Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Haebeom 2
Cái tên dì tôi đặt cho tôi thật xa lạ. Thường thì tôi sẽ đứng im mà không biết người đối diện đã gọi mình, và sau đó bị mắng vì tội phớt lờ.
Nhà bếp đòi hỏi phản ứng nhanh chóng và giọng nói lớn. Trong khung cảnh khốc liệt của cuộc sống, nơi vô số món ăn được chế biến và đủ loại tiếng ồn vang lên, việc một đầu bếp không nhận ra cả tên của mình là một khuyết điểm chết người. Người phụ bếp đã dạy tôi thậm chí còn đề nghị gắn một cái chuông lên tường.
Ảnh hưởng lớn nhất đến việc tôi không thể thích nghi với cái tên mới của mình đến từ dì. Dì cũng bắt em họ tôi, Yena, gọi tôi là Haejun. Có những cái tên được sử dụng khác nhau ở bên ngoài và bên trong nhà. Tôi chỉ có thể là chính mình ở trong nhà.
Dì liên tục hỏi tôi những câu hỏi. Về bố mẹ tôi, về ngôi nhà tôi từng sống và con chó tôi từng nuôi, về những điều đã xảy ra khi tôi còn là Shin Haejun. Dì đã cố gắng hết sức để cuộc sống của tôi không kết thúc theo cách mà họ muốn. Dì liên tục kích động sự tức giận và khát khao trả thù trong tôi.
Cái chết của bố tôi đã được đưa tin một cách rầm rộ dưới cái tên "Lễ hành hình Samryong". Tôi biết được thông qua tin tức rằng hai người chết cùng với bố tôi là Chủ tịch Ha Jin-joo của Yuseong Food và Phó Chủ tịch Jin Hye-rim của Daeil Electronics.
Thế giới tò mò về chúng tôi. Những nạn nhân ném trứng vào đá đến vỡ sọ không còn là mối quan tâm nữa. Bây giờ, mọi người muốn biết về hậu duệ của các nạn nhân, những người đã sống sót nhờ sự bảo vệ tuyệt vọng của các thành viên đảng Cộng hòa, giờ đã bị giải thể.
Đôi khi, tôi có thể gặp một người nhận ra mình. Họ đứng lặng lẽ hòa mình vào đám đông. Khuôn mặt họ tối sầm, nhưng biểu cảm của họ thì tha thiết và ánh mắt của họ thì mãnh liệt. Giống hệt như dì tôi khi nhìn tôi. Đó là ánh mắt mong muốn một người báo thù.
Jin Chi-woo, người phụ trách Kwak Hyun-woo đã qua đời, bị giáng chức 3 tháng và đình chỉ công tác 1 tháng, trong khi Shin Hae-beom, người chịu trách nhiệm chung, bị giáng chức 1 tháng. Một cuộc họp báo đã được tổ chức tại Bộ Thực thi và Cố vấn Tổng thống Kwon Joo-hyeok tuyên bố rằng họ đang thảo luận về cách cải thiện nhiều vấn đề gần đây đang xảy ra trong Đội Giáo dục Kỷ luật.
Truyền thông nhấn mạnh rằng cuộc xung đột xảy ra trong quá trình điều tra là một "thảm kịch không thể tránh khỏi". Đội Giáo dục Kỷ luật, nơi có các yêu cầu tuyển chọn khắt khe, đã phải chịu đựng tình trạng thiếu nhân lực mãn tính kể từ khi thành lập, và bất kể mức lương cao và địa vị xã hội, các thành viên đã bị dồn vào đường cùng về thể chất và tinh thần. Vì lý do đó, họ nói rằng sự hợp tác và hỗ trợ của người dân là cần thiết để ngăn chặn những sự cố tương tự xảy ra.
Jin Chi-woo đã rút lại kế hoạch bỏ thuốc lá. Shin Hae-beom nhìn người bạn đang hút thuốc như một con ngựa hoang mất kiểm soát.
"Hãy giữ im lặng trong một thời gian."
"Tôi có nên xin lỗi cậu không?"
"Cậu có ý đó không?"
"Không."
Shin Hae-beom cười khúc khích.
"Tôi biết mà."
Jin Chi-woo hít sâu khói thuốc. Anh ta nhìn chằm chằm vào khoảng không với ánh mắt cam chịu.
"Tôi không quan tâm đến những gì sẽ xảy ra với tôi, hay những gì tôi sẽ phải nghe... Chỉ cần nghĩ đến việc Yoo Mi-hyun sẽ nổi điên lên, tôi đã cảm thấy đau đầu rồi."
Tôi hoàn toàn đồng ý. Yoo Mi-hyun không hài lòng với vị trí hiện tại của mình. Với tư cách là "người số ba" của Thần Long Quán, anh ta phải tiếp tục chiến đấu để không đi theo vết xe đổ của Kwak Jae-heon. Loại bỏ Kwon Joo-hyeok, hoặc ít nhất là chặt đứt tay chân của anh ta.
"Cậu đang ủng hộ một kẻ nổi loạn để giành chiến thắng trong một cuộc xung đột nội bộ sao? Giết đồng đội cũng phải có giới hạn chứ."
Giọng của Jin Chi-woo trở nên kích động.
"Thôi đi. Đúng là quá tốt rồi."
"Tốt cái gì mà tốt? Cậu muốn bị loại bỏ trước khi cậu có thể bắt đầu sao?"
Shin Hae-beom cũng lấy một điếu thuốc ra và ngậm vào miệng.
"Sự việc này đã khiến Yoo Mi-hyun tạo ra một kẻ thù bên trong. Chúng ta có thể dồn cô ta vào đường cùng bằng cách nói rằng đó là vì cô ta xuất thân từ một gia đình chi nhánh nhỏ. Chúng ta có thể nói rằng cô ta không thể từ bỏ bản chất của một thương nhân thấp hèn và đứng ra bênh vực những kẻ nổi loạn."
Khuôn mặt của Jin Chi-woo cứng lại.
"Dù thế nào đi nữa, Yoo Mi-hyun cũng thuộc cùng một giống loài với chúng ta."
"Tôi tự nhiên cảm thấy đồng cảm với cô ta."
"Dù sao thì điều tốt nhất vẫn là cả hai đấm đá nhau cho đến khi họ tự diệt vong. Đúng không? Chúng ta sẽ xỉa răng mà không cần dùng tay."
"Liệu may mắn đó có đến với chúng ta không?"
Shin Hae-beom lắc đầu.
"Không. Nhưng chúng ta luôn tìm ra một lối thoát trong những tình huống tồi tệ nhất mà."
Người ta nói rằng bầu không khí trong ngày tại Bộ Thực thi được quyết định bởi màu son môi của Yoo Mi-hyun vào ngày hôm đó. Màu hồng là an toàn, màu cam là vui vẻ, màu đỏ có nghĩa là hôm nay rất tệ, vì vậy đừng có làm phiền.
Và hôm nay, Yoo Mi-hyun trên màn hình đang thoa một thỏi son màu cam sáng phù hợp với bộ vest màu xanh lam của cô ta. Giọng nói của cô ta cũng lớn và rõ ràng. Đó là một cuộc họp báo về vụ Kwak Hyun-woo qua đời. Yoo Mi-hyun đã không ngần ngại đổ ra những bất bình và nghi ngờ mà cô ta đã mang đến cho Đội Giáo dục Kỷ luật cho đến nay.
"Chẳng phải nó đã trở thành một phương tiện để duy trì phẩm giá cá nhân và hiện trạng hay sao?"
Jin Chi-woo nhại lại cách nói của Yoo Mi-hyun và chế nhạo cô ta. Shin Hae-beom bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Cái 'cá nhân' mà Yoo Mi-hyun đang nói đến chắc là Kwon Joo-hyeok."
"Ừ. Vị tướng Kwon vĩ đại của chúng ta."
"Anh ta vẫn chưa thể sánh được với Kwon Il-hyeok."
Jin Chi-woo tắt tivi. Màu son môi cam và giọng nói tươi sáng của Yoo Mi-hyun biến mất. Sự im lặng bao trùm văn phòng.
Shin Hae-beom hỏi.
"Sao vậy?"
"Sao cậu lại buồn vậy. Vì Yoo Mi-hyun à?"
"Tôi không buồn."
"Đừng có xạo, thằng chó. Bây giờ cậu đang cảm thấy tồi tệ mà."
Shin Hae-beom giơ hai tay lên đầu hàng.
"Được rồi, cậu nói đúng. Là vì Yoo Mi-hyun."
Jin Chi-woo hét lên.
"Cậu thích đùa giỡn với người khác lắm à!"
"Không sao. Tôi sẽ không cố tự tử nữa đâu."
Jin Chi-woo im lặng. Shin Hae-beom phun khói thuốc vào khuôn mặt méo mó của bạn mình.
"Tôi đã phát điên một thời gian sau khi dì tôi qua đời. Bây giờ thì tôi ổn rồi. Tôi đã hoàn toàn bình phục."
"Bệnh tâm thần không thể chữa khỏi hoàn toàn mà chỉ có thể cải thiện thôi. Cậu phải uống thuốc thường xuyên và được tư vấn để kiểm soát nó. Dù sao thì cậu cũng nên khắc sâu điều đó vào đầu và sống như vậy. Luôn luôn kiểm soát tình trạng của cậu. Dù no đến đâu cũng phải ăn đủ ba bữa, và ban đêm thì phải ngủ cho khỏe. Được chứ?"
"Được."
"Vậy tôi đi đây."
"Cậu bị đình chỉ công tác từ ngày mai, Chi-woo."
"Cứ cho tôi nghỉ sớm đi!"
Shin Hae-beom tặc lưỡi. Khi nào thì cái tên trơ tráo đó mới tỉnh ngộ đây?
Ở một mình trong phòng, kỳ lạ thay, mọi âm thanh đều nghe rõ hơn.
Shin Hae-beom nhìn vào chiếc đồng hồ để bàn. Đó là một món đồ cũ kỹ với thiết kế lỗi thời, các góc bị sứt mẻ và cần phải thay pin định kỳ. Jin Chi-woo đã kinh ngạc hỏi rằng trong thế giới ngày nay, ai lại ngu ngốc đến mức bỏ tiền ra mua những thứ như vậy.
Jin Chi-woo không biết gì về thế giới đồ cổ. Anh ta cũng không quan tâm. Shin Hae-beom đã cho người bạn đó thấy xếp hạng và hiệu suất của mình.
Khi Jin Chi-woo biết rằng một chiếc đồng hồ để bàn cũ kỹ có giá bằng hai tuần lương của mình, anh ta đã lắc vai Shin Hae-beom và hỏi liệu anh ta có đang độc chiếm cái thị trường ngon ăn này một mình hay không.
Kết quả là, Jin Chi-woo đã không thành công với "công việc phụ" của mình. Vốn dĩ anh ta không có con mắt nhìn đồ, và anh ta thậm chí còn không cố gắng để nắm bắt nhu cầu của những người đam mê, vì vậy đó là một kết quả tất yếu. Cuối cùng, Jin Chi-woo đã phải dọn dẹp hàng tồn kho bằng cách đấu giá và rút lui một cách lặng lẽ.
Không phải là anh ta đã rút ra được bài học nào từ đó. Shin Hae-beom nghĩ rằng Jin Chi-woo không phải là một người có tố chất kinh doanh ngay từ đầu. Đó là lý do tại sao người thừa kế của Daeil Electronics đã được quyết định từ sớm.
Nhân tiện,anhnên về nhà và nói với anh ta. Nếu cậu muốn giúp đỡ gia đình bằng một công việc phụ, thì hãy tìm hiểu những thứ khác đi, bạn của tôi à.
Shin Hae-beom di chuyển con chuột. Màn hình đen trở nên sáng hơn, và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Đó là một sơ đồ gia đình do anh ta tự tạo ra. Một cái là của Ryu Yeon-bi, và cái còn lại là của Kwak Jae-heon. Bên dưới tên của hai người là ảnh của Jung Ryujin và Kwak Hyun-woo. Shin Hae-beom di chuyển con trỏ lên ảnh của Jung Ryujin và kéo nó.
Không phải chất lượng cao. Tuy nhiên, không có khó khăn gì trong việc xác định các đặc điểm trên khuôn mặt. Vạn tuế khoa học công nghệ hiện đại.
Shin Hae-beom nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Đó là một khuôn mặt mà anh ta không bao giờ cảm thấy chán dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa.
Jung Ryujin. Hai mươi mốt tuổi. Anh không biết tại sao em trai của Ryu Yeon-bi lại lọt vào <Bạch Sư>. Anh không biết, nhưng anh có thể đoán được. Nhìn vào việc cậu ấy thân thiết với Kwak Hyun-woo, anh đoán là cậu ấy không tin vào nội dung của vụ bê bối Ryu Yeon-bi. Vậy thì cái danh hiệu "người phụ nữ ngoại tình quốc dân" hẳn phải oan ức đến mức nào. Chị gái cậu ấy hẳn là người đáng tự hào nhất trên thế giới.
Shin Hae-beom dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Nếu nói về những năm tháng sống với nỗi oan ức, anh cũng không thua kém ai cả.
Shin Hae-beom và Jung Ryujin có nhiều điểm chung. Họ có những điểm chung ở chỗ gia đình họ bị tước đoạt bởi chính quyền, họ được nuôi dưỡng bởi người thân và họ đã phải chịu đựng một thời học sinh bất hạnh. Tất nhiên, cũng có những điểm khác biệt. Shin Hae-beom xem đi xem lại bảng điểm và hồ sơ học bạ của Jung Ryujin. Cậu ta gần như không đi học.
"Nhưng ít nhất thì tôi đã học giỏi."
Tất nhiên, anh ta không nghĩ rằng Jung Ryujin đã nhận được một đánh giá công bằng.
Giáo viên chia học sinh theo xuất thân và xếp loại cho họ. Dù có điểm số tốt đến đâu, nếu xuất thân kém thì điểm sẽ bị trừ vào đánh giá cuối cùng. Shin Hae-beom không thể lơi là trong bất kỳ bài kiểm tra nhỏ nào. Bởi vì ngay khoảnh khắc anh ta lơ là, lũ linh cẩu sẽ xông vào với cái lưỡi thè ra ngoài. Bởi vì ngôi đền mà anh ta đã xây dựng bằng cách chịu đựng sự thiên vị và phân biệt đối xử sẽ sụp đổ.
Điều đó có nghĩa là cậu đã ở trong một tình huống tồi tệ hơn thế này nhiều, đến mức cậu đã từ bỏ và buông bỏ mọi thứ sao….
Bàn tay của Shin Hae-beom đang di chuyển con chuột dừng lại. Suy nghĩ của anh ta cũng dừng lại. Mọi thứ dừng lại bởi một tiếng nổ làm rung chuyển thế giới.
Anh ta không nghe thấy gì cả. Như thể thế giới đột nhiên bước vào trạng thái chân không, Shin Hae-beom không thể nghe thấy gì cả.
Anh ta chậm rãi đứng dậy khỏi ghế. Anh ta tiến đến cửa sổ.
Ngọn lửa bùng lên cùng với vụ nổ thứ hai. Một chiếc Chrysler màu đỏ bị lật úp và bay lên trời, sau đó rơi xuống với một tiếng ầm lớn lọt vào tầm mắt của Shin Hae-beom.
Sự trả thù không được chuẩn bị kỹ lưỡng là một chuyến tàu tốc hành đến cái chết vô nghĩa. Những kẻ bị nuốt chửng bởi sự phẫn nộ sẽ phải đối mặt với một cái chết không có sự thay đổi trong tay kẻ thù mà họ căm ghét.
Shin Hae-beom nhìn xuống người đàn ông đang nằm trên sàn gạch. Hắn ta không cử động với hai tay bị trói sau lưng.
Anh ta đã mất ý thức vài lần trong quá trình tra tấn, và mỗi lần như vậy, anh ta lại bị dội nước lạnh vào mặt để mở mắt ra. Shin Hae-beom không cho phép hắn ta được thoải mái dù chỉ một giây. Nếu anh ta nghĩ rằng Jin Chi-woo đã ở trên chiếc Chrysler bị thổi bay kia, anh ta đã cảm thấy chóng mặt.
Jin Chi-woo đã thoát khỏi cơn giận dữ chỉ trong vài giây. Vài giây mà anh ta dừng lại trước cổng chính của Đội Giáo dục Kỷ luật là một nước đi thần thánh. Nếu Jin Chi-woo không dừng lại, nếu anh ta không ngước nhìn tòa nhà 12 tầng và thở dài….
Thật kinh khủng. Anh ta không muốn tưởng tượng.
Jin Chi-woo đang được sơ cứu trong phòng y tế. Anh ta đã rất sốc, nhưng bản thân những vết thương chỉ là những vết xước nhẹ.
Điều đó không có nghĩa là anh ta có thể tha thứ cho tên khủng bố trước mặt. Ngay cả khi đó là một đối thủ thú vị mà anh ta đã cảm thấy có chút đồng cảm.
Jung Ryujin đang nằm gục trước mặt anh ta. Shin Hae-beom nghiền nát gáy cậu ta bằng đôi ủng quân sự của mình.
"Cứng đầu thật đấy."
Cơ thể gầy gò của cậu ta giật giật.
"Hãy cho tôi xem khuôn mặt xinh đẹp đó nào."
Chiếc ủng quân sự của Shin Hae-beom nhấc khuôn mặt của Ryujin lên. Máu đọng lại trên đôi môi rách toạc. Những lời chửi rủa văng ra từ giữa đôi môi đó.
"Nhìn cái gì, thằng chó."
"Chúng ta quen nhau rồi mà, phải không?"
"Phải, mẹ kiếp."
"Ăn nói kiểu gì vậy... Cậu đã sống tốt trong thời gian qua chứ?"
Khi Shin Hae-beom rút chân ra, đầu của Ryujin yếu ớt rơi xuống. Shin Hae-beom ngồi xổm xuống bên đầu của Ryujin với một nụ cười trên môi.
"Xác chết được nhận tốt chứ? Đám tang được tổ chức như thế nào? Kwak Hyun-woo, gia đình cậu ta cũng chỉ có một người mẹ đơn thân thôi. Hẳn là cô ấy cô đơn lắm."
"Câm mồm."
"Cậu thực sự nghĩ rằng mình sẽ thành công sao? Quả bom đó, quả bom mà cậu đã nhét vào xe của Chi-woo ấy. Nó thậm chí còn không phải là một thứ gì đó phù hợp."
"Câm mồm, thằng chó!"
Shin Hae-beom túm lấy đầu Ryujin và nhấc nó lên.
"Ha Sung-rok ra lệnh à?"
"......"
"Để thổi bay phó chỉ huy của Đội Giáo dục Kỷ luật à? Trao cho cậu một quả bom tự chế chưa hoàn thiện?"
Nó quá sơ sài. Mọi thứ đều đầy rẫy những lỗ hổng đến mức tôi không thể nghĩ rằng đó là hành động của một tên khủng bố thuộc <Bạch Sư>. Cho đến nay, <Bạch Sư> đã đánh vào những điểm yếu mà Shin Hae-beom chưa từng nghĩ đến, bằng những phương pháp phi thường và phi lý vượt quá lẽ thường.
Nhưng bây giờ thì khác. Ai nhìn vào cũng biết đó là hành động đơn lẻ của Jung Ryujin. Đó là một quả bom có sức mạnh đủ để thổi bay một chiếc xe hơi, nhưng sau khi thu thập các mảnh vỡ, người ta kết luận rằng nó là một vũ khí sát thương nhắm đến một khu vực rộng lớn hơn thế này. Shin Hae-beom đã đi đến kết luận. Jung Ryujin hẳn đã đánh cắp một quả bom đang được tổ chức chế tạo.
Tại sao cậu ấy lại làm như vậy? Cậu ấy đang nghĩ gì?
"Jung Ryujin, trả lời đi."
Khuôn mặt của Ryujin nhăn nhó. Da đầu cậu ta như muốn bị xé toạc.
Shin Hae-beom nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn. Nó đầy máu và bầm tím. Nó sưng phù đến mức khó nhận ra các đường nét ban đầu. Cậu ta không còn giống Ryu Yeon-bi nữa.
"Cái chết của Kwak Hyun-woo khiến cậu oan ức đến vậy sao?"
"Thả ra...!"
"Chính các cậu là những kẻ đã cản trở công việc của chúng tôi. Cản trở việc thi hành công vụ. Cậu không biết sao? Có phải cậu không biết vì trong đầu cậu không có gì không? Hãy khắc nó vào đầu cậu một cách rõ ràng. Cho dù các cậu có bị chỉ trích là lũ côn đồ và du côn, chúng tôi vẫn là những công chức đặc biệt được đất nước công nhận. Nếu công việc của chúng tôi bị cản trở, chúng tôi sẽ không ngần ngại sử dụng bất kỳ phương tiện nào. Chúng tôi có thể làm điều đó. Đó là luật của đất nước này."
"Các người thích luật pháp lắm nhỉ! Đó chỉ là đặc quyền chó má thôi!"
Ryujin hét lên.
"Chúng tôi chỉ cố gắng cứu thôi! Những đứa trẻ mà các người đang bắt đi!"
"Những đứa trẻ?"
Shin Hae-beom cười khúc khích.
"Gọi những tên trộm cắp tụ tập thành đám đông gây bất tiện cho người dân ở những con hẻm và tống tiền học sinh nhỏ tuổi hơn chúng và ăn cắp đồ đạc từ các cửa hàng là trẻ em à? Đừng có lố bịch như vậy, Jung Ryujin. Chúng là tội phạm. Chúng tôi đã bắt giữ tội phạm."
"Đừng có xạo! Bọn nó không làm gì cả!"
"Làm sao cậu biết được điều đó?"
Miệng của Ryujin im bặt. Shin Hae-beom hỏi lại.
"Hả? Làm sao cậu biết được?"
"......"
"Các cậu mở rộng lực lượng theo cách đó. Bằng cách dụ dỗ những đứa trẻ đi lại khắp nơi. Tôi biết các cậu bán gì cho bọn trẻ ở câu lạc bộ mà các cậu điều hành, <Thiên nga trắng>. Thuốc lắc là mặt hàng bán chạy nhất của các cậu."
"......"
"Tại sao chúng tôi lại đi tuần tra và trấn áp những kẻ du côn đó. Nếu cậu có não thì hãy suy nghĩ đi. Đó là thứ mà cậu có để dùng mà."
Shin Hae-beom lắc bàn tay đang nắm đầu Ryujin.
"Thằng khốn...! Thả ra! Thả ra! Thằng chó!"
"Mục đích của tôi là làm khô cạn nguồn tài chính của các cậu. Để các cậu tự giải thể và biến mất. Nếu không có tiền thì không thể hoạt động được. Đó là một sự thật hiển nhiên, nhưng tôi nghĩ rằng tôi phải nói ra thì cậu mới hiểu được."
"Bỏ cái kiểu dạy đời đi!"
Shin Hae-beom đứng dậy và đi đến bồn rửa. Khi anh ta nhấc vòi nước, nước lạnh tuôn ra. Khi nước đã đầy, Shin Hae-beom túm lấy cổ áo của Ryujin đang nằm gục và nhấc cậu ta lên. Anh ta kéo cái thân hình gầy gò đến.
"Bơi giỏi không?"
"Thả, thả ra...!"
"Tôi có nên mong đợi cậu phá kỷ lục không?"
Anh ta ném cậu ta xuống như vậy. Anh ta dùng đầu gối ấn xuống cái lưng gầy guộc đang rung chuyển.
Shin Hae-beom siết chặt tay. Bồn rửa bằng thép rung chuyển dữ dội. Bọt khí nổi lên trên mặt nước. Sự kháng cự mạnh mẽ hơn anh ta nghĩ. Anh ta nắm chặt tóc của Ryujin hơn. Cánh tay của Shin Hae-beom thậm chí còn ngập sâu vào trong nước.
Anh ta biết rằng Jin Chi-woo đang háo hức muốn vào phòng thẩm vấn. Nhưng Shin Hae-beom đã không cho phép. Anh ta muốn ở riêng với Jung Ryujin vào lúc này. Anh ta vẫn chưa hỏi những sự thật quan trọng.
Khi tay của Shin Hae-beom buông lỏng, đầu của Ryujin hất lên khỏi mặt nước. Nước tuôn ra từ mũi và miệng cậu ta. Ryujin ho sặc sụa như thể cậu ta sắp nôn cả nội tạng ra ngoài.
Shin Hae-beom ép đầu Ryujin quay lại. Những mạch máu đỏ hằn rõ trên lòng trắng mắt cậu ta.
"Bây giờ thì im lặng hơn rồi đấy."
Ryujin nhổ nước bọt. Nước bọt chảy xuống sống mũi Shin Hae-beom.
Cái đầu nhỏ bé đó lại bị dìm xuống nước. Sự kháng cự vẫn còn mạnh mẽ. Shin Hae-beom đập mạnh đầu Ryujin xuống đáy bồn rửa. Cho đến khi nước nhuốm màu đỏ và những bọt máu nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Khuôn mặt của Ryujin trở nên tồi tệ. Các mao mạch vỡ ra, khiến từ trán đến thái dương và cả hai má cậu ta đều đỏ rực. Nước bọt dính máu rỉ ra từ giữa đôi môi hé mở.
Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Shin Hae-beom. Anh ta lặp lại những lời tương tự như lúc nãy.
"Bây giờ thì im lặng hơn rồi đấy."
Bàn tay của Ha Shin-sung run lên khi anh ta nhận lấy đơn kiến nghị. Bên dưới tên của năm đội trưởng, nét chữ quen thuộc chắc chắn là của Ryujin.
Anh ngẩng đầu lên. Nơi sâu nhất của câu lạc bộ, phòng của Ha Sung-rok, nơi các cuộc họp của đội trưởng được tổ chức, tràn ngập mùi xì gà Cuba. Ha Shin-sung nuốt cơn giận đang dâng lên và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cha mình.
"cha đã không mong đợi cậu ta sống sót trở về, phải không?"
"Đây là công việc của chúng ta mà."
"cha đã có ý định sử dụng cậu ta như thế này ngay từ đầu sao? Jung Ryujin?"
"......"
"Nếu vậy thì tại sao cha lại giao cậu ta cho con? cha chỉ cần cho cậu ta ăn uống qua loa rồi tống đi là xong chứ gì. Tại sao cha lại cố tình gửi cậu ta đến chỗ con và khiến con dạy cậu ta cái này cái kia?"
"Đó không phải là một việc ép buộc. Bản thân cậu ta đã muốn báo thù, và đó là lý do tại sao ta chỉ cho cậu ta cơ hội."
"Cho cơ hội? Không phải là ép buộc?"
Ha Shin-sung không che giấu sự chế giễu của mình.
"Chỉ riêng việc đưa ra lời đề nghị này cho một đứa trẻ nghĩ rằng Kwak Hyun-woo đã chết vì nó, đã chẳng khác gì ép buộc rồi."
Ha Shin-sung vò nát đơn kiến nghị và ném nó đi. Lông mày của Ha Sung-rok nhướn lên.
"Đây là cái thái độ gì vậy?"
"cha ...Từ khi nào cha trở thành một người như vậy vậy? Sử dụng và vứt bỏ người khác như những món đồ tiêu hao, đó là điều mà cha ghét nhất mà."
"Sung à."
"Có phải là vì cha quan tâm đến ánh nhìn của Cha Moeun không? Có phải cô ta bảo cha phải loại bỏ Jung Ryujin để cô ta mới làm việc không? Nhìn xem, cô ta có vẻ hợp nhau với Đội trưởng Kế hoạch nhỉ. Hai người họ thân nhau từ khi nào vậy? Cha có biết chuyện đó không?"
"Đừng có ăn nói hàm hồ."