Chẳng Ma Nào Chơi Theo Kịch Bản - Chương 58 - Ngoại truyện 2: Hồi kết chuyện cổ tích - End

Phòng Rail trước giờ luôn cấm không cho mang giày vào phòng, giờ thảm trải kín khắp phòng đã bị lật lên hết, để lộ ra sàn gỗ sồi thô ráp.
Và người lật hết đống thảm ấy lên không ai khác chính là Rail, em ấy nói, thảm quá vướng víu cho việc chuyển nhà.

Rail, thoạt nhìn cứ tưởng kỹ tính, ai ngờ cũng có lúc xuề xòa ngồi bệt xuống sàn, lôi từng món đồ trong hộp màu xanh ra. Mặt nhăn nhó suy tư, hết nghiêng đầu qua bên này rồi lại bên nọ.

À, con cá bông rách te tua cũ kỹ. Con thú bông này hồi nhỏ, lúc nào em ấy cũng ôm theo bên mình.

Đi đâu cũng mang theo, mỗi lần Rail oà khóc nức nở, cứ nhét con cá bông này vào lòng để em ấy gặm cắn một lúc là hết khóc. Hiệu quả cực kỳ!

Thấy nó lòng hắn bỗng bồi hồi nhớ lại chuyện xưa, bất ngờ Rail quay lại nhìn.

「Con thú bông này, em vứt đi nha. Cảm giác nó như bị nguyền rủa ấy!?」

Hả!? Rail định vứt nó đi!?
Hắn vừa mới thấy bồi hồi nhớ nhung vì nó đấy! Tuy có hơi sốc, nhưng hắn đáp lại.

「..........Thú bông bị nguyền rủa? Không có đâu!」

「Ừm…….. Vậy mang theo!」

Rail ngắm nghía con cá bông một lúc rồi bỏ vào thùng gỗ đặt bên cạnh.
Thấy vậy, hắn vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.


Hiện tại, hắn với Rail đang trong phòng Rail ở nhà Vanstein, thu dọn đồ đạc chuyển tới nhà mới.
Căn biệt thự mới ở thủ đô, sau thời gian xây dựng cuối cùng cũng hoàn thành.

Nói thu dọn đồ đạc cũng không phải dọn hết, mà chỉ mang đi một số ít.

Sách vở cùng vài món đồ kỷ niệm.

Đồ đạc nội thất đã chuẩn bị mới, quần áo và mấy vật dụng lặt vặt khác của Rail sớm chuyển về từ ký túc xá học viện và tòa Ma pháp trong cung điện.

Giờ Rail lo lựa mấy món đồ kỷ niệm, còn hắn phụ trách thu dọn sách vở.
Rail từ nãy đến giờ cứ phân vân không biết nên mang theo gì, bỏ lại gì, trong khi phần hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ cần thanh tẩy đống sách trên kệ rồi xếp gọn vào thùng gỗ.

Biết Rail thích sách, trong phòng riêng của Rail ở nhà chung hai đứa, hắn đã cho người đóng giá sách thật lớn, nên có dọn sạch kệ sách ở đây cũng không thành vấn đề. Thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn cho Rail một thư viện nhỏ dưới tầng hầm, Rail tha hồ thu gom sách mà không cần lo nghĩ.

Thật ra mấy việc thu dọn, không cần hai đứa động tay vào, cứ giao cho người hầu làm là được. Nhưng do hắn cố chấp không muốn ai động vào những thứ liên quan đến Rail, nên mới thành ra thế này.

「Hm? Cái này………」

Sâu trong kệ sách dưới cùng, cuốn sách mỏng nằm ép sát nằm góc trong cùng. Ngoài bìa vẽ một chàng hoàng tử tóc bạc cùng một cô công chúa tóc hồng đứng giữa những cánh bướm sặc sỡ bay quanh. Trông như cuốn truyện tranh dành cho trẻ nhỏ.

Trông khá quen mắt.

「Rail, cuốn này em nhớ không?」

「Hm? Aa! Nhớ!! Cuốn đó hồi nhỏ em thích lắm….! Thì ra cất ở đó à!?」

Rail quỳ gối nhích lại gần.

Thấy vậy, hắn cau mày bước nhanh lại, bế Rail đặt xuống giường. Tay phủ lên đầu gối niệm chú trị liệu.

Rail bĩu môi nhìn hắn, khẽ lên án hắn chuyện nhỏ xé ra to.

Gì chứ? Hắn xót vợ nhỏ của hắn thôi mà!!

Thầm phản pháo trong lòng, ngoài mặt hắn mỉm cười ngồi xuống cạnh Rail. Giường kêu vài tiếng cọt kẹt khe khẽ.

「Hồi nhỏ, Rail đọc cuốn này rồi cứ đòi làm sâu bướm suốt」

「S-sâu bướm á……?」

Thấy Rail cau mày khó hiểu, hắn đưa cuốn sách qua.

Rail lật lật vài trang, rồi「A……!」 lên một tiếng, nhớ ra.

Lật tới trang cuối cùng, Rail đóng sách lại, quay sang nhìn hắn rồi nói.

「 …………………Em không nhớ rõ lắm, nhưng chắc do ghen tị sâu bướm có nhiều bạn. Này, anh coi đi, nó vừa là bạn của hoàng tử, rồi còn rất thân mấy cô gái khác nữa! Lúc đi tìm công chúa cũng kết được rất nhiều bạn…… Không như em một mình nên mới ngưỡng mộ nó, chắc vậy!?」

Rail cúi nhìn sâu bướm trên trang sách, tay khẽ vuốt nhẹ.

Hồi đó, hắn có hỏi Rail『Tại sao Rail lại muốn làm sâu bướm?』, nhớ không lầm Rail đã trả lời『Vì muốn làm bạn với hoàng tử』. 

Có vẻ em không còn nhớ rõ chuyện khi ấy, nhưng cảm xúc vẫn in sâu đậm trong lòng.

「.......Giờ em không cần phải ngưỡng mộ nữa! Rail bây giờ đã có rất nhiều bạn như sâu bướm rồi còn gì!」

「A? À, ừm. Đúng rồi ha!」

「Trong số đó, anh là quan trọng nhất!」

「Sao phải xếp thứ tự chứ?」

Rail nghe vậy cười gượng, lông mày cũng nhăn lại.

「Với lại……. Falk cũng đâu là bạn thông thường nữa đâu」

Rail ngượng ngùng nói nhỏ như muỗi kêu, dễ thương tới nỗi hắn kiềm không được mà ôm chặt thân hình mảnh mai ấy vào lòng.

Haa, cứ thế này thước đo độ dễ thương của Rail trong hắn, bung nóc mất thôi!!

Rail hết「Uwa」rồi lại「Thôi mà!」than vãn, nhưng chưa lần nào đẩy hắn ra, cứ ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay.

Những lúc được ôm Rail thế này, hắn hạnh phúc tới phát điên!

Siết chặt vòng tay, hắn nhâm nhi tận hưởng niềm hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào.

「Cũng đúng. …..Đã là truyện tranh, vậy biết đâu『Hoàng tử cưới sâu bướm luôn ở bên cạnh mình. Rồi cả hai hạnh phúc mãi về sau』」

「Không, sai quá luôn đó………!! Sâu bướm với Hoàng tử? Mà công nhận Falk giống với hoàng tử trong đây ghê」

「Khác biệt chủng tộc có sao đâu! Rail có chuyển sinh thành gì, anh vẫn sẽ tìm và yêu em!!」

「Đúng là Falk có khác!!」

Rail cười khúc khích, có vẻ em ấy tưởng hắn nói đùa.

「Anh nói thật đấy! Chẳng phải……Rail cũng chuyển sinh còn gì!? Chuyện này Rail rõ nhất mà!?」

Nụ cười trên môi Rail vụt tắt. Đôi mắt đỏ thẫm thoáng dao động.


Năm tốt nghiệp học viện Sylvalence. Khoảng giữa xuân.
Buổi hẹn hò nơi cánh đồng hoa Mắt biếc, Rail đã kể cho hắn nghe một bí mật chấn động.

Rail có ký ức kiếp trước. Và thế giới này theo như ký ức đó là『Game otome』, tương tự như tiểu thuyết nhưng có nhiều sự lựa chọn.

Chuyện này nghe có vẻ quá vô lý, nhưng hắn tin.

Không phải vì hắn luôn tin tưởng lời Rail nói, mà vì nếu theo giả định này thì mọi chuyện trước đó quá rõ ràng.

Đầu tiên, sau vụ tai nạn năm đó, Rail đột nhiên thay đổi, chín chắn hơn thấy rõ.
Thỉnh thoảng hay nói mấy câu bằng ngôn ngữ kỳ lạ, rồi còn viết ra những ký hiệu không ai hiểu.

Khi bị hắn thấy, vội lảng tránh cho qua.

Đòi nhập học Học viện Sylvalence với mấy lý do không đâu.

Luôn mang sợ hãi khi nhắc tới Dungeon, nhưng lại hiểu rõ Dungeon tới bất ngờ.

Cực kỳ nhút nhát sợ người lạ, vậy mà dễ dàng kết thân với Etheria hay Albert.

Có quá nhiều chuyện, nói bao nhiêu cũng không đủ.

Hắn luôn nghĩ Rail có bí mật không thể nói với ai, nhưng chưa nghĩ tới mức độ này. Lúc đó hắn đã rất sốc.

――――Sốc nhất là khi biết chuyện, trong câu chuyện kia, Rail đã chết.

「Hồi đó em may mắn thoát nạn, cũng là nhờ nhớ lại ký ức kiếp trước」
Rail vô tư cười nói như không có chuyện gì, nào biết tim hắn như bị bóp nghẹt, gượng gạo cười cũng không thể.

Quả thực, theo lẽ thường, trường hợp lúc đó của Rail quá hiếm hoi.

Một đứa bé mười tuổi chưa thể thi triển ma pháp sơ cấp, không thể nào sống sót khi bị Quỷ thú tấn công giữa rừng.
Nhận ra điều đó, hắn đã sợ hãi tột độ.

Dù đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng hắn vẫn nhớ rõ, hôm đó tay hắn run rẩy mãi không ngừng.

Hắn hiểu tại sao bản thân ở thế giới đó lại sụp đổ tới vậy.

Cũng như hắn bây giờ, nếu mất Rail, hắn chắc chắn sẽ phát điên.

Không chỉ mặc cảm tội lỗi. Chỉ cần lột bỏ đi cái vỏ cứng đầu trẻ con, thứ sót lại chính là tình yêu dành cho Rail.
Một khi nhận ra tình cảm bản thân sau khi tự tay đánh mất, hiện thực chẳng khác nào địa ngục.

Giờ hắn còn được ôm Rail trong vòng tay thế này chính là phép màu hiếm hoi, tựa như hạt cát chìm xuống nơi biển sâu.

Từ sau khi biết tới chuyện kiếp trước của Rail, hắn càng muốn trân trọng nâng niu em ấy hơn.

Là báu vật, hắn nhất định phải bảo vệ bằng cả mạng sống mình.

Thay cả phần『Falk』đáng thương đã đánh mất Rail trong câu chuyện kia. 

Hắn tự nhủ lần nữa, sẽ mãi yêu thương, trân trọng và ở bên Rail dài lâu.

―――Nhưng trong câu chuyện ấy, có một chuyện hắn hoàn toàn không thể chấp nhận!

『Falk』vì nhờ có Etheria mà vượt qua nỗi đau, đồng thời chấp nhận….. Quên Rail đi!?
……..Không đời nào! Làm gì có chuyện hắn quên được Rail chứ!? Rồi còn gì, hắn yêu Etheria á!?!?

Etheria đúng là đồng đội đáng tin, nhưng còn lâu mới là hình mẫu hắn thích!!

Và dám chắc một điều, cô ta cũng không thích hắn!

Hình mẫu lý tưởng của hắn phải là tóc đen, mắt đỏ trong vắt như kẹo dâu, tính cách nhút nhát ngại ngùng, nhưng một khi cười là dễ thương hết phần thiên hạ, nhõng nhẽo mè nheo cực kỳ đáng yêu! Rail! Chính là Rail! Phải là Rail đấy!! Hắn dám cá Rail cũng biết chuyện này.

Dù Rail có khó xử nói「Sera trong game khác lắm! D-dịu dàng…..lắm….」, hắn vẫn không tin.

Có đứa con gái nào đánh tới rơi vũ khí vẫn có thể dùng tay không đấm ngã con ogre cao gấp đôi bản thân!?
Chưa kể nghe nói trước khi vào học viện, cô nàng này còn chưa từng tham gia bất kỳ lớp huấn luyện nào!? Nói nghe mà tin được không!? 

Trước giờ hắn luôn tự hào về khả năng của bản thân, nhưng cô nàng kia lại thuộc về một đẳng cấp hoàn toàn khác. Giống như được các vị thần ưu ái.

Xét theo lời Rail nói, Etheria đúng là rất thích hợp làm『Nữ chính』.
Tuy nhiên ở thế giới này, người Etheria thích dám chắc là Rail. Dù giờ Rail đã là bạn đời hắn, nhưng Etheria vẫn là tình địch đáng bận tâm nhất!

Nhắc đến tình địch, nhớ không lầm, Rail có nói game otome kia chơi nhập vai dưới góc nhìn nữ chính, mà người Rail đẩy thuyền nhiệt tình nhất kiếp trước là Albert!

Hắn vốn đã cảnh giác Albert vì vụ cơ bắp rồi, giờ lại càng phải cảnh giác cao độ hơn.

Vốn không vui chuyện『Falk』trong game thích Etheria rồi, nhưng khi nghĩ tới việc bản thân không được Rail chọn kiếp trước cứ ghim chặt trong lòng hắn.

Mỗi lần càm ràm chuyện đó, Rail đều tỏ vẻ dở khóc dở cười xoa đầu hắn, nhưng thực chất cũng thích thú lắm. Nên thành ra lâu lâu hắn lại cố tình tỏ vẻ bất mãn than vãn. Nhưng bất mãn thật!!


「.........Ừm. Vậy…..em sẽ tìm Falk. Đ-để…sớm gặp anh」

Rail cúi đầu xuống lí nhí nói, sau đó bất ngờ dúi trán vào ngực hắn. Tai đỏ ửng, dám cá là vì không muốn hắn thấy gương mặt đỏ bừng của bản thân.

Aaa….Dễ thương chết mất!!

Tim như bị bóp nghẹt, cơn đau âm ỉ này sao mà sướng thế không biết!

Nỗi niềm sung sướng này dù có trôi qua bao năm vẫn thế, không! Phải nói càng ngày càng phê hơn!

Dù Rail có ở hình hài nào đi chăng nữa, hắn vẫn dám khẳng định. Rail dễ thương nhất!

「Em vẫn kết hôn với anh chứ?」

「K-kết hôn á…? Anh vội quá đó…………」

「Em cứ nói “được” đi」

Hắn khẽ buông Rail ra, một tay nâng cằm Rail lên.

Y như rằng, mặt Rail đỏ rực, lông mày rủ xuống hết mức có thể.

「Ưm…. Được」

Tuy có hơi ép buộc tý, nhưng có được lời hứa này cho kiếp sau, hắn vẫn sướng tới phát điên, cúi xuống hôn lung tung trên mặt Rail.

Vén lọn tóc che mắt trái, đặt môi hôn lên vết sẹo móng vuốt chạy dọc non nửa mặt em ấy.

Ngay lập tức, Rail giãy nhẹ né đi. Xem ra vết sẹo ấy vẫn còn khá nhạy cảm, mỗi lần đụng vào Rail đều phản ứng như vậy.

Dù thế, hắn vẫn cố hôn nhẹ lên vết sẹo ấy, lần theo từng đường nét. Bất ngờ, hai tay Rail giữ chặt má hắn. Vẻ mặt cau có tức giận phóng to trước mắt, giây sau trên môi có gì đó mềm mại chạm vào.

Không biết nhịn không nổi nữa, hay là cáu muốn “trả đũa”.
Mà sao cũng được, người hưởng lợi vẫn là hắn. Nụ hôn bất ngờ từ người bạn đời đáng yêu, hắn xin phép nhận lấy.

―――Rail chắc không nhớ. Lần đầu em ấy hôn hắn.

Chuyện ngày hôm ấy đã khắc sâu trong tim hắn.

Đúng là mới đầu khi bị hôn bất ngờ, hắn sốc lắm.

Nhưng khi thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi hồng ngọc đỏ như kẹo kia, hắn càng hoảng hốt hơn. Chỉ muốn mau chóng lau đi, muốn khiến em cười tươi lại…...

Lúc đó hắn không hiểu sao bản thân lại như thế, nhưng giờ hắn đã hiểu.


Môi chạm môi, hắn bất giác đè Rail xuống giường.

Hai má Rail đỏ ửng, ngước đôi mắt ướt át.

Làn da trắng mịn lấp ló dưới lớp áo sơ mi mong manh.

Hắn nhịn không được mà nuốt khan. Mới nhớ tới Rail hồi bé xíu, mà giờ nói máu tà dâm có chút  tội lỗi.

「.....Anh…..muốn…….?」

「Muốn!」

Không tới một giây, hắn gật đầu cái rụp. Rồi tội lỗi vài giây trước quăng đi đâu rồi!?

―――Xem ra thu xếp hành lý cho Rail lại tốn thêm chút thời gian!


End

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo