Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 221

21h - Thứ Ba và thứ Bảy hàng tuần nhe cả nhà iu

Chương 221: “Em chỉ định nếm thử rồi nhả ra thôi mà…”
 
 
“Có vẻ mọi người đã tập trung đông đủ ở đây rồi nhỉ. Vậy chúng ta bắt đầu di chuyển nhé, ý mọi người thế nào?”
 
Nghe theo mệnh lệnh của Agtha, tất cả bắt đầu bước đi dưới chiếc gương khổng lồ. Cả Tyra của Đế quốc Bạch Y và Baek Do-hyun cũng đi cùng.
 
Baek Do-hyun trông còn tiều tụy hơn cả lần cuối Se-hyun gặp, vẻ ngoài phờ phạc như chưa chợp mắt suốt nhiều ngày của hắn ta lập tức thu hút ánh mắt xung quanh. Lee Jae-young cũng không ngoại lệ.
 
“Anh ơi, cái tên hạng 8 đó bị sao vậy ạ? Có chuyện gì với tên đó hả anh?”
 
“Jae-young à, mình nói chuyện sau nhé. Chút nữa anh giải thích hết, giờ cứ bình tĩnh đã.”
 
“Hả? Vâng… dạ được.”
 
Cộp—!
 
Đúng lúc đó, một tiếng va chạm nặng nề vang lên từ nhóm người đang đi phía trước. Khi Se-hyun quay lại, cậu thấy Agatha đang chống mũi giáo xuống sàn, ngước nhìn trần nhà. Không khí quanh họ nhanh chóng tràn ngập tiếng động kỳ lạ như thể có thứ gì đó đang lục đục được tạo ra.
 
Khi âm thanh chấm dứt, hàng loạt Người Dẫn Đường xuất hiện, bay lơ lửng trước mặt mười Vị Vua. Trong số đó, chỉ có Bill Will với chiếc kính độc nhãn quen thuộc cất tiếng chào.
 
[Đã lâu không gặp. Khoảng một tháng rồi thì phải?]
 
Trái ngược với lời chào, nét mặt của Bill Will lại không mấy thân thiện. Sự lạnh lùng trong giọng nói trầm thấp khiến bầu không khí nặng nề hơn hẳn, mà không chỉ Bill Will, tất cả các Người Dẫn Đường đứng thành hàng phía sau cũng mang cùng một vẻ nghiêm nghị u ám khiến khuôn mặt các Vị Vua cũng dần trở nên căng cứng.
 
“Các anh vẫn khỏe chứ? Nhưng… trông không mấy vui vẻ nhỉ. Có tin xấu gì cần thông báo sao?”
 
Trước câu hỏi của Agatha, Bill Will im lặng vài giây như đang cân nhắc gì đó. Anh ta thở dài rồi búng tay.
 
Kéttttt—
 
Tiếng ken két lạnh người vang lên từ tấm gương đang từ từ nghiêng xuống. Âm thanh kéo dài cho đến khi nó khựng lại, ánh sáng bắt đầu tụ trên bề mặt.
 
[Xin hãy chú ý, chúng tôi có tin cần thông báo tới tất cả mọi người.]
 
Trên mặt gương, nơi luồng ánh sáng hội tụ, một bóng hình tối mờ dần hiện ra. Khi đường nét trở nên rõ ràng, đó chính là “nữ thần” mà họ từng thấy trước đó.
 
Nàng không khác gì lần đầu tiên họ gặp. Một cơ thân thể khổng lồ đang ngủ yên, cắm rễ sâu vào hành tinh Elix, giờ đây toàn bộ cơ thể nàng đã đen kịt, bị ăn mòn. Những mảng cơ thể thối rữa bong ra bị cơn gió dữ vô tình cuốn đi.
 
[Nữ thần Luzevia đã hy sinh vô số năm tháng của chính mình để duy trì kết giới. Kết quả là giờ đây người đang tiêu hao mạng sống của chính mình.]
 
“Người… đang tự gặm nhấm bản thân sao?”
 
[Đúng vậy. Khi mới vừa cắm rễ nơi này, nữ thần Luzevia không hề giống như vậy. Khi đó, các ‘Người chơi’ thậm chí còn gọi Tháp Thử Thách là ‘Tháp Trắng’.]
 
“Tháp Trắng? Nhưng… nhìn nó bây giờ…”
 
[Nó đã bị ô nhiễm nghiêm trọng trong quá trình ngăn chặn ‘Beusbrichel’.]
 
Ô nhiễm. Se-hyun nhìn chằm chằm vào Nữ thần hiện lên trong gương, không tin vào mắt mình. Lớp vỏ bong tróc, vỡ vụn của nàng u tối hơn cả đêm đen, xung quanh nàng toát ra cảm giác lạnh lẽo chết chóc hơn bất kỳ mùa đông nào.
 
Ấy vậy mà các Người Dẫn Đường lại gọi bóng tối ấy là thứ bẩn thỉu, là bùn lầy nàng đã sa chân vào.
 
“Tại sao các anh lại nói cho chúng tôi biết chuyện này?”
 
Huen chất vấn. Đến lúc này, tất cả đều mang cùng một vẻ mặt như các Người Dẫn Đường, ánh mắt sắc lạnh như rắn độc trườn bò, cố dò đoán mục đích thực sự. 
 
[Sự tha hóa của nữ thần vẫn đang ngày một tăng lên, chúng tôi không biết còn bao nhiêu thời gian nữa. Nếu Tháp bị ô nhiễm hoàn toàn, sức mạnh của nàng Luzevia sẽ biến mất, chính xác hơn là kết giới sẽ không thể tiếp tục duy trì. Trong trường hợp xấu nhất, bản thân Tháp có thể hoàn toàn biến mất.]
 
Một khoảng không bao trùm tất cả, như thể tất cả vừa nghe thấy một bản án tử. Cảm giác như mùi xác thối của nữ thần vừa xộc thẳng vào mũi, bụi mục vỡ vụn bay đi như chính sinh mệnh nàng đang tan biến.
 
“Anh Bill Will, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
 
Se-hyun bình tĩnh hỏi, phá tan bầu không khí đặc quánh căng thẳng kia. Chắc chắn phải có nguyên do, và đúng như cậu đoán, nguyên nhân nằm ở sự can thiệp của chính nữ thần.
 
[Nữ thần Luzevia đang tiêu hao lượng sức mạnh khổng lồ để can thiệp vào các kịch bản Tái hiện của các người. Người đã đẩy nhanh sự diệt vong trong đó và ban phước lành để các người có đủ khả năng chống trả. Sức mạnh của người gắn liền với sinh mệnh. Thêm vào đó, việc duy trì kết giới đang nứt vỡ cũng bào mòn người nghiêm trọng. Tất cả dồn nén khiến quá trình tha hóa người tăng tốc. Đây là những gì Người Dẫn Đường chúng tôi kết luận được.]
 
“Vậy thì, Bill Will, chính xác thì anh muốn chúng tôi làm gì? Nói thẳng đi.”
 
[Hiện tại, cách duy nhất là tăng tốc chinh phục Tháp càng nhanh càng tốt, vì thế nên chúng tôi yêu cầu các vị đẩy tiến độ nhanh nhất có thể. Trong lúc đó, chúng tôi sẽ làm mọi cách để ngăn kết giới thêm suy yếu.]
 
“Cái gì… Anh vừa nói cái gì vậy? Tăng tiến độ ư?!”
 
“Yêu cầu vô lý gì ...!”
 
“Các người đang đổ hết lỗi lên đầu chúng tôi à?!”
 
Tiếng la ó giận dữ vang lên khắp nơi. Lập trường của các Lord Player và Người Dẫn Đường căn bản đã đối lập, giờ thì hay rồi, hai phe đều đã có lý do để bùng phát sự phẫn nộ.
 
Nếu bọn họ không can thiệp vào kết giới ngay từ đầu, thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra. Cuối cùng, chính các Lord Player mới là những kẻ đã châm ngòi cho cuộc khủng hoảng này.
 
“Anh Bill Will, xin hãy chiếu cho chúng tôi cảnh quay Đế quốc Tái hiện của tầng 91. Chúng tôi cần xem qua mới có thể đánh giá chính xác được.”
 
Se-hyun nói với vẻ mệt mỏi. Cuộc chinh phục tầng 91 của Jae-young đã kéo dài trọn vẹn một tháng, có thể nói cậu đã tận dụng toàn bộ quỹ thời gian cho đến phút chót.Có cố ý hay không, họ phải tận mắt chứng kiến mới biết được.
 
Họ cần xác nhận lời của các Người Dẫn Đường, liệu thật sự có thể vượt qua nhanh hơn hay không.
 
Tách—!
 
Bill Will búng tay. Tấm gương đang chiếu hình ảnh Tháp Thử Thách bắt đầu hiện ra một khung cảnh mới.
 
Thoạt đầu, không ai nhận ra đó là đâu, chỉ có một thế giới tối tăm, mịt mù, chẳng phân biệt nổi ngày hay đêm. Mặt đất cuồn cuộn lên như có thứ gì lăn lộn bò bên dưới, những vách đá sắc nhọn trồi lên khắp nơi, đúng thật là một vùng hoang tàn không thể có sự sống.
 
Lee Jae-young đứng trên đỉnh cao nhất của vách đá. Khác với Se-hyun, không hề có các gia thần tản mác nào, tất cả thú đều tụ quanh Jae-young, cậu ấy vẫn ở hình dáng con người, lặng lẽ cụp mắt nhìn xuống.
 
Dưới chân cậu nhóc là một biển thú dữ đang quằn quại. Mặt đất chen chúc đến mức đoàn quái thú trông như chia thành hai chiến tuyến rõ rệt.
 
Một bên là lũ thú bị phủ một chất nhựa đen sền sệt, phía còn lại là một đội hình lấy mũi tiên phong làm trung tâm, gồm những loài quái thú bản địa của hành tinh này. Đứng đầu hàng ngũ ấy không ai khác chính là Jenka, Nữ vương của bầy quái thú.
 
[Kkiaaaaeeeee—!]
 
Tiếng gầm của Jenka vang lên, thúc giục bầy thú ồ ạt lao tới, va chạm nhau với sức mạnh rung trời. Bụi mù, rung chấn và tiếng gào thét chói tai inh ỏi của lũ quái thú cuộn trào khắp vùng đất hoang vu. Khi hai đội quân khổng lồ va chạm, chiến trường lập tức chìm trong biển máu đỏ ngầu nhơ nhuốc.
 
Giữa cơn hỗn loạn, ánh mắt Jenka xuyên qua cả bầy thú, dán chặt vào một cột thu lôi vươn cao tận trời. Mỗi lần nó lóe sáng, những tia sét xé rách bầu trời cứ thế giáng xuống dữ dội, thiêu rụi mọi con quái gần đó, bất kể là địch hay đồng loại.
 
Khi ấy, khóe mắt Se-hyun khẽ nheo lại. Cậu vừa phát hiện một thứ ở ngay trung tâm cột thu lôi, bên trong lớp màng trong suốt ấy, thứ gì đó đang quằn quại loạn nhịp.
 
Một khối đỏ thẫm, co giãn nhịp nhàng như đang thở, phập phồng và có phần méo mó khiến cơn lạnh buốt chạy dọc sóng lưng.
 
“… Một quả tim.”
 
Đó là một quả tim sống, to lớn hơn cả mười ngàn con thú cộng lại.
 
Những con thú dính đầy nhựa đen gầm lên, lao tới bảo vệ nó. Phe của Jenka đồng loạt tấn công hòng đoạt lấy thứ ấy, còn Jae-young chỉ lặng lẽ rũ mắt quan sát từ trên cao.
 
Nhưng chẳng bao lâu sau, thân hình nhỏ bé ấy bắt đầu biến đổi. Một con thú khổng lồ khoảng bốn mét, không, ít nhất là sáu mét, rồi nó ngửa cổ, gầm lên về phía bầu trời mù mịt.
 
Bị tiếng gầm vang trời làm giật mình, Jenka ngẩng lên nhìn về phía vách đá Jae-young đang đứng. Jae-young cùng các gia thần từ Đế quốc Quái thú Umka lao thẳng xuống chiến trường hỗn loạn.
 
Một trận chiến bất tận lập tức nổ ra. Sát cánh cùng lực lượng của Jenka, Jae-young xông vào bầy thú canh giữ cột thu lôi, nhe nanh ra sức cắn xé. Cậu ấy ngoạm lấy chúng, nuốt chửng, rồi lại tiếp tục… tiếp tục… và tiếp tục…
 
“… Jae-young à…”
 
Đến lúc này, ai cũng nhận ra, cậu nhóc đã cố tình đi một mình để được ăn buffet thỏa thuê mà không bị ai dòm ngó. Khi Se-hyun lên tiếng gọi, Jae-young đang đứng bên cạnh cậu trong thực tại bỗng giật nảy mình.
 
Mọi người xung quanh đều nhìn Lee Jae-young với ánh mắt kỳ quái. Trong số đó, Lee Jeong của Đế quốc Bóng tối Zaurka thậm chí còn đưa tay bịt miệng như muốn nôn tới nơi.
 
“À, không… Em chỉ định nếm thử rồi nhả ra thôi mà, là chúng cứ tự trôi tuột xuống đấy chứ… Thật mà anh ơi. Không phải là em thèm ăn đến mức đó đâu… chắc là vậy, anh ạ.”
 
Có lẽ đó chỉ là bản năng của loài thú. Ngay cả lúc này, hiện lên trong tấm gương, Jae-young vẫn đang ngấu nghiến bầy thú trong ngon lành và đảo mắt tìm con mồi kế tiếp. Ăn đến mức ấy mà bụng vẫn phẳng lì, khó hiểu thật đấy.
 
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo