Lần đầu tiên Bệ hạ vắng mặt đã đến một cách bất ngờ. Người, một Vị Vua chưa từng rời khỏi Đế quốc hơn một ngày, nay lại biến mất. Sự vắng mặt ấy kéo theo biết bao cảm xúc: lo lắng, bất an, và cả nỗi sợ hãi cho sự an nguy của người.
Sự im lặng khi ấy nặng nề đến mức nghẹn lại trong cổ họng, không ai cất nên lời. Không một ai nhắc đến sự vắng mặt của Bệ hạ, và sự thật phũ phàng đó bị chôn giấu sâu thẳm trong lòng họ. Mọi người đều chọn cách kiên nhẫn chờ đợi và tin tưởng.
Tuy nhiên, khi họ cứ chờ đợi, nhắm mắt rồi lại mở mắt, mười ngày đã trôi qua.
Đến lúc ấy, cả Đế quốc mới buộc phải chấp nhận rằng Bệ hạ đã không còn ở đây.
Trong một ngày u ám với cơn mưa xám xịt, người dân trong Đế quốc không thể kìm nén thêm nữa, họ để cơn giận dữ và uất ức bùng phát. Các gia thần bật khóc, nước mắt lăn dài trên má, nhiều người ngồi sụp xuống đường mà gào thét. Đi khắp nơi chỉ nhìn thấy những tấm lưng cúi xuống nặng nề.
Đó là ngày mà tiếng nức nở nghẹn ngào bao trùm cả Đế quốc.
Những người duy nhất giữ im lặng chỉ có mười hai vị anh hùng. Họ nghiến chặt răng, cố gắng kìm nén những cảm xúc cay đắng trong lòng. Chỉ đến khi không thể chịu đựng thêm, các anh hùng cũng phải thừa nhận sự thật ấy. Eun-cheong cũng không ngoại lệ.
Họ bị bỏ rơi thêm một lần nữa.1
Vị Vua mà anh ấy nghĩ sẽ khác biệt cuối cùng lại biến mất mà chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào, không một lời từ biệt. Trong nỗi trống rỗng không thể xóa nhòa, Eun-cheong tự nhốt mình trong phòng, lặng lẽ trốn tránh thực tại.
“Bệ hạ… Bệ hạ….”
Rốt cuộc, anh ấy vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt chảy qua kẽ tay mình.
Trong những lần cố gắng trốn chạy khỏi thực tại không thể chấp nhận ấy, mặt trời đã mọc và lặn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng, ngay cả ký ức về bàn tay ấm áp kia trong tâm trí anh ấy cũng dần phai nhạt.
Đúng lúc ấy, anh ấy nghe thấy một giọng nói giống chính mình vang lên.
“Ngươi không bao giờ được nghi ngờ.”
Đó là một giọng nói cứng rắn đến mức Eun-cheong phải tự hỏi liệu có phải là chính mình đang nói hay không. Một đôi mắt đầy xót xa nhìn anh ấy, xuyên qua tâm trí. Trước mắt anh ấy là hình ảnh chính anh ấy của quá khứ và anh ấy của hiện tại.
Đó là ký ức cứ xuất hiện rồi biến mất, mỗi khi anh ấy gần như quên đi. Dù chưa từng trải qua, nhưng nó quen thuộc như một mảnh thực tại. Eun-cheong siết chặt tay thành nắm đấm, trắng bệch, rồi cắn răng, quyết tâm đối mặt với ký ức ấy.
Đó là những hình ảnh lởn vởn trong đầu anh ấy kể từ khoảnh khắc cuộc sống địa ngục như nô lệ của anh ấy bắt đầu. Những ký ức như tiếng vọng của một thế giới xa xôi, luôn xuất hiện và biến mất không báo trước.
Eun-cheong, khi ấy chỉ là một đứa trẻ. Với đôi chân đầy những vết thương, trần trụi. Với bộ quần áo rách nát, treo trên cơ thể gầy gò của một đứa trẻ mồ côi đang chết dần vì đói khát.
Đoàn thương buôn mà anh ấy từng hy vọng là sự cứu rỗi lại tàn nhẫn biến anh ấy thành một nô lệ. Eun-cheong bị kéo lê khắp các vùng đất trên lục địa, chịu đựng một cuộc sống còn tàn nhẫn hơn trước.
Thậm chí cái chết cũng không phải là một lối thoát dễ dàng. Đó là thời điểm anh ấy gặp người. Khi đôi chân đau đớn đến mức muốn chết đi, khi sự cô đơn trở nên không thể chịu đựng nổi, anh ấy đã gặp người.
Eun-cheong vẫn còn nhớ có một bàn tay nhỏ nhắn đã vươn tới để an ủi một người đàn ông to lớn giống hệt Eun-cheong trong bộ giáp bạc sáng lấp lánh. Và “anh ấy” với dáng vẻ uy nghiêm và mạnh mẽ, đã ôm chặt lấy người đó.
Thế giới như ngưng đọng lại. Khuôn mặt của người vừa mờ ảo, vừa rõ ràng đến kinh ngạc. Anh ấy không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chăm chăm vào người ấy.
Anh ấy muốn sở hữu điều gì đó. Anh ấy muốn chạm vào, muốn ở bên, muốn đồng hành cùng người ấy.
Khoảnh khắc đó, khi mà sự khao khát tựa như một cơn sốt, Eun-cheong bỗng cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Nhưng rồi, khi ánh mắt anh chạm vào ánh mắt của người ấy, một cơn rùng mình bất ngờ chạy dọc sống lưng.
Và một lần nữa, giọng nói của chính Eun-cheong lại vang lên bên tai anh ấy.
“Eun-cheong.”
Giọng nói ấy giống như biển cả và ánh trăng.
“Đó là tên của ngươi.”
Một cái tên trở thành một cuộc đời mới dành cho một đứa trẻ chẳng có gì.
“Trước khi nhận được cái tên này, cứ kiên trì. Hãy mạnh mẽ đến mức ngươi không còn nghi ngờ điều gì nữa. Trong bất kỳ khoảnh khắc nào, ngươi tuyệt đối không được nghi ngờ người.”
Anh ấy đã chờ đợi rất lâu, cũng cố gắng rất nhiều để được đồng hành cùng người ấy, bỏ lại sau lưng vô số cái tên khác.
Người mà anh ấy đã chờ đợi suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng gặp được. Không thể nào để người rời đi. Ngay khi nhận ra điều này, Eun-cheong đã bước về phía cánh cửa. Lau đi những vết nước mắt đã khô, để chúng biến mất trên bộ giáp lạnh lẽo, anh ấy nắm lấy tay nắm cửa, rồi mở ra.
Trước mặt anh, mười một vị anh hùng đang đứng đó, đôi mắt đỏ hoe. Họ không buồn lau đi vết nước mắt, chỉ đứng đó, chờ đợi Eun-cheong với ánh mắt đầy kiên định.
Ánh mắt họ đã nói lên tất cả – họ cũng giống như Eun-cheong. Sự tồn tại của Bệ hạ trong lòng họ đã trở nên lớn lao đến mức không thể xóa nhòa, dù chỉ là một chút. Nếu vẫn cố chấp quên đi, họ chỉ tự làm tổn thương chính mình mà thôi. Hình bóng của Bệ hạ đã cắm rễ quá sâu vào lòng họ, trở thành một phần không thể tách rời.
Họ thừa nhận sự thật đó.
Chắc chắn phải có lý do, có thể là hoàn cảnh bắt buộc, hoặc điều gì đấy khiến người không thể quay trở về.
Ngày hôm đó, khi đi trên con đường dẫn đến chỗ Đại Công Tước, hành lang như kéo dài ra. Mỗi bước đi, lòng họ càng thêm nặng trĩu. Họ đã mắc nợ Bệ hạ quá nhiều để có thể quên người.
Họ còn quá nhiều điều phải đền đáp, còn quá nhiều điều phải chia sẻ. Tất cả những gì họ có ở đây – từ bộ giáp, quần áo, đến vũ khí – đều là kết quả từ tình yêu thương của người.
Dấu ấn của Bệ hạ ở khắp nơi, nhưng họ chưa từng nhận ra trước đó.
Khi bước chân nặng nề dẫn họ đến phòng làm việc, nơi đó chỉ còn lại một lớp tro bụi dày đặc. Căn phòng, ngoại trừ chiếc ghế nơi Đại Công Tước đang ngồi, chẳng còn thứ gì nguyên vẹn. Tất cả đã bị thiêu rụi thành tro, không để lại chút hình dạng nào.
Đại Công Tước ngồi đó, hai tay ôm đặt lên trán, bỏ quên mình trong nỗi đau tột cùng. Khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, tạo cảm giác như hắn đang dần tan biến, sắp trở thành tro bụi bất cứ lúc nào.
“Ra ngoài.”
Giọng nói yếu ớt vang lên, tưởng chừng như sắp tắt lịm. Những lời nói đầy sự trống rỗng. Nhưng bàn tay của Đại Công Tước lại siết chặt, các khớp xương trắng bệch, nổi bật lên những vết thương bầm dập.
Trên vai hắn là gánh nặng của vô vàn cảm xúc – hoang mang, buồn bã, đau khổ, sự trống rỗng, và cả sự khao khát không bao giờ có thể thỏa mãn.
Cảm giác mệt mỏi ấy nặng nề đến mức như bóp nghẹt hơi thở. Nhưng bất chấp tất cả, Eun-cheong vẫn bước qua lớp tro tàn, tiến về phía hắn.
“Ta đã bảo… ra ngoài.”
Giọng hắn gầm lên từ sâu trong cổ họng. Khuôn mặt nhăn lại, giận dữ, hiện rõ dưới bàn tay run rẩy.
Eun-cheong dừng lại, chỉ còn cách Đại Công Tước mười bước chân. Ánh sáng từ cánh cửa mở rọi vào căn phòng tối tăm, phản chiếu lên mái tóc của Eun-cheong, khiến nó ánh lên một thứ ánh sáng như ánh bạc.
Những vết nước mắt vẫn còn in hằn trên má anh ấy, như một dấu ấn của nỗi đau đã được kìm nén bấy lâu.
“Tôi sẽ… chờ Bệ hạ.”
Eun-cheong siết chặt nắm tay. Đại Công Tước không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua bờ vai của anh ấy. Khi đôi mắt hắn khép lại, Eun-cheong tiếp tục nói:
“Ngay cả khi ngài phủ nhận, chúng tôi vẫn sẽ… chờ đợi đến cùng.”
Phải kiên nhẫn. Dù kết cục có giống như tất cả những gì họ từng trải qua trước đây, Eun-cheong vẫn sẽ bước tới, đối diện với nó.
Chấp nhận nỗi đau ấy. Đây là quyết định của anh ấy, cũng là ý chí chung của tất cả các anh hùng.
“Ngay cả khi đến Ngày Lựa Chọn, nếu Bệ hạ không xuất hiện, chúng tôi vẫn sẽ tin tưởng và chờ đợi người. Theo ý nguyện của Bệ hạ.”
“Các ngươi bị bỏ rơi rồi.”
Trong căn phòng như một bãi hoang tàn, hai người đối diện nhau. Người đàn ông với bộ giáp bạc đưa tay lên vuốt hàng nước mắt trên má. Anh ấy vẫn chưa từng trải qua giây phút này nào khiến cổ họng nóng đến mức phải nghiến răng nghiến lợi như thế này.
Nếu lời tiên tri đó là sự thật thì ít nhất Eun-cheong không được để bản thân bị lung lay.
“Kể cả như vậy, tôi vẫn sẽ chờ người.”
Eun-cheong nói, sự cố chấp hiện rõ lên trong từng câu chữ. Đại Công Tước chỉ đáp lại bằng một nụ cười đắng chát. Hắn mỉm cười, đôi mắt nhắm nghiền lại, như muốn moi hết ra tất cả những gì đã bị thiêu rụi trong hắn. Nhưng chung quanh vẫn yên tĩnh, tĩnh mịch.
Mu bàn tay chằng chịt những vết thương của hắn là bằng chứng rõ ràng hơn bất kỳ điều gì trong ngày hôm ấy. Đại Công Tước không nói thêm một lời nào, chỉ gánh lấy những lưu luyến nặng trĩu trên vai, rồi đứng dậy một lần nữa.
Hắn quyết định chờ đợi người mình gọi là Bệ hạ, nhưng đồng thời cũng chuẩn bị cho sự từ bỏ. Khi nỗi đau trở nên không thể chịu đựng, mỗi khi nghẹt thở, hoặc khi cảm giác muốn chết dâng lên đến mức không thể kiềm nén, hắn lại buông bỏ thêm một chút . Đó chính là cách mà Đại Công Tước chờ đợi.
***
“Eun-cheong à.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, kéo Eun-cheong ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh ấy ngước mắt lên, và trước mặt anh ấy là Bệ hạ với đôi mắt tròn xoe, đứng đó với đôi dép để lộ phần mu bàn chân. Thế giới xung quanh đã chào đón ánh bình minh tự lúc nào.
Eun-cheong mỉm cười nhẹ nhàng.
“Người đã dậy rồi sao.”
“Đừng nói là ngươi đã ở đây cả đêm đấy chứ?”
“Không đâu ạ, xin người đừng lo lắng.”
Ánh mắt của Eun-cheong thoáng dừng lại trên đôi cánh gọn gàng của Bệ hạ, sau đó anh ấy cúi xuống, và đôi bàn chân trắng muốt của người lọt vào mắt. Một luồng hơi ấm bất ngờ chạm vào má lạnh lẽo của anh ấy. Bàn tay ấm áp của Bệ hạ khẽ ngập ngừng, nhưng sau đó ôm lấy khuôn mặt anh ấy.
“Lạnh quá. Từ mai ngươi đừng ra sớm như vậy nữa.”
“Bệ hạ, tay người cũng đang lạnh đấy.”
“Không sao mà.”
Đó là một giọng nói kiên quyết nhưng lại dịu dàng. Và Eun-cheong thích những lời nói đó – nhẹ nhàng, ấm áp nhưng cũng rất mạnh mẽ. Bệ hạ luôn bao dung, nhưng vẫn có những ranh giới mà người không cho phép ai vượt qua.
Những ranh giới đó, chỉ những gia thần trong vòng tay của người – mới có thể tiếp cận.
“Bệ hạ.”
Eun-cheong khẽ đặt bàn tay mình lên bàn tay của người đang áp vào má mình.
“Một ngày nào đó, người có thể dành chút thời gian cho tôi không?”
“À… Ngươi định đi đâu sao?”
“Vâng.”
Đó có thể là một ngày rất xa, hoặc có thể là một lời hứa vu vơ, không bao giờ xảy ra. Nhưng Eun-cheong vẫn nói với một chút hy vọng nhỏ bé.
Hy vọng để cứu lấy một đứa trẻ không có tên.
“Được rồi. Ta nhất định sẽ đi với ngươi.”
Nụ cười trắng sáng, như đôi cánh của người, nở trên môi. Eun-cheong siết chặt đôi tay nhỏ nhắn của người trong bàn tay mình.
Những ký ức mờ nhạt, mỗi lần hiện về, đều mang đến những câu hỏi mà anh ấy chưa thể giải đáp. Bệ hạ trong thế giới ký ức – nơi đứa trẻ anh ấy từng là và anh ấy của hiện tại cùng tồn tại – vẫn còn là một bí ẩn.
Nhưng dù vậy, Eun-cheong vẫn tin rằng, ngày ấy sẽ đến.
Ngày mà lựa chọn tin tưởng vào Bệ hạ, tất cả họ đều đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với một cái kết không như mong muốn.
Khi cảm nhận hơi lạnh nơi đầu ngón tay, Eun-cheong nhẹ nhàng kéo hai bàn tay của người vào lòng bàn tay mình để giữ ấm.
“Trời lạnh quá. Xin người hãy giữ gìn sức khỏe.”
Những ngày giá buốt ở miền Bắc giờ chỉ còn là một ký ức mơ hồ. Với Eun-cheong, chẳng nơi nào lạnh hơn hay đau đớn hơn nơi kia.
Có lẽ, chính vì thế mà anh ấy đã chịu đựng được.
Khi bàn tay anh ấy chạm vào má của Bệ hạ, sự khát khao sắc bén, khô cằn trong lòng chợt lặng đi. Nhẹ nhàng vuốt ve đôi má ấy, Eun-cheong khẽ mỉm cười.
Thay vì những ký ức từng tồn tại, giờ đây, những gì còn lại với anh ấy chỉ là hình bóng Bệ hạ đang ở trước mặt.