Cận Kề Nguy Hiểm - Chương 36

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ryu-jin mơ một giấc mơ.
Đó là một giấc mơ cậu bị rơi vào một chiếc cốc khổng lồ và vùng vẫy. Cậu cố gắng hết sức để vung vẩy tay chân, nhưng không thể bơi, cũng không thể bám vào thứ gì. Cậu cứ chìm xuống mãi.
Cậu nghẹt thở, toàn thân nặng trĩu, sức lực cạn kiệt. Ryu-jin vắt kiệt sức lực cuối cùng, khó khăn mở mắt. Bầu trời nhìn lên từ dưới nước tối om thật rực rỡ.
"Jung Ryu-jin."
Cậu mở mắt vì một bàn tay thô ráp. Khuôn mặt của Shin Hae-beom ở ngay trước mắt cậu.
"......"
"Tỉnh táo lại đi. Để yên thì ngủ say như chết vậy."
"...Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Shin Hae-beom đưa đồng hồ đeo tay ra cho xem.
"Đêm rồi còn gì!"
Ryu-jin bật dậy khỏi дhế. Jin Chi-woo đang gõ bàn phím máy tính rất chăm chỉ ở chỗ cậu, bỗng giật mình, nên ló đầu ra.
"Sao tự nhiên lại hét vậy?"
Ryu-jin im lặng lườm Shin Hae-beom.
"Anh bảo sẽ đưa tôi về mà... Không được muộn."
"Tôi đã gọi điện cho Ye-na rồi."
"Sao anh không giữ lời hứa!"
"Tôi bảo sẽ gọi điện nếu muộn, chứ có thề thốt gì là sẽ đưa cậu đến tận nơi đâu."
Shin Hae-beom dùng ngón tay ấn mạnh vào trán Ryu-jin.
"Cái thằng này cũng hài hước đấy nhỉ. Tôi là tài xế riêng của cậu chắc?"
Thấy Ryu-jin loạng choạng lùi lại, Jin Chi-woo khúc khích cười. Shin Hae-beom thở dài một hơi.
"Tôi còn phải bế cậu lên tận đây, tắm rửa cho cậu, mặc quần áo cho cậu, vất vả lắm, biết không?"
Ryu-jin nhìn xuống cơ thể mình. Cậu đang mặc một chiếc áo phông to ngoại cỡ và quần short rộng thùng thình. Quần áo có mùi nước xả vải thơm ngát. Shin Hae-beom ngồi phịch xuống chiếc дhế đối diện, vặn cổ sang trái phải.
"Hôm nay cứ ngủ ở đây đi. Trước khi trời sáng tôi sẽ đưa cậu về."
"......"
"Sao?"
"Ha Shin-sung chết à?"
Một sự im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng radio do Jin Chi-woo bật là ồn ào.
"Chết chứ."
Shin Hae-beom quay đầu, chỉ vào tai trái của mình.
"Tôi đã nói rồi mà. Tôi phải trả lại gấp bội những gì mình đã phải chịu thì mới hả dạ."
"Tôi có phải gặp Kwon Joo-hyuk không?"
"Giờ cậu đang mặc cả với tôi sao?"
Ryu-jin cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt của Shin Hae-beom.
"Cái thằng này cũng hài hước thật."
"......"
"Có lẽ tình cảm xác thịt là có thật thì phải?"
"Không phải vậy."
"Không phải gì chứ. Tính cậu thì ngu ngốc và dễ dãi, tôi đã đoán trước rồi mà..."
"Không phải đâu. Nghe người ta nói đã nào."
Một giọng nói mạnh mẽ bất ngờ. Shin Hae-beom cười, tựa lưng vào дhế. Anh ta gác hai tay lên vịn và gật đầu. Cứ sủa đi. Tôi nghe đây.
Ryu-jin cúi gằm mặt và nói.
"Có vẻ như anh ta chết là vì tôi."
"Thì sao?"
"Thật kỳ lạ mà! Tôi... tôi có làm gì sai đâu. Tôi đâu có bảo anh ta làm như vậy đâu, sao tôi phải cảm thấy tội lỗi vì Ha Shin-sung chết vì tôi chứ!"
"Tốt bụng thật, Jung Ryu-jin."
Shin Hae-beom ngả đầu ra sau. Anh ta nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm.
"Cậu có vấn đề cũng vì vậy đó."
"Cái gì?"
"Chỉ cần cảm thấy tội lỗi thôi là đã hỏng bét rồi."
"Là người thì đương nhiên phải!"
"Sao lại đương nhiên?"
Tiếng gõ bàn phím ồn ào dừng lại. Jin Chi-woo đã tiến đến từ lúc nào. Cậu ta ngồi xuống chiếc дhế ở giữa. Shin Hae-beom nhìn cậu ta.
"Chi-woo. Cậu nghĩ tội lỗi là gì?"
"Sao tôi biết được mấy cái đó."
"Đúng rồi. Đây này."
Shin Hae-beom chỉ Jin Chi-woo bằng ngón tay cái.
"Hãy cố gắng có một tư duy như vậy đi."
Ryu-jin nghẹn đắng trong cổ họng, đến mức không thốt nên lời. Jin Chi-woo rõ ràng là một kẻ giết người, kẻ đã cướp đi mạng sống của Kwak Hyun-woo. Cậu ta là một tội nhân không thể dung thứ. Ấy vậy mà, cậu ta lại có thể thản nhiên thốt ra câu "Tôi không quan tâm đến tội lỗi" ngay trước mặt Ryu-jin.

Trước sự thật phũ phàng ấy, Ryu-jin siết chặt nắm đấm. Một khối nóng hổi, đầy phẫn uất bắt đầu sôi sùng sục trong lồng ngực cậu.

Tự nhiên, ký ức về cái đêm cậu nhìn trộm Kwon Se-hyeok ở Hổ Nguyệt Lâu ập về. Cũng giống như đêm đó, nghĩ đến người chị đã khuất của mình, cậu run lên vì sự bất công đang dâng trào không thể kìm nén.

Rốt cuộc thì có điều gì khác biệt giữa những kẻ thuộc dòng họ Kwon - những kẻ vẫn thản nhiên sống tốt sau khi chà đạp lên cuộc đời người khác, với Jin Chi-woo - kẻ chẳng màng đến cảm giác tội lỗi dù đã giết người bằng những đòn tra tấn dã man?


"Nhìn cái gì."
Vẻ mặt Jin Chi-woo trở nên hung dữ.
"Con đĩ này! Sao lại nhìn
tao bằng ánh mắt đó?!"
Cậu sợ hãi, nhưng Ryu-jin vẫn ngẩng cao
đầu, nhìn chằm chằm vào Jin Chi-woo.
Jin Chi-woo cười khẩy.
"Thằng này cũng hay đấy."
Cậu ta tiến đến. Như thể sẵn sàng túm lấy cổ áo của Ryu-jin và quật cậu xuống đất.
"Có gì muốn nói thì nói đi."
"......"

“Nếu không hài lòng thì cứ lải nhải đi! Đồ chó đẻ!”

"Sao mà anh cứ phải chột dạ thế?"

"Gì cơ?"

"Nếu lương tâm cắn rứt thì cứ nói mẹ ra đi. Đừng có ra vẻ mạnh mẽ rẻ tiền như vậy."

Jin Chi-woo túm lấy cổ áo Ryu-jin đang ngồi trên ghế sofa, rồi ném cậu xuống sàn.

"Con mẹ nó, hôm nay mày sẽ vào hòm."

Những cú đá bay tới tấp. Dấu giày quân đội của Jin Chi-woo in hằn lên lưng Ryu-jin vô cùng ghê rợn.

Ryu-jin nghiến răng nghiến lợi, bật dậy. Vừa đứng lên, cậu đã vung nắm đấm thẳng vào mặt Jin Chi-woo. Một tiếng "bốp" vang lên. Trúng phóc.

"Anh tưởng tôi sẽ cứ đứng im chịu đòn mãi chắc?!"

"Ồ!"

Shin Hae-beom không hề can ngăn. Chẳng những không can ngăn, mà anh ta còn vỗ tay, cười khúc khích với vẻ mặt đầy hứng thú.

Ryu-jin nghiến răng nghiến lợi:

"Đáng lẽ lúc đó phải kết liễu anh mới phải."

"Con chó này, xem cái kiểu nó ăn nói kìa."

"Sao anh còn sống làm gì, sao! Tại sao một người như anh còn sống!"

Giọng nói đầy phẫn uất của Ryu-jin vang vọng trên trần văn phòng.

"Anh Hyun-woo thì chết rồi, sao anh vẫn còn sống hả!"

Môi Jin Chi-woo giật giật. Xương gò má bị Ryu-jin đấm sưng tấy lên. Cậu ta vặn nắm đấm sang trái, sang phải rồi hỏi Shin Hae-beom:

"Beom à. Tôi phải làm gì con chó này bây giờ?"

"Đừng có động vào mặt nó. Nó còn phải gặp Kwon Joo-hyuk."

"Mấy thằng chó chết này!"

Thật là quá đáng.

Xem người khác là cái gì chứ...!

Ryu-jin nắm chặt hai tay. Cậu biết rằng không thể dùng ý chí để bù đắp cho sự khác biệt về thể hình và kinh nghiệm. Nhưng cậu vẫn muốn đánh. Cậu không muốn cứ phải chịu đựng trong bất lực nữa.

Jin Chi-woo chế nhạo:

"Nhìn nó kìa. Thật lòng hả?"

"Anh thật sự không thấy gì sao?"

"Gì cơ?"

"Giết người rồi mà anh không thấy gì à!"

"Thằng điên này đầu óc có vấn đề à. Mày nghĩ tao dễ bắt nạt lắm hả, nhãi ranh kia?"

Shin Hae-beom bật cười.

"Hình như là vậy đó. Nó có bao giờ bị cậu đánh đâu."

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, thậm chí còn như ném cả bật lửa cho đối phương châm vào.

Trong lúc đó, hy vọng duy nhất của Ryu-jin là Jin Chi-woo đang mất cảnh giác. Vì vậy, cậu vội giơ hai tay lên thủ thế.  cho cánh tay có gãy đi chăng nữa, cậu cũng nhất định phải bắt cái miệng kia thốt ra lời xin lỗi.

Đúng lúc ấy, Jin Chi-woo lao vào như một chiếc xe ủi đất. Cậu ta liên tục tung ra những cú đấm nhanh chóng  chính xác vào vai và ngực Ryu-jin. May mắn thay, nhờ đã kịp thời thủ thế nên cậu tránh được những đòn chí mạng, thế nhưng sự khác biệt về sức mạnh là quá lớn. Chỉ trong giây lát, Ryu-jin đã bị dồn ép sát vào tường.

Tuy vậy, cậu vẫn cố gắng lấy lại hơi thở để tìm kiếm cơ hội phản công. Bởi lẽ Jin Chi-woo gần như không hề phòng thủ, cậu ta cho rằng điều đó là không cần thiết. Khuôn mặt của Jin Chi-woo mà Ryu-jin nhìn thấy qua khe hở giữa hai tay, trông chẳng khác gì một con mèo đang dồn con chuột vào chân tường  cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Rõ ràng, vẻ mặt đó cho thấy cậu ta đang cực kỳ thích thú  vui vẻ. Chính điều này khiến yết hầu của Ryu-jin nóng bừng lên vì phẫn uất.

"Jung Ryu-jin!"

Shin Hae-beom hét lên. Nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt anh ta vừa nãy, đã biến mất không dấu vết.

"Nhìn đi nhìn lại thì, cậu tưởng đây là cái ngõ hẻm để mấy thằng côn đồ tụ tập à!"

Jin Chi-woo tặc lưỡi, thu nắm đấm lại. Ryu-jin từ từ hạ tay xuống. Hai cánh tay sưng tấy đỏ bừng run rẩy.

Shin Hae-beom đứng dậy khỏi ghế sofa, tiến đến và nắm lấy vai Jin Chi-woo.

"Chi-woo, ra ngoài hít thở không khí cho tỉnh táo đi."

Jin Chi-woo có vẻ mặt vô cùng kích động. Cậu ta chỉ tay vào Ryu-jin, rồi nói với Shin Hae-beom:

"Cậu giáo dục lại thằng này đi. Không thì nó không gặp được Kwon Joo-hyuk đâu."

"Xin lỗi. Tại tôi không biết dạy dỗ.  Thông cảm cho nó một lần đi. Cậu cũng biết nó đang không được bình thường vì Ha Shin-sung mà."

Ryu-jin dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào lồng ngực đang đập dữ dội. Cậu không hiểu, tại sao Shin Hae-beom lại đột ngột thay đổi thái độ.

Cơn giận của Jin Chi-woo không dễ dàng nguôi ngoai. Cậu ta liên tục dậm chân, chửi rủa Ryu-jin đủ điều, rồi cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe, xông ra khỏi cửa.

Shin Hae-beom đi theo cậu ta ra tận hành lang. Giọng nói vui vẻ "Ngày mai gặp lại" của anh vang vọng khắp hành lang. Jin Chi-woo giơ ngón giữa lên trên đầu.

"Cậu giỏi lắm."

Shin Hae-beom vừa đóng cửa vừa nói.

"Cậu định như vậy đến bao giờ?"

"Đến bao giờ? Anh còn hỏi được câu đó hả?"

Ryu-jin nhăn mặt. Từ cổ tay đến khuỷu tay, vai và ngực cậu đều đau nhức. Shin Hae-beom tặc lưỡi.

"Chi-woo là một bậc thầy về đấu tay không. Giống như cậu tự tin về khả năng bắn súng, đấm đá là sở trường của nó."

"Vậy là anh can ngăn tôi nên tôi phải cảm ơn anh hả?"

"Ừ."

Ryu-jin nghẹn ngào hét lên.

"Cảm ơn anh nhé! Cảm ơn đến phát điên luôn này! Chẳng phải ngay từ đầu anh đã biết là chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu rồi hay sao. Vậy sao lúc đầu anh không can ngăn đi. Hả? Tại sao lúc đầu lại vỗ tay khen hay...!"

"Vì tôi không ngờ cậu lại lao vào."

"......"

"Tôi tưởng cậu sẽ quỳ xuống xin lỗi chứ."

"Đừng có xàm."

Ryu-jin nuốt ngược nỗi tủi hờn đang dâng trào. Dù vậy, cậu vẫn không thể che giấu được giọng nói run rẩy. Cậu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Đóng cửa lại và khóa trái bên trong. Chân cậu bủn rủn, cậu ngã khuỵu xuống tại chỗ.

"......"

Đừng khóc, đừng khóc.

Người ngoài nghe thấy hết đó.

Cậu dùng hai cánh tay nóng rực ấn mạnh vào hai mắt. Cậu nín thở,  đếm đến mười trong lòng. Một thứ gì đó đang mắc kẹt trong cổ họng như một viên bi, cuối cùng cũng trôi xuống.

Ryu-jin từ từ mở mắt ra. Giờ thì cậu không còn cảm thấy cay mắt hay nóng bừng dưới mắt nữa. Mà chỉ là một bàn tay vô hình nào đó tiến vào cơ thể cậu, nắm lấy trái tim cậu và lắc mạnh, khiến ngực cậu đau nhói như muốn vỡ tung.

Có tiếng vặn nắm cửa. Nhận ra cửa đã khóa trái bên trong, Shin Hae-beom thở dài.

"Jung Ryu-jin."

"......"

"Mở cửa ra."

"......"

"Bảo mở cửa ra."

Ryu-jin dùng hai tay bịt tai lại. Cậu có cảm giác như Shin Hae-beom sẽ phá cửa xông vào ngay lập tức. Sau đó, anh ta sẽ vung nắm đấm, bảo cậu đừng có chống cự. Lần này anh ta sẽ "giáo dục tinh thần" cho cậu đến nơi đến chốn. Sau khi đánh cậu đến khi thỏa mãn, anh ta sẽ cưỡng hiếp tàn bạo như mọi khi. Quá quen thuộc nên không cần phải suy nghĩ nhiều.

"Jung Ryu-jin..."

Một tiếng "thịch" nhỏ vang lên. Shin Hae-beom tựa trán vào cửa và lẩm bẩm.

"Mở cửa ra đi. Tôi lo cho cậu."

Ryu-jin siết chặt hai bàn tay đang bịt tai. Người ta vẫn nói giọng nói của ác quỷ rất ngọt ngào mà. Để dụ dỗ con mồi và dễ dàng lôi kéo chúng ra ngoài.

Sự kiên nhẫn của Shin Hae-beom không kéo dài được lâu. Dù vậy nắm cửa vẫn không bị phá tan. Anh ta có chìa khóa dự phòng.

Shin Hae-beom tiến đến chỗ Ryu-jin đang ngồi thu lu trong góc buồng tắm.

"Đừng trách tôi."

"......"

"Nếu tôi bênh cậu trước mặt Chi-woo, cuộc sống của cậu ở đây sẽ còn khó khăn hơn nhiều."

"......"

"Đây là quân đội. Cấp bậc là thứ tự và luật pháp. Ở những nơi như thế này, việc phân định ai đúng ai sai là vô nghĩa."

Shin Hae-beom ngồi xổm xuống. Anh ta nhìn xuống hai cánh tay của Ryu-jin, nơi những vết bầm tím màu tím bắt đầu xuất hiện.

"Đau lắm hả?"

"......"

"Đứng lên đi. Bôi thuốc vào."

"Mấy chuyện này có là gì so với những gì anh đã làm với tôi chứ. Anh không nhớ sao?"

Shin Hae-beom cười.

"Nhớ. Nên cậu cũng đừng quên."

Anh ta nắm lấy cánh tay Ryu-jin, đặt lên vai mình. Anh ta cưỡng ép dựng cơ thể đang vùng vẫy lên. Khi anh ta nắm chặt lấy eo cậu để giữ thăng bằng, gót chân của Ryu-jin nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

"Anh làm cái gì vậy! Thả ra!"

"Có bày vẽ cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Cậu có làm ầm ĩ với Chi-woo thì Kwak Hyun-woo đã chết cũng không sống lại được."

"Đừng có nói kiểu đó."

"Cứ để cảm xúc chi phối như vậy thì sẽ chẳng đi đến đâu đâu. Hãy lạnh lùng nhìn nhận, đánh giá và phân tích tình hình. Lúc đầu có thể sẽ không quen, nhưng cứ cố gắng làm đi."

"Thế là tôi sẽ trở thành một người như anh hả?"

Shin Hae-beom đỡ Ryu-jin ngồi xuống ghế sofa, nắm lấy hai cánh tay có vết bầm tím rõ rệt.

"Ừ."

"Tôi sẽ không trở thành một người như anh đâu, tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu hả!"

"Cậu đúng là chỉ giỏi cái miệng."

"Cứ việc coi thường và chế giễu đi. Tương lai tôi sẽ như thế nào thì..."

Shin Hae-beom đang mở hộp cứu thương để lấy thuốc mỡ thì ngẩng đầu lên.

"Sao đang nói lại ngưng rồi?"

"Thôi đi."

Loại thuốc mỡ hình tròn dẹt, to bằng lòng bàn tay, màu vàng đó - Shin Ye-na cũng có. Shin Hae-beom nắm lấy cổ tay Ryu-jin, kéo cậu lại.

"Vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong lại không kiềm chế được tính khí mà bị thương kìa. Áo này của tôi bị bẩn rồi kìa."

"Tính tiền giặt ủi với Jin Chi-woo đi."

Chất thuốc mỡ lạnh lẽo làm dịu đi làn da đang sưng tấy.

"Mát không?"

"Ừ..."

Shin Hae-beom nghiêng đầu.

"Có vẻ như xương không sao. Nhưng có nên chụp X-quang không?"

"Không cần đâu."

"Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà."

Ryu-jin nhìn theo bóng lưng của Shin Hae-beom đang cầm hộp cứu thương đi. Anh ta tắt đèn văn phòng, chỉ để lại một chiếc đèn bàn trên bàn làm việc, rồi quay lại với một chiếc chăn.

Một chiếc chăn quân đội dày cộm được đặt lên đầu gối của Ryu-jin.

"Ngủ đi. Cẩn thận đừng để thuốc dính vào chăn."

Ryu-jin mân mê mép chăn.

"Tôi nhớ chị quá."

"Tôi sẽ đưa cậu đến đó trước khi trời sáng."

"Không phải em gái của anh... mà là chị của tôi."

Ánh mắt của Shin Hae-beom chuyển từ khu phố hoa lệ ngoài cửa sổ sang Ryu-jin.

"Cậu thích bài hát nào?"

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

"Tôi nghĩ chắc trong những bài hát của chị cậu cũng có một bài mà cậu thích chứ."

"Tôi..."

"Bỏ qua câu trả lời "tất cả đều hay" đi. Nghe sáo rỗng quá."

Ryu-jin cố gắng lục lại ký ức. Thật ra cậu không cần phải suy nghĩ nhiều. Chỉ là cậu không biết, liệu Shin Hae-beom có tin cậu không mà thôi.

Bài hát mà Ryu-jin thích nhất của Ryu Yeon-bi, là một bài hát chưa từng được phát hành chính thức.

"Kể ra anh cũng không biết đâu."

"Vậy hả?"

Shin Hae-beom ngả người ra ghế sofa. Anh ta chống đầu bằng hai tay đang đan vào nhau, nhắm mắt lại, đôi chân dài của anh ta duỗi ra.

"Chị ấy có một bài hát mà lời bài hát được viết... từ góc nhìn của tôi."

Shin Hae-beom cười khúc khích.

"Cấm cậu bịa chuyện không có thật đó."

"Tôi không bịa! Tôi làm gì phải nói dối chứ?"

"Tên bài hát là gì?"

Ít nhất thì cậu có thể nói điều đó.

"<Ngôi nhà không có ai>."

"Tôi chưa từng nghe bài này."

"Tôi bảo rồi mà, anh sẽ không biết đâu. Vì bài hát đó không nằm trong album."

"Vậy là gì? Bài hát tự sáng tác để luyện tập à?"

"Kiểu vậy."

Vốn dĩ họ là một cặp chị em có khoảng cách tuổi tác khá lớn, và ngay cả khi ở cùng nhà, thời gian sinh hoạt của họ cũng chẳng trùng khớp. Đặc biệt là sau khi Ryu Yeon-bi gia nhập công ty quản lý, thì ngay cả việc gặp nhau một lần mỗi tuần cũng trở nên vô cùng khó khăn. Còn người bà sống cùng họ thì sáng sớm đã đi chợ, đến tối mịt mới về. Vì thế, từ khi còn nhỏ, Ryu Yeon-woo đã có quá nhiều thời gian ở nhà một mình.

Giờ đây, cậu đã không còn nhớ chính xác sự việc đó xảy ra khi nào. Thậm chí, cậu cũng đã quên mất biểu cảm  cả những lời nói, mà chị gái đã dùng khi giới thiệu bài hát này. Thế nhưng, duy nhất giai điệu phát ra từ cây guitar thùng cũ kỹ, cùng với giọng hát sâu lắng đầy thổn thức, là thứ đã in đậm một cách nguyên vẹn trong ký ức của Ryu-jin


Đó là một bữa tiệc tối tại Minh Hoa Các, nơi được xem là đối thủ cạnh tranh của Hổ Nguyệt Lâu. Bữa ăn được thiết kế riêng theo sở thích của Kwon Se-hyeok - một người lớn lên ở thành phố cảng nên rất thích hải sản. Thế nhưng, có lẽ vì phải ngồi bó gối, hoặc cũng có thể do miệng hắn đã mỏi nhừ vì phải giữ nụ cười gượng gạo suốt buổi,  hắn chẳng thể nào nuốt trôi thức ăn.

Kwon Se-hyeok bỏ dở đồ ăn trên từng chiếc đĩa. Khi thấy hắn dùng đũa chọc chọc vào viên hoành thánh sò điệp, Kwon Joo-hyuk cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Về phía biên tập viên Choi Seok-jun - cựu Cục trưởng Cục Chính trị bị Yoo Mi-hyun hạ bệ - dường như đang xem cuộc gặp gỡ với Kwon Se-hyeok như một bàn đạp để tái xuất giang hồ. Việc  chú ruột tự tay sắp xếp ván cờ này khiến Kwon Se-hyeok không khỏi rùng mình. Bởi vì xung quanh hắn lúc này, có cả một xe tải những kẻ chỉ muốn móc nối quan hệ. Thế mà bản thân hắn thì chưa chuẩn bị gì, lại càng chẳng biết gì về đối phương.

Kwon Joo-hyuk nghiêng ly rượu  lên tiếng.

"Sắp tới Shinryong sẽ công bố kế hoạch phát triển khu vực Hwacheon thôi. Khu vực Songrimgang, Deokryeonggang sẽ trở thành mỏ vàng, cậu sẽ không phải khổ sở nữa đâu."

"Công ty xây dựng đã được chỉ định làm đối tác quốc phòng rồi đúng không ạ?"

"Gần như đã được xác nhận rồi. Nhưng vẫn còn một cuộc bỏ phiếu cuối cùng. Có một công ty tên là Daejeong Construction đã trèo lên đến tận vòng cuối cùng của cuộc đánh giá, ban đầu tôi cũng không biết gì cả. Đến khi tìm hiểu thì mới biết đại diện chung của công ty đó là Yoo Ki-hwan."

Choi Seok-jun vỗ đùi cái đét.

"Ôi trời."

"Vậy nên chúng ta cần một vài người trong hiệp hội. Không phải người phụ trách thực tế, mà là thuộc Ủy ban cố vấn, Cha Joon-hak, người từng là Cục trưởng Cục Kế hoạch Xây dựng Quốc phòng đã đồng ý giữ chức chủ tịch. Phải tăng số lượng người của chúng ta ở bên này lên thì... dù chỉ là một phần vạn thôi mà bị cướp mất thì cũng sẽ toi đời."

"Chẳng lẽ Yoo Mi-hyun có thể lật ngược tình thế vào phút chót sao ạ?"

"Phải ngăn chặn cô ta. Bằng mọi giá."

Kwon Se-hyeok đặt đôi đũa đang gắp cơm xuống.

"Xin phép cho cháu ra ngoài hóng gió một lát ạ."

Bụng hắn khó chịu. Kwon Se-hyeok cảm thấy dạo gần đây mình ăn ít hơn. Có lẽ là do hắn đã lớn phổng phao từ bé, nên giai đoạn phát triển đã kết thúc sớm chăng? Cái thời học sinh cấp ba ăn năm, không, sáu bữa một ngày, lại còn ăn thêm đồ ăn vặt nữa, giờ cứ như chuyện của người khác vậy.

Thay vì thèm ăn, hắn lại thấy khát nước thường xuyên hơn. Kwon Se-hyeok luôn mang theo một bình nước bằng thép không gỉ, để có thể uống nước bất cứ lúc nào. Dù uống nhiều như vậy mà hắn không hề buồn đi vệ sinh, thật là kỳ lạ.

Kwon Se-hyeok đi lên quán cà phê trên sân thượng ở tầng 3. Hắn gọi một ly cà phê đá, ngồi xuống một chiếc bàn gần lan can. Hắn quyết định không quá nhạy cảm với những thay đổi của cơ thể. Có lẽ là do hắn đã ngừng tập thể dục, phải chịu đựng một lịch trình dày đặc đến khuya. Thực tế, nhiều vận động viên sau khi ngừng làm việc, cũng trải qua những thay đổi đột ngột về thể chất. Thật may vì không phải là tăng cân.

Kwon Se-hyeok lục tìm trong túi áo khoác. Một bao thuốc lá và một cây bút máy nặng trịch xuất hiện. Hắn rút một tờ giấy ăn từ chiếc hộp trên bàn và ghi chú. Hắn có một loại thuốc muốn nhờ Ryu-jin kiếm giúp.

Người bạn từng là nhân viên bán hàng trong quá khứ, đã không kiếm được loại thuốc này cho hắn. Anh ta nói rằng đó là loại mà anh ta không thể kiếm được. Hắn nghĩ rằng mình không quá luyến tiếc, nhưng khi có một nhân viên bán hàng mới, sự tò mò của hắn lại trỗi dậy. Kwon Se-hyeok dùng kiểu chữ viết tay trên tờ giấy ăn trắng.

Heroin.

Một loại thuốc, dù chỉ dùng một lượng cực nhỏ, cũng có thể khiến người ta cảm thấy như đang đi trên mây, là vua của các loại thuốc an thần. Là hậu duệ của morphine, loại thuốc mà chỉ cần tiêm một lần trong thời chiến, cũng đủ khiến người ta không thể nào quên được suốt đời.

Có lẽ là do hắn viết quá mạnh tay, nên mực đen bị lem. Kwon Se-hyeok nhặt tờ giấy ăn lên và hà hơi vào. Lúc đó, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Không có khẩu vị à?"

Kwon Se-hyeok quay đầu lại. Người chú say xỉn, với khuôn mặt và cổ có màu sắc khác nhau, đang đứng đó với một nụ cười.

Kwon Se-hyeok nhét tờ giấy ăn vào túi.

"Vâng, hơi thôi ạ..."

"Bữa ăn không hợp khẩu vị à?"

"Cháu thích đồ ăn ở Hổ Nguyệt Lâu hơn. Chú thu xếp những cuộc hẹn sau ở đó đi ạ."

Kwon Joo-hyuk cười, ngồi đối diện với Kwon Se-hyeok.

"Đồ ăn ở đó thanh đạm nhỉ. Nước dùng mát lạnh, giải tỏa hết cả."

"Còn khách hàng thì sao ạ?"

"Cho về sớm rồi."

Đó là sân thượng ở tầng 3, nơi có thể nhìn xuống bãi đậu xe. Kwon Se-hyeok đã ở đây từ trước, nhưng hắn không thấy chiếc xe của Choi Seok-jun rời đi.

"......"

Kwon Se-hyeok cúi gằm mặt xuống. Những cuộc gặp gỡ với những người mà người chú giới thiệu thường diễn ra vào buổi tối. Địa điểm là những nhà hàng sang trọng, nơi có mấy cô kỹ nữ túc trực.

"Uống nhiều nước quá nhỉ."

"Dạ? À, vâng ạ."

Kwon Se-hyeok gãi đầu.

"Có lẽ là do cháu không tập thể dục nữa, dạo này cháu không thèm ăn gì cả."

"Nghe nói cháu để bình nước trong xe?"

Kwon Se-hyeok cười khẩy. Tại sao thư ký Im lại cứ phải bô bô kể hết mọi hành động của người khác ra vậy?

"Thì... giờ trời nóng mà. Cháu thích nước đá lắm ạ."

"Se-hyeok à."

Người chú đang say. Chỉ cần nhìn sắc mặt của ông ta là biết. Nhưng ánh mắt sắc bén như một con rắn hổ mang vẫn không thay đổi.

"Chú biết cháu đang chịu nhiều khổ sở."

"......"

"Vụ việc xảy ra ban ngày, chú đã dặn dò người chịu trách nhiệm cẩn thận rồi, nên không cần phải lo lắng gì cả. Thằng đó sẽ không được lên sóng trong một thời gian đâu."

"......"

"Đã gặp Hae-beom à?"

Kwon Se-hyeok cố gắng kiềm chế vẻ mặt méo mó. Có lẽ trong chiếc máy tính bảng mà Im Chan-young mang theo, ngay cả việc "hoàng tử" đi vệ sinh bao nhiêu lần một ngày cũng được ghi chép đầy đủ.

"Địa điểm quay phim gần đó ạ. Có vẻ như anh ấy muốn giúp cháu vì thấy cháu có vẻ không được khỏe. Dù sao thì anh Hae-beom cũng có kinh nghiệm hơn cháu."

"Anh? Cháu gọi Hae-beom như vậy à?"

"Cháu chưa hẹn sẽ nói chuyện thân mật với anh ấy. Chỉ là cháu muốn có một mối quan hệ tốt thôi ạ."

Kwon Se-hyeok rụt vai lại.

"Anh Hae-beom, anh ấy không kể gì về cháu với chú à?"

"Kể chuyện gì?"

"Chỉ là cháu tò mò không biết anh ấy nghĩ gì về cháu thôi ạ."

Giọng của Kwon Joo-hyuk thờ ơ. Khi người ta say rượu, bản chất thật sẽ lộ ra.

"Thằng đó hồi xưa thì còn năng nổ, từ khi làm đại đội trưởng thì trở nên ít nói hơn rồi. Không còn như trước nữa."

"Hồi xưa anh ấy còn giỏi hơn bây giờ ạ?"

"Hồi xưa..."

Kwon Se-hyeok nuốt nước bọt khan. Mi mắt của Kwon Joo-hyuk chớp chậm rãi.

"Thằng đó, hoàn toàn là một con chó hoang."

"Chó hoang ạ?"

Đôi mắt dài xếch lên cong lại.

"Một con chó khốn khổ chuyên bới thùng rác thức ăn thừa ở trại lao động. Đúng là như vậy đó. Việc nó phất lên nhanh chóng như bây giờ là nhờ có chú cả."

"......"

"Dù chết rồi nó cũng phải lạy chú. Nếu không có chú thì đến giờ nó vẫn còn đang làm bia đỡ đạn, rồi chết vì bị đâm ở xó xỉnh nào đó rồi."

Ông ta phá lên cười. Kwon Se-hyeok nhìn chú, mỉm cười gượng gạo.

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo