"Seung Hyuk à, chúng ta sưởi ấm ở đó nhé?"

"Em ổn ạ."

Đúng là giữa mùa hè mà đứng trước lò sưởi thì cũng hơi kỳ.

Chúng tôi ra khỏi cổng. Nhưng vì bị ướt từ đầu đến chân nên mỗi bước đi nước lại nhỏ giọt. Cứ thế này thì không được rồi.

"Seung Hyuk à, hay là mua quần áo nhé? Lúc nãy tôi thấy có cửa hàng quần áo bên cạnh cửa hàng đồ chơi."

"Chắc phải vậy rồi ạ."

Chúng tôi quay trở lại con đường đã đi. Có một số cửa hàng quần áo của các thương hiệu nổi tiếng ở phía lối vào công viên giải trí.

Lúc mới vào, tôi đã nghĩ 'Ai lại đến công viên giải trí để mua quần áo chứ?', nhưng tôi không ngờ rằng người đó lại là tôi.

Đúng vậy, những tập đoàn lớn này chắc chắn đã bố trí các cửa hàng một cách có chủ ý.

Joo Seung Hyuk chọn một chiếc áo phông tay ngắn màu đen đơn giản và quần jean.

"Sao ạ?"

"Đẹp trai."

"Thật sao ạ?"

"Ừm. Cậu mặc gì cũng đẹp trai."

Khuôn mặt nhỏ nhắn, chiều cao lý tưởng, đôi chân dài, cơ bắp hoàn hảo như được tạc tượng, và khuôn mặt đẹp trai nữa.

Joo Seung Hyuk mặc gì cũng đẹp trai. Cậu ấy có thể mặc một tấm vải rách mà trông như hàng hiệu vậy.

Joo Seung Hyuk khẽ cười khi tôi khen cậu ấy. Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng tôi đang đùa?

Cậu ấy vuốt mái tóc ướt của tôi.

"Anh cũng thay quần áo đi ạ?"

"Không cần đâu. tôi chỉ hơi ướt tóc thôi. À, đói quá. Chúng ta đi ăn tối nhé?"

"Vâng ạ. Được ạ."

"Ăn gì đây? Cậu muốn ăn gì?"

"Anh thì sao ạ? Anh muốn đi đâu?"

Hầu hết thời gian khi chúng tôi ở bên nhau, Joo Seung Hyuk đều dẫn dắt, nhưng có vẻ như hôm nay cậu ấy muốn giao phó việc đó cho tôi.

"Ăn mì Ý nhé? Ở đây có Fantasia Garden."

'Fantasia Garden' là nhà hàng lớn nhất và lộng lẫy nhất trong công viên giải trí này. Và giá cả cũng đắt đỏ tương ứng.

Khi tôi còn nhỏ, tôi đã muốn ăn ở đó, nhưng tôi đã giật mình và quay người lại khi nhìn thấy giá được viết ở lối vào.

"Vâng ạ. Được ạ."

Joo Seung Hyuk vui vẻ đồng ý.

Chúng tôi cùng nhau đến Fantasia Garden. Khi còn nhỏ, tôi cảm thấy nó lớn và hùng vĩ, nhưng khi nhìn lại thì nó không đến mức đó. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy rằng họ đã bỏ ra rất nhiều công sức, đúng như là nhà hàng tốt nhất trong công viên giải trí.

Vì là buổi tối nên có khá nhiều người. Chúng tôi ngồi ở chỗ trong cùng.

"Chúng ta gọi set Fantasia nhé?"

"Vâng ạ. Gọi vậy đi ạ."

"Lần này tôi sẽ trả tiền. Quần áo của cậu ướt hết là do tôi mà."

"Không sao đâu ạ. Anh bị ướt không phải do em đâu."

"Dù sao thì. tôi là người bảo đến đây mà."

Có lẽ đây sẽ là bữa ăn cuối cùng với Joo Seung Hyuk. Tôi chỉ được cậu ấy mời ăn trong thời gian qua, vì vậy tôi muốn trả tiền cho lần cuối cùng.

"Em biết rồi. Nếu anh muốn thì cứ vậy đi ạ."

Joo Seung Hyuk im lặng nhìn tôi rồi gật đầu.

Set Fantasia có vẻ ngoài lộng lẫy đúng như danh tiếng của nó.

"Oa. Trông ngon quá. Khi còn nhỏ, tôi đã rất muốn ăn cái này."

"Lẽ ra chúng ta nên đến sớm hơn. Nếu anh muốn ăn thì cứ nói nhé. Chúng ta có thể đến bất cứ lúc nào."

"...Haha. Ăn nhanh thôi!"

Tôi nhanh chóng cầm dao và nĩa lên. Trong nhiều trường hợp, nếu bạn quá tập trung vào vẻ ngoài thì hương vị sẽ giảm đi. Tôi lo lắng rằng điều đó sẽ xảy ra với cái này, nhưng may mắn thay nó khá ngon.

Đã gần 9 giờ khi chúng tôi rời nhà hàng.

Thời gian trôi nhanh dù có vẻ như chúng tôi chưa làm gì nhiều.

Khi hôm nay qua đi, tôi cũng sẽ tạm biệt Joo Seung Hyuk... Tôi đang đạt được điều mình mong muốn, nhưng tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy thời gian trôi nhanh một cách tàn nhẫn như vậy.

Khi giờ đóng cửa đến gần, nhiều cửa hàng đã đóng cửa và các trò chơi cũng ngừng hoạt động.

Tôi kiểm tra những trò chơi còn lại bằng ứng dụng trên điện thoại của mình. Tàu lượn siêu tốc và Viking vẫn đang hoạt động, nhưng tôi không muốn đi.

Ngôi nhà ma ám thì tôi không dám thử vì tôi thương cho những nhân viên hóa trang thành ma đang cố gắng làm Joo Seung Hyuk ngạc nhiên. Nếu tôi vô tình đụng vào Joo Seung Hyuk sai cách, tôi sẽ phải chịu đựng điều gì chứ.

Chúng tôi có thể đi tách xoay, nhưng tôi không thực sự muốn đi. Tôi không thích chóng mặt ngay cả khi còn nhỏ.

Nhưng tôi vẫn muốn đi thêm một trò nữa trước khi kết thúc...

Tôi nhìn lên vòng đu quay ngay trước mặt. Nó trông rất lãng mạn với ánh đèn vào ban đêm.

Trước đây tôi đã từng đi nó rất vui... Nhưng nếu tôi đi bây giờ, tôi có thể ngất xỉu mất... Tôi không muốn kết thúc khoảnh khắc cuối cùng với Joo Seung Hyuk bằng một cái kết ngất xỉu.

Đu quay ngựa... Tôi thích nó, nhưng đu quay ngựa không hợp với công cuồng chiếm hữu.

"Seung Hyuk à, chúng ta đi 'Bay lên nào máy bay' nhé?"

Sau một hồi suy nghĩ, tôi chỉ vào trò chơi bên trái.

'Bay lên nào máy bay' là một trò chơi mà các thiết bị hình máy bay xoay quanh một vòng tròn lớn và di chuyển lên xuống.

"Cái đó cũng cao mà ạ."

"K, không sao đâu..."

Thành thật mà nói, tôi đã cảm thấy muốn nôn khi chỉ nhìn vào mô hình máy bay, nhưng nếu tôi cố gắng hết sức thì tôi có thể chịu đựng được đến mức đó.

"Chúng ta đi cái này đi ạ."

Joo Seung Hyuk chỉ vào đu quay ngựa.

"Cậu chắc chứ?"

"Chắc chắn ạ. Em chưa từng đi đu quay ngựa bao giờ."

Joo Seung Hyuk nói rằng đây là lần đầu tiên cậu ấy đến công viên giải trí. Cậu ấy chắc chắn chưa từng đi đu quay ngựa rồi.

Tất nhiên, một công cuồng chiếm hữu sẽ không đi đu quay ngựa, nhưng Joo Seung Hyuk thì khác.

"Vậy thì chúng ta đi đu quay ngựa thôi."

Mặc dù đã muộn, nhưng hàng người xếp hàng trước đu quay ngựa vẫn dài. Chúng tôi lại phải xếp hàng dài.

Nhưng nó không hề nhàm chán. Mặc dù chúng tôi không có cuộc trò chuyện đặc biệt nào, nhưng chỉ cần nắm tay nhau và đứng im lặng là đủ rồi. Ngược lại, tôi cảm thấy tiếc mỗi khi hàng người dần ngắn lại.

Cuối cùng thì đến lượt chúng tôi. Tôi và Joo Seung Hyuk lên một chiếc xe ngựa trắng tinh.

Đu quay ngựa bắt đầu di chuyển cùng với tiếng hát. Tôi nhìn Joo Seung Hyuk đang ngồi đối diện.

"Sao anh nhìn em vậy ạ?"

"Vì cậu đẹp trai."

Tôi ghi lại khuôn mặt, mũi và miệng của cậu ấy vào trái tim mình.

Tôi không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Nếu Joo Seung Hyuk kết hôn chính trị với con gái một của Công ty dược phẩm Lexton, thì nguyên tác sẽ thay đổi một lần nữa. Có lẽ tương lai sẽ hoàn toàn thay đổi đến mức không còn giá trị gì để xem xét nguyên tác nữa.

Nếu điều đó xảy ra, tôi cũng sẽ thoát khỏi Joo Seung Hyuk và nguyên tác và bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng giữa tất cả những điều không chắc chắn, có một điều chắc chắn.

Cho dù tôi gặp ai trong tương lai, tôi sẽ không thể gặp được một người đẹp trai hơn Joo Seung Hyuk.

"Có vẻ như anh chỉ thích khuôn mặt của em thôi."

"Hả?"

"Sao anh lại ngạc nhiên vậy ạ? Thật sự là vậy sao ạ?"

"K, không phải!"

Tôi giật mình lắc đầu thì môi Joo Seung Hyuk chồng lên môi tôi.

Đó là một nụ hôn ngọt ngào không phù hợp với khoảnh khắc cuối cùng.


Sau khi đi đu quay ngựa lần cuối, chúng tôi trở về ký túc xá.

"Lần sau chúng ta đi sớm hơn nhé."

Joo Seung Hyuk nở một nụ cười tươi, có lẽ cậu ấy vẫn còn dư âm của sự phấn khích trong công viên giải trí.

Có lẽ nếu cậu ấy không có một gia đình bất hạnh thì cậu ấy đã lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến. Cậu ấy hẳn đã cười như thế này mỗi ngày.

"Cậu muốn đi nữa hả?"

"Vâng ạ."

Joo Seung Hyuk cười ngây thơ. Tôi cũng không biết cậu ấy có thể biểu cảm như vậy. Tôi không nói nên lời khi thấy cậu ấy thích thú như một đứa trẻ.

"Tôi không giỏi đi trò chơi... Có lẽ cậu nên đi với người khác thì tốt hơn?"

"Em không quan tâm đến những thứ đó. Em thích được ở bên anh hơn."

Joo Seung Hyuk nắm chặt tay tôi. Đôi mắt đen láy của cậu ấy nhìn thẳng vào tôi.

"Đừng cố gắng đưa em cho một thằng khốn khác."

"..."

"Em chỉ có Lee Yeon Soo thôi. Hãy ở bên em nhé."

Ánh mắt, giọng nói, cái chạm của cậu ấy, tất cả đều toát lên vẻ tha thiết.

Giống như cậu ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi vậy.

Tôi chỉ nói điều đó theo mạch câu chuyện, vậy có phải tôi đang nhạy cảm quá không?

"Seung Hyuk à..."

"Em mong ngày mai đến nhanh quá. Em có rất nhiều việc muốn làm khi được nghỉ hè."

Joo Seung Hyuk hôn lên mu bàn tay tôi.

"Rất nhiều ạ."

"..."

Ở đây tôi cũng chỉ cần nói là có nhiều thôi. Chỉ cần nói cho Joo Seung Hyuk nghe những gì cậu ấy muốn nghe như mọi khi là được. Nhưng tôi không thể nói gì cả. Tôi không thể nói dối như vậy.

Môi Joo Seung Hyuk chồng lên môi tôi. Bàn tay cậu ấy luồn lách một cách bí mật.

Dù sao thì mối quan hệ này cũng sẽ kết thúc vào ngày mai. Tôi phải từ chối. Nếu tôi viện cớ học bài thì cậu ấy cũng sẽ không ép buộc tôi.

Vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi. Nhưng cuối cùng tôi không thể từ chối Joo Seung Hyuk, cậu đang hôn tôi một cách tha thiết.

"Ư..."

Trước khi tôi kịp mở mắt, một tiếng rên rỉ yếu ớt đã bật ra. Tôi giật mình bịt miệng lại.

Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy khuôn mặt của Joo Seung Hyuk. Vì là giường đơn nên cơ thể chúng tôi dính sát vào nhau.

Cậu ấy vẫn đang ngủ.

Hôm nay tôi đã quyết tâm phải thức dậy sớm hơn Joo Seung Hyuk, và may mắn thay đồng hồ sinh học của tôi đã hoạt động chính xác.

Tôi có nhiều việc phải làm mà không để Joo Seung Hyuk biết. Ban đầu tôi định chuẩn bị lén lút vào ban đêm, nhưng vì chúng tôi đã làm tình nên tôi đã ngủ thiếp đi như gục ngã.

Chỉ cần tôi hơi vặn mình thôi mà toàn thân tôi đã kêu gào rồi.

'Dù sao thì tên nhóc này cũng không biết chừng mực gì cả. Đúng là một công tuyệt luân.'

Tôi lẩm bẩm trong lòng và cẩn thận ngồi dậy. Tôi thậm chí còn không dám thở vì sợ Joo Seung Hyuk sẽ tỉnh giấc.

Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng tôi ngủ trên một chiếc giường đơn chật chội...

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo