Cận Kề Nguy Hiểm - Chương 24

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ba chiếc xe nghi lễ đi vào cùng nhau. Chúng đều cùng một kiểu nên không thể phân biệt được. Nỗi sợ hãi về mối đe dọa ám sát của những người nổi tiếng vẫn giống nhau trong mọi thời đại. Đó là gánh nặng của chiếc vương miện mà những người có quyền lực phải gánh chịu.

Vào khoảnh khắc cậu nhìn thấy người bước ra từ chiếc xe đầu tiên, Ryu Jin suýt chút nữa đã kêu lên.

Đó là các thành viên của Phong Kỷ và Shin Hae-beom. Shin Hae-beom mặc quân phục chỉnh tề, tiến đến chiếc xe thứ hai và mở cửa.

Một ông lão mặc áo khoác ngoài và đội mũ phớt màu nâu bước xuống. Sau đó, một người phụ nữ có phong thái thanh lịch mặc một chiếc váy chiffon bồng bềnh xuất hiện, phát ra tiếng gót giày cao gót. Shin Hae-beom tự nhiên hộ tống người phụ nữ.

Một nụ cười chế giễu xuất hiện trên môi Ryu Jin khi nhìn cảnh tượng đó.

Đáng đời lắm, Shin Hae-beom. Anh đã giả vờ tốt bụng, giả vờ mạnh mẽ và giả vờ đủ thứ, nhưng cuối cùng anh chỉ đóng vai trò là chiếc túi xách hàng hiệu của một quý bà thôi sao.

Lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi. Ryu Jin xoa tay lên đầu gối và nhìn chằm chằm vào chiếc xe thứ ba, chiếc xe cuối cùng. Tim cậu đập điên cuồng.

Cánh cửa mở ra.

Khoảnh khắc người ngồi trong xe lộ diện dường như kéo dài chậm lại.

Ryu Jin che miệng lại. Tim cậu như muốn nhảy ra ngoài. Bức ảnh Kwon Se-hyeok mà Shin Hae-beom đã cho cậu xem hiện lên rõ nét trước mắt cậu. Đồng phục xám, bó hoa lộng lẫy, nụ cười rạng rỡ. Gã đàn ông đó đã cười trên sự hy sinh của nhiều người.

Có hai người. Đó là một điều bất ngờ. Một người bước ra khỏi xe là Kwon Se-hyeok, nhưng cậu ta có một đứa trẻ đi cùng. Có lẽ đứa trẻ đã bảy hoặc tám tuổi. Đứa trẻ đưa hai tay cho Kwon Se-hyeok và gọi cậu ta là anh ơi. Giọng nói cao vút đặc trưng của trẻ nhỏ vang vọng từ xa. Anh ơi. Anh ơi.

Kwon Se-hyeok rất cao. Cậu ta trông gần như cao bằng Shin Hae-beom. Cậu ta có vẻ mạnh mẽ như vóc dáng của mình. Kwon Se-hyeok nhấc bổng cậu bé đang bám vào mình bằng một tay. Sau đó, cậu ôm cậu vào lòng.

Đứa trẻ quàng hai tay nhỏ bé của mình lên cổ Kwon Se-hyeok và dụi mặt vào cậu. Nó có vẻ vui. Đó là một mối quan hệ anh em thực sự thân thiết.

Ryu Jin nhìn chằm chằm vào Kwon Se-hyeok. Cậu có thể hiểu tại sao cậu ta có biệt danh là MVP. Đó là một hình ảnh khó tưởng tượng một vận động viên, quân nhân chuyên nghiệp có thể làm một nghề gì khác. Ryu Jin không thể tin rằng gã đàn ông có thể trạng tương tự như Shin Hae-beom đã học trung học cho đến chỉ vài ngày trước.

Kwon Se-hyeok không toát ra vẻ non nớt của một chàng trai vừa trưởng thành. Cậu ta trông hoàn hảo, lộng lẫy và tỏa sáng như thể cậu ta sinh ra đã như vậy. Cậu ta quá tỏa sáng đến mức cậu cảm thấy đau khổ. Cậu cảm thấy mệt mỏi chỉ khi nhìn từ xa.

Ryu Jin ẩn mình sau thân cây và nhìn Kwon Se-hyeok cười khi vuốt mái tóc mượt mà của mình. Howolru với ánh đèn rực rỡ đang chờ đợi cậu ta. Cả thế giới đang chiếu sáng cậu ta.

Kwon Se-hyeok ôm chặt cậu em trai. Người già và quý bà đi phía trước, thậm chí cả Shin Hae-beom cũng quay lại và nở một nụ cười với người anh em được ban phước này.

Ryu Jin nắm chặt tay. Những lời mà cậu không thể thốt ra đang mục nát dưới lưỡi cậu.

Chị ơi, những người đó trông hạnh phúc quá.

----------------

Shin Hae-beom nói với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Cảm ơn vì đã mời tôi đến một vị trí vinh dự như vậy."

"Nếu không có Hae-beom hôm nay, tôi đã gặp rắc rối rồi."

Kwon Joo-hyeok đưa ra một phong bì màu vàng kim có đóng dấu của Shinryonggwan. Shin Hae-beom bật dậy và cúi gập người như thể sắp đập trán xuống bàn.

"Thật là một vinh dự. Tôi không biết phải làm gì với bản thân khi ngài liên tục quan tâm đến một người thiếu sót như tôi."

"Điều đó có nghĩa là tôi tin tưởng anh đến mức đó. Tôi giao phó Se-hyeok của chúng ta cho anh."

Nụ cười của Shin Hae-beom trở nên sâu sắc hơn. Ông lão càng ngày càng tính toán hơn một cách đáng ngờ. Ông ta đã hành động như thể ông ta sẽ giao phó cả lưng cho anh ta trên chiến trường, nhưng bây giờ ông ta đang trả một cái giá cho từng hành động và vạch ra ranh giới. ông ta đang cho con ngựa đua thuần chủng lên đường và bảo con tạp chủng phải rút lui sao?

Shin Hae-beom chỉ nghĩ trong lòng khi nhận phong bì. Đừng đùa, tôi sẽ không ngần ngại bắn vào bụng con ngựa đua đáng tự hào của ông đâu.

Tất nhiên, Shin Hae-beom là một người có thể khiến miệng và trái tim của mình hành động khác nhau.

"Một lần nữa, thật là một vinh dự. Tôi rất vui vì đã có thể giúp đỡ hoàng tử điện hạ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để phục vụ ngài cho đến khi hết sức lực trong lịch trình còn lại."

Jang Seung-hee thêm vào.

"Tôi đã lo lắng đến mức nào khi xem chương trình phát sóng trực tiếp... Nó là một người chưa bao giờ xuất hiện trước mọi người."

Shin Hae-beom nở một nụ cười hiền lành và giả vờ lắng nghe những lời của Jang Seung-hee. Nhưng sự chú ý của anh ta lại đổ dồn vào đứa trẻ rắc rối đang vụng về cầm đũa bên cạnh Jang Seung-hee.

Đó quả là một đứa trẻ đáng yêu. Đến nỗi anh muốn đấm cho nó một phát.

Nó đã làm phiền mọi người từ nhà Shin-gye-dong, và trong suốt hành trình, nó đã bị ốm và đau đầu, khiến anh phải dừng xe lại vài lần. Nếu nó không khỏe, nó nên ở nhà và không làm phiền mọi người... Đứa trẻ này chắc không biết một thành viên hoàng tộc di chuyển tốn bao công sức.

Xét về sự ngây thơ, cậu ấm 20 tuổi đối diện cũng chẳng kém cạnh. Shin Hae-beom nhìn mái tóc nâu của Kwon Se-hyeok, đặc biệt bóng bẩy. Cậu ta ăn uống tốt và lớn lên nên tóc cũng đẹp...

Shin Hae-beom quay mặt ra ngoài. Anh cảm thấy mình sẽ bị nghẹn nếu phải ăn trong khi nhìn những người này. Anh cảm thấy ruột gan mình xoắn lại chỉ vì ngồi chung bàn với em trai, vợ và con trai của Tổng thống Kwon Il-hyeok mà anh muốn chiên ngập dầu còn sống.

Gió thổi lay cành cây. Khuôn mặt của Shin Hae-beom cứng lại khi nhìn xuống khu vườn ở tầng một. Mặc dù đang ăn, Shin Hae-beom đã xin phép và đứng dậy. Anh ta khẽ lắc chiếc bật lửa giấu trong lòng bàn tay cho các phụ tá của mình, những người đã hỏi có chuyện gì.

Tất nhiên, thuốc lá chỉ là một cái cớ. Khi ở trên sân thượng ở tầng hai, Shin Hae-beom đã nhìn thấy. Khuôn mặt nhỏ bé của Jung Ryu Jin đang nhìn anh ta từ phía sau những cây cảnh rậm rạp.

Mặc dù cậu ta đội mũ, anh ta vẫn nhận ra cậu ngay lập tức. Jung Ryu Jin lấy lại được đường nét khuôn mặt thon thả ban đầu sau khi bớt sưng, trông khỏe mạnh hơn nhiều so với khi ở trại huấn luyện Phong kỷ. Anh muốn nhìn cậu ta gần hơn.

Shin Hae-beom nhanh chóng đi dọc hành lang. Anh không có thời gian để mỉm cười với những nhân viên anh gặp trên đường. Tim anh đập thình thịch. Thằng nhãi con khốn kiếp này, anh đã bảo cậu ta ngoan ngoãn dưỡng bệnh rồi mà cậu ta vẫn gây sự.

Shin Hae-beom âm thầm tiếp cận Ryu Jin. Không khó để một người lính được huấn luyện che giấu sự hiện diện của mình. Ryu Jin đã không nhận ra Shin Hae-beom cho đến khi anh ta ở ngay bên cạnh cậu. Có vẻ như tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào Kwon Se-hyeok trên sân thượng ở tầng hai.

Càng nhìn gần, anh càng cảm thấy nực cười hơn. Thật giống như Romeo đang lén nhìn Juliet.

Shin Hae-beom túm lấy cánh tay Ryu Jin và kéo cậu vào bóng tối.

"Ah!"

Jung Ryu Jin mà anh nghĩ sẽ ngạc nhiên, đã trả lời bằng một giọng nói bất ngờ điềm tĩnh.

"Tôi chỉ tò mò về con người thật của anh thôi."

"Ye-na có biết cậu đang đi lang thang như thế này không?"

"Cô ấy không quan tâm đâu. Tôi cũng sẽ đi ngay thôi."

"Cậu đang làm mọi người thất vọng đấy, Jung Ryu Jin. Ye-na thích cậu đến nỗi cô ấy đang làm những việc mà tôi thậm chí còn không yêu cầu, vậy mà cậu lại đang đâm sau lưng người khác sao?"

"Đừng nói với cô ấy. Không ai phát hiện ra tôi cả."

"Nhưng tôi đã phát hiện ra cậu, đúng không?"

Giọng của Ryu Jin trở nên nhỏ hơn.

"Anh đã tìm thấy tôi bằng cách nào?"

"Nếu cậu đội mũ ở một nơi như thế này, cậu sẽ càng dễ bị chú ý hơn thôi."

Ngón tay của Shin Hae-beom khẽ chạm vào vành mũ.

"Đừng làm vậy."

"Càng bảo tôi đừng làm thì tôi càng muốn làm."

"Thằng khốn."

"Lúc nào chẳng vậy."

Có một tiếng động lớn. Bàn tay phải của Shin Hae-beom nắm lấy cổ Ryu Jin và đè cậu vào cột cây. Lưng Ryu Jin bị cọ xát bởi những thớ gỗ thô ráp. Ryu Jin nghiến răng.

"Buông tôi ra."

"Cứ hét lên xem. Hãy xem có ai đến giúp cậu không."

"Tên khốn điên rồ, hãy để tôi yên."

"Tôi đã định làm vậy, nhưng cậu lại lọt vào mắt tôi."

Shin Hae-beom dùng tay trái cởi mũ của Ryu Jin. Khuôn mặt lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo ở trạng thái tốt hơn mong đợi. Anh lại thầm ngưỡng mộ kỹ năng đấm bốc của mình. Không phải ai cũng có thể đấm mà không làm tổn thương xương.

"Cậu xinh hơn rồi đấy, Jung Ryu Jin."

"......"

"Nhưng cậu nên tỉa tóc một chút. Sao không làm kiểu MVP? À, phong cách quý tộc đó không hợp với cậu nhỉ?"

Ryu Jin vung tay. Đó là một sức mạnh bất ngờ lớn. Shin Hae-beom kêu lên "ồ" và ngoan ngoãn lùi lại một bước.

"Trả đây."

Hình ảnh cậu vồ lấy chiếc mũ trông giống như một con én nhanh nhẹn. Nhìn cậu nhét nó vào đầu một cách thô bạo như thể cậu đang nhét nó vào một cái tủ, Shin Hae-beom không thể nhịn được cười.

"Anh đang cười cái gì thế?"

"Cậu sống tốt chứ?"

Một sự bối rối thoáng qua trên khuôn mặt của Ryu Jin.

"Tại sao anh lại hỏi thế?"

"Lời chào hỏi có gì lạ sao?"

"Nó lạ. Nghe rợn cả người, đừng nói thế nữa."

"Được thôi. Nếu cậu muốn, tôi sẽ chào hỏi cậu bằng nắm đấm."

Ryu Jin lẩm bẩm trong khi cụp mắt xuống. Đừng sợ. Thật sự ổn mà, đừng sợ. Shin Hae-beom sẽ làm gì mình ở đây chứ.

"Kwon Se-hyeok, ý tôi là MVP... có em trai. Sao anh không nói gì?"

Đôi mắt của Shin Hae-beom nheo lại. Đó là lý do tại sao cậu không ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta. Thằng nhãi con đáng yêu này đã theo dõi anh ta ngay từ đầu. Không biết cậu đã trốn ở đâu. Thực tế là cậu đã theo đến gần sân thượng ở tầng hai, nơi nhóm MVP đang ăn, mà không bị ai phát hiện, có nghĩa là cậu đã nắm bắt được cấu trúc của Howolru và đường đi của mọi người.

Nếu anh không vô tình nhìn xuống khu vườn... Anh đã không biết. Môi Shin Hae-beom giật giật. Anh cảm thấy Ryu Jin vừa đấm anh một cú.

"Cậu nói gì?"

"Sao anh không nói với tôi trước rằng MVP có một người em trai?"

"Sao? Cậu có lung lay khi nhìn thấy điều đó không?"

Đó là một đòn chí mạng. Nhìn Ryu Jin không nói nên lời, Shin Hae-beom tặc lưỡi.

"Tâm hồn cậu yếu đuối như vậy thì cậu có thể làm gì?"

"Không phải vậy, mà là tôi không biết...!

"Cậu biết gì về MVP?"

Tay của Shin Hae-beom vươn ra. Anh ta giật lấy chiếc mũ của Ryu Jin. Shin Hae-beom cười khi làm rối mái tóc đã mọc dài của cậu.

"Đừng hiểu lầm. Ai đang lo lắng cho ai vậy?"

"Tôi không lo lắng!"

"Hãy nhận ra vị trí của mình, Jung Ryu Jin."

Ryu Jin giật mình. Tay của Shin Hae-beom vuốt ngược tóc mái của cậu và ấn nhẹ vào vết bỏng ở thái dương.

"Hãy tưởng tượng xem. Khi cậu trải qua những khoảng thời gian đau khổ sau khi mất chị gái, thì tên khốn kia đã như thế nào. Đang làm gì. Sống trong ngôi nhà nào và ăn món gì. Lớn lên dưới sự bảo vệ của ai... Tôi đã chịu đựng được nhờ những suy nghĩ đó."

"......"

"Bọn chúng thậm chí còn không biết ai là người mà chúng đã chà đạp lên. Chúng nghĩ rằng dòng dõi và phước lành của mình là định mệnh, làm sao chúng có thể biết được. Chắc hẳn chúng chưa bao giờ thất bại trong cuộc sống. Chưa bao giờ từ bỏ thứ gì chúng muốn, cũng chưa bao giờ mất đi thứ gì chúng có. Nhưng cậu và tôi thì khác mà."

Shin Hae-beom vuốt má Ryu Jin.

"Hãy dạy cho chúng một bài học đi."

Anh ta dò dẫm tìm môi Ryu Jin. Nắm lấy cằm thon gọn và ép cậu nghiêng đầu. Chóp mũi của họ chạm nhẹ vào nhau một cách nguy hiểm.

Ryu Jin nhắm mắt lại. Mùi thuốc lá, nước hoa và kem dưỡng da quen thuộc ập đến.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo