Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 15

Lịch đăng: Thứ 5 và CN


Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 15

Aisha bao giờ mới quay lại nhỉ.

Giống như Kafka, Aisha cũng chẳng có mấy lưu luyến với gia tộc Sonder. Tuy nhiên, so với một kẻ bị xem như “kẻ thừa thãi của thế giới” vì không thể tích trữ pháp lực như anh thì Aisha vẫn được đối xử tốt hơn, cũng giữ mối quan hệ không đến nỗi nào với cha mẹ. Vậy nên mỗi kỳ nghỉ, con bé đều trở về thủ đô đều đặn.

Còn Kafka, như đã từng nói, từ sau khi nhập học ở Rigel, anh chưa một lần quay lại ngôi nhà đó. Bởi với anh, gia tộc Sonder chẳng khác gì một nhóm người xa lạ không cách nào yêu thương nổi.

Dù có ngồi quây quần bên bàn tiệc tối và cùng nhau dùng bữa, những gương mặt ấy cũng chẳng cho anh cảm giác họ là ruột thịt. Trong số họ, người duy nhất khiến Kafka cảm nhận được sự gắn kết chỉ có một mình Aisha.

Người sinh cùng ngày, cùng giờ—là gia đình duy nhất, cũng là người bạn duy nhất của anh trên đời.

“……”

Xa lánh Aisha cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì với Kafka. Giờ lại biết được rằng con bé đã khóc, đã đau lòng đến thế vì mình, anh mất ăn mất ngủ cũng là điều dễ hiểu. Vừa bước chầm chậm qua hành lang dài, Kafka vừa thầm trách Soren trong lòng.

‘Sao tự dưng lại xen vào chuyện người khác chứ.’

…Không đúng. Nghĩ lại thì việc ấy quá đúng với kiểu người như Soren. Bởi không ai khác, đó là chuyện của “Sasha”—và với Ibelnoia Soren, chẳng đời nào cậu ta ngó lơ cho được.

Cơn đau thắt bụng dưới chợt nhói lên. Kafka khẽ đặt tay lên ngực, đứng khựng lại. Không rõ đây là cơn đau dạ dày bình thường hay lại là dấu hiệu của Hội chứng Eleanor đang tái phát.

Có nên hút một điếu milenka không nhỉ.

Anh đảo mắt nhìn sang lối rẽ bên phải. Ở đó có cầu thang thoát hiểm.

Dù gì thì cũng có thể về phòng hút, nhưng…

Nghĩ đến việc có thể chạm mặt Soren, Kafka lại thấy do dự. Nhưng ở trong căn phòng chật chội mà hút thuốc thì ngột ngạt quá. Anh vẫn muốn được nhìn ngắm khu rừng Rigel, muốn hít thở trong khoảng không mở rộng quen thuộc kia. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi phải né tránh Soren, anh không dám quay lại “sào huyệt” riêng của mình là chỗ cầu thang thoát hiểm.

‘Thôi kệ. Có gặp thì đã sao nào.’

Cầu thang đó đâu có khắc tên. Nghĩ vậy, anh xoay người rồi bước thẳng về phía cánh cửa sắt quen thuộc. Nhưng càng đến gần, tim anh càng đập nhanh, từng nhịp từng nhịp dồn dập.

Lỡ thật sự đụng mặt thì phải nói gì, làm gì? Trong đầu anh lại hiện lên gương mặt cậu thiếu niên với mái tóc vàng và đôi mắt đỏ.

Dù biết rõ đây là một lựa chọn đầy rủi ro, Kafka vẫn không thể dừng lại. Khi tới nơi, anh hít sâu một hơi rồi đẩy cánh cửa sắt nặng trịch ra.

Một làn gió mang theo mùi cây cỏ ẩm ướt xộc thẳng vào mũi, làm sống mũi cay xè. Khu rừng Rigel hiện ra lặng lẽ và sâu thẳm qua lan can gạch. Không một bóng người, không một tiếng động, chỉ là cơn gió nhè nhẹ lướt qua và làm đôi mắt bất giác hoe đỏ.

Kafka tựa người vào lan can, nhìn chăm chú về phía những tán cây. Quả nhiên mưa đêm qua đã khiến cành lá trĩu nước, rũ xuống nặng nề hơn thường ngày.

Cơn đau âm ỉ ở vùng thượng vị vẫn chưa dứt. Có vẻ là do hội chứng Eleanor chứ không phải đau dạ dày thông thường. Kafka lôi từ trong áo choàng ra một điếu milenka rồi ngậm lên môi. Anh đang định châm lửa thì bất chợt một thứ gì đó trắng toát vụt qua trước mắt cùng tiếng vỗ cánh rối rít.

Giật cả mình.

Bất ngờ đến mức điếu thuốc suýt rơi khỏi miệng. Anh ngơ ngác chớp mắt, chưa hiểu chuyện gì thì từ cầu thang phía dưới, tiếng bước chân chậm rãi vọng lên.  Kafka nhìn xuống như một phản xạ—

“……”

Không nằm ngoài dự đoán. Là Soren. Cả hai, một người đứng trên, một người đứng dưới, đều mang vẻ mặt “biết ngay mà” như thể chuyện này chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.

Ngày xưa thì chắc anh đã chào hỏi rồi. Nhưng sau những chuyện vừa qua, Kafka không còn muốn dính líu gì thêm với Soren nữa. Anh im lặng quay đầu nhìn ra ngoài để tránh đi ánh mắt kia.

“Vừa rồi là chim đưa thư của tôi.”

Đang cúi xuống giả vờ tìm lại điếu thuốc, Kafka nghe thấy Soren lên tiếng. Nhờ thế, cuối cùng anh cũng hiểu thứ vừa sượt qua mặt mình là gì. Không phải bồ câu mà là chim ưng. Hèn gì to đến thế.

“…Ra vậy.”

“Trông cậu như bị dọa cho sợ chết khiếp vậy.”

Thật lịch sự quá nhỉ. Một câu mỉa mai đã lên đến đầu lưỡi, nhưng Kafka cố nhịn. Soren đứng ở chiếu nghỉ và ngước lên nhìn anh. Ánh mắt vẫn lạnh băng, đôi tay vẫn khẽ run y như mọi lần.

“Tôi chỉ lên đây hút chút milenka thôi.”

“……”

“Thế nên cậu cứ đi đi.”

Kafka quay mặt đi, lôi ra một điếu milenka khác, châm lửa rồi rít một hơi thật sâu. Khói thuốc nhanh chóng lan ra trong không khí, thơm nồng và nặng trĩu.

Anh cứ thế lặng lẽ phả khói, hướng mắt về khu rừng Rigel phía xa. Cơn đau nơi ngực vẫn rấm rứt, song không dữ dội. Khi khói thuốc đã ngập đầy lồng ngực, Kafka thở mạnh ra. Khói trắng mịt mù phủ lấy khuôn mặt anh.

“……?”

Anh hút gần nửa điếu thì linh cảm có gì đó lạ lạ. Kafka lại nhìn xuống dưới. Soren lẽ ra đã phải đi rồi nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.

Cậu đứng đó làm gì?—Anh hỏi bằng ánh mắt, nhưng Soren không trả lời.

Tất nhiên thôi. Gương mặt cậu ta giờ đang nhăn nhó đến méo mó, hàm dưới nghiến chặt đến trắng bệch. Những đường gân nổi cộm lên trên tay như thể nếu siết mạnh thêm chút nữa thì lan can kia sẽ gãy vụn.

Kafka sững người. Ánh mắt đó… không đơn giản là thù địch. Nó mang theo một thứ gì khác, sâu hơn và nặng hơn, là một cảm xúc mà anh không tài nào lý giải được.

‘Phải gọi cảm xúc đó là gì đây?’

Kafka cứ thế nhìn đăm đăm vào Soren rồi chẳng hiểu vì sao lại đưa gót giày dập tắt điếu milenka đang hút dở. Dù vẫn còn khá dài, nhưng anh có cảm giác mình nên làm vậy.

“……”

Một khoảng lặng trượt dài. Vì đang ở ngoài trời, làn khói Milenka nhanh chóng bị gió cuốn đi và tan biến trong không khí. Mùi hương nồng đặc quen thuộc cũng bị át bởi mùi thông rừng thổi về từ phía Rigel. Chỉ khi đó, biểu cảm của Soren mới dịu đi một chút. Cậu ta nhìn Kafka bằng ánh mắt vẫn chưa nguôi khó chịu rồi cất tiếng khàn khàn:

“…Tôi ghét cái mùi ấy.”

“À.”

Kafka buột miệng, bởi anh thật sự không nghĩ người kia sẽ chủ động nói ra lý do.

“Cậu nên kiềm chế một chút khi còn ở trong khuôn viên trường thì hơn.”

“Việc đó để tôi tự quyết.”

“……”

“Dù sao cũng chỉ là sở thích cá nhân thôi mà.”

Dù thực chất là thuốc hỗ trợ điều trị, Kafka vẫn cho qua như vậy. Soren khẽ thở dài, ánh mắt cụp xuống.

“Tùy cậu vậy.”

Giọng vẫn khàn đặc. Kafka vô thức nhíu mày. Không phải vì lời nói, mà vì nơi khóe mắt của Soren ánh lên thứ gì đó lấp lánh.

Không thể là do trang điểm. Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.

Nước mắt.

Hay là do khói cay mắt? Trước cảnh tượng bối rối này, Kafka vội vàng đưa tay phẩy phẩy, cố tán đi làn khói đã tan gần hết. Soren cúi đầu, im lặng một lúc rồi từ từ bước lên cầu thang.

“Ibelnoia—”

“Thôi đủ rồi.”

Vừa lên tới nơi, Soren phất tay lạnh lùng cắt lời Kafka rồi xoay người bỏ ra khỏi cầu thang thoát hiểm. Kafka chỉ biết đứng đó, mắt trân trân nhìn cánh cửa đóng sầm lại, miệng khẽ lẩm bẩm:

“Mình còn chưa nói gì mà…”

Chưa kịp nói gì, đã tự cắt lời rồi bỏ đi? Kafka có nghĩ thế, nhưng chẳng thấy bực cũng chẳng thấy tức. Chỉ như bị một cái gì đó đập mạnh vào gáy, làm cả người trở nên lặng ngắt.

Kafka chậm rãi quay lại nhìn về phía khu rừng Rigel phía xa. Giữa rừng cây rậm rạp ấy có một khoảng trống kỳ lạ. Chính là nơi có suối.

“……”

Cơn đau vẫn chưa dứt. Cảm giác như có ai đó đang nện từng cú đấm vào giữa bụng làm anh phải khom người lại. Kafka khẽ rên một tiếng, lôi ra điếu milenka thứ ba và châm lửa. Tay anh run rẩy khi bấm đá lửa.

Khi ngọn lửa bùng lên, Kafka kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Tay anh run bần bật như một con nghiện trong cơn thèm thuốc. Anh rít liên tục, cố nuốt làn khói sâu vào phổi, chỉ có vậy mới xoa dịu được cơn đau đang cào xé trong lồng ngực. Nhịp thở ngày càng gấp, thái dương nhói đau từng đợt. Cảm giác choáng váng mơ hồ bắt đầu bao trùm.

Cuối cùng, Kafka gục xuống chỗ đang đứng vì cạn kiệt sức lực.

Ho sặc sụa rồi lại hít vào thật sâu làn khói dày. Ngửa đầu thở ra, làn khói trắng cuộn lên thẳng tắp và tan vào hư không.

Kafka chẳng làm gì cả, nhưng lại cảm thấy như vừa chạy nước rút cả chặng dài. Tim đập thình thịch, hơi thở nặng nề như sắp nghẹn. Kafka chỉ còn đủ sức tập trung vào chuyện duy nhất: thở. Cứ thế vài phút trôi qua, đến khi đầu điếu thuốc kéo theo vệt tàn dài gần gãy rụng, cuối cùng anh cũng dần tỉnh táo trở lại.

Trong đầu Kafka như có một bức ảnh nữa được ghim lại.

Là hình ảnh của Soren. Bàn tay run rẩy, ánh mắt đầy thù địch, đôi mắt hơi ướt nước—tất cả như những mảnh ghép xếp chồng lên nhau, dần hiện ra một bức tranh rõ rệt. Gương mặt Soren khi siết chặt lan can đến lòi gân, ánh mắt như thiêu đốt… cứ thế hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ.

‘Hiểu rồi.’

Không giống như những cảm xúc mơ hồ cứ lởn vởn trong lòng mấy ngày nay, lần này Kafka biết rõ—biết và có thể gọi tên.

Ghê tởm.

Ánh mắt khi nhìn vào một điều gì đó không thể tha thứ.

‘Trước giờ mình đánh giá thấp sự thù địch đó quá.’

Kafka khẽ gõ tàn thuốc, kẹp điếu milenka giữa môi và  cười nhạt. Từ ngày đầu tiên họ gặp nhau, cảm xúc Soren dành cho Kafka vẫn chưa từng đổi khác. Đó là sự ghê tởm rõ ràng và xuyên suốt. Cứ như anh là một sinh vật dị dạng không nên tồn tại trên đời vậy.

Tại sao?

Ngay sau khi nhận ra sự thật, câu hỏi ấy lập tức trào lên.

Đúng là anh không thuộc về thế giới này. Nhưng đó là bí mật chỉ giữa Kafka và thế giới này biết. Người ngoài đâu thể nào hay.

Vậy thì vì lý do gì mà Soren lại nhìn anh như đang đối diện một “thứ không nên có”?

Bọn họ chỉ mới gặp nhau chưa được bao lâu mà.

Kafka lẩm bẩm. Mình có làm gì sai với cậu ta đâu chứ? Nhìn theo làn khói đang tan vào không trung, đôi bàn tay anh khẽ run.

Cơn đau nơi lồng ngực mỗi lúc một lan rộng như có ai dùng dây trói lại rồi đấm thẳng vào tim. Tâm trí lờ đờ vì hút liên tục ba điếu, nhưng cơn đau thì vẫn cứ rành rọt hiện diện.

Có lẽ không nên hút điếu thứ ba.

Hay là… ngay từ đầu không nên lên cầu thang này… mà nên quay về phòng?

“Ta thấy có điếu thuốc rơi nên tôi lên xem thử… Ai dè lại gặp ngay kẻ gây rối trốn ở đây.”

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía trên, kéo Kafka khỏi dòng suy nghĩ. Trên khuôn mặt anh, bóng một người vừa đổ xuống, theo sau là một nụ cười nhếch mép nhàn nhạt.

Là giáo sư Daconaire.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
carrot
carrotChương 15
Hết cứu
Trả lời·2 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo