Tôi lấy cớ bị cảm để từ chối lời đề nghị và rồi ngay lập tức hối hận vì điều đó.
Nói chuyện với họ qua tin nhắn có chút khó khăn.
Trực tiếp giải thích có khi còn khó hơn, nhưng ngoài việc gửi qua tin nhắn thì chắc không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.
Tôi vội vàng sửa lại lời của mình.
[Lần này thì không được,]
[Nói chuyện sau nhé,haha.]
[Giờ tớ nhức đầu quá TT.]
[Tớ bị sổ mũi và ho nữa. Cảm giác như sắp chết đến nơi rồi.]
Tôi giả vờ như mình đang đứng trước bờ vực của cái chết vì bị cảm lạnh và lo lắng chờ đợi phản ứng của Taeshin ở đầu dây bên kia.
Đúng lúc tôi đang phân vân có nên nhấn mạnh bệnh tình của mình thêm nữa không thì tin nhắn của Taeshin được gửi tới.
[Taeshin♥>Được rồi.Vậy uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.]
Ngay khi tin nhắn của Taeshin hiện lên trong cuộc trò chuyện vốn im lặng rất lâu,tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghe lời cậu ấy bảo nghỉ ngơi,tôi lập tức tắt đoạn tin nhắn không chút do dự.
Một mình tự do, tôi nhào xuống giường mềm nhũn như cọng rong biển,vùi mặt vào chăn, cả người kiệt sức vì căng thẳng.
Lâu lắm rồi tôi mới có một cuộc trò chuyện gượng gạo như thế với Taeshin. Mặc dù kí ức đã phai nhạt đi nhiều rồi,nhưng tôi vẫn nhớ lần đầu tôi gặp Taeshin ngay sau kì phát tình của mình cũng không ngượng ngùng như này.
Tôi gặp cậu ấy trong giai đoạn dậy thì, lúc ấy tôi cực kì nhạy cảm với mùi pheromones của người khác do kì phát tình, từ khi ấy Taeshin đột nhiên không còn giống người bạn mà tôi đã quen biết nhiều năm nữa.
Sau vài ngày nghỉ ngơi vì đến kỳ phát tình,tôi đã gặp Taeshin,người đã trải qua kỳ phát tình của cậu ấy từ trước.
Tôi nghĩ rằng người trước mặt mình không phải Taeshin. Mặc dù cậu ấy nhìn vẫn giống Lee Taeshin nhưng hào quang và mùi pheromones của cậu ấy đã hoàn toàn khác.
Taeshin,người luôn trầm lặng,hiền lành và tử tế, có mùi pheromones rất nhẹ nhàng và ôn hoà. Nhưng sau kì động dục của tôi, mọi thứ về Taeshin đều trở nên khác lạ.
Mặc dù cậu ấy vẫn trầm lặng và hiền hoà, nhưng lại khá đáng sợ. Khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cảm giác như toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể đều đông cứng lại vậy.
Chỉ đối diện với anh ấy thôi tôi cũng thấy áp lực rồi.
Taeshin chưa kiểm soát được pheromones của mình nên lúc nào cũng toả ra mùi hương mạnh mẽ và không thể nhầm lẫn của một Alpha cực phẩm.
Mùi pheromones chưa được kiểm soát của anh ấy nồng nặc và rõ rệt vượt ngoài sức tưởng tượng.
Những người bạn cùng lớp đến kỳ động dục trước anh ấy đều rằng Taeshin thật đáng sợ và mỗi lần ở gần anh ấy họ đều cảm thấy choáng váng.
Tôi đã hiểu ý của họ khi phải đối mặt với pheromones của một Alpha vượt trội mà các tiền bối từng cảnh báo.
Lee Taeshin là một Alpha cực phẩm và vượt trội. Sự thật này đã tác động mạnh đến tôi khi cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận điều đó.
Tôi đứng chôn chân ở cửa lớp,nhìn Taeshin bước đến với một nụ cười dịu dàng.
Taeshin càng đến gần,tôi càng cảm nhận được mùi pheromones rõ ràng trên người anh. khiến tim tôi cứ đập loạn lên. Tôi còn cảm nhận được mặt mình đang nóng ran và đỏ bừng nữa.
Mặc dù kỳ phát dục của tôi đã kết thúc rồi nhưng tôi có cảm giác nó vẫn đang diễn ra khi mồ hôi trên người bắt đầu tuôn ra như tắm.
“Sunwoo?”
“Tớ…’’
“Sunwoo!”
“Chắc là tớ ốm rồi. Tớ nghĩ là tớ sắp chết mất.”
Khi Taeshin đến gần,chân tôi bủn rủn. Tim đập thình thịch như muốn nổ tung, mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ mịt.
Khi tôi bảo mình cảm thấy chóng mặt,Taeshin vội vàng chạy đến đỡ lấy tôi.
Cậu ấy bảo tôi cố chịu thêm một lát rồi chạy hồng hộc đến phòng y tế.
Tôi thấy cực kì chóng mặt vì mùi pheromones khi dựa vào cổ anh,và cuối cùng tôi đã phải lên xe cấp cứu vào bệnh viện.
Trong viện,sau khi nghe tôi mô tả các triệu chứng của mình, bác sĩ, với một nụ cười kì lạ, ông ấy nói có lẽ đó không phải là một căn bệnh.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, tôi đã trở về nhà.
Nhưng việc Taeshin ở bên cạnh mọi lúc và đưa tôi về nhà ban đầu khiến tôi thấy khá gượng gạo. Ừ thì đó là điều không thể tránh được.
Một Omega đã gục ngã vì pheromones của một Alpha - sao mà không ngượng cho được?
Nhưng tình trạng này cũng không kéo dài quá lâu.
Mặc dù tim tôi vẫn đập thình thịch và mặt thì nóng bừng nhưng Taeshin vẫn cười như thể cậu ấy cho rằng tôi chỉ giả vờ vậy thôi nên mối quan hệ của chúng tôi cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Taeshin không còn xa lạ nữa và vẫn là một người bạn thân tốt bụng.
Ký ức đó, như một cơn gió thoáng qua, giờ đã nhạt nhoà rồi.
Có thật sự gượng gạo đến vậy không?
Tôi đã cố gắng nhớ lại mùi pheromones của Taeshin từ lần đó nhưng cuối cùng lại chỉ có thể rên rỉ và kéo chăn trùm lên đầu.
Khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, cả người tôi đông cứng lại.
Pheromones của cậu ấy thật sự khiến tôi thấy choáng ngợp, và cơ thể tôi lại càng phản ứng dữ dội hơn.
Đêm qua Taeshin lại đến chiếm lấy tâm trí tôi.
Tôi đã làm bạn với cậu ấy nửa nửa đời người, chẳng thể tưởng tượng được cuộc sống của tôi sẽ trống rỗng thế nào nếu thiếu cậu ấy nữa.
Nhưng tôi đã ngủ với một người bạn thân tuyệt vời như vậy. Chắc tôi mất trí rồi.
Sao tôi lại không kiểm soát được bản thân vậy chứ…
***
Sau này tôi phải đối mặt với Lee Taeshin thế nào đây?
Giờ tôi còn không đủ can đảm để gặp cậu ấy nữa.
Cũng không thể tìm cớ để tránh mặt cậu ấy mãi được, nên tôi phải nghĩ xem mình sẽ làm gì khi cậu ấy lại muốn gặp mặt tiếp.
Nhưng mọi thứ cứ rối tung lên,tôi chẳng nghĩ được gì cả.
Hôm sau, khi Taeshin hỏi thăm tôi đã đỡ chưa, tôi theo bản năng nói mình vẫn còn mệt.
Lấy cớ rằng tôi vẫn chưa sẵn sàng mở lòng với ai, tôi bắt đầu tránh mặt Taeshin, và cái dũng khí để đối diện với cậu ấy dường như cũng đã cạn kiệt rồi.
Nên tôi lại viện ra đủ thứ lý do ngớ ngẩn như kiểu có hẹn ở tiệm net, có việc riêng, hay là đang bận gì đó.
Ngay cả khi Taeshin có là người vô tâm đến đâu đi chăng nữa, cậu ấy vẫn nhận ra rằng giờ tôi đang cố tránh mặt cậu. Tôi phải làm gì đó để giải quyết chuyện này mới được.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó tôi đã quyết tâm rồi. Tôi nghĩ việc cắt đứt quan hệ sẽ là phương án cuối cùng ,và nếu gặp Taeshin, tôi sẽ…
Đúng lúc đang hạ quyết tâm sẽ nhắn tin hoặc gặp cậu ấy trực tiếp nếu Taeshin liên lạc với tôi trong hôm nay thì chuông điện thoại reo. Tôi tưởng đó là Taeshin nhưng tôi nhìn vào màn hình lại thấy tên “Anh trai điên”.
Vừa thắc mắc sao Moon Jinwoo,một người hiếm khi liên lạc với tôi vào giờ này, lại gọi đến,tôi vừa ấn nghe.
“Anh à?”
-Moon Sunwoo, em đang ở đâu?
“Em á? Em đang ở nhà. Sao hả?”
-Ở yên đó.
Giọng nói nghiêm nghị của Moon Jinwoo vang lên rồi cúp máy.
Hình như có tiếng động cơ ở đằng sau, chắc anh ấy vừa lái xe vừa gọi điện.
Lái xe vào giờ này… Còn nói tôi ở yên đó nữa?
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Ở yên đó có nghĩa là anh ấy đang đến đây.
Nếu Moon Jinwoo gọi để kiểm tra vị trí của tôi, thì chỉ có thể là vì một lý do duy nhất gần đây.
“Aaaa! Chết thật, bị anh ấy phát hiện rồi á.”
Rượu! Chắc chắn là anh ấy đã biết tôi là người lấy trộm chai rượu.
Với cảm giác gấp gáp lạ thường,tôi cầm lấy điện thoại và lao vào phòng thay đồ để lấy quần áo.
Tôi vội vàng mặc chiếc áo khoác dày cộp, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại thì nó lại rung lên.
Tôi tự hỏi Moon Jinwoo đã đến chưa và run rẩy kiểm tra màn hình điện thoại-là Lee Taeshin.
“Chào?”
“Sunwoo,bây giờ…”
“Này! Chúng ta xong rồi.Hình như Moon Jinwoo biết chuyện rồi!”
“Anh đang đứng trước nhà…Hả?”
“Tôi nghĩ Moon Jinwoo biết vụ chúng ta lấy trộm rượu rồi. Vừa nãy anh ấy gọi điện bảo tớ ở yên trong nhà nữa! Cậu có nhà không? Ở yên đi. Anh ấy có vẻ giận lắm…”
“Chắc là quá muộn rồi.”
Tiếng lầm bầm chậm rãi của Taeshin khiến tôi chết lặng khi đang mở cửa trước.
Qua điện thoại, tôi nghe thấy giọng Jinwoo.
“Ái chà, tìm thấy một đồng phạm rồi này.”
“Xin chào, anh Jinwoo.”
“Lâu rồi không gặp, Lee Taeshin. Kia là Sunwoo à?”
Cuộc gọi kết thúc. Tôi có thể nghe được cuộc hội thoại ngắt quãng giữa Taeshin và anh Jinwoo truyền tới từ phía cổng.
Tôi bừng tỉnh,nhét điện thoại vào túi rồi chạy vội ra cổng, từng hơi thở đều toả ra khói trắng trong đêm lạnh.
Để Taeshin với Moon Jinwoo ở đó một mình chắc chắn sẽ xảy ra rắc rối cho mà xem.
Với cái sự thẳng thắn của Taeshin, anh ấy sẽ tiết lộ hết chuyện chúng tôi trộm rượu và những gì xảy ra sau khi uống nữa.
“Áaaa!”
Tôi phải ngăn chuyện đó lại. Tôi vội vã chạy xuống bậc đá và mở toang cánh cổng.
“Sao mà không nhận ra khi cậu lúc nào cũng bám lấy thằng em ngốc nghếch của tôi được chứ?”
“Lee Taeshin! Taeshin, aaa!”
“Sunwoo!”
“Moon Sunwoo!”
Tôi lao như bay ra cổng mà không kịp giảm tốc độ và vấp phải bậc thềm.
Taeshin nhanh chóng đỡ lấy tôi trước khi tôi ngã sấp mặt.
“Không sao chứ?”
“Ồ, suýt thì nằm luôn.”
Vẫn trong vòng tay Taeshin, tôi vỗ nhẹ lên ngực, tim đập thình thịch.
Cậu ấy đỡ tôi dậy, dùng tay giữ tôi đứng vững trong khi tôi đang há hốc mồm vì cú va chạm suýt nữa làm gãy mũi mình.
“Moon Sunwoo! Đã bảo đi đường phải nhìn rồi cơ mà!?”
“E, em nhìn rồi. Nhưng mà vẫn bị vấp!”
“Nhìn rồi thì sao mà vấp được hả? Em nghe có hợp lí không?”
“Anh đừng mắng Sunwoo thêm nữa. Em ấy cũng đang sốc mà.”
Taeshin cố gắng xoa dịu Jinwoo, người đang nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.
Ngược lại, Jinwoo trông còn sốc hơn, như thể anh ấy sắp bùng nổ luôn vậy.
“Ha, cái đồ…”
Cứ chửi thử đi. Em mách anh cả cho xem.
“Em cũng đang sợ mà. Sao anh lại đi mắng một người đang sợ hãi được chứ, anh biết mà?”
Tôi yếu ớt khẳng định mình, và thấy Jinwoo đang cố kìm nén cơn giận.
Taeshin cũng lên tiếng khuyên anh ấy đừng trách tôi nữa khiến Jinwoo trừng mắt nhìn tôi với vẻ giận dữ.
“Hai đứa này thân thiết quá nhỉ? Tránh xa nhau ra ngay.”
“Gì, tại sao chứ! Em vẫn còn đang sợ đấy!”
“Không đời nào…”
“Vậy Jinwoo, sao giờ này anh lại ở đây thế? Lẽ ra anh phải ở văn phòng chứ?”
Taeshin chuyển chủ đề khi Jinwoo bước đến tách chúng tôi ra.
Tôi nhanh chóng trốn ra sau lưng Taeshin, bám chặt áo khoác của cậu ấy và nhìn trộm Jinwoo, sợ rằng anh ấy sẽ đột nhiên cốc cho tôi một cái.
Ồ! Hay lắm,Taeshin! Tốt quá…Chờ đã.
“Ha, phải rồi. Sao một nhân viên văn phòng như tôi lại phải xin nghỉ nữa ngày quý giá để ở đây chứ?”
Jinwoo nhếch môi cười,trừng mắt nhìn Taeshin và tôi đang nấp sau lưng anh.
Ánh mắt Jinwoo như một tia laser quét qua người tôi khiến tôi bất giác rùng mình.
Tôi siết chặt áo Taeshin hơn và cố gắng không để bản thân giật thót tim, nhìn thẳng lại vào mắt Jinwoo.
“Moon Sunwoo, anh cho em 10 giây để nhận tội nhanh. 10, 9, 8,...”
“Chờ đã! 10 giây cũng quá ít rồi đấy! Ít nhất cũng phải nói cho em biết em phải thú nhận cái gì chứ!”
“5, 4…”
Tôi đã thử quy tắc đánh lạc hướng đầu tiên với anh ấy nhưng hình như không có hiệu quả chút nào. Jinwoo vẫn tiếp tục đếm ngược không chớp mắt.
Những con số cứ giảm dần thúc giục tôi phải nhanh chóng thú tội.
“2,1. Anh nghĩ là em không cần cơ hội để được tha thứ này đâu nhỉ? Em xong đời rồi.”
“Sao? Anh định làm gì?”
Sau khi đếm ngược, Jinwoo lấy điện thoại ra.
Nhìn anh ấy bấm số, tôi hơi nhổm người từ sau lưng Taeshin ra.
“Gọi điện.”
“Cho ai cơ?”
“Moon Jungwoo.”
“Anh cả? Sao lại là anh ấy?”
Tôi sững sờ nhìn Jinwoo khi anh ấy nói sẽ gọi cho anh cả của chúng tôi đang ở Mỹ.
Rồi anh ấy nói ra một câu khiến tôi choáng váng.
“Bởi vì nếu anh ấy nghe được tin đứa em út mà mình cưng chiều vào khách sạn cùng Lee Taeshin, anh ấy sẽ nghĩ là em đã trưởng thành rồi đó.”