Cheat Day Novel - Chương 17

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

#017

Mùi tội ác thoảng đâu đây, một thứ hương vị khiến Yoo In Ha rùng mình. Cảm giác rằng đó có thể là một vụ cướp, hoặc tệ hơn, một hành vi bạo lực như cưỡng hiếp, khiến cậu vội vã bước tới.

“Tôi hỏi đang làm gì?”

Khi In Ha tiến lại gần, một gương mặt bất ngờ hiện ra trong tầm mắt. Bóng tối ban đầu che mờ mọi thứ, nhưng chỉ một thoáng sau, cậu đã nhận ra. Người đứng giữa đám đàn ông ấy là một gương mặt quen thuộc đến lạ. Máu trong người In Ha như ngừng chảy. Khi nhận ra Jae Eon chính là nạn nhân trong tình huống này, toàn thân cậu như tê liệt. Bàn tay siết chặt, nắm đấm cứng lại như đá. Trong khoảnh khắc, cậu băn khoăn liệu có nên xử lý lũ tội phạm trước hay kéo Jae Eon ra khỏi đó. Nhưng ngay khi cậu định hành động, một cảnh tượng kỳ lạ, khó tin đã diễn ra.

Người lọt vào tầm mắt của In Ha là Jae Eon. Anh đang hôn một gã đàn ông đứng phía sau anh. Cậu đứng sững, không thể rời mắt. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, nhìn chằm chằm cái cách Jae Eon cọ sát cơ thể vào đối phương như thể đang chìm trong cơn mê đắm. Đó không phải một nụ hôn đơn thuần, mà là một nụ hôn đắm đuối, đầy ham muốn, giống như Jae Eon khao khát, sẵn sàng để đối phương làm bất cứ điều gì với mình. Dù tận mắt chứng kiến, In Ha vẫn không thể tin nổi.

Hai người tưởng chừng sẽ mãi dính chặt vào nhau từ từ tách ra. Đôi môi In Ha vốn mím chặt, cũng chậm rãi hé mở.

“……”

Cậu nghĩ, có lẽ đây là một tình huống đặc biệt, một hoàn cảnh nào đó mà cậu chưa hiểu hết.

“...Cậu ngạc nhiên lắm đúng không? Họ là người quen của tôi.”

Nhưng khi Jae Eon lên tiếng, cổ họng In Ha như nghẹn lại. Những lời tiếp theo của anh hoàn toàn đi ngược lại mọi dự đoán.

“Bây giờ…”

Cậu cố tìm hiểu liệu Jae Eon có bị ép buộc hay đang nói dối để che giấu điều gì không. Nhưng cậu chẳng có cơ hội làm rõ. Trước mắt In Ha, Jae Eon và gã đàn ông lạ mặt lại quấn lấy nhau trong một nụ hôn khác. Cậu chỉ biết đứng trân trối, chứng kiến từ đầu đến cuối.

“...Thật ra, tôi thích làm chuyện này ở ngoài trời với nhiều người thế này.”

Mọi suy nghĩ trong đầu In Ha như tan biến, bị nghiền nát như thể một tảng đá đè bẹp.

“Nếu cậu không ngại, có muốn tham gia không? …Càng đông càng vui mà.”

Với ánh mắt dâm đãng, đôi môi ướt át và những cử chỉ khao khát, Jae Eon thốt ra những lời như những mũi lao găm thẳng vào tâm trí In Ha. Cậu thở hắt ra, cố để những người xung quanh không nghe thấy. Răng nghiến chặt, hàm bạnh ra, cậu cố giữ bình tĩnh. Nhìn Jae Eon trước mặt, cậu không còn nhận ra anh nữa. Một cơn thôi thúc trào dâng, muốn lay anh mà gào lên: “Cậu là ai vậy?”.

Bất chợt, lời của Yu Won, người yêu cũ, vang vọng trong đầu. Từng câu, từng chữ rõ ràng như được khắc sâu, sống động đến mức khiến cậu rùng mình. Yu Won đã nói cậu ngu ngốc, rằng cậu bị lừa bởi một chiêu trò dụ dỗ quen thuộc rồi cười nhạo cậu.

Quả thật.

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Ai mới là kẻ ngu ngốc, ai mới là người ngây thơ.

Khi tỉnh táo lại, In Ha đã rời khỏi con hẻm, bước nhanh trên con đường lớn. Cậu sải bước dài, bỏ lại nơi ấy phía sau. Tại một công viên gần đó, theo thói quen, cậu lấy điếu thuốc ra. Ngồi trên băng ghế, cậu châm lửa, hút hết điếu này đến điếu khác mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì.

Ai đó nói gì với cậu, nhưng cậu không nghe thấy. Cậu phớt lờ và rời đi, chỉ loáng thoáng nghe tiếng lẩm bẩm “Đồ khốn” từ phía sau.

Cậu không trở lại trường mà về thẳng nhà. Trong căn phòng tối om của căn hộ nhỏ, In Ha đứng lặng rồi bật cười như kẻ mất hồn. Cậu cười chính mình, cười đến mức mệt mỏi rồi ngã xuống giường, nhắm mắt lại.

“……”

Một cảm giác khó chịu không thể chịu nổi trỗi dậy khắp cơ thể. Đến tận lúc trời gần sáng, không kìm nén nổi, cậu bật dậy và lao ra ngoài.

Ký ức sau đó trở nên mơ hồ. Cậu chỉ nhớ mình đến một nơi ồn ào, sau đó uống rượu, hòa mình vào đám đông. Và tất nhiên, trong cơn say, cậu đã làm tình. Nhưng suốt thời gian đó, cậu không hề nghĩ đến Jae Eon.

***

Mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi. In Ha trở lại cuộc sống thường nhật một cách bình thường. Chia tay người yêu cũ, cậu bắt đầu hẹn hò với người mới. Tình yêu, học hành, cuộc sống, tất cả vẫn tiếp diễn như trước, không có vấn đề gì.

Cậu quay lại cửa hàng tiện lợi sau một tuần tránh né. Chẳng có lý do gì để không đến nữa, chẳng có lý do gì để không tiếp tục cuộc sống như cũ.

Mọi thứ dường như vẫn ổn. Nhưng rồi, một góc của cuộc sống bình dị ấy bất ngờ sụp đổ, dễ dàng đến mức khó tin. Đó là một buổi chiều bình thường, khi In Ha nhìn thấy Jae Eon đứng sau quầy tính tiền. Một cảm giác kỳ lạ như thể có thứ gì đó trong đầu bị bóp méo, ập đến. Một thứ không thể chịu nổi đè nén lên từng dây thần kinh của cậu.

Jae Eon đứng đó, với gương mặt đáng thương hơn bất kỳ ai. Đôi mắt anh cụp xuống, trông thật thê thảm. Hình ảnh ấy kéo In Ha ra khỏi thực tại, lôi cậu xuống một nơi tối tăm, ẩm ướt, nơi cậu rơi mãi xuống đáy vô hình.

Thề có trời, In Ha chưa từng có chút cảm xúc nào khác với Jae Eon. Cậu chỉ thấy anh đáng thương. Trong mắt cậu, Jae Eon là người đáng thương nhất mà cậu từng gặp, hơn bất kỳ ai với bất kỳ câu chuyện nào. Cậu đã thương xót anh hơn tất thảy.

Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng của chính cậu. Một thứ tự huyễn hoặc để thỏa mãn bản thân, chẳng khác gì một hành vi tự sướng. Sự thật hóa ra đơn giản đến tàn nhẫn. Cậu đã lầm tưởng, và giờ đây, mọi thứ đã kết thúc. Chẳng có gì nghiêm trọng, chẳng có gì đáng để đào sâu. Chỉ là một chuyện vặt vãnh sẽ sớm tan biến theo thời gian, đến mức cậu sẽ tự hỏi liệu nó có từng xảy ra hay không.

In Ha không phải người đa cảm đến mức để tâm vào những chuyện như vậy. Cậu cũng chẳng rảnh rỗi để bận tâm đến những người ngoài vòng đời sống của mình.

“…Cảm ơn cậu.”

Bỏ lại giọng nói yếu ớt phía sau, In Ha quay đi. Người vừa cất tiếng chẳng còn chút ý nghĩa nào với cậu. Giống như chỉ đối diện với một cỗ máy biết tính tiền và nói chuyện, In Ha lặng lẽ rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

***

Thời gian trôi qua, những ngày lặp lại đều đặn. Thỉnh thoảng, vài sự kiện bất ngờ xảy ra. Chẳng hạn, say rượu và cãi vã với ai đó, hay thậm chí là ẩu đả, những chuyện mà ngay cả thời trẻ trâu cậu cũng chưa từng làm.

Gọi đó là sai lầm vì say xỉn thì khó mà biện minh. In Ha thấy chính mình thật nực cười. Không thể phủ nhận, cậu cảm thấy mệt mỏi.

“Dạo này sao anh cứ đi đánh nhau thế? Có chuyện gì à?”

Người hỏi là người yêu mới, vừa quen được hai tuần. In Ha ngồi trên sofa ngẩng đầu lên, mỉm cười nhạt và vuốt tóc ra sau.

“Chắc anh phải cai rượu thôi.”

“Ừ, em thấy anh nên bỏ thật đấy.”

Người yêu cậu lo lắng nói, rồi tựa đầu vào vai In Ha.

“Nhưng mà, thật sự không có chuyện gì ư?”

In Ha dường như chỉ tập trung vào trang sách, mãi một lúc sau mới lên tiếng.

“Chuyện gì là chuyện gì?”

Mắt cậu vẫn dán vào cuốn sách.

“…Không, ý em không phải là phải có chuyện gì, chỉ là em lo cho anh thôi…”

“Chẳng có gì đâu. Dạo này anh chỉ hơi mệt vì việc ở trường với mấy thứ linh tinh thôi.”

Người yêu cậu ngẩng lên, thận trọng nhìn cậu.

“…Nhưng In Ha này, Seo Jae Eon là ai vậy?”

Đôi mắt In Ha ngừng lướt trên trang sách. Cậu rời mắt khỏi cuốn sách, quay sang nhìn người bên cạnh. Ánh mắt cậu lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo hơi lạnh.

“Em xem điện thoại của anh à?”

Sắc mặt người yêu cậu thay đổi.

“Không…! Em không cố ý xem đâu. Hôm qua lúc uống rượu, anh… anh cứ mở danh bạ ra nhìn suốt.”

“Chẳng có chuyện đó.”

In Ha khẳng định, khiến người kia thở hắt ra như không tin nổi.

“Ý anh là em bịa chuyện à?”

“…Anh biết thế nào được.”

In Ha cúi xuống, tiếp tục đọc sách. Thái độ thờ ơ, trơ trẽn của cậu khiến môi người kia run lên.

“Chắc là người yêu cũ, đúng không? Nên anh mới không nói gì.”

“……”

Như thể có thứ gì đó đứt đoạn trong đầu, In Ha cảm thấy một sự cắt lìa rõ rệt. Cậu đặt cuốn sách xuống bàn.

“Anh chẳng có gì để giấu. Chỉ là anh không thấy cần phải nói thôi.”

In Ha lấy điện thoại ra. Trước mặt người yêu, cậu cố tình tìm số của “Seo Jae Eon” trong danh bạ và xóa nó đi, để màn hình cho đối phương thấy rõ.

“Xong chưa?”

Câu hỏi như thể đang thách thức.

“……”

In Ha đứng dậy khỏi sofa. Người yêu cậu mặt tái mét, vội đứng theo. Cậu ta chạy theo đến gần cửa, chặn trước mặt In Ha, giọng van nài.

“Đừng đi.”

“……”

“Đừng đi. Em xin lỗi.”

In Ha nhìn khuôn mặt cầu xin của người kia, thở dài rồi quay đi. Cậu lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm gì đó. Người yêu cậu nhìn chằm chằm đầy vẻ lo lắng.

“Đừng liên lạc nữa. Tôi chặn rồi.”

Cậu giơ màn hình lên lần nữa. Một gương mặt như sắp khóc lướt qua tầm mắt. Không chút do dự, In Ha bước qua người kia và ra ngoài.

Ngồi vào xe, cuối cùng cậu cũng được ở một mình. Cậu ngả đầu ra sau, tựa lưng vào ghế, cảm nhận một chút tự do như vừa được giải thoát.

Cậu không muốn ở lại chỗ với người vừa chia tay. In Ha lái xe đến một khu đất trống gần đó. Khi xe dừng lại, cậu tắt máy, ngả người ra ghế, thở dài một hơi.

“……”

Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng trong một thời gian dài. Không nhạc, không âm thanh. Cậu chẳng muốn nghe gì, chẳng muốn làm gì. Mãi một lúc sau, cậu mới nhận ra mình đang giận dữ.

Đến nửa đêm, In Ha mới trở về nhà. Ở bãi đỗ xe dẫn vào nhà, một bóng dáng quen thuộc đang chờ cậu. Đó là người yêu vừa chia tay, đang đứng quay lưng lại.

Nhìn thấy bóng lưng ấy, In Ha lập tức quay lại xe. Cậu rời khỏi bãi đỗ, lái đến một khách sạn quen thuộc. Sau khi nhận phòng, cậu tắm rửa và lên giường đi ngủ. Một cảm giác mệt mỏi nặng nề trùm lấy cậu.

Hôm sau, In Ha ở lại phòng thí nghiệm sau giờ học đến tận khuya. Cậu chỉ chuẩn bị về nhà khi đêm đã muộn. Nhưng điều cậu không mong muốn vẫn xảy ra. Người hôm qua khiến cậu không thể về nhà vẫn đang đứng đợi ở đó.

Chắc chắn cậu ta không thể thức suốt đêm, có lẽ đã quay lại lần nữa. Dù là gì, cảm giác chán ghét trào lên khiến In Ha tiến đến.

“…Cuối cùng anh cũng về.”

Nhận ra sự ám ảnh trong hành vi của đối phương, In Ha cảm thấy khó chịu. Cậu nhìn người kia bằng ánh mắt đầy sự chán nản.

“…Có chuyện gì?”

“Xin lỗi.”

“……”

“Chuyện hôm đó là em hỏi lung tung, xin lỗi. Em hơi nhạy cảm. Xin lỗi, In Ha à.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
motmot
motmotChương 17
Cảm ơn nhà dịch nhèo ạ
Trả lời·6 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo