Chẳng Ma Nào Chơi Theo Kịch Bản - Chương 51

「Vậy mai gặp lại nha, Falk!」

Trước cổng ký túc xá Chim Ưng. Rail quay người lại phía sau, khẽ vẫy tay.

Nhìn mà dễ thương đến nỗi hắn kìm không nổi mà kéo Rail nhỏ bé vào lại lòng, ôm thật chặt.

「.....Tối nay em đến phòng anh đi!」

Nghe hắn lẩm bẩm trong miệng, Rail giật bắn mình dùng hết sức vùng vẫy, đẩy mạnh hắn ra.

「Đã nói không được mà!! Tới phòng Falk rồi sáng sau sao gọi đi hẹn hò nữa! Với lại……」

Rail phụng phịu mím môi, ậm ừ không nói tiếp. Hắn biết còn cố hỏi.

「Với lại?」

「.......Tới phòng Falk, nhất định…..…sẽ làm mấy chuyện kia cho xem. Mai sao em dậy nổi được……」

Nhìn vợ yêu đỏ mặt hờn dỗi nói ấp úng, hắn tự hỏi có thằng nào gồng nổi không? Chứ bản thân hắn là không rồi!!

Không nhiều lời, hắn bế thốc Rail lên, tính vác về phòng cho nhanh. Thế nhưng, Rail giãy giụa phản kháng kịch liệt quá, hắn đành phải thua cuộc thả xuống.

Tất nhiên đọ sức, Rail không thể thắng hắn, nhưng hắn sợ bản thân quá trớn làm Rail đau.

「Đã nói hôm nay không được mà!!! …….Ngày mai em muốn đi chơi thật vui! Trong trạng thái tốt nhất cơ!!!」

Nói rồi Rail níu lấy vạt áo hắn, ngước đôi mắt to tròn kẹo dâu lấp lánh, nghiêng đầu nhỏ giọng nũng nịu「Nha?」

HỰ!! Tim chết mết!!

Sao em có thể vừa đáng yêu vừa ma ranh đến thế!!

Dáng vẻ này của Rail, hắn chưa lần nào thắng thế. Đành phải ngậm ngùi đứng nhìn bóng lưng đáng yêu ấy khuất dần sau cánh cổng ký túc xá.

Từ sau khi đính hôn, Rail rốt cuộc cũng nhận ra bản thân được hắn yêu thương chiều chuộng đến mức nào, mà học cách chỉ một ánh mắt, một cử chỉ thôi đã hạ gục được hắn ngay lập tức. Thành ra hắn bị Rail nắm gọn trong lòng bàn tay lúc nào không hay. Chỉ một câu『Đi mà』, đã đủ khiến hắn bó tay chịu thua. ……À, mà chuyện này trước giờ đều vậy, chỉ là giờ thường xuyên hơn thôi.

Hắn không nghĩ chuyện này có gì phải xấu hổ cả. Bởi nhõng nhẽo nơi Rail là minh chứng rõ nhất cho việc em ấy tin vào hắn nhiều thế nào. Vậy nên cứ tiếp tục đi, tim hắn còn chịu được! Chẳng phải người ta hay nói kẻ nào yêu nhiều hơn là kẻ thua cuộc, vậy hắn thua cả đời cũng được!

―――― Mới đó đã gần một năm kể từ khi đánh bại Boss Dungeon. Mùa xuân lại về tới Vương quốc Sylvalence. Hoa Mắt Biếc lại một lần nữa nở rộ rực rỡ.

Năm ngoái đã hứa với Rail sẽ cùng nhau tới đây lần nữa, và ngày mai sẽ có cuộc dạo chơi thực hiện lời hứa ấy.

Dạo gần đây, cả hai đều bận bịu chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp, thời gian dính lấy nhau chẳng được bao nhiêu nên hắn cũng rất mong chờ buổi hẹn này.

Chỉ là…..cứ nghĩ tới chuyện cùng điên loạn trên giường với Rail rồi sáng sau dỗ dành Rail ấm ức ăn vạ cũng cũng lắm ấy chứ. Chậc! Khó ghê trời!!!

「……………Ê này! Hồn còn đây không? Cái mặt tởm lắm rồi đấy!!!」

Đang khi hắn mơ mộng này nọ thế này thế kia với Rail, Darion ngồi đối diện khẽ đẩy tay hắn.

Dõi theo Rail khuất dạng sau cánh cửa ký túc xá Chim Ưng, hắn quay lại ký túc xá Đại Bàng dùng cơm tối với Darion, Lucas và Albert.

Bình thường tối và sáng, cả đám lúc nào cũng cùng ăn với nhau.

Cũng không phải hẹn trước hay gì, mà là do chẳng ai dám ngồi chung với Darion và Lucas.

「Biết rồi, nín đi! Lễ ra mắt Hoàng tử Wendaria chứ gì? Cha ta không đi được, có mẹ với ta tham gia」

「Có ngài Alice tham gia thì ta yên tâm rồi, bên kia cũng bớt lằng nhằng」

Nửa năm trước, Quốc vương Sylvalence chính thức tuyên bố thoái vị nhường ngôi lại cho cha Darion và Lucas, tức chú ruột hắn. Từ đó, Darion cũng thành Thái tử.

Cuộc cạnh tranh ngầm giữa Darion và Lucas về quyền thừa kế cuối cùng cũng ngã ngũ, chiến thắng nghiêng về Darion.

Nói cạnh tranh chứ thực chất chỉ có bên nhà ngoại Lucas làm rùm beng lên, chứ bản thân tên này có hăng hái gì mấy. Thế này cũng tốt!

Darion tính tình thô lỗ, miệng mồm bộp chộp có gì nói đó, nhưng từ nhỏ đã có cái nhìn chính trị gia, hơn nữa trong cả ba, hắn là người có tinh thần trách nhiệm với vương quốc nhất. 

Không phải Darion thì có thể là ai.
…..…À mà nếu Rail nổi hứng lên nói「Falk làm Vua đi!!」, hắn cũng không ngại đá hết tụi này xuống, leo lên ngai luôn.

Cũng may Rail không có nhã hứng này, nên Darion mới có thể thoải mái ngồi đây hỏi này hỏi nọ với hắn.

「Không tính dắt vợ yêu đi khoe à? Nhớ không lầm Wendaria cũng từng ngỏ lời liên hôn với ngươi thì phải? Đưa đi dằn mặt đi chứ!」

Lucas nham hiểm cười híp mắt khịa đểu. Hắn liếc nhìn Lucas, không nhịn được mà thầm rủa trong lòng, “ngon ngậm miệng lại cứu người đi!! Mở miệng chỉ thấy muốn đấm mỏi tay!”

「Tiệc hoàng tộc ngoại quốc, ngươi nghĩ quý tộc thường dân có thể thích ứng được? Nghĩ ta sẽ để Rail phải rơi vào hoàn cảnh khó xử đó? Ta không muốn Rail phải núp sau lưng ta hoảng sợ」

Rail từ nhỏ đã nhát người, cứ hễ đến mấy chỗ xa lạ nhiều người đều núp sau lưng hắn. Nói thật, Rail lúc đó dễ thương gì đâu! 

Trong khi sắp tới là tiệc hoàng tộc ngoại quốc, không thể dọa sợ Rail được. 

Nhưng nếu đưa Rail đi cùng, em ấy chắc chắn sẽ bám chặt lấy hắn, gương đôi mắt kẹo dâu tròn xoe lúng túng, lông mày cụp xuống rầu rĩ…..Cứ thế bảo tôi phải thế nào cho phải đây!!

「Này, mặt lại tởm nữa kìa! ……….Ta nói chứ, ngươi cứ bảo hộ Rail mãi vậy mà coi được à? Sau này thành Hầu tước phu nhân mấy chuyện này đâu thể né tránh mãi được. Ngươi đang tính gì vậy?」

「Rail sau này thành vợ ta thật nhưng em ấy cũng có con đường riêng. Làm gì có thời gian rảnh theo ta đi tiếp mấy chuyện này! Với lại em ấy đã không thích, ta ép em ấy làm gì!?」

「……………À, Cục Khảo Cổ Dungeon và Nghiên Cứu Tập Tính Quỷ Thú. Phó Cục nhỉ?」

Albert yên lặng ngồi ăn nãy giờ bỗng lên tiếng. Từ sau khi Darion thành Thái tử, Albert cũng chính thức trở thành Kỵ sĩ hộ vệ thân cận. Dungeon đã giải quyết xong xuôi, tên này giờ chẳng khác gì cái đuôi theo sau Darion mọi lúc mọi nơi.

「À phải, nó đó. Em ấy còn đang hăng hái nói muốn viết một cuốn sách hướng dẫn chinh phục Dungeon nữa kìa!」

Nhớ lại dáng vẻ hớn hở, mắt sáng long lanh của Rail lúc đó, hắn bất giác mỉm cười.

「Từ trước đến giờ ai cũng viện cớ Vùng đất Thần Linh, không dám can thiệp sâu vào Dungeon, mới dẫn đến bao vụ bạo loạn thời gian qua. Việc thành lập nơi chuyên phụ trách cũng là điều tất yếu」

「Nhớ không lầm, Cục Trưởng là ngài Kyle Donovan? Này ổn không đó, có thời gian tin đồn về ngài ấy và Rail nhiều lắm đấy!!!!」

「Ổn thế quái nào mà ổn!!!!」

Nhất thời nghe tới cái tên Kyle Donovan, uất nghẹn bấy lâu chợt bùng nổ, giọng hắn trầm xuống, lạnh rợn xuống lưng.

Mấy học viên gần đó giật thót run bần bật.

Lúc mấy cái tin đồn nhảm về Rail với Kyle Donovan lan truyền khắp học viện, không biết bao lần hắn muốn xông vào phòng thí nghiệm gì đó, xách cổ tên kia cảnh báo tránh xa Rail của hắn ra.

Giờ cứ nghĩ tới chuyện Rail làm chung với tên đó nữa, bảo hắn không cay sao được! Uất ức lắm mà…….

「Rail nói muốn làm, ta cấm cản thế nào đây」

Hắn yêu chết ánh mắt lấp lánh mỗi khi Rail tìm thấy thứ bản thân yêu thích.

Không chỉ mình hắn, mà ngay cả mẹ hắn cũng vậy, chỉ vì muốn thấy ánh mắt đó mà hết lòng nuông chiều.

Hắn hiểu rõ muốn thấy được vẻ mặt tươi cười làm điều bản thân thích nơi Rail, hắn phải cho em ấy một khoảng trời tự do nhất định. Trước đây, hắn chỉ mong hai đứa mãi sống trong thế giới riêng cả hai, nhưng sau khi đính hôn, tình cảm trong hắn bắt đầu dịu lại không còn đòi hỏi cố chấp như trước, mà bắt đầu học cách chấp nhận những chuyện bản thân không muốn.

……….Này không phải hắn cố cưỡng ép bản thân đâu.

Trong khi hắn rầu rĩ thở dài, Lucas nhếch mép cười mỉa.

「Vậy nhốt lại luôn đi! Yêu cho lắm vô rồi khổ quá ha」

「Hai người bên nhau cũng hơn mười năm rồi. Tình cảm vẫn còn thắm thiết ghê!!」

「Tên này não nhũng nước thì có! Từ lúc đính hôn đến giờ lúc nào cũng sến súa thấy ớn!!!」

Nghe mấy tên chả biết tý về yêu đương như Darion nói mới nực cười làm sao.

Gì mà tình cảm vơi mòn theo tháng năm, với hắn mỗi ngày càng tăng kia. Ngày hôm nay hắn còn yêu Rail nhiều hơn ngày hôm qua, và ngày mai cũng thế.

Hắn mắt lạnh nhìn Darion, hừ mũi.

「Ế mà bày đặt ra vẻ gớm!?」

Darion bật dậy gào lên, Albert bên cạnh vội giữ lại khuyên nhủ. 

Ôi coi kìa, nhìn đôi chủ tớ này, cận vệ gì chứ? Có khác gì bảo mẫu theo đuôi đâu!!

Đang khi hắn thương hại hai tên trước mặt, bỗng liếc thấy ánh mắt sắc lạnh của Lucas.

「Ngươi với ngài Alice có cứng thế nào thì sau khi cưới, Rail cũng phải tiếp nhận chức trách vai trò Hầu tước phu nhân. Chuyện người thừa kế, rồi thân phận, áp lực xung quanh sẽ đổ dồn về phía Rail. Nhất cái vị tiền nhiệm nhà Sambour kia, ông ta để yên cho à? Rồi lúc đó ngươi tính sao?」

Ánh mắt Lucas như muốn hỏi『Ngươi bảo vệ được Rail không?』

Quả nhiên trong cả ba, người để ý nhất, mềm lòng nhất vẫn là Lucas.

「Thế nên mới có cái danh『Anh Hùng』, cả ta và Rail. Mà………nếu không được nữa thì bỏ thôi! Ta sẽ đưa Rail rời khỏi vương quốc này, tới nơi không ai biết tới mà sống vui vẻ bên nhau」

Thân phận và huyết thống này nếu gây hại tới Rail, kìm hãm Rail, vậy thì cứ bỏ hết đi.

………Chỉ là, nếu chuyện đó xảy ra thật, Rail chắc chắn sẽ day dứt cho rằng bản thân đã khiến hắn phải từ bỏ tất cả. Rồi cả chuyện Rail phải buông bỏ gia đình mình, hắn cũng không muốn điều đó xảy ra, nên đây chỉ là phương án cuối cùng.

Nhưng có một điều chắc chắn, hắn sẽ không bao giờ lựa chọn từ bỏ Rail.

「Này này, dẹp ngay ba cái ý nghĩ vớ vẩn đó đi!! Ba vị anh hùng đánh bại Boss Dungeon chạy tới nước khác, thể diện vương quốc quăng đi đâu hả!? Giáo hội với mấy nước xung quanh để yên được cho à!? Mơ đi! Thử chạy coi rồi biết tay ta!!!」

Darion trừng mắt nhìn, khí thế hừng hực như sắp kêu gọi lính gác chắn đường cản lối.

「Vậy ý ngươi sao?」

「Hừ, muốn vợ nhỏ bé bỏng của ngươi mãi đáng yêu như ngày nào chứ gì!? Biết rồi!!」

Hắn cười nhếch mép. Hiểu chuyện đấy! Mấy chuyện thế này không phải cứ có người chống lưng là được sao!

―――Rail đã thề ở bên cạnh hắn mãi mãi.

Làm gì có chuyện hắn để Rail hối hận cơ chứ!

「Ba vị anh hùng?」

Lucas khó hiểu, Darion nhăn nhó, Albert cười khổ nói.

「Sera Etheria ấy, tốt nghiệp xong cô ấy định đi thám hiểm đây đó. Kiểu rèn luyện bản thân hay tìm món ngon, kiểu vậy」

「À, hoàng gia cũng muốn kéo cô ấy về lắm rồi chứ gì? Đúng là người như thế để nước khác cướp mất, mặt mũi giấu đâu cho bớt nhục! Sao không đưa về cung điện luôn đi!?」 

「Hả!??? ……Ngươi nghĩ ta không à!!!」

Nghĩ đến cảnh Darion chạy theo thuyết phục cô nàng khùng điên kia, à đúng rồi, cô nàng còn mạnh hơn Darion nhiều, nên là………….thấy mà thương cho quý ngài Thái tử chưa kìa!

「Được rồi, không sao đâu. Rail với côi nhi viện còn ở đây, Etheria đi đâu cũng về thôi, không có chuyện đi đầu quân nước khác đâu mà lo. Cô ta chắc muốn đi đâu đó, ăn uống chơi bời thôi」

「.........Lại tên nhóc Rail Vanstein đó!! Thế quái nào ai cũng thích hết vậy?」

Darion suy sụp thở dài, nhấp ngụm cà phê nguội ngắt. Y như rằng, mặt nhăn tít lại.

Albert vội đứng dậy mang ly cà phê mới tới đặt trước mặt Darion.

「Rail cũng được bên Đoàn kỵ sĩ thích lắm. Nghe nói lúc thành lập đội thám hiểm trực thuộc Cục Khảo Cổ Dungeon và Nghiên Cứu Tập Tính Quỷ Thú, người tới báo danh muốn đạp đổ cả cổng」

「Tên nhóc này chắc chắn có vấn đề!!」

Có nhiều đồng minh cũng chuyện tốt. Rail dễ thương đơn thuần như vậy tồn tại trong giới quý tộc đầy mưu mô hiểm độc, ít nhất phải chuẩn bị thật nhiều lớp bảo hộ rắn chắc. Hắn cũng lót đường không ít, nhưng không nghĩ tới tự bản thân Rail đã lôi kéo được không ít người.

Từ Sera Etheria chiến lực mạnh nhất vương quốc, đến Đoàn Kỵ Sĩ Sylvalence, Bá tước biên cương Donovan, rồi cả Công tước Dravalet.
………..…Không có hắn bên cạnh, Rail sống ở đâu vẫn được mọi người yêu mến tôn trọng.

 

Có vợ nhỏ thế này, sao mà khổ thật đấy!!!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo